Ba vị tông chủ có thể nói được gì nữa, bọn họ không còn lời nào để nói.
Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, nhưng nếu bàn về công lao, bọn họ lấy cái gì để so sánh với Vọng Thư Các.
Bảo vệ Trấn Hà đỉnh, bắt giết đại yêu 5000 năm, đây là công lao cứu thiên hạ.
“Hai vị tiểu hữu trông không lớn tuổi lắm, không biết tu vi cỡ nào lại lập được công lao như thế?” Vương tông chủ nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du.
Đây là đang nghi ngờ nàng phóng đại sự thật?
Cửu Hồi cẩn thận nhìn Vương tông chủ, khẽ cười và chắp tay với Vương tông chủ: “Đa tạ sự quan tâm của Vương tông chủ, vãn bối và sư đệ khó khăn lắm mới đạt tu vi Nguyên Anh cảnh như hiện giờ. Do tu vi của chúng ta thấp mới bị thương nặng trong lúc khuất phục ma tu cùng ác yêu, khiến ngài chê cười rồi.”
Vương tông chủ: “……”
Ông giơ bàn tay run rẩy vuốt bộ râu xám, hồi lâu không nói nên lời. Ông tu luyện khổ cực hàng năm, cho tới bây giờ tu vi cũng chỉ là đại viên mãn của Nguyên Anh cảnh.
Ông hối hận, cực kỳ hối hận, ông không nên lắm miệng hỏi câu này, quả thực tự rước nhục. Nhưng những lời của đối phương đều lễ phép, khiêm tốn trong từng chữ, ông không có lý do gì để nổi giận với tư cách là trưởng bối.
“Hai vị còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như vậy, có thể nói là tài năng hơn người, thật khiến người ta khâm phục.” Hai vị tông chủ khác thấy Vương tông chủ nghẹn đến mức gương mặt già nua đỏ bừng còn đau khổ cố gắng tươi cười, lập tức liên tục khen ngợi Cửu Hồi.
Không khen thì có thể làm được gì, bọn họ không muốn tự rước nhục.
Nam Phong đã nhận được tin tức Cửu Hồi và Chỉ Du tiến giai vào Nguyên Anh cảnh, nhưng nghe thấy Cửu Hồi tự mình nói ra, hắn vẫn có vài phần kinh hãi trong lòng.
Với tư chất như thế, nếu trước đây bọn họ gia nhập Cửu Thiên Tông sẽ tốt biết bao?
“Hai vị tông chủ quá khen.” Cửu Hồi khiêm tốn nói: “Nếu học nghệ kỹ càng, chúng ta đã không bị thương nặng như vậy, khiến cho toàn bộ tông môn phải tìm tiền khắp nơi để chữa lành vết thương cho chúng ta?”
Hàng ngàn lời nói cô đọng trong một câu: Không có tiền, chuyển tiền đi!
Ba vị tông chủ lại im lặng, bọn họ quay đầu nhìn Nam Phong ở phía trên. Cửu Thiên Tông có gia đại nghiệp đại, dù cho Vọng Thư Các linh thạch, cũng không có nghĩa là không cho bọn họ.
“Ta hiểu sự khó khăn của ba vị tông chủ.” Nam Phong nâng chén trà lên: “Các ngài từ xa đến đây, hãy về viện dành cho khách để nghỉ ngơi một ngày trước, ta sẽ bàn bạc những chuyện liên quan với quản sự của tông môn.”
“Xin Nam Phong tiên trưởng quan tâm nhiều hơn.” Ba vị tông chủ biết nếu nhiều lời nữa, ngược lại sẽ chọc giận Nam Phong, vì vậy lịch sự đứng dậy cáo từ.
Trước khi rời đi, bọn họ lén quay đầu lại nhìn, Nam Phong tiên trưởng đang mời Chỉ Du và Cửu Hồi ngồi xuống, thái độ rất ôn hòa.
“Tay của Nam Phong đạo hữu bị sao vậy?” Khi Nam Phong nâng chén trà lên, Cửu Hồi thấy trên cánh tay hắn có rất nhiều vết sẹo không đều, hẳn là do vết thương nứt ra nhiều lần theo thời gian tạo thành.
