“Nửa bước thành tiên……” Ngọc Kính thốt lên: “Thu tông chủ hiện giờ thật sự là người đầu tiên trong giới tu tiên. Nếu thiên mệnh đồng ý, bà đã có thể phi thăng thành tiên.”
“Thu tiên tôn có tài năng xuất chúng, vốn nên trở thành người giỏi nhất trong thiên hạ.” Cửu Hồi rót một ly nước sương cho mình.
“Thu tiên tôn người ta đã nửa bước thành tiên, hai đứa thì sao?” Ngọc Kính đập bàn: “Ngày xuân tươi đẹp mà hai đứa đang làm gì, đang câu cá trong hồ! Nhìn thấy Thu tiên tôn đã bước nửa bước vào tiên cảnh, các con không có suy nghĩ gì hay sao?”
“Có.” Cửu Hồi gật đầu: “Mừng cho bà ấy.”
“Cút đi!” Ngọc Kính tức giận trước nụ cười cợt nhả của Cửu Hồi: “Con cũng giỏi nhỉ.”
“Cho dù là Bộ Đình hay là Thu tông chủ, tu vi của bọn họ đã không tiến triển trong gần một trăm năm qua. Lần này Thu tông chủ đột phá cảnh, lần sau nếu bà thảo luận cùng Bộ Đình, Bộ Đình không còn là đối thủ của bà nữa.” Chỉ Du chờ Cửu Hồi uống nước xong, lại rót một ly cho nàng, không chỉ cực kỳ bình tĩnh dưới cái nhìn tức giận của Ngọc Kính, còn bắt đầu tưởng tượng cảnh Thu Hoa đại thắng Bộ Đình.
“Chỉ Du” Ngọc Kính nghiêm túc nói: “Có phải con có thành kiến gì đó với Bộ tông chủ không?”
“Sư phụ, người lo lắng nhiều rồi.” Chỉ Du trả lời: “Con đối xử bình đẳng với mọi người.”
Một người bị gọi thẳng tên, một người được gọi là tông chủ, bình đẳng ở chỗ nào?
“Thu tông chủ đột phá cảnh là chuyện vui to tác, nhưng Thu tông chủ cố tình đưa tin cho các tông môn không cần phải đến Thanh Lam Môn ăn mừng.” Ngọc Kính nhấp ngụm trà: “Bắt đầu từ ngày mai, vi sư cũng muốn bế quan để tu luyện một thời gian, mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn sẽ tạm thời giao cho Mạc sư thúc quản lý. Nếu các tông môn khác nhất quyết muốn đến Thanh Lam Môn ăn mừng, vậy con và Chỉ Du đại diện cho Vọng Thư Các tham dự.”
“Sư phụ, con hiểu rồi, người yên tâm đi.” Cửu Hồi gật đầu đồng ý.
“Tạm thời giao Chiếu Nguyệt kính này cho con.” Ngọc Kính tháo Chiếu Nguyệt kính ra: “Vọng Thư Các của chúng ta không có đại đệ tử chưởng phái, cũng không có thói quen chọn đệ tử đứng đầu. Cửu Hồi, con nhạy bén và nhanh trí, vật ấy ở trong tay con, có lẽ sẽ có ích.”
Chỉ có hai ba chú mèo con trong nhóm hậu bối, chọn hay không cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
“Vâng, sư phụ.” Cửu Hồi tiếp nhận Chiếu Nguyệt kính, tự soi, chỉnh lại bộ diêu hơi lệch bên mái.
“Vi sư không có gì khác để dặn dò, nếu hai con không có việc gì thì trở về viện để đột phá cảnh đi.” Ngọc Kính xua tay: “Tranh thủ trước khi ta bế quan ngày mai, nhớ truyền tin tức tốt đến.”
Giọng điệu này tựa như bảo hai người đi rót chén nước, nhưng cả ba người không cảm thấy có vấn đề gì.
“Ta biết ngay cái gương này có duyên với ta, quay về với ta nhanh như vậy.” Sau khi rời khỏi viện của sư phụ, Cửu Hồi vui vẻ vuốt Chiếu Nguyệt kính, một hồi lâu sau mới cất gương hỏi Chỉ Du: “Chỉ Du, hiện giờ tu vi của ngươi là gì?”
