Ren bước đi như một cái bóng, từng bước chân như bị kéo lê về phía trước.
Tim cậu đập thình thịch, không hẳn vì sợ hãi, mà vì cậu biết trực giác mách bảo rằng bất kỳ sự phản kháng nào cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Không gian xung quanh dường như thu hẹp lại theo từng bước đi, cho đến khi cậu nhận ra mình đã đứng trước ba con người xa lạ.
Chàng trai ngồi ở giữa với mái tóc nâu và nụ cười tự tin. Anh ta có dáng vẻ như thể vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích, điển trai, phong trần, và toát lên khí chất của một kẻ luôn làm chủ tình thế.
Anh ta đứng dậy và nói:
“Tarek phải không?”. Chàng trai lên tiếng, chất giọng trầm hơi ấm áp nhưng không thiếu phần tự tin. “Anh tới muộn.”
Tarek nghe vậy thì môi khẽ nhết. Một nụ cười méo mó dính trên khuôn mặt của hắn, như thể đang cố che giấu cơn khó chịu. Gã cất giọng:
“Này. Ngài Beta tester.” Hắn kéo dài giọng, nhấn mạnh hai từ cuối với vẻ mỉa mai. “Ta đến đây để hợp tác, không phải làm người của cậu.”
Ánh mắt hắn hướng về phía Copper với tia đố kỵ thoáng hiện, như thể khó chịu khi đối phương quá ung dung và kiểm soát cuộc trò chuyện ngay từ những giây đầu tiên.
Người con gái ngồi ở bên cạnh anh chàng bỗng bật cười. Cô khẽ chỉnh lại mái tóc cột đuôi ngựa cao. Ánh mắt sáng ngời đầy sự tò mò, nhìn lướt qua đám người.
Rồi dừng lại ở Ren.
“Ồ” Cô gái nghiêng đầu, khóe môi hơi cong nhẹ. “Người mới à?”
Ren khẽ cứng đờ, hơi lùi lại theo phản xạ, nhưng Tarek đặt tay lên vai cậu, giữ cậu đứng yên. Cảm giác đó khiến sống lưng cậu lạnh toát.
"Không cần quan tâm đến nó." Tarek đáp gọn lỏn, bàn tay siết nhẹ như một lời cảnh cáo.
Cô gái vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt cô thoáng lộ vẻ tò mò khi nhìn Ren. "Tên cậu là gì?"
Ren nuốt khan. Cậu không biết mình có nên trả lời hay không.
Ren có cảm giác như một con thú nhỏ bị ánh mắt của kẻ đi săn khóa chặt. Sự quan tâm của cô ấy không mang màu sắc đe dọa, nhưng cũng không khiến cậu dễ chịu hơn.
Cậu không thích bị nhìn như thế, Ren không thích trở thành tâm điểm. Một trong những thứ mà Ren học được ở cuộc đời ít ỏi của mình, bị chú ý chưa bao giờ là điều tốt.
Sự e dè và bất an bủa vây cậu như một lớp sương mù dày đặc. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, người đàn ông còn lại trong nhóm kia lên tiếng.
Gã chỉ yên lặng ngồi ở đó như một bức tượng từ đầu đến giờ. Giọng nói trầm thấp vang lên sau khuôn mặt bị giấu kín bởi chiếc áo choàng chùm đầu.
“Bớt tò mò đi Eylis.” người đàn ông đẩy nhẹ cặp kính, ánh mắt như nhìn thấu được tâm can con người. “Chúng ta có việc phải bàn.”
“Phải. Ta hy vọng các cậu không làm chúng ta thất vọng. Copper.” Tarek nở một nụ cười tham lam rồi nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc nâu.
“Anh cứ yên tâm. Ở đây, chúng tôi có ba cựu Beta Tester dày dặn kinh nghiệm.”
Copper dừng lại, rồi chậm rãi bổ sung.
“Dù… chúng tôi chưa đi đến tầng cao nhất trong bản thử nghiệm.”
Ánh sáng trong mắt của Copper hơi lóe lên.
Một ánh sáng kỳ lạ.
Tarek sững lại một giây, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.
“Cái gì?”
"Cái gì?!" Tarek gầm lên. Bàn tay thô ráp của hắn nện xuống mặt bàn gỗ cũ kỹ, tạo ra một âm thanh đanh gọn, như tiếng roi da quất xuống không khí.
Những chiếc ly trên bàn rung lên lách cách, còn một số kẻ xung quanh thì khẽ rùng mình, lặng lẽ đẩy ghế ra xa thêm một chút.
Ren giật bắn mình.
Những người xung quanh cũng khẽ liếc nhìn, nhưng chẳng ai dám xen vào.
Tarek nghiến răng, mắt gã tối sầm lại.
“Vậy mấy người cũng chỉ là bọn gà l·ừa đ·ảo?”
Không khí trong quán như đông cứng lại.