“Không có gì.” Nam Phong đặt chén trà xuống, vuốt tay áo che cổ tay: “Luyện kiếm cần khổ luyện, bị thương là chuyện thường.”
Thấy hắn cố ý che giấu, Cửu Hồi mỉm cười: “Nam Phong đạo hữu có tâm đạo thuần khiết, nhất định sẽ trở thành đại đạo.”
“Đa tạ Cửu Hồi đạo hữu.” Nam Phong nhìn Chỉ Du: “Chúc mừng hai vị đạo hữu tiến giai vào Nguyên Anh cảnh, gần đây ta đang tu luyện kiếm phong, không thể trực tiếp đến quý tông chúc mừng, xin hãy thứ lỗi.”
“Vốn không phải là đại sự, Nam Phong đạo hữu không cần khách sáo.” Chỉ Du nhấp một ngụm trà, liếc nhìn cổ tay của Nam Phong: “Tuy nhiên tu luyện chú trọng thoải mái, lo lắng quá mức có lẽ không phải là chuyện tốt.”
Nam Phong hiểu ý Chỉ Du, nhưng hiện giờ Thu Hoa tiên tôn đã bước nửa bước vào tiên cảnh, nếu thiên cơ không thay đổi, Thu Hoa tiên tôn đã phi thăng thành tiên. Trong toàn bộ giới tu chân, ai cũng biết sự ân oán giữa Thu Hoa tiên tôn và sư phụ hắn, hắn không muốn sư phụ bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường, cho nên là đệ tử chưởng phái, hắn cần phải mạnh hơn đệ tử chưởng phái của Thanh Lam Môn.
Sau khi trải qua sự kiện đỉa yêu và Trấn Hà đỉnh, hắn càng cảm thấy ngày xưa mình kiêu ngạo và lố bịch biết bao nhiêu. Sự tôn sùng của người khác đối với hắn không thuộc về hắn, mà thuộc về Cửu Thiên Tông.
Nếu mất đi thân phận đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, hắn là cái gì?
“Dân gian có câu nói, vội vàng sẽ không thể ăn đậu hủ nóng.” Cửu Hồi lột vỏ linh quất trên bàn, chậm rãi gỡ gân trên đó: “Đạo hữu còn trẻ đã có tu vi Luyện Hư cảnh. Biết bao người trong thiên hạ tu luyện đến chết cũng chưa đạt đến cảnh này, cho dù là bạn cùng lứa, cũng không có ai vượt qua ngươi. Ngươi chăm chỉ như vậy, những người khác phải sống như thế nào?”
“Ngươi thử nghĩ xem, đệ tử của các tông môn khác muốn ra ngoài chơi hai ngày sẽ bị sư phụ chỉ vào mũi mắng, chơi chơi chơi, chỉ biết chơi, ngươi nhìn Nam Phong của Cửu Thiên Tông kìa, chưa đến hai trăm tuổi đã có tu vi Luyện Hư cảnh, ngươi còn có mặt mũi đi chơi?” Cửu Hồi tặc lưỡi lắc đầu: “Chỉ nghĩ chút thôi đã cảm thấy ngươi sẽ bị người ta ghét.”
“Vị Ngân Tịch chân nhân của tông môn các ngươi mới Hợp Thể kỳ, ngươi chỉ thấp hơn hắn một cảnh giới. Hắn hơn 300 tuổi rồi, hơn ngươi một trăm tuổi, đến khi ngươi 300 tuổi, biết đâu đã là tu vi Đại Thừa kỳ.” Cửu Hồi cảm khái: “Thật tội nghiệp cho các tu sĩ cùng tuổi với ngươi, bị ngươi ép tới nỗi không đứng dậy được.”
“Cửu Hồi đạo hữu, tuy rằng Luyện Hư cảnh và Hợp Thể cảnh chỉ chênh lệch một giai, nhưng muốn vượt qua sẽ cực kỳ khó khăn.” Nam Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng tâm trạng quả thật thoải mái không thể giải thích được, có lẽ do giọng điệu của Cửu Hồi đạo hữu quá tự nhiên khiến hắn cảm thấy mình có thể dễ dàng làm được.