Chỉ Du im lặng một lát, giọng điệu có chút không chắc lắm: “Kim…… Đan?”
“Ờ.” Cửu Hồi suy tư gật đầu: “Ta hiểu mà.”
Trong đêm xuân trăng sáng, Lạc Yên đang trốn trong phòng đọc tiểu thuyết, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài, sợ tới mức ném cuốn tiểu thuyết xuống, mở cửa sổ hỏi: “Trường Hà, có phải ngươi lại làm nổ lò luyện đan không?”
“Không liên quan gì đến ta, ta vẫn chưa bắt đầu.” Trường Hà đi ra sân với mái tóc rối bù: “Hình như âm thanh phát ra từ chỗ tiểu sư đệ và tiểu sư muội, chúng ta qua đó xem thử đi.”
Lạc Yên tùy ý lấy một chiếc áo khoác mặc vào, vội vàng nhảy lên phi kiếm: “Đi mau.”
Khi Trường Hà và Lạc Yên tới, các sư huynh và sư tỷ khác đã tới rồi. Thấy hai người đến, Tịch Nguyên nói: “Đừng vào viện, tiểu sư đệ và tiểu sư muội đang tiến giai.”
“Hả?” Trường Hà tưởng mình nghe lầm: “Tiến giai, hai người cùng tiến giai?”
Tuy rằng biết trước khi tiểu sư muội và tiểu sư đệ gia nhập tông môn, cả hai người đã có tu vi, nhưng hắn không thể tưởng tượng được, hai người nhập môn chưa đến một năm đã có thể tiến giai.
Hắn nhớ sư phụ nói rằng tiểu sư đệ có tư chất rất bình thường…… Bình thường……
“Tu vi của tiểu sư đệ và tiểu sư muội là cảnh giới gì?” Lạc Yên lo lắng nhìn hai viện kề nhau, rất sợ hai người xảy ra sự cố trong lúc tiến giai.
Lời vừa dứt, mọi người đều im lặng.
Cửu Hồi và Chỉ Du là cảnh giới gì?
“Ngươi không hỏi à?”
“Ta không hỏi, chẳng lẽ ngươi cũng không hỏi?”
“Ta nghĩ, tiểu sư muội và tiểu sư đệ cũng không đề cập vấn đề này với ta.”
Sáu người nhìn nhau, lúc này mới nhận ra, bọn họ ở cùng Cửu Hồi và Chỉ Du đã lâu, nhưng không ai biết tu vi của bọn họ đạt cảnh giới gì.
“Hai người bọn họ có thể sử dụng phi kiếm, ít nhất cũng nên là tu vi Trúc Cơ.” Trường Hà xoa cằm suy tư: “Bọn họ vẽ phù chú có lực không nhỏ, không chừng có thể là tu vi Kim Đan kỳ.”
“Nhưng năm nay tiểu sư muội mới mười tám, 18 tuổi mà có tu vi Kim Đan cảnh, chẳng phải là tài năng xuất chúng?” Ánh mắt Lạc Yên sáng lên: “Nếu cứ như vậy, sau này tông môn tham gia các cuộc thi, có phải không cần chúng ta đi hay không?”
Ầm ầm ầm.
Ba tiếng lôi kiếp liên tục đánh xuống. Không hiểu sao, bọn họ cảm thấy ba tiếng lôi kiếp này hơi qua loa giống như diễn viên không có tâm, không nhận được tiền thưởng của lão gia nên tùy ý vung tay áo hai lần trên sân khấu rồi vội vàng rời đi, không quan tâm đến sự sống chết của khán giả.
Cửa viện mở ra, Chỉ Du từ trong phòng bước ra, áo gấm không hề lộn xộn, không giống như bị lôi kiếp đánh, càng giống như lôi kiếp có lòng ủi quần áo cho hắn.
“Tiến giai…… thành công rồi à?” Sáu người hơi sững sờ, điên cuồng nhớ lại bộ dạng chật vật của mình khi tiến giai thành công.
