Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 39



“Sấm sét thường xuyên?” Chỉ Du muốn thắp nến trong phòng, nhưng bị Cửu Hồi ngăn lại: “Đừng thắp, ta sợ nếu thắp nến, sấm sét sẽ đánh trúng chúng ta, xấu hổ lắm.”

 

“Vì sao?” Chỉ Du đẩy chân nến xa hơn.

 

“Ta ra đời trong lúc sấm sét ầm ầm, thôn trưởng Bặc đại gia nói, có lẽ ta không có hộ khẩu dưới mũi thiên mệnh.”

 

“Tại sao không có hộ khẩu?”

 

Căn phòng tối om, giọng Cửu Hồi cực kỳ vui vẻ: “Có lẽ ta là người ông trời không cho phép sinh ra, nhưng lại cố tình ra đời, cho nên Bặc đại gia gọi ta là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh.”

 

Chỉ Du quay đầu nhìn về phía Cửu Hồi, nhưng không nhìn thấy gì trong căn phòng tối.

 

“Đêm giao thừa, Phù Quang tiên quân tặng ta một chiếc đèn lồng đỏ, ta thật sự rất kinh ngạc.” Cửu Hồi lấy hai linh quả trong ngực ra, chia một quả cho Chỉ Du, hai người gặm linh quả trong bóng tối: “Phù Quang tiên quân được gọi là con trai của thiên mệnh, được sinh ra với linh khí cứu rỗi thế gian. Nếu hắn biết ta bị Bặc đại gia gọi là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh, có lẽ sẽ hối hận đã tặng đèn lồng cho ta.”

 

“Sẽ không hối hận.”

 

“Ngươi không phải là Phù Quang tiên quân, sao biết hắn sẽ không hối hận?” Cửu Hồi ho nhẹ vài tiếng, giọng có chút trầm: “Hình như tiếng sấm sét bên ngoài nhỏ hơn một chút rồi phải không?”

 

“Ừ.” Chỉ Du im lặng một lát: “Ngươi cũng tin thiên mệnh à?”

 

“Không tin, Bặc đại gia xem bói chuẩn lắm, ông nói ta là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh. Nếu ta tin thiên mệnh, chẳng phải là phủ nhận sự ra đời của ta hay sao?” Cửu Hồi nói một cách hợp lý: “Cái gì có lợi cho ta thì ta tin.”

 

“Nếu bất lợi, ngươi……”

 

“Vậy mặc kệ đi!” Cửu Hồi hừ nhẹ: “Ai tin thì người đó là kẻ ngốc.”

 

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Cửu Hồi che ngực, ho khan kịch liệt, Chỉ Du muốn dùng pháp thuật thắp sáng căn phòng, nhưng nhớ tới lời nói của Cửu Hồi, hắn rụt ngón tay lại, ôm vai Cửu Hồi: “Bị thương à?”

 

“Không có vấn đề gì lớn.” Cửu Hồi lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng, đổ nửa chai Bồi Nguyên Đan vào miệng.

 

Tại nàng không kìm chế được việc cả đời thích giả vờ bí ẩn, khi cắn nát nội đan của Xích Tuyền, xuýt nữa bị nội đan của đối phương tấn công ngược lại. May mắn thay, trưởng bối đã cho nhiều pháp bảo, giúp nàng chặn lại sự phản kích của nội đan, nếu không sau khi giết Xích Tuyền, nàng chỉ có thể bò trở về từ trấn yêu ngục.

 

“Há miệng ra.” Chỉ Du dựa vào ánh sáng của sấm sét, đưa chai thủy tinh trong tay đến bên miệng Cửu Hồi, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, đổ toàn bộ vào miệng nàng.

 

“A?” Cửu Hồi nếm mùi vị: “Ngươi đổ một chai nguyệt hoa vào miệng ta?”

 

Nguyệt hoa thanh đạm, Cửu Hồi cảm giác phía trong tứ chi được nguyệt hoa nhanh chóng chữa trị, thậm chí nội đan và linh đài đều được nguyệt hoa sưởi ấm và nuôi dưỡng.

 

Yêu có nội đan, không có linh đài. Tu sĩ có linh đài, không có nội đan.