“Có khó hay không, đó không phải là chuyện một người hơn 180 tuổi như ngươi nên cân nhắc, đó là điều mà khi nào ngươi hai ba trăm tuổi mới nên lo lắng. Bây giờ ngươi nghĩ về nó, chẳng phải là quá dễ dàng cho ngươi lúc hai ba trăm tuổi à?” Cửu Hồi ăn linh quất xong, đứng dậy nói: “Vẫn còn sớm, hiện giờ ngươi nên nghĩ đến việc đi dạo quanh với khách một chút.”
Nam Phong giật mình mỉm cười, chợt thông suốt: “Tại hạ đã thất lễ, Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu, xin mời.”
Lần trước tới Cửu Thiên Tông để mừng Ngân Tịch chân nhân tiến giai, Cửu Thiên Tông giăng đèn kết hoa khắp nơi vô cùng náo nhiệt. Lần này đến Cửu Thiên Tông mới thực sự trải nghiệm sự nghiêm túc và nghiêm ngặt của đệ nhất kiếm tông trong thiên hạ.
Các đệ tử đều có sắc mặt nghiêm túc, không thấy đệ tử nào lười biếng và ham chơi, bọn họ đứng đó như một thanh kiếm được mài giũa cẩn thận, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Cấp bậc của đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn rất nghiêm ngặt, mỗi người đều tuân thủ nội quy nghiêm ngặt, ngay cả quản sự lớn tuổi nhìn thấy đệ tử chưởng phái như Nam Phong cũng phải cung kính hành lễ.
Lúc đi ngang qua võ đài, Cửu Hồi nhìn thấy các đệ tử ngoại môn sắp hàng ngay ngắn để luyện kiếm, bọn họ mặc đồng phục đệ tử giống hệt nhau, thậm chí biểu cảm cũng giống nhau.
“Muộn thế này mà đệ tử của quý tông môn còn luyện kiếm à?” Cửu Hồi thở dài: “Đúng là đệ tử của đại tông môn.”
May mắn lúc trước nàng không gia nhập đại tông môn nào, nàng không thể sống sót được trong cuộc sống khó khăn như vậy.
“Bình thường Cửu Hồi đạo hữu đang làm gì lúc này?” Nam Phong không hiểu, không tu luyện thì có thể làm gì với thời gian rất tốt thế này?
“Ủ rượu, câu cá, ngắm trăng, ăn cơm cùng với các sư huynh và sư tỷ……” Cửu Hồi bước nhanh hơn, rời khỏi sân luyện võ, ho khan hai tiếng bổ sung: “Tông môn của chúng ta nghèo, cần hái hoa để ủ rượu, bán cá để kiếm tiền, đôi khi bán hết cá thì trời đã tối, chỉ có thể dùng cơm vào canh giờ này.”
“Cửu Hồi đạo hữu.” Nam Phong bất đắc dĩ thở dài: “Không biết quý tông cần thêm bao nhiêu linh thạch?”
Cửu Hồi chớp mắt: “Cần hơi nhiều, nhưng quý tông cho bao nhiêu cũng được, tìm người trợ giúp thì làm sao chê người tốt bụng vươn tay cho ít, Vọng Thư Các không phải là người như vậy.”
“Mười vạn linh thạch.” Nam Phong nói: “Năm trước bỉ tông cho năm vạn.”
“Nam Phong đạo hữu, ma tu, đỉa yêu……”
“Mười lăm vạn.”
“Chúng ta và Nam Phong đạo hữu cũng coi như là bạn tốt đã từng cùng chung hoạn nạn, cùng trốn trong mai rùa.” Cửu Hồi giơ tay áo lên, lắc lắc miếng vá trên đó: “Làm sao bạn tốt giống người khác được?”
Nam Phong hít sâu một hơi, ấn tay áo lúc ẩn lúc hiện của Cửu Hồi xuống: “Cửu Hồi đạo hữu, hai mươi vạn, thật sự không thể nhiều hơn.”
