Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 40



Khi luồng ánh sáng hoàn toàn biến mất, sự thâm tình và đau khổ trên mặt Ngân Tịch cũng biến mất. Hắn xoay qua nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, đưa tay che vết thương trên ngực như thể không biết đau đớn: “Ma tộc lẻn vào tông môn của ta, sau khi giết chết Xích Tuyền, có ý đồ ám sát những vị khách khác trong tông môn, muốn gây hỗn loạn trong thiên hạ. Ta giúp người đó chạy thoát vì tình cảm riêng, sẵn sàng chấp nhận hình phạt.”

 

Máu thấm ướt quần áo, theo góc áo nhỏ giọt xuống đất, trong mắt Ngân Tịch có bóng tối vô hình.

 

“Sư thúc……” Nam Phong sững sờ tại chỗ.

 

Ngân Tịch từ từ xoay người, chậm rãi đi từng bước một về phía chính điện của Cửu Thiên Tông. Cửu Thiên Tông khổng lồ tràn ngập hoa, hương hoa nhàn nhạt che hết mùi máu.

 

Cánh cửa chính điện của Cửu Thiên Tông mở ra chầm chậm, Bộ Đình đứng giữa đại điện trống rỗng, nghe thấy tiếng bước chân của Ngân Tịch, ông ta không quay đầu lại: “Đến đây thắp nhang cho tổ sư gia.”

 

Khói cuộn lên, Ngân Tịch cắm nhang vào lư hương, quỳ xuống hành đại lễ ba quỳ chín lạy, sau đó gỡ ngọc lệnh trưởng lão ở thắt lưng, nhẹ nhàng đặt lên bàn thờ.

 

Một canh giờ sau, Cửu Thiên Tông thông báo với thiên hạ, công chúa của Ma tộc ngụy trang thành đệ tử của Cửu Thiên Tông, sau khi lẻn vào trấn yêu ngục để ám sát Xích Tuyền, có ý đồ ám sát một vị tông chủ nào đó là khách của Cửu Thiên Tông, bị đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông phát hiện. Trưởng lão Ngân Tịch của Cửu Thiên Tông đã giúp công chúa của Ma giáo trốn thoát vì tình riêng, phạm tội không thể tha thứ, bị trừng phạt bằng hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, đuổi ra khỏi sư môn.

 

Để chứng minh cho người trong thiên hạ thấy Cửu Thiên Tông chấp hành một cách công bằng, Cửu Thiên Tông mời các đại tông môn đến chứng kiến.

 

Cửu Hồi đứng ở trong đám đông, nhìn Ngân Tịch bị khóa trên bục cao, nàng kéo Chỉ Du lùi ra sau.

 

“Cửu Hồi đạo hữu.” Ở phía sau đám người, Cẩm Khinh Cừu đang phe phẩy cây quạt, nhìn thấy Cửu Hồi bước ra, lộ ra nụ cười rạng rỡ với nàng: “Chúng ta lại gặp nhau.”

 

“Cẩm thiếu chủ.” Cửu Hồi nhìn cây quạt ngọc hắn đang cầm, có lẽ cây quạt này đã cứu mạng hắn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cây quạt rời khỏi tay hắn.

 

“Cô nương thích cây quạt này của tại hạ à?” Cẩm Khinh Cừu khép quạt lại, cầm trong lòng bàn tay, đưa cho Cửu Hồi: “Quạt ngọc tặng giai nhân, xin cô nương vui lòng nhận nó.”

 

“Cây quạt này là vật thiếu chủ yêu thích, làm sao ta có thể lấy đồ tốt của người khác.” Cửu Hồi lịch sự từ chối.

 

“Không sao, ta còn có rất nhiều quạt ngọc.” Cẩm Khinh Cừu nhét quạt ngọc vào tay Cửu Hồi, lấy một cây quạt ngọc mới trong nạp giới ra: “Mai, lan, trúc, cúc, quế, sen, mẫu đơn, cái gì cũng có.”

 

Cửu Hồi vuốt ve cây quạt ngọc trong lòng bàn tay: “Cây quạt này là chỉ cho một mình ta, hay là cả ta lẫn sư đệ đều có?”