 

Cửu Hồi sinh ra phản nghịch, toàn thân là phản cốt, cho nên nàng có linh đài lẫn nội đan.

 

“Có khá hơn không?” Chỉ Du nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

 

“Không tốt lắm.” Cửu Hồi che ngực: “Một chai nguyệt hoa lớn như vậy mà ngươi đổ cái rẹt vào miệng ta, ta xót của quá.”

 

“Nguyệt hoa có quý giá đến đâu cũng chỉ là vật ngoài, không tiếc khi cho ngươi.” Chỉ Du an ủi Cửu Hồi: “Ta không mang theo nhiều khi ra ngoài, ta còn hơn một trăm chai nguyệt hoa ở trong núi, vài ngày nữa ta sẽ lấy cho ngươi.”

 

“Ta chưa từng rời núi, không biết thế giới bên ngoài cần gì.” Chỉ Du đứng dậy, dựa vào ánh sáng lập loè của tia chớp, sửa lại giường cho Cửu Hồi: “Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trước đi.”

 

“Ta đang nghe ngươi kể chuyện rời núi, tại sao lại đổi chủ đề?” Cửu Hồi rúc vào chăn, thò đầu ra khỏi chăn: “Ngươi lớn như vậy mà chỉ rời nhà một lần thôi à?”

 

“Còn một lần nữa.” Chỉ Du giúp nàng ấn góc chăn, nhớ lại chuyện rất lâu rồi: “Lúc ta năm tuổi, ta mơ thấy một nữ tử từ biệt ta. Bà nói rằng bà là mẫu thân của ta, tới gặp ta trong giấc mơ trước khi chết.”

 

Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác: “Bà búi kiểu tóc đồng tâm rất đơn giản, có cây trâm gỗ đào thô trên búi tóc. Bà mặc chiếc váy vải thô màu xanh lam, lông mày hơi nhạt, đôi mắt rất lớn, bên má trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt.”

 

Hắn ngẫm nghĩ: “Ta không giống bà lắm, bà có nụ cười rất đẹp, khi giơ tay ra ôm ta, ta không cảm nhận được nhiệt độ của bà, trống rỗng và nhẹ nhàng giống như một mảnh bèo có thể trôi bất cứ lúc nào.”

 

Cửu Hồi thò tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo hắn.

 

“Ta vẽ chân dung của bà rất nhiều lần, nhưng lần nào vẽ ra cũng không giống bà trong mơ.” Giọng Chỉ Du vẫn như trước: “Nếu không thì ta đã cho ngươi xem bà trông như thế nào.”

 

“Sau khi tỉnh dậy, ta đi ra khỏi nhà, ta muốn gặp bà.” Tia chớp lóe lên, Chỉ Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta đi thật lâu, không biết nên tìm bà ở đâu. Bởi vì không ai nói với ta, ta sinh ra ở đâu, ai là mẫu thân của ta. Đêm đó trăng vừa tròn vừa to, soi sáng con đường dưới chân ta.”

 

“Sau đó thì sao?” Cửu Hồi siết chặt tay áo Chỉ Du: “Ngươi có tìm được mẫu thân không?”

 

Chỉ Du chậm rãi lắc đầu: “Lúc trèo qua một ngọn núi cằn cỗi, ta nhặt được một mảnh lá phát sáng, hình như nó hiểu lòng ta, nó chỉ phương hướng cho ta.”

 

Lúc năm tuổi, ngoại trừ mù quáng tin tưởng một cọng cỏ dài ba tấc, hắn không còn lựa chọn nào khác.

 

“Nó cùng ta tìm thật lâu……”

 

“Tìm được không?” Cửu Hồi thấp giọng hỏi, nàng hy vọng Chỉ Du tìm được.

 

Chỉ Du im lặng một lát: “Ta tìm được mộ của bà, có người nói với ta, có rất nhiều người chết trong thôn đó, bà chỉ là một trong số đó.”

 

“Người nói chuyện với ta bảo ta hãy nhanh chóng rời đi, đừng ở lại nơi đó, bởi vì ông ấy cũng sắp chết. Ông ấy ráng chút hơi tàn vì muốn đào một cái hố, không để người nhà phơi xác nơi hoang dã. Mộ của mẫu thân ta cũng do ông ấy đào.”