“Ài, ta biết Nam Phong đạo hữu rất cởi mở và rộng rãi.” Cửu Hồi cười tươi rói chắp tay: “Đa tạ đạo hữu.”
Nam Phong xoa cái trán hơi đau, bốn chữ cởi mở và rộng rãi, một chữ năm vạn, đắt quá.
Tuy nhiên……
Hắn liếc nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, hóa ra bọn họ coi hắn là…… bạn tốt?
Đi đến gần trấn yêu ngục, Cửu Hồi dừng lại, tò mò hỏi: “Con yêu có tu vi vạn năm thế nào rồi?”
Nam Phong lắc đầu: “Ta không rõ lắm, bình thường không có mệnh lệnh của sư phụ, những người khác không thể tự tiện tiến vào kết giới của trấn yêu ngục.”
“Chúng ta đến bên ngoài kết giới xem thử đi.” Cửu Hồi không ngại: “Chủ ý là của ta, ta đặc biệt tò mò kết quả.”
“Đi theo ta.” Nam Phong do dự một chút, dẫn Cửu Hồi và Chỉ Du đi về phía trấn yêu ngục. Càng tới gần trấn yêu ngục thì càng tối, lá cây tầng tầng lớp lớp che kín bầu trời không có khe hở, ngay cả ánh trăng cũng không thể lọt vào.
“Cẩn thận bậc thang dưới chân.” Nam Phong lấy ra một chiếc đèn lồng từ trong nạp giới, thắp sáng rồi đi trước dẫn đường.
Trên bậc đá có một lớp rêu, cỏ dại và hoa dại không biết tên chui ra từ khe hở, mọc bừa bãi.
“Các đệ tử ngày thường sẽ không tới gần chỗ này, cho nên con đường này hầu như không có ai đi lại.” Nam Phong giải thích: “Mấy ngày trước có trận mưa nhỏ, nơi này càng trơn trượt hơn.”
“Ngươi dẫn chúng ta tới đây, có gây ra phiền toái cho ngươi không?” Cửu Hồi dừng lại: “Thôi, ngày mai ta và Chỉ Du tới chào Bộ tiên tôn trước, sau đó mới đến đây.”
Nam Phong chậm rãi lắc đầu: “Đây không phải là cấm địa của tông môn, chỉ không thể tùy ý tiến vào kết giới, Cửu Hồi đạo hữu không cần lo lắng. Ở Cửu Thiên Tông, ta có thể quyết định chuyện nhỏ này.”
Chiếc chuông đồng treo ở trấn yêu ngục phát ra âm thanh trầm đục trong gió, Chỉ Du nói: “Phía trước có người.”
Nghe vậy, Nam Phong bước xuyên qua rừng cây nhanh hơn, thấy Bộ Đình đang đứng trong kết giới của trấn yêu ngục.
Hắn treo đèn lên ngọn cây, hành lễ của đệ tử đối với Bộ Đình: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Nam Phong?” Bộ Đình xoay người nhìn Nam Phong, ánh mắt cuối cùng dừng ở Cửu Hồi: “Cửu Hồi cô nương?”
“Vãn bối gặp qua Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi hành lễ: “Vãn bối mạo muội đến quấy rầy, xin tiên tôn thứ tội.”
Chỉ Du không nói lời nào, chỉ chắp tay.
“Nơi này rất lạnh, vì sao Nam Phong đưa hai vị tiểu hữu tới đây?” Bộ Đình khẽ gật đầu với Cửu Hồi, quay sang răn dạy Nam Phong: “Ngươi đã quên lễ đãi khách hay sao?”
“Sư phụ, con……”
“Tiên tôn, do vãn bối xin Nam Phong đạo hữu dẫn tới, không phải là lỗi của hắn.” Cửu Hồi đi lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh Nam Phong: “Đã mấy tháng rồi, vãn bối muốn đến xem thử, ác yêu này như thế nào.”
Bộ Đình im lặng một lát: “Con yêu này sợ khí cực ác, gần đây đã yếu đi rất nhiều. Nó chỉ ngang ngược khó thuần phục, giỏi khiêu khích nhân tâm, các ngươi còn nhỏ, không nên bước vào kết giới và bị nó ảnh hưởng.”