“Ừm.” Chỉ Du cũng có chút ngơ ngác, hắn có vẻ không hiểu vì sao các sư huynh và sư tỷ ở đây: “Sư huynh, sư tỷ, vì sao mọi người ở đây?”
“Tiến giai là chuyện nguy hiểm, vì sao ngươi và tiểu sư muội không nói trước cho chúng ta biết? Có chúng ta bảo vệ, hai ngươi có thể yên tâm hơn.” Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tiểu sư đệ, Tịch Nguyên thở dài: “Lần sau tiến giai, nhớ báo cho chúng ta biết trước.”
Chỉ Du lẳng lặng gật đầu.
Hắn luôn cho rằng, tiến giai là chuyện cá nhân, từ trước đến nay luôn là việc riêng, nhưng bây giờ các sư huynh và sư tỷ lại nói với hắn, sẽ an toàn hơn nếu có người bảo vệ khi tiến giai.
“Hai ngươi đúng là không khiến người ta bớt lo.” Chỉ Du bình yên đi ra, vẫn còn một người trong phòng. Tịch Nguyên lấy pháp khí bản mạng ra, ngồi xếp bằng: “Bày trận!”
Nhưng mà lôi kiếp di chuyển nhanh hơn bọn họ, nhóm Lạc Yên chưa kịp tế pháp khí bản mạng, lôi kiếp đầu tiên thuộc về Cửu Hồi đã chém xuống.
Lôi kiếp lần này vang lên mạnh hơn rất nhiều, đánh xuống vừa nhanh vừa đủ, ba tiếng lôi kiếp đánh thật nhanh, mây mù tan đi, ánh nắng vàng óng rắc lên mặt hồ, tạo nên gợn sóng lấp lánh.
Tuy rằng không thể nói có gì sai, nhưng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Cửu Hồi bước ra với mái tóc rối, nàng chắp tay hành lễ với nhóm Tịch Nguyên: “Đa tạ các sư tỷ và sư huynh bảo vệ cho ta.”
“Thật ra chúng ta muốn bảo vệ ngươi, nhưng không kịp.” Trường Hà thu hồi pháp khí bản mạng, cười lớn: “Chúc mừng tiểu sư đệ và tiểu sư muội tiến giai thành công, tu vi cao hơn một mức.”
“Chúc mừng.” Các sư huynh và sư tỷ khác cũng thu hồi pháp khí, vui vẻ ra mặt. Lạc Yên đi đến trước mặt Cửu Hồi, chải lại búi tóc cho nàng: “Các ngươi tiến giai thành công là chuyện cực kỳ vui mừng, nhưng ta không có quà gì để tặng các ngươi, hay là ta dẫn các ngươi đến chỗ sư phụ ta để xin quà?”
Thay vì để mình tiêu tiền, không bằng để cho sư phụ tiêu pha.
“Ý kiến hay!” Các sư huynh và sư tỷ khác đều cảm thấy Lạc Yên đã đưa ra một đề nghị rất hay, “Đi đi đi, tiểu sư đệ, tiểu sư muội, sư huynh và sư tỷ đưa ngươi đi tìm trưởng bối để xin phần thưởng.”
Xài tiền của mình sẽ đau lòng, xài tiền của sư phụ thì chẳng sao cả.
“Cảm ơn sư huynh và sư tỷ.” Cửu Hồi cười rạng rỡ đồng ý, vãn bối xin trưởng bối khen thưởng thì có gì sai?
“Chỉ Du, đi đi đi.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du vào trong đám người: “Chúng ta nhất định phải lấy phần thưởng thuộc về chúng ta.”
“Tiểu sư muội, hiện giờ tu vi của ngươi là cảnh giới gì?”
“Sau Kim Đan cảnh là……” Cửu Hồi suy nghĩ một chút: “Nguyên Anh?”
“Nguyên Anh?!” Tiếng thét chói tai của Trường Hà xuyên qua toàn bộ Vọng Thư Các, hoảng sợ tới mức Ô thừa tướng đang nghỉ ngơi trong nước phải thò đầu ra ngoài, mấy đứa trẻ nghịch ngợm của Vọng Thư Các lại ầm ĩ chuyện gì?