Ren siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén sự bất an đang trào dâng trong lòng.
Cậu không biết mình bị cuốn vào tình huống nào, nhưng có một điều chắc chắn...mọi chuyện sẽ không đơn giản như cậu mong đợi.
Không khí trong quán rượu như chùng xuống.
Tarek vẫn trừng mắt nhìn Copper. Sự giận dữ âm ỉ như than hồng dần bùng lên. Nhưng, ngay khi gã chuẩn bị nói gì đó. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Có vẻ như anh không muốn hợp tác nữa.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về chủ nhân của giọng nói, Scholar.
Anh ta vẫn ngồi ở đó. Gần như bất động, nhưng giọng nói lại mang theo sự khinh bỉ rõ ràng. Scholar đẩy nhẹ gọng kính lên sống mũi, ánh mắt sắc bén ẩn sâu, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của quán rượu.
"Cần sự giúp đỡ từ mấy người ư?" Scholar khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng mỗi từ thốt ra lại như lưỡi dao cứa vào lòng kiêu hãnh của Tarek. "Bọn tôi không hạ thấp tiêu chuẩn của mình đến mức đó đâu."
Câu nói như mồi lửa châm lên ngòi nổ trong đầu Tarek.
“Mày nói cái gì?”
Gã gầm lên. Con mắt đỏ lòm như lồi ra ngoài. Không cần suy nghĩ mà tóm ngay lấy cổ áo của Scholar.
Mọi tiếng ồn dường như bị nuốt chửng. Những kẻ xung quanh lặng lẽ cụp mắt xuống, giả vờ không nghe thấy gì, như thể chỉ cần bộc lộ chút hứng thú không đúng chỗ cũng có thể kéo rắc rối về phía mình.
Một cơn căng thẳng vô hình bao trùm, siết chặt bầu không khí như một sợi dây thừng sắp đứt.
Ren nín thở như mọi thứ đang chậm lại. Quá quen thuộc.
Hình ảnh đó đập mạnh vào tâm trí cậu như một nhát chém sâu hơi thở b·ị c·ướp đi, cơ thể không thể chống cự, nỗi đau âm ỉ lan tỏa từ những vết bầm chưa kịp mờ. Chỉ khác là lần này, người bị nắm chặt không phải là cậu.
Cậu có thể nhìn rõ được những ngón tay thô kệch đang siết chặt lấy chất vải sờn của chiếc áo choàng.
Ren không biết Scholar đang nghĩ gì. Anh ta không hề phản kháng trước hành động b·ạo l·ực của Tarek mà chỉ bình tĩnh nhìn gã qua lớp kính. Như thể sự giận dữ của hắn hoàn toàn là thứ vô nghĩa.
Ngay trước khi cơn căng thẳng tăng đến cực điểm.
“Đủ rồi. Dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa.”
Copper lên tiếng.
Không giống như Scholar, Copper lập tức hành động. Anh ta bước tới, bàn tay vững vàng tóm lấy cổ tay của Tarek, kéo mạnh ra khỏi cổ áo của Scholar.
Tarek hất tay Copper ra theo bản năng, nhưng lực tay của Copper quá chắc chắn, buộc gã phải buông tay. Scholar khẽ chỉnh lại cổ áo, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Copper nhẹ nhàng phủi tay, rồi đối diện với Tarek.
“Trước hết, tôi xin lỗi vì thái độ của đồng đội mình.”
Giọng anh ta vẫn giữ nguyên vẻ tự tin, nhưng đôi mắt sắc bén liếc nhìn Scholar trong thoáng chốc, như một lời nhắc nhở ngầm. Sau đó, Copper hơi cúi người, một động tác thể hiện sự nhún nhường tối thiểu với Tarek.
Không khí căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Tarek đứng đó, nắm tay vẫn siết chặt, hơi thở gấp gáp vì cơn giận chưa nguôi.
Ren thầm cảm ơn khi Copper bước vào giữa. Không phải vì cậu tin tưởng anh ta, mà vì cậu biết chỉ có kẻ mạnh mới dám can thiệp vào cơn giận của Tarek.
Nhưng thứ khiến cậu bất an chính là sự bình thản của Copper, ánh mắt của anh ta không hề nao núng, như thể đã lường trước tất cả.
Ren có thể cảm nhận được cơ bắp trên vai Tarek căng cứng, như thể hắn vẫn muốn đập nát thứ gì đó để giải tỏa.
Copper nhận ra điều đó, nhưng anh ta không để tình hình đi quá xa.
Ngập ngừng một chút, anh ta lại nói:
“Nhưng xung đột vô nghĩa sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Nếu được, chúng ta có thể ngồi xuống.”
Anh ta hạ thấp giọng, cố gắng duy trì bầu không khí hòa hoãn.
“Tôi sẽ giải thích kỹ về việc này.”