“Vãn bối đã hiểu.” Cửu Hồi nở nụ cười tươi rói: “Đại yêu hung ác như vậy, có thứ để nó sợ thì tốt quá.”
Bộ Đình đi ra khỏi kết giới: “Đã muộn rồi, hai vị tiểu hữu sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ mở tiệc chiêu đãi hai vị.”
“Tạ tiên tôn.” Cửu Hồi kéo tay áo Chỉ Du: “Chỉ Du, chúng ta trở về đi.”
“Ừm.” Chỉ Du để Cửu Hồi kéo tay áo mình nhảy lên bậc thang, hắn ngẩng đầu nhìn Bộ Đình, lạnh nhạt gật đầu.
Trong mắt hắn, tiên tôn chẳng khác nào hoa cỏ dại bên cạnh.
Nam Phong đưa Cửu Hồi và Chỉ Du đi, quay lại gặp Bộ Đình.
“Sư phụ.” Nam Phong thấy trà trong tay Bộ Đình đã lạnh, đổi một chén trà nóng cho ông ta: “Hai vị đạo hữu Cửu Hồi và Chỉ Du thay mặt Ngọc các chủ tới nhận tiền trợ giúp, mới đến tông môn lúc trưa.”
“Ngươi hứa sẽ cho bọn họ bao nhiêu?” Bộ Đình gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn.
“Hai mươi vạn linh thạch.” Nam Phong giải thích: “Cửu Hồi và Chỉ Du lập công trong sự kiện Trấn Hà đỉnh và đỉa yêu……”
“Ngươi làm không sai.” Bộ Đình cắt ngang lời giải thích của hắn, bưng chén trà lên, dùng nắp trà cào nhẹ bọt trà trên mặt: “Cửu Hồi và Chỉ Du còn trẻ đã có thể đột phá tu vi Nguyên Anh cảnh, hào phóng một chút đối với bọn họ cũng không sao.”
Mấy chục vạn linh thạch chỉ là một giọt nước trong thùng đối với Cửu Thiên Tông.
“Vọng Thư Các nhỏ yếu, e rằng không thể nuôi dưỡng đệ tử xuất sắc như vậy.” Bộ Đình nhấp một ngụm trà: “Cửu Thiên Tông chúng ta đối xử bình đẳng với người có tài năng, cho dù bọn họ không phải là đệ tử của Cửu Thiên Tông.”
Nam Phong cúi đầu không nói lời nào.
Hắn không có ý định lợi dụng Cửu Hồi và Chỉ Du.
“Trong thảm họa, không ai có thể sống sót một mình.” Bộ Đình đặt chén trà xuống: “Khi trở thành tông chủ của Cửu Thiên Tông, nên kết bạn với những người có thể giúp đỡ ngươi.”
“Sư phụ!” Sắc mặt Nam Phong tái nhợt: “Đồ nhi không có ý định đó.”
“500 năm trước, lúc ta kế thừa Cửu Thiên Tông, ta mới vừa tròn hai trăm tuổi.” Bộ Đình nhìn Nam Phong: “Vi sư tin tưởng, ngươi sẽ không làm ai thất vọng.”
“Sư phụ……” Nam Phong ngơ ngác nhìn Bộ Đình, không dám suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của ông.
Hắn quỳ trước mặt Bộ Đình, chạm đầu xuống đất: “Đồ nhi chỉ hy vọng sau kiếp nạn, sư phụ sẽ đắc đạo phi thăng.”
“Đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.”
Bộ Đình cười khẽ, tiếng cười hiu quạnh và chế nhạo.
Người như ông ta, làm sao có thể phi thăng vào một ngày nào đó.
Đêm đã khuya, bầu trời đen như mực.
Kết giới bên ngoài trấn yêu ngục lập loè ánh sáng, nổi lên từng đợt gợn sóng.
“Ai?” Xích Tuyền chú ý đến động tĩnh của kết giới, phát ra âm thanh yếu ớt: “Ai tiến vào?”
