Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 6: Tiến vào dungeon.



Chương 06: Tiến vào dungeon.

Không khí lắng xuống như ngạt thở.

Ren theo chân đoàn người bước vào bên trong hầm ngục. Những bức tường đá chật hẹp nhanh chóng bao vây Ren.

Mùi ẩm mốc cùng không gian tối tăm yên lặng. Từng cơn gió lạnh buốt luồn qua khe tường khiến cho Ren run lên rùng mình.

[Bạn là một trong những người đầu tiên đặt chân tới hầm ngục này.]

[Kinh nghiệm nhận được sẽ nhân đôi trong 5 giờ tiếp theo.]

[+10% tỉ lệ thu hoạch được nguyên liệu]

[+5% tỉ lệ thu hoạch được trang bị]

“C·hết tiệt. Nhìn cái đống thông báo này đi. Giờ thì ta hoàn toàn tin rằng lũ Beta tester đã dẫn trước đám người chơi mới quá xa.”

Tarek nở một nụ cười đắc thắng khi nhận được từng dòng thông báo của hệ thống. Không chỉ có mình hắn. Những người khác đều nhận được thông báo tương tự.

Đây là phần thưởng nhỏ cho những kẻ nhanh chân tới trước.

Và cũng là điểm mấu chốt để vượt qua những đối thủ cạnh tranh khác.

‘Mình biết. Mọi thứ trên đời này đều không được công bằng. Nhưng...thế này thực sự quá đáng. Vậy ra...lý do Kirito rời đi ngay những phút đầu tiên...’

Ren cảm thấy có chút ghen tị. Nhưng cậu không thể để sự ghen tị điều khiển mình. Ren không biết mình sẽ làm ra những điều ngu ngốc nào nếu cậu để sự ghen tị chi phối... thêm một lần nữa.

Kiểm tra lại trang bị và thanh máu. Ngón tay của cậu khẽ vuốt nhẹ trong ng không khí. Đóng lại hệ thống.

“Xem ai đang phấn khích kìa. Kinh nghiệm được nhân đôi là có giới hạn thời gian. Nếu không tận dụng được triệt để thì cũng vô dụng.” Scholar nở một nụ cười rồi nhìn Tarek với đám đàn em một cách chế nhạo.

“Thằng này...” Tarek định nói gì đó nhưng chợt ngừng, nắm đấm của gã siết chặt rồi buông lỏng. Hắn biết, giờ hắn không có quyền nói chuyện bình đẳng với những kẻ này.

Bọn chúng biết về quá nhiều thứ, phải nhịn, nhịn cho tới khi vắt sạch giá trị của bọn Beta tester này.

Linh cảm cho hắn biết, những kẻ này đang giấu thứ gì đó. Lòng tham trong mắt Tarek chợt lóe lên. Một nụ cười giả tạo hiện trên khuôn mặt.

Scholar nhìn thấy Tarek như vậy thì cười nhạo đắc thắng như thể mọi thứ đã được gã tính toán từ trước. Dù là ai, khi đứng trước kiến thức tuyệt đối, thứ có thể hỗ trợ họ vươn mình cao hơn thì đều biết điều mà cúi đầu.

Thế rồi ánh mắt của Tarek hướng về phía Ren.

“Vậy tên của cậu là gì?” Eylis tiếp cận Ren với đôi mắt nâu tò mò, cô tiến lại gần.

Ren giật mình hơi run rẩy, cố gắng lùi ra một chút. Lùi một bước thì Eylis tiến đến 2 bước.

“R..Ren...” Giọng nói của Ren cất lên, nhỏ và hơi lắp bắp.



Ren thấy hơi thở của mình như bị tắc. Đã bao lâu rồi cậu mới bắt chuyện với một cô gái? Ren không còn nhớ nữa.

Tim cậu đập rộn như muốn lòi ra khỏi lồng ngực. Hai tay luống cuống không biết đặt ở đâu, rồi tóm chặt lấy ngọn giáo ở sau lưng.

“Cute.” Eylis cười thích thú trước hành động lúng túng của Ren.

Ren hơi lùi lại, nhìn Eylis với thái độ cảnh giác.

Nhưng thái độ niềm nở của Eylis khiến Ren cảm thấy hơi lo lắng nhưng cũng đôi chút nhẹ nhàng.

“Ren à?” Eylis nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ren một cách thân thiện. “Tên của cậu dễ thương đấy....cả cậu cũng vậy.”

Ren bỗng dừng lại, bước đi hơi loạng choạng. Da mặt dường như bắt nhiệt và nóng lên. “C..cái...gì?”