 

“Đáng tiếc chưa đào được bao lâu, ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng. Ta giúp ông ấy đào hố, chôn ông ấy và người nhà cùng nhau.” Chỉ Du nhớ lại những gì đã nhìn thấy ở dân gian khi còn bé: “Dưới sự hướng dẫn của cọng cỏ, ta thấy rất nhiều người chết, ta đào rất nhiều hố cho bọn họ ……”

 

Cửu Hồi nhỏ giọng hỏi: “Sau đó sao nữa?”

 

“Sau đó…… Ta giấu cây trâm gỗ đào do mẫu thân để lại, bị người ta đưa về núi, không bao giờ ra ngoài nữa.” Chỉ Du cúi đầu nhìn Cửu Hồi: “Cho nên lúc này mới tính là ta thực sự tiếp xúc với nhân thế.”

 

Có người sống, có niềm vui, có sự sống.

 

Nếu không có sự giúp đỡ của cọng cỏ kia, hắn sẽ không bao giờ biết mẫu thân được chôn ở đâu, càng sẽ không biết thế giới bên ngoài khi đó khốn khổ đến nhường nào.

 

“Đó nhất định là cọng cỏ rất thần kỳ.” Cửu Hồi nắm tay áo Chỉ Du xoay chuyển, “Cọng cỏ có cùng ngươi về núi không?”

 

“Ta giấu nó ở trong ngực lén mang về núi.” Chỉ Du thở dài: “Cọng cỏ này lạnh thì ỉu xìu, nóng cũng ỉu xìu, tưới nhiều nước cũng ỉu xìu, tưới ít thì bị cong lại……”

 

“Loại cỏ gì mà khó trồng vậy?” Cửu Hồi hỏi: “Ngươi có hình của nó không?”

 

“Có.” Chỉ Du lấy ra một bức tranh nhỏ trong nạp giới, Cửu Hồi lấy hạt ánh sáng ra, nghiêng người tới gần.

 

Lá màu xanh, dài và dẹt, có gân màu sáng ở giữa……

 

Trông quen quá.

 

Nhét hạt ánh sáng vào trong tay áo, Cửu Hồi lặng lẽ rụt đầu lại.

 

“Tuy nó rất khó nuôi, nhưng luôn ở trong chậu hoa, lá không bị khô.” Chỉ Du cuộn  bức tranh lại: “Nhưng một ngày nọ, nó đột nhiên biến mất.”

 

“Có lẽ…… bị gió thổi bay?” Cửu Hồi nói: “Nếu thứ này có rễ, thật ra sống rất dai.”

 

“Ngươi từng nhìn thấy loại thực vật tương tự à?”

 

“Có thấy rồi, văn nhân gọi nó là phong bổn, trường sinh thảo, nhưng người dân thường gọi nó là…… hẹ.” Cửu Hồi ho khan: “Loại ngươi vẽ là hẹ dại trong núi, thường được gọi là hẹ núi.”

 

Một mảnh lá hẹ núi có thể chỉ đường một đứa trẻ năm tuổi, hẳn là có duyên.

 

“Thì ra là thế.” Chỉ Du nói: “Ta tưởng nó là hoa lan.”

 

“Bị mất khi nào?” Cửu Hồi nói: “Biết đâu đã biến thành yêu quái chạy đi rồi, hay là chúng ta nhờ Ô thừa tướng đi hỏi thăm, mấy năm nay có lá hẹ tinh nào khác xuất hiện ở Yêu giới không?”

 

“Không cần tìm.” Chỉ Du lắc đầu: “Trong núi lạnh buốt, vốn không thích hợp cho linh thực tồn tại. Nó là ân nhân của ta, không phải là kẻ thù của ta, tìm nó mang về có khác gì lấy oán trả ơn?”

 

Tiếng sấm dần lắng xuống, Cửu Hồi ngáp: “Sấm sét đã ngừng.”