Không có một bóng người nào trong kết giới, nó tưởng mình bị khí cực ác ảnh hưởng, mất khả năng phân biệt bình thường, thoi thóp ngã xuống.
Sau khi kết giới ở chỗ cửa trấn yêu ngục lóe lên, tiếng bước chân vang lên ở cầu thang.
Lộp cộp, lộp cộp.
Tất cả yêu bị nhốt trong trấn yêu ngục dường như đã ngủ say, không có chút động tĩnh nào. Xích Tuyền từ dưới đất ngồi dậy, nhìn chằm chằm cầu thang: “Ai đó?”
Lộp cộp.
Tiếng bước chân dừng ở lối vào cầu thang, Xích Tuyền cả người đầy máu có thể khẳng định, có một người đứng ở đó, nhưng không biết đối phương dùng phương pháp nào để che giấu bóng dáng.
“Tiểu bối ở nơi nào, tại sao lại giấu đầu lòi đuôi?!” Xích Tuyền lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Không có cơ quan phong ấn của tòa tháp này mà dám tới đây chịu chết?”
Lộp cộp, lộp cộp.
Người đó tới gần vài bước.
Xích Tuyền há cái miệng đầy máu, vô số sát khí đỏ như máu lập tức tràn ngập khắp căn phòng: “Tìm chết!”
Cho dù nó bị khí cực ác ảnh hưởng, không có tu vi thời kỳ hoàng kim, nhưng trong thiên hạ, vẫn không có ai là đối thủ của nó.
Một tia sáng xanh hiện lên, tất cả sát khí màu đỏ biến mất. Trong căn phòng trống rỗng, tiếng nữ tử oán giận vang lên: “Hôi quá, con yêu lớn như vậy mà thật bất cẩn.”
Xích Tuyền mở mắt ra không dám tin, ngay cả Bộ Đình cũng sợ sát khí thuần máu của nó, tại sao lại có người không bị chút ảnh hưởng nào.
“Người? Yêu? Ma?” Nó liên tục lùi ra sau, pháp khí cấm chế trên người bị nó kéo rung rầm rầm. Cho đến khi lưng chạm vào tường, nó mới dừng lại đề phòng: “Ngươi là thứ gì?”
“Nghe nói 500 năm trước, Xích Tuyền tiền bối bị Bộ Đình lừa vào tháp này, không ra được.” Giọng nữ vang lên lần nữa: “Không biết trân bảo gì mới có thể khiến cho đại yêu mạnh mẽ như tiền bối rơi vào bẫy của nhân loại?”
“Ngươi là yêu?” Nghe người đó gọi mình là tiền bối, lại gọi các tu sĩ khác là “nhân loại”, Xích Tuyền hạ thấp cảnh giác: “Ngươi có bao giờ nghe nói về truyền thuyết cây bất tử chưa?”
“Đương nhiên.”
“Năm đó ngụy quân tử Bộ Đình kia lấy cam mộc làm mồi nhử, dụ ta vào tháp.” Nhắc tới việc này, Xích Tuyền vô cùng căm hận: “Hắn nói cam mộc có tu vi rất cao, huyết sát của ta có thể kiềm chế được nàng, chỉ cần ta giúp đỡ hắn, sau khi sự việc kết thúc, hắn sẽ lấy trái của cam mộc, ta sẽ lấy nội đan của cam mộc. Ai ngờ hắn muốn giam cầm ta, loại bỏ ta vì cam mộc.”
“Con người mà lại mưu toan giúp một con yêu.” Xích Tuyền hận đến nổi hai mắt đỏ ngầu: “Nếu người trong thiên hạ biết hắn cấu kết với yêu, chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, thanh danh sẽ bị hủy hoại.”
“Đáng tiếc người và yêu khác nhau.” Nó cười to vui vẻ: “Cuối cùng hắn vẫn hy sinh nàng vì nhân loại. Cho nên con người là con người, yêu là yêu. Yêu đừng bao giờ mong nhân loại đối xử với mình chân thành.”