“Chỉ Du, ngươi thì sao?”
Dưới ánh mắt sáng quắc của sáu vị sư huynh và sư tỷ, Chỉ Du quay đầu nhìn Cửu Hồi, chậm rãi nói: “Giống Cửu Hồi.”
Nói xong câu đó, hắn cụp mắt, không đối diện với ánh mắt của các sư tỷ và sư huynh.
“Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi bao nhiêu tuổi……” Trường Hà vô cùng đau đớn vỗ vai Chỉ Du: “Ngươi có tư chất tốt như vậy, tại sao lại bị các đại tông môn khác ghét bỏ vì có tư chất bình thường?”
Chỉ Du muốn nói nhưng lại thôi.
Mười mấy tuổi, tu vi đạt tới Nguyên Anh là rất giỏi ư?
Hắn luống cuống nhìn Trường Hà, không biết nên nói gì.
“Chậc chậc chậc, Trường Hà sư huynh, mau cất bộ mặt ghen tị đi.” Cửu Hồi chen vào bên cạnh Chỉ Du, cười nói: “Nam nhân mà ghen tị thì cái mặt khó coi lắm.”
“Tiểu sư muội nói đúng, mau cất cái mặt ghê tởm của ngươi đi.” Lạc Yên tiếp lời: “Ngươi có thể chịu đựng sự tầm thường của bản thân, sư đệ và sư muội thành công lại khiến ngươi điên cuồng, đúng không?”
Mọi người và Cửu Hồi trêu chọc Trường Hà không thương tiếc, Chỉ Du đứng cạnh Cửu Hồi dần dần lấy lại bình tĩnh.
Sau khi chọc ghẹo xong, Trường Hà không hề giận dỗi, ngược lại nói với Chỉ Du: “Đi, sư huynh dẫn ngươi đi lấy phần thưởng.”
Cánh hoa rơi lả tả đầy đất, mềm mại và xinh đẹp.
Tin tức Cửu Hồi và Chỉ Du tiến vào Nguyên Anh cảnh nhanh chóng truyền tới các đại tông môn. Tuy nhiên có sự tích Thu Hoa tiên tôn bước nửa bước thành tiên trước đó nên không có quá nhiều thảo luận.
“Ngọc Loan sư muội, hôm giao thừa, ta thấy ngươi và Cửu Hồi của Vọng Thư Các ở bên nhau, ngươi quen biết nàng ấy à?” Một vị đệ tử Vấn Tinh Môn hỏi Ngọc Loan: “Ngươi và nàng quan hệ như thế nào?”
“À, ta và nàng đã kết bạn trước khi gia nhập sư môn.” Ngọc Loan gật đầu, nàng không quen với vị sư huynh chủ động tới bắt chuyện này: “Vì sao sư huynh nhắc tới bạn ta?”
“Ngươi vẫn chưa biết?” Nụ cười của sư huynh hơi kỳ quái, giọng điệu càng không rõ ràng: “Ngươi nói các ngươi là bạn cũ, kết quả nàng đã tiến giai vào Nguyên Anh cảnh mà ngươi cũng không biết?”
Cảm nhận sự thù địch mơ hồ trong giọng nói của vị sư huynh này, nụ cười trên mặt Ngọc Loan nhạt dần: “Sư huynh có ý gì?”
“Ý gì à?” Sư huynh chế nhạo: “Người ta mới mười tám tuổi đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, bản thân ngươi là nữ tử thuộc dòng dõi danh giá, lại gia nhập đại tông môn này, thậm chí còn kém hơn đệ tử của tiểu tông môn, không biết tâm trạng như thế nào đây?”
“Sư huynh gia nhập tông môn gần một trăm năm, dù chưa đạt Nguyên Anh cảnh, lại có thể tới an ủi và quan tâm đến ta. Ta mới vừa vào tông môn chưa đến một năm, đương nhiên phải học hỏi sư huynh nhiều hơn.” Ngọc Loan mỉm cười thay vì tức giận: “Học hỏi thái độ cởi mở của sư huynh.”