 

“Ngươi ngủ ngon nhé, ta phải trở về.” Chỉ Du đứng dậy, đóng cửa cho Cửu Hồi, đi được vài bước thì nhìn thấy Nam Phong dẫn theo mấy đệ tử Cửu Thiên Tông vội vàng đi đến.

 

“Chỉ Du đạo hữu.” Nam Phong hành lễ với Chỉ Du: “Trấn yêu ngục đã xảy ra chuyện, sư tôn lo lắng chư vị khách quý gặp nguy hiểm, cho nên phái vài vị đệ tử đến bảo vệ các ngươi ở ngoài cổng viện.”

 

“Xảy ra chuyện gì?” Chỉ Du nói: “Sấm sét vang lên rất lâu, quý tông có người tiến giai phải không?”

 

“Không phải như thế.” Nam Phong cười khổ: “Xích Tuyền trong trấn yêu ngục đã chết.”

 

“Chết vì khí cực ác?”

 

“Không, là bị ai đó giết chết.” Đây không phải là chuyện cần giấu giếm, Nam Phong chắp tay nói: “Người đó không những có thể tiến vào kết giới của trấn yêu ngục, còn có thể âm thầm tiến vào tầng trên cùng của trấn yêu ngục để giết Xích Tuyền, thực lực sâu không lường được.”

 

Thấy Chỉ Du ở trong viện của Cửu Hồi mà không phải ở viện của mình, Nam Phong nói: “Cửu Hồi đạo hữu ở trong phòng à?”

 

“Ừm.” Vẻ mặt Chỉ Du bình tĩnh: “Sấm sét quá lớn, ta hơi sợ cho nên tìm Cửu Hồi nói chuyện một lát.”

 

Nam Phong: “A?!”

 

Nhận ra mình đã không khống chế tốt cảm xúc, hắn vội vàng ngậm miệng lại.

 

Là lỗi của hắn đã chưa đủ bình tĩnh và trưởng thành.

 

“Ừm.” Chỉ Du hỏi lại: “Sợ bị sét đánh, cần người an ủi, có vấn đề gì không?”

 

“Không, không có vấn đề gì.” Nam Phong lắc đầu: “Xin Chỉ Du đạo hữu tạm thời ở trong viện, đừng đi lại, nếu ngươi và Cửu Hồi đạo hữu cần gì thì có thể nói với ta.”

 

“Ý của ngươi là, tạm thời không cho chúng ta ra ngoài?” Tính Chỉ Du bẩm sinh không thích uyển chuyển.

 

“Xin đạo hữu thứ lỗi.” Nam Phong liên tục chắp tay hành lễ, thảo nào Chỉ Du đạo hữu ngày thường không thích nói chuyện, vừa mở miệng đã khiến cho người ta khó đỡ.

 

Tuy rằng ý là vậy, nhưng mọi người thường xuyên gặp mặt, không cần nói thẳng ra như thế.

 

“Ta hiểu rồi.” Chỉ Du gật đầu với Nam Phong: “Ta và Cửu Hồi sẽ chỉ ở trong viện.”

 

Nam Phong: “……”

 

Không biết vì sao, hắn có cảm giác áy náy đã bắt nạt người khác.

 

Trở lại Nghị Sự Đường, toàn bộ quản sự và trưởng lão của Cửu Thiên Tông đều có mặt. Bọn họ thấy Nam Phong trở về, lịch sự gật đầu với hắn.

 

Ngân Tịch chân nhân ngồi ở bên trái, cúi đầu, trông có chút mất tập trung, Nam Phong tiến vào cũng không có phản ứng nào khác, tựa như người ở đây nhưng linh hồn đã bay mất.

 

“Nam Phong.” Một vị trưởng lão hỏi: “Mọi người trong viện dành cho khách đều ở đó?”

 

“Đều ở đó, hơn nữa đệ tử tuần tra nói, đêm nay sau giờ Tý không có ai rời khỏi viện dành cho khách.” Nam Phong nói: “Ba vị lão tông chủ có tu vi không cao, hai đệ tử của Vọng Thư Các đều là tu vi Nguyên Anh cảnh. Với tu vi hiện tại của bọn họ, thậm chí không thể nào vào được kết giới bên ngoài của trấn yêu ngục, chứ đừng nói đến chuyện giết chết Xích Tuyền.”