 

“Lệnh sư đệ có dáng vẻ chính trực, gương mặt như quan ngọc, cây quạt ngọc có hình hoa lan này xứng đáng với khí chất cao quý của hắn.” Cẩm Khinh Cừu đưa quạt ngọc hoa lan cho Chỉ Du: “Xin đạo hữu vui lòng nhận nó.”

 

“Đa tạ.” Chỉ Du nhận cây quạt với gương mặt vô cảm.

 

“Nghe nói Cửu Hồi cô nương cũng có mặt lúc chuyện đó xảy ra?” Sau khi tặng quạt, Cẩm Khinh Cừu nhìn Ngân Tịch đang chảy máu trên bục cao, thản nhiên nói: “Không biết vị công chúa của Ma tộc kia là mỹ nhân cỡ nào mà khiến cho trưởng lão của Cửu Thiên Tông phản bội tông môn vì nàng ta?”

 

“Chưa kịp nhìn rõ.” Cửu Hồi nghịch cây quạt ngọc, gương mặt rạng rỡ và ngây thơ: “Ta chỉ thấy hai người cãi nhau vài câu, Nam Phong đạo hữu muốn bắt công chúa Ma tộc, Ngân Tịch chân nhân ngăn lại không cho, sau đó lấy ra một pháp khí giúp công chúa Ma tộc trốn thoát.”

 

“Tình yêu đúng là làm cho người ta mù quáng.” Cẩm Khinh Cừu lại lấy ra một cây quạt ngọc chơi đùa: “Đáng tiếc, Ngân Tịch chân nhân là một nhân vật tài giỏi tuyệt vời.”

 

Trên bục cao, vài mũi tên ánh sáng có linh lực xuyên qua trái tim Ngân Tịch, Ngân Tịch đau đến nỗi quỳ xuống đất, không xin tha, cũng không than đau.

 

“Ngân Tịch, ngươi có hối hận không?” Trưởng lão chấp pháp nhìn bộ dạng chật vật của hắn với gương mặt vô cảm.

 

“Đệ tử cam chịu bị phạt.” Sắc mặt Ngân Tịch tái nhợt, hắn ngửa đầu nhìn các đệ tử Cửu Thiên Tông đang thi hành lệnh phạt, phun ra máu nói: “Người và ma yêu nhau, trời sẽ không tha thứ, đệ tử rơi vào kết cục hôm nay, không... hối hận!”

 

“Tốt, rất tốt.” Trưởng lão chấp pháp phất tay áo, quay lưng lại, nói với giọng run rẩy: “Tiếp tục hành hình.”

 

“Vị trưởng lão chấp pháp này là sư phụ của Ngân Tịch, luôn hành động công bằng.” Cẩm Khinh Cừu nhỏ giọng giải thích cho Cửu Hồi biết: “Đồ đệ tự mình nuôi lớn, cứ mê muộn vì tình mà không chịu tỉnh ngộ, có thể tưởng tượng đau lòng cỡ nào.”

 

Hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, mỗi mũi đau tận xương cốt, Ngân Tịch có tu vi Hợp Thể kỳ cũng càng ngày càng không chịu đựng nổi. Hắn quỳ rạp dưới đất, biến thành một người đẫm máu không nhìn ra hình dạng, những người xung quanh dần dần lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

 

“Tiếp tục.” Trưởng lão chấp pháp thấy đệ tử thi hành hình phạt dừng lại, cố nén bi thương: “Chính đạo không thể dung thứ cho loại đệ tử không phân biệt đúng sai như vậy, nếu người nào trong tông môn dám cầu xin thay hắn sẽ bị tội tương tự.”

 

Nghe thấy những lời này, Cẩm Khinh Cừu khẽ cười, không cho phép người trong tông môn cầu xin, nhưng không nói sẽ không cho phép những người khác đang có mặt cầu xin. Hắn xoay cây quạt, liếc nhìn xung quanh, không biết ai sẽ sẵn sàng bước ra, cứu mạng Ngân Tịch?

