Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 7: Dưới Ánh Sáng Tối.



Chương 07: Dưới Ánh Sáng Tối.

Những bước tiến của Ren như nặng nề hơn. Chỉ có một cậu, người cầm lấy viên pha lê phát sáng và đi ở phía trước.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Ren liếc nhìn Scholar như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng thứ đáp lại chỉ là cái nhìn thờ ơ.

Ren cũng thử nhìn sang những người khác, Eylis, Copper đều không để ý tới cậu, họ dường như đang tập trung quan sát mọi thứu xung quanh.

Tarek bắt được ánh mắt đáng thương của Ren nhưng cũng chỉ nở một nụ cười khẩy.

‘Tại sao mình lại phải nhận những thứ này?’ cảm giác uất ức lóe lên trong lòng Ren khiến khóe mặt cậu hơi ẩm.

Tiếng vang lạng trong hầm ngục tạo ra cảm giác bất an. Bóng tối đen kịt bủa vây bên ngoài tầm chiếu sáng, như có từng con mắt đang dõi theo họ.

Kiếm trúc hầm ngục phức tạp và rối rắm. Cả nhóm di chuyển trong hệ thống các con đường nhỏ, bốn phía tường bị bít kín bởi đá cổ.

Tiếng nước đọng nhỏ giọt tạo nên cảm giác mông lung. Gió lạnh luồn qua chân khiến Ren rùng mình.

Cậu muốn dừng lại. Nhưng bản năng của Ren không cho phép. Cậu bước từng bước nhỏ hướng về con đường phía trước.

Trong lòng Ren bắt đầu hiện lên vài câu hỏi. Nếu Scholar biết về mọi thứ, tại sao anh ta lại để cho cậu cầm pha lê dẫn đầu?

Không phải anh ta dẫn đường sẽ an toàn và nhanh hơn sao?

Cạch*

Nhưng rồi tiếng động nhẹ khẽ rút đi toàn bộ suy nghĩ trong đầu Ren, cậu cảm thấy mọi thứ xung quang như mọc cao lên

Không.

Là cậu đang thấp xuống, một cái hố hình vuông đen ngòm bất ngờ xuất hiện dưới chân Ren.

Cậu cảm thấy đôi chân mình hụt hẫng.

Không còn mặt đất.

Không còn điểm tựa.

Không khí lạnh lẽo quét qua sống lưng. Một khoảng tối đen thẫm đang há miệng chờ đợi cậu.

‘Mình đang... rơi?’

Ý nghĩ ấy chỉ vừa lóe lên thì cơ thể Ren đã chao đảo. Như thể ai đó đã giật mất nền đất dưới chân cậu.

Cậu muốn kêu lên. Nhưng cổ họng tắc nghẹn.

Hơi thở đông cứng.

Trái tim như bị bóp nghẹt.

Cánh tay cậu quơ quào trong vô thức, tuyệt vọng tìm kiếm một thứ gì đó để bám vào. Nhưng tất cả những gì ngón tay cậu chạm phải chỉ là không khí.

Bóng tối siết chặt lấy cậu.

Miệng hố không lớn nhưng đủ để lọt một người trưởng thành.

Chỉ trong vài tích tắc. Trái tim của Ren như ngừng đập, cảm giác máu trong cơ thể đọng lại, từng giọt mồ hôi lạnh toát nhỏ giọt dưới cằm.

Tay cậu vội vã vươn ra trong vô thức, đầu óc trống rỗng, tiếng tim đập dồn dập bên tai.



Ren đang ngã xuống dưới.

‘Thế là hết.’ Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Ren.

Cảm giác sợ hãi bất ngờ nuốt chửng lấy cậu.

Ren vẫn nắm chặt lấy viên pha lê. Nhưng ánh sáng dường như mờ dần khi cậu ngã xuống.

“Ren.” Tiếng hét bất ngờ khiến cho Ren giật mình. Sương mù trong đầu Ren cũng dần tan biến.

Cậu vẫn chưa rơi xuống, chỉ là đang chập trừng ở miệng hố.

Cánh tay lạnh buốt của cậu dường như cảm nhận được hơi ấm. Ai đó đang giữ lấy tay của cậu, ngăn cho Ren không tuột xuống cái hố.

Ren ngước đầu lên nhìn.

Người tóm lấy cánh tay của cậu là Eylis. Cô gái với thân hình mảnh khảnh đang cố kéo Ren ra khỏi cái hố.

Khuôn mặt của cô đầy sự lo lắng. Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn Ren khiến cậu cảm thấy ấm áp nhưng cũng rùng mình.

“Cố giữ lấy cậu ấy.” Copper vội vãng chạy tới, nắm lấy cánh tay còn lại của Ren. Rồi chậm rãi kéo cậu lên.

Tarek thấy vậy thì cười nhếch mép:

“Suýt xoát nhỉ. Này, đừng làm rơi viên pha lê phát sáng, đắt tiền lắm đấy.”

Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào viên đá phát sáng ở trong tay của Ren. Đối với hắn, dường như viên đá còn giá trị hơn cả mạng sống của cậu.