 

“Bọn họ đương nhiên không có năng lực giết chết Xích Tuyền, chỉ sợ người giết chết Xích Tuyền có động cơ thầm kín, không chỉ giết Xích Tuyền, còn ra tay với các tông môn khác.” Một vị trưởng lão khác lên tiếng: “Nếu năm người này xảy ra chuyện khi đang ở Cửu Thiên Tông, Cửu Thiên Tông của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, hết đường chối cãi.”

 

“Nếu người này có ác ý, vì sao bỏ ra nhiều công sức như vậy, loại bỏ Xích Tuyền thay chúng ta?” Có trưởng lão khó hiểu: “Việc này có lợi ích gì cho hắn?”

 

“Khi tin tức Xích Tuyền bị giết truyền tới Yêu tộc, Yêu tộc sẽ nghĩ như thế nào?” Vị trưởng lão thứ hai giải thích: “Bởi vì chuyện Trấn Hà đỉnh mấy tháng trước, quan hệ giữa Yêu tộc và Ma tộc rất căng thẳng. Nếu Yêu tộc không hề nhắm vào Ma tộc, mà thù hận giới tu chân chúng ta, thì đó là chuyện tốt hiếm có đối với Ma tộc.”

 

“Đã tiêu diệt đại yêu của Yêu tộc, lại khiến cho Yêu tộc và chúng ta tranh chấp, đúng là một kế hoạch tốt, một hòn đá giết hai con chim.” Các trưởng lão khác lần lượt gật đầu: “Nói như vậy, rất có khả năng người làm chuyện này là Ma tộc?”

 

Ánh mắt vài vị trưởng lão như có như không liếc nhìn Ngân Tịch đang im lặng. Một vị trưởng lão có quan hệ bất hòa với Ngân Tịch nói: “Không biết Ngân Tịch trưởng lão nhìn nhận vấn đề này như thế nào?”

 

Ngân Tịch nhìn vị trưởng lão đang nói chuyện: “Ta là trưởng lão của Cửu Thiên Tông, không phải là hộ pháp của Ma giáo, làm sao biết chuyện của Ma giáo?”

 

“Hy vọng Ngân Tịch trưởng lão thật sự không biết gì cả.” Trưởng lão xỏ xiên hừ lạnh: “Chỉ sợ có một số người, bề ngoài là chính nhân quân tử, sau lưng cấu kết với người ngoài, làm hại chính đạo.”

 

“Được rồi, đều là người một nhà, đừng nói những lời bất lợi.” Đại trưởng lão lớn tuổi nhất nhíu mày: “Chuyện chưa rõ ràng vì sao lại như thế, các ngươi đã tự gây ầm ĩ trước, còn giống cái gì?”

 

“Dù sao ta không có dây dưa không rõ với công chúa của Ma tộc, còn cầu xin để bảo vệ tính mạng cho đại hoàng tử của Ma tộc.” Vị trưởng lão lẩm bẩm xỏ xiên vài câu, ngậm miệng lại dưới ánh mắt tức giận của đại trưởng lão.

 

“Nam Phong, ngươi dẫn thêm người canh giữ ở gần các viện dành cho khách.” Đại trưởng lão nhìn vị trí tông chủ trống rỗng: “Tuy chúng ta chưa xác định được thế lực nào đã ra tay, nhưng vì sự bình yên của giới tu chân, chúng ta cần tính toán cho điều tồi tệ nhất.”

 

“Vâng, trưởng lão.” Nam Phong chắp tay hành lễ: “Vãn bối sẽ đi tăng cường phòng ngự.”

 

“Chờ chút.” Ngân Tịch đứng lên: “Nam Phong, ta sẽ đi cùng ngươi.”

 

Nam Phong thầm thở dài, không biết nên nói gì. Trong tông môn, vẫn có người để ý đến chuyện giữa Ngân Tịch sư thúc và công chúa của Ma tộc.

 

Cửu Hồi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, đi ra sân thì phát hiện có đệ tử của Cửu Thiên Tông cầm vũ khí canh giữ ở cổng viện, tò mò đi đến cổng viện hỏi: “Các vị đạo hữu, các ngươi đang làm gì đó?”