 

Thu Hoa tiên tôn không có đệ tử trên danh nghĩa, hơn nữa không đi ra ngoài khi không có chuyện gì to tác, cho nên lần này đại diện của Thanh Lam Môn tới Cửu Thiên Tông là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão. Càng kỳ diệu là, vị đệ tử này lại cùng tộc với Thu Hoa tiên tôn, không những là đệ tử chân truyền của Thanh Lam Môn, còn là thiếu thành chủ của Kỳ Nguyệt thành.

 

Bình Lăng Dao biết những người xung quanh đang đợi nàng lên tiếng, nàng bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng chỉ là vãn bối, làm sao có thể vượt qua rất nhiều tông chủ ở đây, cầu xin cho người của Cửu Thiên Tông?

 

Chẳng qua là ngàn mũi tên xuyên qua tim, sống được thì sống, không sống được thì chết đi.

 

Cửu Thiên Tông dồi dào nhân tài, chết một Ngân Tịch cũng không phải là một vấn đề lớn.

 

Bầu không khí dần dần trì trệ, đại diện của Thanh Lam Môn - Bình Lăng Dao - không muốn lên tiếng, những người khác ngại danh tiếng đứng đầu của Thu Hoa tiên tôn trong giới tu chân, không ai dám là người đầu tiên đứng ra.

 

Thấy Ngân Tịch thở ra nhiều nhưng hít vào ít, tim trưởng lão chấp pháp như bị dao cắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu tra tấn trên bục.

 

“Chậc.” Cẩm Khinh Cừu nhỏ giọng nói: “Xem ra Thanh Lam Môn không cho Cửu Thiên Tông chút mặt mũi nào.”

 

Thanh Lam Môn không nói lời nào, Ngự Trân Tông của hắn cũng không thể làm mất lòng ai.

 

“Xin trưởng lão chấp pháp nương tay.”

 

Thấy Ngân Tịch sắp mất mạng, một vị tông chủ vô danh cuối cùng cũng đứng dậy, chỉ không dám nhìn về phía Bình Lăng Dao.

 

Tuy nhiên, những người có lòng cầu xin đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt mượn cớ này để mở miệng, bảo trưởng lão chấp pháp tha mạng cho Ngân Tịch.

 

Nói cách khác, người càng sống lâu thì càng đóng kịch giỏi.

 

Nếu không phải là không đúng dịp, Cửu Hồi thật sự muốn kéo tay áo Chỉ Du thì thầm với hắn, vị tông chủ xa lạ đứng ra đầu tiên chắc chắn là tay trong do Cửu Thiên Tông sắp xếp sẵn.

 

Như vậy không những chứng minh Cửu Thiên Tông chí công vô tư, còn có thể bảo vệ cái mạng tàn tạ của Ngân Tịch.

 

Cửu Thiên Tông gióng trống khua chiêng trừng phạt Ngân Tịch, một nửa là để khôi phục danh tiếng của Cửu Thiên Tông, một nửa là vì cái gì?

 

Chẳng lẽ là vì tình yêu của Ngân Tịch và công chúa Ma tộc, cho nên tăng thêm vài phần đau khổ triền miên?

 

Những người cầu xin lên tiếng hết lần này đến lần khác, trưởng lão chấp pháp liên tục từ chối, cuối cùng giữa những tiếng cầu xin của mọi người, trưởng lão chấp pháp dùng một chưởng đánh Ngân Tịch ra khỏi cổng của Cửu Thiên Tông, Ngân Tịch chật vật lăn xuống bậc thang.

 

Hai thầy trò, một người ở trên bậc thang, một người nằm dưới bậc thang.

 

“Từ nay về sau, quan hệ thầy trò giữa ngươi và ta đã chấm dứt, ngươi sống chết, bệnh tật hay bị thương đều không liên quan đến Cửu Thiên Tông.” Trưởng lão chấp pháp lạnh nhạt nhìn Ngân Tịch: “Nhưng tu vi của ngươi là do Cửu Thiên Tông ban cho, trước khi rời đi, ta sẽ phế bỏ linh đài của ngươi, phá huỷ toàn bộ tu vi của ngươi.”

 

Trưởng lão chấp pháp triệu hồi thanh kiếm bản mạng, dưới ánh mắt của mọi người, đâm xuyên qua linh đài của Ngân Tịch.