Eylis phì cười rồi quay người đi. “Đôi mắt của cậu cũng đẹp lắm đấy.”

Bỏ lại Ren vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Eylis bước chân sáo chạy về phía hàng đầu. Nơi Copper và Scholar dẫn đường.

Cậu biết mình không nên để tâm đến những lời khen đó, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Là giả tạo, hay thật lòng? Tại sao cô ấy lại tiếp cận cậu?

Ren cố vét hết mọi thứ mà mình cố trong đầu. Nhưng vẫn chỉ thốt ra được hai từ, “Cảm ơn.”

Ánh mắt lo lắng của cậu vẫn dõi theo bóng lưng của cô gái một cách vô thức.

Cả đoàn người bước đi trong đường hầm nhỏ hẹp của hầm ngục, hai bên tường được làm bằng đá cổ đã phủ đầy rêu.

Tiếng bước chân hòa vào tiếng nước đọng tạo nên cảm giác đáng sợ.

Ánh sáng yếu ớt từ những cây rêu chỉ đủ để giúp họ nhìn thấy đường đi, nhưng vẫn chưa đủ để phát hiện ra được bẫy.

Scholar đề nghị sử dụng phương pháp chiếu sáng thay thế. Anh ta lấy từ trong kho đồ ra một viên pha lê phát sáng. Thứ được gắn ở trên đen đường ma thuật cũng là loại đá này.

Ánh sáng của nó không gắt như đèn pin hay đuốc, mà cực dịu. Dường như có thể phát sáng vĩnh cửu khi ta cầm nó ở trên tay.

“Đừng nhìn. Mấy người có thể mua được chúng ở cửa hàng vật phẩm. Chỉ cần tinh ý một chút là có thể tìm thấy. Giá cả cũng khá đắt.” Scholar lên tiếng giải thích.

Tarek thu hồi ánh mắt tham lam của mình, bằng một nụ cười thất vọng. Rồi hắn chợt hỏi:

“Vậy thứ này có khuyết điểm nào không?”

“Có. Nhược điểm là tầm chiếu khá thấp, chỉ có khi cầm ở trên tay thì mới phát sáng được. Sẽ ảnh hưởng khi chiến đấu.” Copper lên tiếng giải thích. Rồi anh mắt của anh ta liếc nhìn một vòng.

“Những ai sử dụng v·ũ k·hí nhẹ một tay thì có thể cầm để chiếu sáng cho những người xung quanh.”

Nhận thấy ánh mắt của Copper dừng lại trước người của mình. Tarek nở một nụ cười nhạt rồi khẽ nhún vai.



Vũ khí của hắn là cây rìu đơn, là v·ũ k·hí sử dụng bằng một tay, nhưng tên này lại trang bị hai cái.

Những tên đàn em còn lại của Tarek đều không sử dụng v·ũ k·hí một tay. Chúng đều được trang bị rìu hoặc chùy, kết hợp với những tấm khiên gỗ tròn. Có kẻ còn cầm cả một tấm khiên nặng, đảm nhiệm vai trò tank.

“Thái tử. Công việc này nhờ cậu nhé.” Tarek nhìn Ren rồi nở một nụ cười đe dọa. Từng bước, từng bước tiếp cận cậu.

Cậu lùi một bước, lưng chạm vào vách đá lạnh ngắt. Tarek vẫn tiếp tục tiến đến, bóng hắn bao trùm lên cậu như một con thú săn đang ép con mồi vào góc tường.

Bàn tay to lớn của hắn khẽ vươn ra, không chạm vào Ren, nhưng chỉ riêng sự hiện diện đó cũng khiến sống lưng cậu lạnh toát.

“Cầm lấy nó và đi trước đi.” Nụ cười đáng sợ của Tarek như một bóng ma đang lớn dần trong tâm trí Ren. Đầu óc cậu quay cuồng. Thế giới như lộn ngược.

Phổi của Ren giống như không còn hoạt động. Cậu ngửi thấy được mùi cũ và ẩm của hầm ngục, của nước cống và của rêu. Nhưng lại không thể thở được. Mạch máu như tắc nghẹn.

“Nhưng...cây giáo của tôi...nó cũng là v·ũ k·hí sử dụng bằng hai tay.” Ren lùi lại và cố giải thích.

Nhưng rồi ánh mắt của cậu va vào đôi mắt của Tarek, nó khiến Ren rùng mình. Cậu muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị găm chặt xuống đất.

“Bốp”

Tiếng vang xé toạc không gian yên tĩnh.

Bàn tay thô kệch của Tarek vả một cú đau điếng vào mặt của Ren khiến cậu loạng choạng ngã vào vũng nước dưới chân.