Sư huynh cười lạnh: “Không sao, khi nào tu vi của bạn ngươi tăng lên mà ngươi vẫn đứng tại chỗ, sẽ có nhiều lúc cần ngươi phải cởi mở.”
Hắn phất tay áo bỏ đi, Ngọc Loan nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của hắn, trong lòng có chút khó hiểu. Cửu Hồi là đệ tử của Vọng Thư Các, vì sao sư huynh ghét đến vậy?
“Ngươi đừng để ý tới hắn, vừa rồi chưởng môn và La trưởng lão nhắc tới chuyện Cửu Hồi đạo hữu vào Nguyên Anh cảnh, tiếc nuối lúc trước không thể nhận Cửu Hồi đạo hữu vào tông môn của chúng ta, vì vậy hắn để lộ vẻ mặt ghen tị.” Một vị đồng môn nhỏ giọng nói: “Hắn gia nhập tông môn gần một trăm năm, mới được nhận vào nội môn năm ngoái, bình thường ỷ mình gia nhập môn sớm nên thích khoe khoang ở trước mặt sư đệ và sư muội. Bất cứ ai có tư chất tốt hơn hắn, hắn sẽ xỏ xiên. Cứ nhìn đi, loại người này sẽ không thể ở trong tông môn lâu lắm đâu.”
“Nhưng Cửu Hồi không phải là người của tông môn chúng ta, hắn cũng ghen tị đến thế à?” Ngọc Loan không thể hiểu được suy nghĩ của loại người này.
“Có một số người là như thế, không muốn thấy người khác sống tốt.” Đồng môn tặc lưỡi khinh thường: “Điên kiểu vậy, chó thấy cũng lắc đầu.”
Nghe vậy, Ngọc Loan càng thêm lo lắng trong lòng. Một Vấn Tinh Môn đã có người đố kỵ với tài năng của Cửu Hồi, như vậy trong toàn bộ giới tu chân, có bao nhiêu người giống như sư huynh?
“Tuy nhiên thật hơi đáng tiếc cho người bạn này của ngươi, nếu không có tin tức Thu tiên tôn trở thành người giỏi nhất trước đó thu hút sự chú ý của mọi người, bạn của ngươi đã nổi tiếng khắp thiên hạ.” Đồng môn thở dài: “Có lẽ, đây là số mệnh.”
Có người được định sẵn sẽ nổi tiếng trong thiên hạ, còn có người, cho dù có tài năng cũng sẽ bị chuyện khác làm lu mờ.
Nổi tiếng khắp thiên hạ thì sao?
Nhân tài xuất hiện từ thế hệ này đến thế hệ khác, luôn có thiên tài không ngừng trào ra trên đời này, sau đó dần dần biến mất trong hồng trần, dù có khiến cho mọi người kinh ngạc, cũng có ngày bị lãng quên.
Các tông chủ tiền nhiệm của mười đại tông môn, có ai không nổi tiếng khi còn trẻ, thế gian khen bọn họ là kiếm tu giỏi nhất, đan tu giỏi nhất, y tu giỏi nhất……
Sau khi bọn họ qua đời không bao lâu, Thu tiên tôn, Bộ tiên tôn, Cẩm tiên tôn và những người khác trở thành những người giỏi nhất mới.
Chu kỳ này cứ tiếp diễn từ thế hệ này sang thế hệ khác, không biết trong dòng chảy của tháng năm dài, có bao nhiêu người giỏi nhất thiên hạ bị chôn vùi, có bao nhiêu người giỏi nhất thiên hạ bị lãng quên.
Mọi danh tiếng giả dối đều không bằng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nàng cúi đầu vuốt túi tiền trên eo, ánh mắt cô đơn, giống như mẫu thân của nàng, đã từng là tiên tu nổi tiếng khắp thiên hạ, hiện giờ còn ai nhớ tên bà?
“Cửu Hồi, Chỉ Du, lại có hai phần quà được gửi tới.” Tịch Nguyên cầm hai hộp quà đặt trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du: “Quà của Cửu Thiên Tông, muốn mở ra coi không?”