 

Một trong những đệ tử canh gác đã từng cùng Nam Phong bắt giết đỉa yêu vào đêm giao thừa, cho nên có chút quen thuộc với Cửu Hồi. Thấy nàng hỏi, vì thế lịch sự kể lại chuyện đã xảy ra.

 

“Người của Ma tộc giết Xích Tuyền, có ý đồ kích động sự xung đột giữa giới tu chân và Yêu tộc?” Cửu Hồi trầm ngâm thật lâu mới nổi giận mắng: “Thủ đoạn dơ bẩn này của Ma tộc thật đáng ghét.”

 

Thật ra Yêu tộc không quan tâm đến một yêu quái đã bị nhốt 500 năm, có lẽ giới tu chân có một sự hiểu lầm không thực tế nào đó đối với mức độ đoàn kết của Yêu tộc.

 

Đừng nói đến một đại yêu bị giam 500 năm dễ dàng gây ra mối đe dọa cho chính mình, yêu trên các ngọn núi khác nhau tự xưng vương, để cướp đoạt linh thảo và linh dược, bọn chúng có thể đánh nhau tơi tả.

 

Nếu không Bạch Kỳ vô dụng kia sẽ không tin lời nói dối của hồ ly tinh, chạy tới nhân gian cà lăm.

 

So với giới tu chân tương thông và Ma tộc có cấp bậc rõ ràng, Yêu tộc là năm bè bảy mảng, 50 ngọn núi có thể có một trăm đại vương yêu, cái chính là “Liên quan gì đến ta, liên quan đến ngươi cái rắm”, hôm nay ngươi cướp một đóa hoa của ta, ngày mai tu vi của ta đạt được thành tựu lớn, ta sẽ giết cả nhà của ngươi.

 

Yêu ở đỉnh núi phía đông nhìn yêu ở đỉnh núi phía tây: Sống không tốt thì chết đi, có chết cũng đừng chết trước cửa nhà ta.

 

Yêu ở đỉnh núi phía nam nhìn yêu ở đỉnh núi phía bắc: bị nhân loại làm hại? Ờ, nên là vậy, thứ vô dụng thì phải chết một cách thảm hại thôi!

 

Khỉ yêu có thể yêu đương với chuối yêu? Hồ ly tinh có thể xưng huynh gọi đệ với gà rừng?

 

Căn bản không có cái gọi là đoàn kết, hữu nghị, bù đắp cho nhau!

 

Ví dụ như thôn của bọn họ phải đánh nhau với các ngọn núi khác. Tuy nhiên, có thể là do các thúc thúc và thẩm thẩm trong thôn giỏi đánh nhau, cho nên yêu trong phạm vi vài trăm dặm không dám tới trêu chọc bọn họ.

 

Những việc này không thích hợp để Nhân tộc biết. Nàng kéo chốt cửa, cùng vị đệ tử này của Cửu Thiên Tông say sưa chỉ trỏ mắng chửi Ma tộc, ước gì có thể cùng vị đạo hữu này tấn công Ma tộc ngay lập tức, trả lại sự bình yên cho thiên hạ.

 

“Khi nào tấn công Ma tộc, ta nhất định sẽ đánh trái đánh phải, giết những ma đầu đó cho đến khi chúng hét om sòm lên.” Vị đệ tử này của Cửu Thiên Tông còn tương đối trẻ, tính tình khá hoạt bát: “Để cho bọn họ biết cái gì gọi là ánh sáng của chính đạo.”

 

“Cửu Thiên Tông mạnh như vậy, nhất định có thể dẫn dắt chúng ta tiêu diệt Ma tộc.” Cửu Hồi giơ ngón tay cái: “Ta nghe sư tôn nói, kiếm tu của Cửu Thiên Tông đặc biệt giỏi, không những có đạo tâm kiên định, còn có thể giết địch ngoài cấp bậc, có thể nói là hình mẫu của giới tu chân.”

 

“Cũng không phải mạnh như vậy.” Đệ tử ngượng ngùng vò đầu: “Cửu Hồi đạo hữu, ngươi mới giỏi, còn trẻ mà đã đạt tu vi Nguyên Anh cảnh.”