 

Ông thu lại thanh kiếm đẫm máu, giọng run rẩy: “Ngươi đi đi.”

 

Ngân Tịch nhúc nhích bò dậy, dập đầu với trưởng lão chấp pháp. Hắn định đứng lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể yếu ớt lăn xuống bậc thang.

 

Bậc thang bằng ngọc trắng dính đầy máu, đỏ tươi chói mắt, trông rất ghê.

 

“Sự việc hôm nay đã kết thúc, xin chư vị cứ tự nhiên, lão hủ cáo từ.” Trưởng lão chấp pháp miễn cưỡng hành lễ, xoay người rời khỏi nơi này.

 

Mọi người đều hiểu tâm trạng của ông ngay lúc này nên không khách sáo giữ lại. Năm ngoái mới tham gia đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân, hôm nay lại thấy hắn bị phế bỏ linh đài, bị trục xuất ra khỏi sư môn, đúng là sự xoay chuyển của vận mệnh.

 

“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Bình Lăng Dao nhìn vết máu trên bậc thang bằng ngọc: “Đáng tiếc những bậc thang bằng ngọc trắng sạch sẽ này đã dính máu, cuối cùng cũng không sạch sẽ.”

 

Nàng đang nói về bậc thang bằng ngọc, nhưng không chỉ nói về bậc thang bằng ngọc. Mọi người đều biết rõ trong lòng, bầu không khí hơi xấu hổ.

 

“Chư vị đều là người có lòng tốt.” Bình Lăng Dao nhìn mọi người, khẽ cười: “Trong tông môn còn có chuyện quan trọng, vãn bối không dám ở lâu. Chư vị, vãn bối cáo từ.”

 

Ánh mắt nàng xuyên qua mọi người, nhìn Cửu Hồi một lát, giơ tay hành lễ, nhảy lên phi kiếm, rời khỏi Cửu Thiên Tông.

 

Các đại diện của tông môn khác cũng lần lượt tìm cớ rời đi, không ai muốn tìm rắc rối cho bản thân ngay lúc này.

 

“Chẳng lẽ Cửu Hồi đạo hữu và Chỉ Du đạo hữu không định rời đi?” Đợi mọi người gần như đi hết, Cẩm Khinh Cừu mới nhàn nhã đi tới chỗ Cửu Hồi: “Tại hạ gần đây có một món pháp khí bay mới, nếu hai vị đạo hữu không chê, tại hạ sẵn sàng đưa hai vị trở về.”

 

“Đa tạ Cẩm thiếu chủ, nhưng chúng ta còn có chút việc nhỏ chưa làm xong.” Cửu Hồi vỗ túi tiền treo ở thắt lưng, không hề che giấu mục đích tới Cửu Thiên Tông của mình: “Cuộc sống trong năm tới của bỉ tông như thế nào, tất cả là nhờ lần này.”

 

“Thì ra là thế.” Cẩm Khinh Cừu cười lớn: “Vậy tại hạ chúc Cửu Hồi cô nương được như ý. Gặp lại sau.”

 

“Đa tạ Cẩm thiếu chủ.” Cửu Hồi tiễn Cẩm Khinh Cừu đi, nắm chặt tay áo của Chỉ Du, nói nhỏ vào tai hắn: “Đi đi đi, chúng ta về viện dành cho khách để nói chuyện.”

 

Nàng nghẹn đầy bụng, nếu không nói sẽ vỡ ra!

 

Trở lại viện, Cửu Hồi đóng cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Chỉ Du, ngươi có nhìn ra không?”

 

“Nhìn ra cái gì?” Chỉ Du hợp tác, nghiêng đầu về phía Cửu Hồi, nhân tiện tạo một kết giới trong phòng.

 

“Cửu Thiên Tông đang dùng khổ nhục kế.” Cửu Hồi rất kinh ngạc: “Ta tưởng Ngân Tịch chân nhân là một người u mê yêu đương, không ngờ hắn còn đáng sợ hơn mấy kẻ yêu đương lú lẫn.”

 

“Hở?” Chỉ Du có chút bối rối.