Cửu Hồi mở hộp quà, bên trong có một ít đan dược và một pháp khí thượng phẩm.
“Hào phóng quá, nhưng vẫn kém một chút so với Thu tiên tôn của Thanh Lam Môn.” Tịch Nguyên bình luận một cách công bằng và vô tư: “Đại tông môn như Cửu Thiên Tông mà nhớ đưa quà là hiếm lắm.”
“Cửu Thiên Tông……” Cửu Hồi lấy một bình đan dược trong hộp quà ra, thản nhiên nghịch nó trong tay: “Không biết ác yêu vạn năm trong Trấn Yêu Ngục đã chết chưa?”
Nàng đúng là một người tốt bụng, cách xa cả hàng ngàn dặm vẫn không quên quan tâm đến người khác.
Chỉ Du nhìn sắc trời: “Nếu tò mò, ta sẽ đi xem cùng ngươi.”
“Có phải có chút không thích hợp hay không?” Cửu Hồi hơi hưng phấn.
“Ngươi nghĩ ra chủ ý, chúng ta ngăn cản khí cực ác.” Vẻ mặt Chỉ Du nghiêm túc: “Rất thích hợp.”
“Ta cũng cảm thấy rất thích hợp.” Mạc trưởng lão bước vào, đưa một lá thư cho Cửu Hồi: “Mỗi năm tông môn của chúng ta đều giao một lá thư cho Cửu Thiên Tông, ngươi và Chỉ Du còn trẻ, tu vi lại cao hơn các sư huynh và sư tỷ khác, các ngươi đi là thích hợp nhất.”
“Đây là thư gì?” Cửu Hồi sờ lá thư, khá dày.
“Tông môn của chúng ta yếu, lại không có bao nhiêu tiền, ngươi biết rồi đó.” Mạc trưởng lão xoa tay nói: “Mỗi năm mở ra đại trận bảo vệ tông môn, đại trận bảo vệ thành, cần rất nhiều linh thạch. Chúng ta là tu sĩ, bảo vệ dân chúng là nhiệm vụ của chúng ta. Tuy nhiên dân gian có câu tục ngữ, không có tiền thì khó di chuyển, tông môn của chúng ta thì nghèo……”
Nói ngắn gọn là đến Cửu Thiên Tông để xin một ít linh thạch.
“Sao gọi là xin linh thạch được, chúng ta đây là nhờ Cửu Thiên Tông trợ giúp.” Mạc trưởng lão nói một cách chính đáng: “Lần này các ngươi đi, không phải vì bản thân mình, mà là vì toàn bộ Vọng Thư Các, vì cả tòa Đào Lâm thành.”
“Những năm trước, ai trong tông môn đi?” Cửu Hồi cất lá thư.
“Trước đây đều là sư phụ của ngươi, gần đây nàng đã bế quan, đành phải giao trọng trách này cho ngươi.” Mạc trưởng lão nhìn Chỉ Du: “À, với lại Chỉ Du nữa.”
Tuy rằng đứa nhỏ này không thích nói chuyện, có lẽ không có tác dụng gì nhiều.
“Ta hiểu rồi.” Cửu Hồi gật đầu, không phải là đòi tiền hay sao, nàng đã quen với việc này.
Chỉ Du ngơ ngác nhìn Cửu Hồi và Mạc trưởng lão, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu tông môn thiếu linh thạch, ta có……”
“Suỵt”
“Suỵt”
“Suỵt”
Cửu Hồi, Tịch Nguyên, và Mạc trưởng lão đồng thời đặt ngón tay lên miệng: “Ngươi không hiểu gì cả.”
“Linh thạch của mình là của riêng mình.”
“Xài linh thạch của người khác mới sướng."
“Có thể xài tiền của người khác, sao phải tiêu tiền của mình.” Mạc trưởng lão vỗ cánh tay Chỉ Du: “Chỉ Du, ngươi còn trẻ quá, học hỏi Cửu Hồi nhiều hơn nhé.”
Chỉ Du: “Ờ.”
Nhưng hắn thật sự có rất nhiều linh thạch, nhiều đến mức chất thành núi.
