Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 5: Dungeon.



Chương 05: Dungeon.

Nụ cười tham lam bất ngờ hiện trên khuôn mặt đáng sợ của Tarek. Hắn có thể không phải game thủ chuyên nghiệp, nhưng những điều cơ bản như dungeon thì ai cũng đều biết.

Đó không phải là nơi tuyệt vời để luyện cấp và thu thập những trang bị mạnh mẽ hay sao.

“Anh nghĩ đơn giản quá rồi đó.” Scholar đẩy nhẹ gọng kính rồi nói. Đôi mắt nhìn liếc qua Tarek như thể đã nhìn thấu được suy nghĩ của tên côn đồ.

“Hầm ngục trong Swors Art Online không đơn giản như những game mmorpg khác.”

Giọng nói ngắt quãng một đoạn rồi lại tiếp tục:

“Trong những game thông thường, Hầm ngục thường đi kèm với bẫy và quái vật. Sword art online cũng không ngoại lệ. Nhưng nó chân thật hơn, một bước di chuyển sai lầm có thể dẫn tới c·ái c·hết.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh một mạng sống như thế này.”

Không khí bỗng trầm lại.

Ai nấy đều nhìn nhau và không nói gì.

Ren siết chặt nắm đấm để giữ cho mình còn tỉnh táo.

“Tôi phải nói trước là nó cực kỳ nguy hiểm.” giọng nói của Copper phá tan không gian yên lặng. “Nhưng no risk no reward, nguy hiểm càng lớn, phần thưởng càng xứng đáng.”

Nhắc tới phần thưởng, ánh mắt của Tarek và đám đàn em đều lóe lên, những nụ cười tham lam dần xuất hiện.

“Vậy thì nói về phần thưởng. Chúng ta sẽ chia sẻ như thế nào?”

Copper nghiêng đầu, rồi mỉm cười, ánh sáng lóe lên sâu trong đôi mắt.

“Chia thế nào à?”

“Đơn giản thôi. Kinh nghiệm, vàng và trang bị. Ai hạ được quái vật thì nó sẽ là của người đó. Vật phẩm và rương báu...ai dành được thì sẽ về tay.”

Một sự im lặng thoáng qua, nhưng rồi khóe môi Tarek giật giật. Nhưng thay vì tức giận như ban đầu, hắn cười phá lên. “Haha. Ra vậy, ta thích kiểu thẳng thắn thế này đấy.”

Không khí quanh quán rượu đọng lại, bình thản như mặt biển trước cơn bão. Scholar vẫn im lặng, nhưng đôi mắt lóe lên sau cặp kính, cẩn thận quan sát Copper và Tarek như tìm kiếm ý đồ thực sự.

Ren hít một hơi thật sâu, cố gắng thu mình lại khỏi bất cứ sự chú ý nào. Những người này...cho cậu một cảm giác quen thuộc...

Cô gái duy nhất trong nhóm, Eylis dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí kỳ lạ đang bao quanh. Đôi mắt nâu của cô vẫn đánh giá Ren một cách tò mò. Không biết là đang nghĩ gì.

“Vậy thì, đã rõ ràng rồi. Giờ chúng ta xuất phát thôi. Scholar sẽ dẫn đường, anh ấy biết vị trí của nó.” Copper uống nốt chỗ đồ uống còn đọng lại ở đáy cốc rồi đứng dậy.

Dáng người của anh ta gần như hoàn hảo, trên thân mặc một giáp da nhẹ. Dù là đồ khởi đầu mà bất kỳ người chơi nào đều được nhận, nhưng khi khoác ở trên cơ thể của Copper nó tạo nên một khí chất hoàn toàn khác.



Scholar vẫn giữ thái độ yên lặng bí ẩn của mình, anh ta chỉ nhẹ gật đầu rồi đứng dậy dẫn đường.

Tarek với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt dẫn theo đàn em đi theo, hắn còn không quên tặng cho Ren một cái bạt tay và kéo theo cả cậu đi cùng.

Ren cúi gằm mặt xuống, đôi mắt xanh lam sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt của Tarek. Môi cậu mím chặt nhưng cũng ngậm ngùi gật đầu rồi đứng dậy.

Nắm đấm siết chặt nhưng rồi lại giãn ra.

Cậu không thể phản kháng.

Không dám.

Không ai có thể hiểu được cảm giác mà Ren đang chịu đựng lúc này.