 

“Ta từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà rót linh thảo và linh dược, làm sao có thể đánh đồng với sự tu luyện khổ cực của các đạo hữu.” Cửu Hồi chắp tay kính nể: “Đáng tiếc ta không có năng khiếu về kiếm tu, nếu không ta cũng muốn đi theo con đường kiếm tu. Dáng vẻ kiếm tu thao túng linh kiếm, vui vẻ giết địch, phong thái quả thực tuyệt vời!”

 

Chỉ Du dựa vào hành lang, lẳng lặng nhìn Cửu Hồi và đệ tử Cửu Thiên Tông trò chuyện rôm rả. Dường như ở bất cứ nơi đâu, Cửu Hồi cũng có thể trò chuyện với người ta, ngay cả đệ tử của Cửu Thiên Tông cũng coi nàng là người một nhà.

 

Hắn hơi nhướng mày, nhìn về hướng khác ngoài cổng viện.

 

“Đó là ai?” Ngân Tịch chú ý tới một đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thiên Tông đang vui vẻ nói chuyện với một nữ tử xa lạ, khẽ nhíu mày, đệ tử của Cửu Thiên Tông trở nên không điềm đạm như thế từ khi nào?

 

“Sư thúc, đó là Cửu Hồi, đệ tử chân truyền của Ngọc các chủ của Vọng Thư Các.” Nam Phong thấy cảnh đó, không hề kinh ngạc, hắn sợ sư thúc bất mãn với Cửu Hồi, vội giải thích: “Tuy Cửu Hồi cô nương mới mười tám, nhưng đã có tu vi Nguyên Anh cảnh, là một tài năng tu luyện hiếm thấy.”

 

“Vọng Thư Các?” Ngân Tịch cẩn thận nhớ lại đây là tông môn gì: “Loại tiểu tông môn không quan trọng này mà cũng có đệ tử như vậy à?”

 

Nam Phong cúi đầu không nói gì. Vào đêm giao thừa, cảnh tượng Ngọc các chủ và Thu Hoa tiên tôn cùng nhau chặt kết giới của đỉa yêu 5000 năm vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn.

 

“Ngân Tịch sư thúc, sư huynh chưởng phái!” Mấy đệ tử bảo vệ viện dành cho khách thấy hai người đến, vội vàng cúi đầu hành lễ, ngay cả đệ tử đang trò chuyện vui vẻ cùng Cửu Hồi cũng hạn chế mọi biểu cảm của mình.

 

“Ngân Tịch chân nhân, Nam Phong đạo hữu.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ với hai người.

 

Chỉ Du lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, chắp tay không nói gì.

 

“Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu.” Nam Phong vội vàng đáp lễ: “Đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?”

 

“Nửa đêm đầu tiếng sấm sét ồn ào nên không ngủ yên, nhưng nửa đêm sau ngủ rất ngon.” Cửu Hồi khó hiểu nhìn Ngân Tịch và Nam Phong: “Không biết chân nhân và đạo hữu tới đây có chuyện gì không?”

 

Nàng chợt ngừng lại, nhìn về phía hòn non bộ cách đó không xa: “Vị đạo hữu kia là đệ tử mà chân nhân mang đến à?”

 

Nam Phong nghiêng đầu nhìn qua, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, rút kiếm ném thật mạnh, chặn đường người nọ: “Đứng lại, ngươi là đệ tử của ngọn núi nào?”

 

Vị đệ tử kia cúi đầu, chắp tay nói: “Gặp qua sư huynh chưởng phái, ta là đệ tử nội môn của Thính Kiếm Phong.”

 

Nam Phong nhìn Ngân Tịch: “Ngân Tịch sư thúc, đây là đệ tử nội môn của Thính Kiếm Phong à?”

 

Ngân Tịch đến gần đệ tử từng bước một, đệ tử có vẻ hơi sợ hắn, vẫn không ngẩng đầu.

 

Bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, Cửu Hồi kiễng chân, nghiêng gần cả người ra khỏi cổng viện, không che giấu ý định xem náo nhiệt.