“Bây giờ là cuối tháng ba.” Đệ tử canh cổng của Cửu Thiên Tông nói: “Đã đến ngày Vọng Thư Các tới thăm.”
“Năm nay Vọng Thư Các không tới à?” Một đệ tử canh cổng khác nói: “Các tiểu tông môn khác lâu lâu mới tới, chỉ có Vọng Thư Các là tới mỗi năm. Năm nay bọn họ sao thế, các tiểu tông môn khác đã tới rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng bọn họ.”
“Không biết.” Đệ tử canh cổng lắc đầu: “Nghe nói tông môn của bọn họ có hai đệ tử trẻ tuổi tiến giai vào Nguyên Anh cảnh, chẳng lẽ đang ăn mừng trong tông môn nên quên thời gian?”
Hai người đang nói thì thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi có dung mạo xuất chúng ngự kiếm đến.
Cửu Hồi nhảy xuống phi kiếm, ngửa đầu nhìn những viên đá quý được khảm trên tấm bảng của Cửu Thiên Tông, thốt lên: “Những viên đá quý đẹp quá.”
Hai đệ tử canh cổng im lặng, bọn họ lại nhớ tới sự việc tấm bảng của tông môn bị gỡ đá quý. Bởi vì chuyện này quá mất mặt, mọi người thường cố tình tránh nói đến chuyện này, hiện tại đột nhiên bị người ta nhắc tới, tâm trạng của bọn họ có chút phức tạp.
“Gặp qua đạo hữu, không biết các vị từ đâu đến?”
“Xin chào đạo hữu.” Cửu Hồi đáp lễ: “Tại hạ là Cửu Hồi, đệ tử của chưởng môn Vọng Thư Các, thay mặt trưởng bối đến thăm quý tông.”
Nào, nào, cuối cùng đã tới rồi.
Không hiểu sao nội tâm của hai vị đệ tử canh cổng trở nên phong phú: “Xin mời các vị đạo hữu vào.”
Một vị đệ tử canh cổng dẫn Cửu Hồi và Chỉ Du đi về phía nội môn: “Biết các ngươi có thể sẽ đến, đại sư huynh chưởng phái đã chuẩn bị viện cho các ngươi rồi, sau khi đại sư huynh xong việc sẽ tới gặp các ngươi.”
“Đã làm phiền đạo hữu.” Cửu Hồi lại nói lời cảm tạ.
“Đạo hữu không cần đa lễ.” Cửu Thiên Tông mở cửa viện dành cho khách, hắn đứng ở ngoài cửa, không đi vào: “Xin mời.”
Khi người của hai viện bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lần lượt thò đầu ra.
“Lại có người tới?”
“Cũng tới tìm Cửu Thiên Tông trợ giúp?”
“Phái đệ tử trẻ tuổi như vậy thì có ích lợi gì, người trẻ tuổi có da mặt mỏng, làm sao dám xin tiền?”
Đệ tử của Cửu Thiên Tông giả vờ không nghe thấy những lời bàn tán này, hắn cười với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Các vị nghỉ ngơi trước đi, tại hạ xin cáo từ.”
Tới tối, có người đến truyền lời, nói rằng Nam Phong đang chờ bọn họ ở Nghị Sự Đường.
Tống tiền à, luôn luôn cần chủ động. Cửu Hồi lập tức cùng Chỉ Du chạy tới Nghị Sự Đường, lúc bọn họ đến, các tiểu tông môn khác đã tới rồi, đang khóc lóc kể lể với Nam Phong về sự nghèo khó và gian nan của họ.
“Nam Phong tiên trưởng, ngài biết tình huống của chúng ta rồi đó, đất đai cằn cỗi, linh khí cạn kiệt, đừng nói đến việc gieo trồng linh thảo hay linh dược, ngay cả chuột tới cũng bị chết đói.”
“Dù sao thì con chuột cũng chịu tới chỗ các ngươi, chứng tỏ cuộc sống vẫn có thể tiếp tục được. Không giống như bỉ tông, ăn bữa nay lo bữa mai, toàn bộ tông môn chỉ có năm người. Dân chúng gần đó tình nguyện vào thành xin cơm, chứ không muốn gia nhập tông môn của chúng ta. Bi thảm đến mức khiến người nghe phải rơi lệ, nhìn thấy là đau lòng.”