[Hp: 220/250]

Tim của Ren như ngừng đập khi nhìn thấy điểm Hp tụt xuống, đây không còn ở vùng an toàn nữa.

Từng điểm Hp như từng sợi chỉ đan trên sợi dây sinh mạng của Ren. Từng điểm tụt xuống lại làm cho cậu thêm sợ hãi.

Bên má bỏng rát, cơn đau nhói lên như hàng trăm mũi kim đâm vào da thịt.

Mùi tanh của nước tù đọng bám vào lưỡi cậu khi mặt đập xuống vũng nước bẩn. Ren muốn bật dậy, nhưng toàn thân như đông cứng.

Cậu không dám ngẩng lên. Không dám nhìn Tarek. Không dám nghĩ tới việc phản kháng.

“Mày dám từ trối lệnh của tao à?”. Tarek cúi xuống, đôi mắt rực lên tia sáng nguy hiểm.

Bàn tay thô kệch giơ lên, sẵn sàng giật lấy mái tóc của Ren như vồ lấy một con mồi yếu ớt.

Tarek định tặng thêm cho Ren một cú bạt tai nữa, nhưng trước khi hắn thực hiện một lưỡi kiếm lạnh băng đã kề ngay trên cổ gã.

“Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chủ nhân của giọng nói.



Đó là Eylis.

Lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng xanh nhàn nhạt của viên pha lê, áp sát vào làn da của Tarek.

Giọng của Eylis không lớn, nhưng lạnh như thép, cắt ngang bầu không khí ngột ngạt.

Trong đôi mắt cô không có lấy một tia do dự. Chỉ có sự sắc bén và quyết đoán.

Tarek nhẹ buông tay ra, hắn liếc nhìn lưỡi kiếm mỏng rồi lại nhìn vào đôi mắt quyết đoán của Eylis.

Nhưng cậu trả lời gã nhận được khiến cơ thể của Tarek hơi run. Hắn không lạ gì với đôi mắt này...đôi mắt hắn thường thấy từ những kẻ côn đồ khác trong công ty cho vay nặng lãi mà gã đang làm việc.

Đôi mắt của những kẻ dám g·iết người.

Như thể đang cảnh cáo.

Đừng đụng vào con mồi của ả.

Tarek nuốt xuống một ngụm nước bọt trong vô thức. Hàm răng nghiến chặt, ánh mắt tối sầm, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt.

“Tôi chỉ hơi khó chịu thôi mà. Cô biết đấy, bước vào dungeon tới giờ...vẫn chưa gặp con quái hay rương báu nào...”

"Ngươi chẳng biết gì cả." Scholar nói với giọng khinh thường. “Lối vào này vốn là một cái bẫy xập. Chúng ta đang đi ngược đường trở lại cái bẫy để tiến thẳng lên đường chính của hầm ngục.”

Giọng của gã kéo dài, không nhanh không chậm, như thể đang thử phản ứng của Tarek.

Scholar cố tình nhấn mạnh vào câu cuối, như một con rắn rít lên đầy nguy hiểm.

Scholar không nhìn Tarek, nhưng ánh mắt của anh ta đủ để khiến ai nấy hiểu rằng gã biết nhiều hơn những gì hắn nói ra.

Tarek mím chặt môi, hàng lông mày nhíu chặt, hắn biết mình không thể hành động liều lĩnh. Nhưng cũng không thể nhịn nhục mà không phản kháng.

Scholar không thèm để ý đến thái độ của Tarek mà tiếp tục nói:

“Đó là lý do vì sao con đường này cực kỳ an toàn vì không có quái vật xuất hiện ở đây. Cũng không có một cái bẫy nào khác được lồng ở bên trong.

Số ít vài người chơi bản thử nghiệm đã tìm ra con đường này khi họ bị rơi vào bẫy.

Nhưng chúng ta là những kẻ tới sớm nhất.”

Đôi mắt sắc bén sau cặp kính chợt lóe lên một cách bí hiểm với nụ cười tự tin đắc chí treo ở trên mặt. Scholar tận hưởng mọi ánh mắt ngưỡng mộ hướng tới mình.

“Mọi thứ giống hệt với bản thử nghiệm.” Gã khẽ lẩm bẩm.

Không biết là cố ý hay vô ý, giọng nói của Scholar đủ để tất cả đều nghe được.

Nhưng sau cùng, Ren vẫn bị đẩy lên phía trước với viên pha lê phát sáng cầm ở trên tay.

Cả bọn theo sự chỉ dẫn của Scholar mà leo ngược khỏi cái hố bẫy, tiến vào con đường chính của hầm ngục.

Cuộc chơi sắp bắt đầu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.