Ren cắn chặt môi, cảm giác tức giận dần thay thế cho sự sợ hãi. Nhưng cậu cũng không dám phản kháng.

Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới cái hố đen, dường như có thứ gì đó ở bên dưới.

“Là bẫy chông. Một dạng bẫy cơ bản. Nếu dẫm lên sẽ chỉ b·ị t·hương. Nhưng đặt dưới cái hố sâu như thế này...khả năng cao sẽ t·ử v·ong nếu rơi vào, vì hp tối đa của người mới chỉ có 250.” Scholar hơi sững sờ khi nhìn thấy cái bẫy.

Nhưng rồi gã nhanh chóng phân tích. Như thể đã biết trước mọi thứ. Nhưng đôi mắt sắc lạnh sau gọng kính vẫn yên lặng quan sát mọi thứ.

Mọi người xung quanh cũng ngó mắt nhìn vào cái bẫy, miệng hố tối om, chỉ để lộ ra vài mũi chông nhọn hoắt ở bên dưới.

Ren nuốt xuống một ngụm nước bọt, suýt chút nữa là cậu bị những mũi chông đó biến thành tổ ong rồi.

‘Nhưng... chẳng có thứ gì đó ở bên dưới’ Ren có thể nhìn được thoáng qua dưới cái bẫy. Trong lúc cậu đang được Copper và Eylis kéo lên.

‘Tỉ lệ phân bố của từng mũi chông khá thưa thớt.’ Ren nghĩ.

Nếu may mắn, cậu sẽ chỉ bị ngã xuống mà không bị mũi chông đâm vào, vì cơ thể của Ren khá mảnh mai.

Cơ thể của Ren run rẩy như một chú mèo con vừa bị vớt lên khỏi dòng sông băng lạnh.

Trái tim cậu đập thình thịch như thể muốn xé toạc nồng ngực. Tay chân tê dại, chúng nhũn ra giống thạch.

Ren nằm trên sàn nhà, cố gắng hít vào từng hơi thật sâu như thể chúng là mạng sống của cậu.

“Cậu...không có sao chứ?” Eylis nhấc Ren dậy và hỏi thăm, khuôn mặt lo lắng của cô dường như dịu bớt khi thấy Ren an toàn.

[Hp: 198/250]

Ren liếc khẽ qua thanh máu của mình. “Tôi đoán là ổn. Cảm ơn...”



“Không sao là tốt rồi.” Eylis mỉm cười rồi vỗ vỗ lưng của Ren một cách ân cần khiến cho cậu hơi lùi lại.

‘Cậu ấy đang ngại à. Đáng yêu quá.’ Eylis vẫn giữ nụ cười trên môi, cô nhìn Ren chằm chằm.

“Lần sau nhớ tránh chỗ nào sáng mà bước vào nhé, nhóc.” Tarek và đám đàn em cười phá lên khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch giờ càng trắng hơn vì sợ hãi của Ren.

Ren chỉ cúi đầu yên lặng rồi liếc nhìn Scholar với Copper. Hai người dường như đang bí mật thảo luận gì đấy.

Cậu có thể thấy được sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt của Copper, cùng với thái độ hơi do dự của Scholar.

Cảm nhận được có ai đang nhìn mình, Copper quay đầu đối diện với Ren. Anh ta nở một nụ cười thân thiện rồi khẽ gật đầy và tiến lại.

“Tôi thay mặt xin lỗi cậu, Ren. Vì đã đặt cậu vào tình huống nguy hiểm này.” Anh ta nói với giọng trân thành. “Để chuộc lỗi. Tôi sẽ cùng với cậu dẫn trước. Tôi sẽ bảo đảm cậu an toàn.”

Scholar chớp mắt chậm rãi, như thể vừa bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng. Gã liếc nhanh về phía Copper, ánh mắt sau cặp kính lóe lên chút gì đó... rồi ngay lập tức quay đi, trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Copper đưa tay lên, đặt vào vai của Ren, nhìn thẳng vào mắt cậu, như đang khẳng định.

Ren bỗng sững người trong thoáng chốc. ‘Anh ta thực sự quan tâm tới mình sao?’

Cậu lắc lắc đầu, đẩy những suy nghĩ lung tung ra khỏi tâm trí rồi nhìn Copper với ánh mắt dè dặt.

“Cảm ơn anh..”

Copper nghe được câu trả lời thì mỉm cười rồi gật đầu.

“Đúng là số may nhỉ, nhóc. Ta cứ tưởng sẽ phải chia lại chiến lợi phẩm rồi chứ.” Tarek tiến lên một bước. Bàn tay to lớn, thô kệch bóp chặt lấy bờ vai của Ren khiến cậu đau điếng.

Hai bên lông mày của Ren khẽ nhíu lại. Ren cắn chặt môi, cảm giác đau nhói lan từ bờ vai xuống tận đầu ngón tay. Cậu muốn lùi lại, nhưng bàn tay thô kệch của Tarek siết quá chặt, như thể đang muốn nghiền nát xương cậu.