“Vương tông chủ, sao ngài không nói lời nào?”
“Không thể…… Ý là, lão hủ quá đói bụng, thật sự không có sức để nói chuyện.”
“Khụ.” Nam Phong không thể nhịn được nữa: “Vương trưởng lão, ngài ở bỉ tông cả ngày, chẳng lẽ đồ ăn của bỉ tông không hợp khẩu vị của ngài nên ngài mới đói đến vậy?”
Xong, diễn xong rồi.
Bầu không khí trở nên khó xử.
“Xin lỗi, vãn bối tới hơi muộn.” Cửu Hồi cười tủm tỉm đi vào, nàng mặc một bộ váy đơn giản, mái tóc đen như mực được búi đơn giản thành ốc bay, miễn cưỡng dùng một cây trâm gỗ để cố định, ngoài ra không thêm trang sức nào. Nàng hành lễ với mọi người: “Gặp qua chư vị trưởng bối, gặp qua Nam Phong đạo hữu.”
“Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu?” Nam Phong đứng dậy, đi hai bước về phía hai người: “Sao các vị ở đây?”
“Nam Phong đạo hữu, ngươi cũng biết tình huống của Vọng Thư Các chúng ta đó." Cửu Hồi lại giơ tay hành lễ, để mọi người nhìn thấy cổ tay áo đã vá của nàng: “Khó khăn lắm, rất gian nan.”
Tông chủ của ba tiểu tông môn khác: “……”
Vọng Thư Các càng ngày càng không biết xấu hổ, trước kia Ngọc Kính tới với khuôn mặt yếu đuối giả vờ đáng thương.
Năm nay thì ngược lại, Ngọc Kính không tới, nhưng bọn họ lại phái hai đệ tử trẻ tuổi có tướng mạo xuất chúng tới.
Để vòi tiền, bọn họ đã mặc quần áo vá, quả thực mặt dày và vô sỉ.
“Mấy ngày trước, sư đệ của tại hạ cố gắng ngăn cản đám ma tu phá hư Trấn Hà đỉnh, bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, quay về tông môn dưỡng một hồi lâu mới đỡ. Mấy ngày nay để kiếm tiền mua thuốc, tất cả cá trong hồ ở Vọng Thư Các đã bị vớt hết, mặt đất bị đào ba bốn lần.” Cửu Hồi lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Thấy sư đệ có chút khá hơn, nào ngờ chúng ta lại gặp phải đỉa yêu 5000 năm làm chuyện ác, vì khuất phục ác yêu đó, tám sư huynh muội chúng ta đều bị thương cực kỳ nặng.”
“À, hai lần đó, Nam Phong đạo hữu cũng có mặt, đúng không?” Cửu Hồi kín đáo thở dài: “Chúng ta đổ máu vì thiên hạ, chúng ta đổ mồ hôi vì thiên hạ, nếu có thể sống sót, chúng ta sẽ không lén sư phụ đến quý tông môn tìm trợ giúp.”
Nam Phong: “……”
Lẽ ra hắn nên nói gì đó, nhưng ngay lúc này hắn chỉ muốn im lặng.
“Ngày ấy chúng ta bị đỉa yêu uy hiếp tánh mạng nhưng không chịu thỏa hiệp, Thu tiên tôn nói rằng chúng ta có khí phách.” Cửu Hồi che ngực: “Thật ra làm gì có khí phách, do chúng ta là đệ tử chính đạo, không muốn cúi đầu trước yêu tà mà thôi.”
Nàng nhìn ba vị tông chủ của tiểu tông môn: “Ba vị trưởng bối, các ngài thấy đạo lý này đúng không?”
Ba vị tông chủ: “……”
Cao thủ, đây là cao thủ thực sự.
“Ba vị tông chủ, vì sao các ngài không nói lời nào?” Cửu Hồi khẽ nhíu hàng mày liễu tựa như có nỗi buồn vô hạn: “Chẳng lẽ các ngài đều không thích nói chuyện?”