“Ngươi và ta đều là Yêu tộc, ngươi có thể đi vào trong tháp mà không bị Bộ Đình phát hiện, đương nhiên sẽ có cách cứu ta ra ngoài.” Cả người Xích Tuyền đầy máu, vì bị khí cực ác ảnh hưởng, máu thịt trên người nó đã hư thối: “Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta sẵn sàng ủng hộ ngươi trở thành Yêu Vương.”
“Ta từng nghe một truyền thuyết, khi Xích Tuyền đạt đến 15000 tuổi, nếu cúng trăng tròn ba lần, tu vi có thể tăng lên rất nhiều, ăn hết sinh linh trong phạm vi ngàn dặm rồi phi thăng thành tiên.” Giọng của nữ tử có vẻ là một tiểu cô nương tò mò: “Bên ngoài đều nói tiền bối đã một vạn tuổi, không biết tiền bối bao nhiêu tuổi rồi?”
Xích Tuyền cười: “Đương nhiên còn rất nhiều năm nữa mới được 15000 tuổi.”
“Ta hiểu mà.” Nữ tử mỉm cười, giọng điệu cực kỳ ngây thơ: “Hóa ra truyền thuyết là thật.”
“Ngày mai là đêm trăng tròn lần thứ ba trong năm nay, chắc tiền bối đang rất chờ mong đêm mai phải không?” Tiếng bước chân của nữ tử lại đến gần: “May mắn khí cực ác đã làm tiêu hao không ít tu vi của tiền bối, nếu không vãn bối không có cách nào với tiền bối.”
“Nói dối không phải là thói quen tốt.” Một lưỡi dao màu xanh lục sắc bén xuyên qua không trung, đâm vào nội đan của Xích Tuyền: “Tiền bối rõ ràng ra đời vào đêm giao thừa 15000 năm trước, tại sao nói rằng còn rất nhiều năm nữa mới được 15000 tuổi?”
Xích Tuyền cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực, nào phải là lưỡi dao sắc bén gì, rõ ràng là một mảnh…… một mảnh lá hẹ xanh mướt.
Nó không thể tin nổi mình lại bị một mảnh lá hẹ đâm thủng nội đan, nó rít gào, cố gắng đứng dậy, nhưng nội đan đã bị lá hẹ đập nát. Nội đan tan vỡ, tu vi trên người nhanh chóng tan rã, nó gần như không thể duy trì hình dạng con người.
“Ngươi…… Ngươi……” Xích Tuyền phun ra vô số bọt máu, nó duỗi cánh tay ra, có ý định bắt lấy người trốn trong phòng: “Ngươi là quái vật gì? Thân phận là gì?”
“Thật đáng tiếc, tối nay mây quá dày, không nhìn thấy mặt trăng.” Nữ tử dường như đã ngồi xuống trong phòng: “Nếu không, có thể để ngươi ngắm trăng mà chết.”
“Ngươi là Yêu tộc, vì sao muốn giúp nhân loại?” Xích Tuyền không cam lòng mình chết trong tay một kẻ vô danh: “Giết ta có lợi gì cho ngươi? Yêu tộc yếu thế, nhân loại làm khó dễ Yêu tộc khắp nơi, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản đồ của Yêu tộc?”
“Trong phạm vi một ngàn dặm, có vô số sinh linh, không chỉ có người mà còn có yêu. Nếu để tiền bối vượt qua đại kiếp nạn 15000 năm, làm sao ba giới nhân yêu ma được bình yên? Xích Tuyền khát máu, chẳng lẽ bởi vì đối phương là yêu, ngươi sẽ tha mạng cho đối phương hay sao?” Giọng nữ tử mang theo ý cười: “Cho nên vì sinh mạng của thiên hạ, xin tiền bối khẳng khái chịu chết.”
Xích Tuyền tức giận, lại phun ra vài ngụm máu, muốn lão tử chết, còn muốn lão tử khẳng khái?
Yêu tộc sinh ra đồ chó như vậy từ khi nào?!
Bên ngoài kết giới có động tĩnh, nữ tử thở dài: “Vốn muốn trò chuyện với tiền bối thêm vài câu, đáng tiếc hiện tại có người tới.”