Cơn giận vẫn còn chưa nguôi. Tarek nhìn chằm chằm vào mắt của Copper. Nhưng thứ hắn thấy được lại là sự bình tĩnh ẩn sâu trong đó.
Cuối cùng, gã côn đồ cũng phải nhún nhường mà ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn đang tức tối.
“Tôi sẽ nói việc này ngắn gọn thôi, vì chúng ta đã bị những người khác bỏ qua rất xa. Không còn thêm thời gian để lãng phí.” Copper nói.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào anh chàng điển trai.
“Từ lúc thông báo bắt đầu. Mọi người chơi đều bị dịch chuyển trở lại thành phố khởi đầu. Dù là Beta tester có đi được xa tới mấy từ khi bắt đầu trò chơi, chúng cũng phải bắt đầu lại từ đầu.”
Tarek nói, khóe miệng nhếch lên như thể coi thường ý kiến của Copper. Rồi gã lại nói tiếp:
“Mới được 2 tiếng trôi qua. Không thể nào, bọn chúng có thể bỏ xa những người chơi khác.”
Ren giật mình một cái, không, cậu hiểu, câu nói của Copper hoàn toàn có căn cứ. Đối chiếu với Kirito, Ren không biết người bạn mới này đã đi được bao xa ở giai đoạn thử nghiệm.
Nhưng cậu chắc chắn một điều, Kirito đã bỏ xa những người chơi bình thường khác. Cậu ta đã bỏ qua mọi tài nguyên của thị trấn khởi đầu mà rời đi tới những nơi ít cạnh tranh hơn.
Copper chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
Anh chàng hơi dừng lại. Ánh mắt sắc xảo liếc nhìn một vòng rồi lại từ từ nói:
“Nếu tôi đoán không lầm. Vào khoảng khắc này đã có rất nhiều người đạt tới level 3 và hoàn thành vài nhiệm vụ với những trang bị tốt nhất hiện tại.”
Tarek chỉ phì cười không tin.
“Vậy...mấy người còn ngồi tại đây làm gì? Không muốn dẫn trước hay sao?”
Scholar đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng từng chữ thốt ra như đang lột trần sự thật tàn khốc:
“Một người chơi mới như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Anh ta ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua những gương mặt đang gồng mình kiềm chế. Rồi, chậm rãi tiếp tục:
“Beta Tester bọn tôi đã đi trước ít nhất vài bước ngay từ lúc bắt đầu. Chúng tôi biết hết những bãi quái ẩn, những con đường an toàn để tiến về thị trấn tiếp theo. Chúng tôi biết đâu là những nhiệm vụ có phần thưởng tốt nhất, và đâu là những cái bẫy vô dụng dành cho kẻ không có thông tin.”
“Còn anh? Anh có gì ngoài một nhóm lính lác và vài giờ lang thang mò mẫm như con chuột trong mê cung?”
“Thời điểm này muốn bắt đầu thì đã hơi muộn. Tất cả bãi quái quanh khu vực thị trấn khởi đầu đều đã chật kín người.”
Scholar nói, anh ta dừng lại một chút.
“Nhưng, tôi đã dành phần lớn thời gian trong bản thử nghiệm để lang thang ở tầng đầu tiên.”
Không gian trong quán rượu chùng xuống. Đám đàn em của Tarek siết chặt tay quanh v·ũ k·hí, vài kẻ nghiến răng kèn kẹt, như thể chỉ cần một cái gật đầu của thủ lĩnh là chúng sẽ nhào lên.
Nhưng dù có giận dữ đến đâu, không ai trong số chúng có thể phản bác lời của Scholar.
Bởi vì gã nói đúng.
Những kẻ như Tarek có thể mạnh mẽ, có thể hung hăng, nhưng trong trò chơi này, sức mạnh không chỉ nằm ở nắm đấm.
Những Beta Tester không cần chiến đấu cũng đã vượt xa họ. Chỉ với một chút thông tin, họ có thể bỏ qua những con đường nguy hiểm, tránh mất thời gian vào những nhiệm vụ kém lợi ích, và nhặt lấy những trang bị tốt nhất trước cả khi đám Newbie nhận ra chúng tồn tại.
Điều đó khiến Tarek càng thêm căm ghét chúng.
Đằng sau lớp kính phản chiếu ánh sáng lờ mờ của quán rượu, Scholar chậm rãi nâng mắt lên, ánh nhìn sắc bén như kim châm. Không có cảm xúc rõ rệt, không có dấu hiệu đe dọa...chỉ đơn thuần là một sự khẳng định lặng lẽ rằng anh ta luôn biết nhiều hơn những gì người khác nghĩ.
“Không phải vì tôi yếu. Chỉ đơn giản đó là tầm quan trọng của thông tin thôi. Tôi biết toàn bộ những hầm ngục ẩn, toàn bộ nhiệm vụ tốt ở thị trấn khởi đầu này.”