Không một ai, ngoại trừ Eylis.

Từ góc khuất ở đó không xa, Eylis đã chứng kiến tất cả, hai hàng lông mày của cô chỉ hơi nhíu lại, rồi ngay lập tức dãn ra, như chẳng có gì để bận tâm.

Đôi mắt nâu nhìn vào Ren rồi khẽ đảo. Dừng lại trước bóng lưng dẫn đầu của Copper và Scholar.

Một tia suy tư lướt qua trong đáy mắt cô. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Eylis quay người, bước theo nhóm.

Bước ra khỏi ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp bên trong quán rượu nhỏ để chìm vào bóng tối lạnh lẽo của con hẻm.

Ren cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực khi từng bước chân vang vọng xuống con đường tối tăm.

Gió thổi qua con hẻm hẹp mang theo hơi lạnh, làm Ren bất giác co người lại.

Cơ thể cậu run lên rùng mình khi cảm nhận được điều gì đó. Cảm giác bất an vẫn trào dâng trong lòng.

Tiếng bước chân vọng lại trên nền đá như đang bị thứ gì đó vô hình dõi theo.

Hành trình chinh phục Dungeon này sẽ không hề đơn giản. Ren tự nhủ.

2 tiếng sau thông báo tử thần, 19h27p.

Cuộc chơi thực sự… đã bắt đầu.

.......



Có 4 đại lộ chính dẫn vào thị trấn khởi đầu, lần lượt theo 4 hướng đông, tây, nam, bắc.

Bốn con đường chính đều giao nhau tại một điểm. Quảng trường trung tâm của thị trấn.

Scholar dần đoàn người đi ngược về hướng tây. Rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm vắng, nơi ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn ma thuật hắt xuống mặt đường đá gồ ghề.

“Mày đang làm trò gì thế cận thị? Dẫn bọn ta đi lòng vòng quanh thị trấn khởi đầu mà cũng coi là dẫn đường à?”

Tarek khé nhíu mày, giọng nói thô kệch khó chịu, mỉa mai nhằm vào Scholar.

Scholar vẫn giữ yên lặng và tiếp tục dẫn đường, ánh mắt liếc nhìn Tarek với vẻ khinh thường. Dường như lời nói khiêu khích chẳng hề ảnh hưởng gì tới anh ta.

“Được rồi, chúng ta không nên mất bình tĩnh ở đây. Tôi sẽ giải thích rõ hơn.” Copper dừng lại, đi song song với Tarek và nói.

“Dungeon mà chúng ta hướng tới nằm ở ngay dưới thị trấn khởi đầu.”

Tarek nghe vậy thì khóe miệng giật giật, đôi mắt lườm nhìn Copper với vẻ không tin. “Dưới thị trấn khởi đầu? Đùa gì vậy? Nếu hầm ngục nằm ở trong vị trí an toàn thì mấy người cần phải sợ quái vật hay bẫy ở bên dưới, mà nhờ bọn này đi cùng sao?”

Copper chỉ khẽ lắc đầu như thể đã đoán được từ đầu. “Không, hầm ngục tách biệt hoàn toàn với khu vực an toàn. Hơn nữa ở giai đoạn này, lối vào chính thức vẫn bị chặn.”

“Bị chặn? Vậy tức là không thể vào được?”. Tarek nhíu chặt lông mày, nhưng rồi lại giãn ra. “Vậy các cậu biết lối khác.”

Copper mỉm cười đầy ẩn ý.

Nụ cười tham lam càng in rõ trên khuôn mặt của Tarek. Trong lòng hắn hơi nâng nâng. Phen này chọn đúng rồi.

Có vẻ như Copper không lừa gã.

“Lối vào Dungeon ẩn dưới thị trấn khởi đầu sẽ chỉ được mở ra, sau khi con trùm tầng này bị hạ gục.” Scholar yên lặng từ đầu, bất ngờ cất giọng nói.

“Dù vậy, như đã nói từ trước. Tôi am hiểu mọi ngóc ngách của những tầng đầu tiên. Trong một lần vô tình. Tôi đã tìm thấy lối đi tắt dẫn vào dungeon bên dưới.”

Dù giọng nói nghiêm túc nhưng khóe miệng Scholar lại không giấu được nụ cười tự tin.

“Nhưng hầm ngục chỉ mở khi boss tầng bị hạ gục, vậy...không phải quái vật ở bên dưới sẽ là thứ mà ta chưa thể đối phó được hay sao?” Tarek bỗng nhận ra được điều gì đó.

Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm Scholar như tìm kiếm câu trả lời.

Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Scholar ngập ngừng một chút, ánh mắt lo lắng lướt qua bóng tối dày đặc bao quanh con hẻm. Copper, nhận ra sự băn khoăn của anh, liền lên tiếng:

“Quái vật ở những tầng đầu của Dungeon rất yếu, chúng chỉ là bọn ếch cống và dơi đường hầm. Chỉ số và cấp độ nhỉnh hơn đám quái ở bãi săn bên ngoài thị trấn một chút. Gần như không có nguy hiểm gì khi có một nhóm để đối đầu.”

Copper dừng lại, đôi mắt ánh lên sự tự tin. Nhưng rồi, giọng anh trở nên trầm hơn:



“Nhưng xuống tầng dưới nữa thì sẽ nguy hiểm hơn với quái vật xuất hiện là Koblod.”

Một tiếng gió lạnh thổi qua, khiến cả nhóm rùng mình. Ren nhìn quanh, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối.

“Kobold,” Copper tiếp tục, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng mang theo một chút cảnh báo, “là cách gọi chung cho đám quái dạng người như chó hoặc chuột. Chúng đi bằng hai chân và có thể sử dụng giáp và v·ũ k·hí.”

Một tiếng động lạ vang lên từ xa, khiến cả nhóm giật mình. Copper nhanh chóng lên tiếng trấn an:

“Yên tâm, đám Kobold dạng chuột dưới dungeon sẽ yếu hơn bọn Kobold hộ vệ ở mê cung dẫn vào phòng boss. Chúng thường đi lẻ và dễ bị hạ bởi nhóm nhiều người.”

Scholar gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng tối phía xa.

Cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng, như một lời nhắc nhở rằng Dungeon này không hề đơn giản như những gì họ tưởng tượng.

Cuộc trò truyện kết thúc cũng là lúc Scholar dừng lại, anh ta đứng trước một cái nắp cống khổng lồ, nhanh chóng cạy ra nắp cống rồi trèo xuống.

Những người khác thấy vậy thì nuốt vào một ngụm nước bọt, Copper cũng không do dự mà nhảy thẳng xuống. Có vẻ anh ta rất tin tường Scholar.

“Ewwww. Phải nhảy xuống cái cống bẩn thỉu này ư? Tôi thà ở lại đây còn hơn.” Eylis, cô gái duy nhất trong nhóm nhìn miệng công với ánh mắt kinh khủng.

Cô vô thức bịt mũi mình lại rồi tránh xa nó nhất có thể.

“Vậy thì ở lại đi. Bọn ta càng nhận được thêm nhiều chiến lợi phẩm.” Tarek nở một nụ cười mỉa mai rồi cùng đàn em leo xuống dưới.

Ren nhìn Eylis một chút rồi cũng theo chân đi xuống.

“Này...đợi tôi với.” Eylis nhăn mặt thở rài, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo, nhưng cô vẫn không giấu được sự kinh tởm của mình đối với việc chui vào trong cống.

“Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là ta có thể đến được lối vào bí mật.” nhờ có Scholar dẫn đường mà hành trình lần mò dưới cống của cả nhóm khá thuận lợi.

Ren vừa bước đi vừa ngạc nhiên trước quy mô của hệ thống cấp thoát nước nằm sâu bên dưới lòng thị trấn.

Bối cảnh của trò chơi là một thế giới thời trung cổ với những con quái vật siêu nhiên, một thế giới không tồn tại phép thuật nhưng lại xuất hiện những thứ kỳ diệu.

Việc dựng lên cả một hệ thống kiến trúc cống ngầm dày đặc như thế này cũng không phải là điều đơn giản.

Những mảng rêu phát sáng nhạt như dẫn đường có cả nhóm.

Không gian yên lặng, chỉ còn đọng lại tiếng nước chảy và tiếng bước chân. Ren thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở và tiếng nhịp tim đập.

Cậu không rõ đó là nhịp tim bất an lo sợ của mình hay là nhịp tim phấn khích của những người khác.

“Chúng ta đến nơi rồi. Một con đường khác dẫn vào hầm ngục.”

Giọng nói của Scholar bất ngờ vang lên như tiếng thông báo, Ren bỗng giật mình, tim như hụt đi vài nhịp.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.