Xích Tuyền biết nàng sẽ không giữ tánh mạng nó, trước khi chết phát ra một tiếng gầm không cam lòng: “Ngươi thực sự là ai?!”
“Hay là tiền bối đoán xem?” Nữ tử cười hì hì: “Tiền bối mới gặp ta cách đây không lâu.”
“Ngươi……”
Bùm!
Xích Tuyền ngã xuống đất, biến thành một vũng máu. Vô số linh hồn của sinh linh bị nó nuốt bay ra khỏi vũng máu, ánh sáng của linh hồn lang thang trong phòng, không tìm thấy đường ra.
Xích Tuyền dùng sự bất tử làm mồi nhử để dụ sinh linh đến gần mình, lấy sinh linh của thiên hạ làm thức ăn. Mười lăm ngàn năm, ăn hết máu thịt cả ngàn dặm, lạy trăng tròn ba lần, nhìn mặt trăng phi thăng, hóa thành yêu tiên.
Sinh ra lấy trường thọ làm mồi nhử, cuối cùng chết dưới mồi nhử của người khác, không biết có được coi là nhân quả tuần hoàn và quả báo hay không?
Một mảnh lá hẹ mở một khe hở trên cửa sổ, linh hồn theo khe hở bay ra khỏi tháp, hóa thành luồng sáng tuyệt đẹp trong đêm tối.
Đinh đong.
Tiếng chuông vang lên, con yêu Xích Tuyền cuối cùng trên thế gian đã tan biến giữa trời đất.
Ầm ầm ầm.
Tiếng sấm mùa xuân dội lại, tia chớp chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Bộ Đình, ông ta bước vào trấn yêu ngục, gió đêm cuốn áo choàng của ông ta, ông ta nghe thấy tiếng chuông truyền đến trong tiếng sấm.
Nhận ra có gì đó không đúng, ông ta bước nhanh vào tầng trên cùng của trấn yêu ngục, thấy máu khắp mặt đất.
Có lẽ không nên gọi là máu, đây là nguyên hình của thi thể Xích Tuyền khi chết.
Xích Tuyền…… đã chết.
Ông ta đuổi theo ra ngoài tháp, gió đêm thổi các nhánh cây xào xạc. Ánh sáng của tia chớp bao phủ toàn bộ Cửu Thiên Tông, ông ta nhìn những đám mây sét cuồn cuộn, chẳng lẽ ông trời đang giận dữ trước cái chết của Xích Tuyền, kẻ đã làm nhiều việc ác?
Đang tức giận chuyện gì?
Chẳng lẽ Xích Tuyền không nên chết?!
Nhưng trong thiên hạ, ngoài ông ta và Thu Hoa, ai có thể loại bỏ Xích Tuyền? Bộ Đình lấy tông chủ lệnh ra, truyền tin tức trong ánh sáng của sấm sét.
“Sấm sét dữ dội quá.” Cửu Hồi cất áo choàng gạc cá mập vào nạp giới, mở cửa sổ lén nhìn thoáng qua, một tia sét đánh thẳng về phía tay nàng, nàng vội vàng rụt tay lại, khóa chặt cửa sổ, vỗ ngực nói: “Càng ngày càng dữ tợn.”
“Cửu Hồi.” Có tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Cửu Hồi mở cửa, kéo Chỉ Du đang đứng ở cửa vào phòng: “Sấm sét lớn như vậy, ngươi ra ngoài làm gì?”
“Tiếng sấm sét…… quá to.” Tiếng sấm lóe lên, khuôn mặt sáng ngời của Chỉ Du tối sầm lại: “Nghe thấy không bình thường chút nào.”
“Chắc cọng rau già Bộ Đình kia làm gì đó chọc giận ông trời, cho nên mới đánh mạnh như vậy.” Cửu Hồi kéo tay áo Chỉ Du, vỗ mu bàn tay hắn: “Đừng sợ, sấm sét thôi mà, ta sẽ ở với ngươi.”
“Ngươi không sợ hay sao?”
“Không, khi còn nhỏ ta thường nghe tiếng sấm nên không sợ lắm.”