 

Đệ tử Cửu Thiên Tông vừa rồi nói chuyện phiếm với nàng thấy thế, lặng lẽ nhích sang bên cạnh nửa bước để nàng xem rõ ràng hơn.

 

Ngân Tịch tới gần từng bước một, đệ tử nội môn lùi lại từng bước một, Ngân Tịch đột ngột nắm cổ tay của đệ tử nội môn: “Là ngươi à?”

 

Đệ tử nội môn thoát khỏi tay Ngân Tịch, ngửa đầu nhìn Ngân Tịch: “Là ta thì sao?”

 

“Việc này thật sự là do Ma tộc các ngươi làm hay sao?” Sắc mặt Ngân Tịch lập tức trở nên khó coi: “Ma tộc muốn hại chết bao nhiêu người mới bỏ qua?”

 

“Cái gì do chúng ta làm?!” Đệ tử nội môn không tin nổi: “Ngân Tịch, ngươi không hỏi gì đã nghi ngờ ta?”

 

“Ta không quan tâm ngươi muốn làm gì, ngươi hãy nhanh chóng rời đi, ngươi bị trục xuất khỏi sư môn từ lâu, Cửu Thiên Tông không phải là nơi ngươi có thể đến.”

 

Ngân Tịch kéo vị “đệ tử nội môn” này định rời đi, Nam Phong rút kiếm chặn trước mặt hai người: “Ngân Tịch sư thúc, người này có lai lịch không rõ ràng, bị nghi ngờ là người của Ma tộc, xin sư thúc hãy giao người này cho vãn bối, để vãn bối xử lý việc này.”

 

“Tránh ra.” Ngân Tịch giấu người phía sau, hắn lạnh nhạt nhìn Nam Phong: “Nam Phong, bất kể có chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm một mình. Ta là trưởng lão của Thính Kiếm Phong của Cửu Thiên Tông, ngươi không có tư cách ngăn cản ta.”

 

“Nhìn kìa, đây là cái loại đầu óc u mê yêu đương không bình thường nhất trong truyền thuyết.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói với Chỉ Du: “Nếu muốn thả người ta thì không nên tiết lộ thân phận của người ta. Nếu thân phận bị bại lộ, gây ra mâu thuẫn, lại muốn thả người ta trước mặt đệ tử chưởng phái, có người đàng hoàng nào làm chuyện như thế không? Đúng là…… ngay cả chó cũng không thích ăn mấy cái đầu yêu đương lú lẫn, chẳng lẽ Ngân Tịch chân nhân dùng bộ não của mình để đổi lấy tài năng tu luyện?”

 

Chỉ Du: “……”

 

Vài vị đệ tử của Cửu Thiên Tông: “……”

 

“Sư thúc, ngài đừng làm cho vãn bối khó xử.” Nam Phong không chịu nhượng bộ, hắn nghiêm túc nhìn Ngân Tịch: “Xin ngài đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, tự làm cho bản thân mình xấu hổ.”

 

“Ngân Tịch, buông ta ra.” “Đệ tử nội môn” bị Ngân Tịch nắm chặt cổ tay đột ngột rút kiếm ra, đâm vào lưng Ngân Tịch: “Ngươi dùng thủ đoạn hại chết hộ pháp của tộc ta, lại cùng với tông chủ của Cửu Thiên Tông giết đại ca và nhị ca của ta, hiện giờ cần gì đóng vai đạo đức giả ở trước mặt ta?!”

 

“Sư thúc!” Nam Phong giơ tay đỡ Ngân Tịch, bị Ngân Tịch đẩy ra.

 

Hắn đau khổ nhìn “đệ tử nội môn”, đột ngột lấy ra một món pháp khí, ném vào người “đệ tử nội môn”, đệ tử nội môn hóa thành một luồng sáng bỏ chạy trước mắt bao người.

 

Cửu Hồi: “……”

 

Ồ, nàng còn nhỏ, chưa từng chứng kiến cảnh yêu đương to tác nào cả, nhưng hai người thật sự bình thường à?

 

Tốt quá, Xích Tuyền chết dưới tay của Ma tộc, điều này gần như chắc chắn.

 

Cảm tạ đầu óc u mê yêu đương tặng món quà lớn bất ngờ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.