“Anh còn định làm gì với cậu ấy?” Eylis tiến lên, chắn ở trước mặt của Ren. Đôi mắt quyết liệt của cô nhìn chằm chằm Tarek.

“Cứ bám theo con bé này đi, nhóc.” cái nhìn nham hiểm của Tarek như muốn nuốt chửng Ren. Khí lạnh luồn qua khe đá khiến cậu rùng mình.

“Nhưng nhớ cho kỹ....đừng có làm gì ngu ngốc mà khiến tao phải ra tay dạy bảo đấy.”

Gã côn đồ tuy tức giận ở trong lòng nhưng vẫn cố nở một nụ cười, rồi quay người tránh xa, gã quay trở lại với đám đàn em.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc qua Ren với Eylis bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Scholar bỗng chố trở nên im lặng từ khi Ren được kéo lên khỏi miệng hố. Scholar đẩy nhẹ gọng kính, lén liếc nhìn Ren rồi lại nhìn Copper.

"croak croak"

Tiếng kêu chợt phá tan không gian yên lặng.

Tiếng ếch kêu khàn khàn, kéo dài trong bóng tối, nghe như một lời cảnh báo từ con đường tối om của hầm ngục từ phía trước.

Tiếng bước chân dồn dập, dần tiếp cận đoàn người.

Từng thanh máu bỗng lóe sáng trong bóng đêm sâu thẳm. Từ sâu trong bóng tối, từng cặp mắt đỏ rực lóe lên, dao động như những ngọn lửa ma quái.

Một tiếng 'croak' nữa vang lên, nhưng lần này nghe méo mó, như thể thứ gì đó không thuộc về thế giới này đang cất tiếng.

Không khí bỗng căng thẳng như sợi dây bị kéo căng.

Mùi ẩm mốc bốc lên từ hầm ngục, hòa lẫn với tiếng chân trượt trên nền đá. Một bóng đen vọt qua tầm nhìn của Ren nhanh đến mức cậu chỉ kịp cảm nhận cơn gió lạnh lẽo phả vào gáy.



“Mọi người tập trung lại. Chúng ta đụng độ với những con quái vật đầu tiên rồi.”

Giọng nói của Copper dứt khoát, nhưng chưa kịp để ai phản ứng, một cái bóng đen lao vụt qua.

“Croak!”

Tiếng rên đau đớn vang lên khi lưỡi kiếm sắc bén của Copper chém trúng. Con quái vật loạng choạng đập vào bức tường đá ẩm ướt.

Ren rùng mình. Thanh hp của nó đã tụt mất một phần ba. Dưới ánh sáng yếu ớt từ viên pha lê, cậu có thể thấy rõ hình dạng của con quái vật:

Một con ếch cống khổng lồ.

Thân hình to bằng một con chó săn, da sần sùi ướt nhẹp, hai con mắt đỏ lừ trừng trừng nhìn về phía cậu.

Ngay lúc đó....

“Vụt!”

Ren chỉ kịp thấy một bóng đen lao tới. Cái lưỡi dài ngoằng của con quái vật bắn về phía cậu như một sợi roi da vung xuống.

Cậu muốn né. Nhưng chân cậu đông cứng lại.

“Lùi lại!”

Ren cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ, cậu loạng choạng lùi lại đằng sau. Copper đã xông lên, chắn trước mặt cậu.

“CLANG!”

Mũi kiếm của Copper v·a c·hạm với chiếc lưỡi dài trơn nhầy. Một ít máu bắn lên khi kim loại chém qua da thịt. Nhưng rồi máu từ lưỡi của con ếch dần tan biến như những khối đa giác nhỏ.

Lưỡi của nó đang chảy máu, những hình đa giác nhỏ màu đỏ tượng trưng cho máu đang dần bay ra khỏi cái lưỡi và biến mất.

Kéo theo đó là thanh máu của con ếch đang hạ dần theo thời gian.

Cơ bắp Copper căng ra. Tay nắm chặt chuôi kiếm.

“Đừng để nó t·ấn c·ông lần nữa.”

Giọng nói trầm thấp của Copper vừa dứt, Ren chớp mắt....và anh ta biến mất.

Một vệt sáng đỏ nhạt lướt qua không trung.

Copper xuất hiện ngay trước mặt con ếch, thanh kiếm vung lên như tia chớp.

“CHÉM!”

Hai đường kiếm xé gió bổ xuống phần da nhão nhoẹt ở ngực con ếch cống.

“CROAKKK!!”

Con quái vật gào lên thảm thiết, cơ thể nó co giật dữ dội, rồi ngã gục.

Thanh hp tụt dốc không phanh.

Cơ thể nó vỡ vụn, những khối pixel lục nhạt tan biến vào không khí.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng.

Ren vẫn chưa hoàn hồn. Cậu cảm thấy hơi thở của mình như bị bóp nghẹt bởi những gì vừa xảy ra.

Copper thu kiếm, ánh mắt sắc bén lia qua Ren.

“Ổn chứ?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.