 

“Mọi người đều biết, Ngân Tịch chân nhân bị phế bỏ linh đài và bị trục xuất khỏi sư môn vì công chúa Ma tộc. Sau khi nhận được tin này, công chúa Ma tộc có cảm động, có đau lòng, sau đó đưa hắn về Ma giới không?” Cửu Hồi lấy một đĩa hạt dưa trong nạp giới ra, cắn răng rắc.

 

“Đây đâu phải là câu chuyện tình yêu kỳ lạ, rõ ràng là kẻ lừa tình.” Cửu Hồi cuối cùng đã hiểu, vì sao các trưởng bối đã dạy nàng vô số điều về nhân gian, nhưng vẫn muốn nàng tới nhân thế.

 

Bởi vì lòng người khó nắm bắt, dễ thay đổi, và đáng sợ hơn các câu chuyện.

 

“Tiêu thẩm thẩm nói, đau lòng cho một nam nhân là sự khởi đầu cho những bất hạnh của nữ nhân.” Cửu Hồi tách hạt dưa: “Nếu mọi cuộc gặp gỡ và tình yêu say đắm chỉ là một vở kịch, chậc chậc!”

 

Trái tim của đàn ông thật đáng sợ!

 

Chỉ Du suy nghĩ một lát: “Hóa ra Ngân Tịch muốn làm phò mã của Ma tộc phải không?”

 

“Phò mã của Ma tộc cái gì?” Cửu Hồi giơ tay chọc trán Chỉ Du: “Hắn định ẩn nấp ở Ma giới, đợi khi nào thời cơ chín mùi sẽ nội ứng ngoại hợp với Cửu Thiên Tông, cho Ma tộc một đòn trí mạng.”

 

“Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, nếu nghĩ theo hướng tích cực, lỡ như hắn thật sự yêu đương lú lẫn thì sao?” Cửu Hồi rùng mình, chà cánh tay: “Thôi, chúng ta lấy linh thạch rồi rời đi ngay.”

 

Cửu Thiên Tông có quá nhiều tai mắt, ngay cả củ sen tinh cũng cúi đầu bái phục bọn họ, tự biết xấu hổ.

 

“Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu, các ngươi có ở trong phòng không?” Giọng của Nam Phong vang lên ngoài cửa.

 

Chỉ Du dỡ bỏ kết giới, đứng dậy mở cửa, nói với Nam Phong: “Nam Phong đạo hữu?”

 

“Sư tôn của tại hạ đã chuẩn bị bữa tiệc, mời hai vị đạo hữu tới dự.” Nam Phong nhìn thoáng qua trong phòng, đây là viện của Cửu Hồi, tại sao Chỉ Du đạo hữu ở trong phòng của Cửu Hồi đạo hữu?

 

Chỉ Du nói: “Vừa rồi thấy Ngân Tịch chân nhân bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, thật sự quá nhiều máu. Ta chưa bao giờ thấy sự việc nào tàn nhẫn như thế, trong lòng sợ hãi, cho nên nhờ Cửu Hồi ở bên cạnh.”

 

Nam Phong nhìn vóc dáng cao ráo và phong độ nhẹ nhàng của Chỉ Du, chỉ biết im lặng.

 

Đôi khi, thật bất lực khi nói chuyện với người ngay thẳng và không uyển chuyển như thế.

 

Hắn thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào.

 

“Nam Phong đạo hữu chờ một lát nhé, ta lập tức ra ngay.” Cửu Hồi lấy cây trâm mà Thu Hoa tiên tôn tặng cài lên tóc mai, sau đó xoay người đi ra sân: “Đã để Nam Phong đạo hữu đợi lâu.”

 

Nam Phong nhìn cây trâm trên tóc mai của nàng.

 

“Tại hạ là vãn bối, đi tham gia bữa tiệc của Bộ tiên tôn thật sự không nên quá sơ sài. Nhưng mấy ngày trước, ta đã bán toàn bộ đồ trang sức để lấy tiền, chỉ còn lại cây trâm tốt này.” Cửu Hồi sờ cây trâm, thấp thỏm nói: “Có phải trông thất lễ không?”

 

“Đạo hữu đừng lo lắng, sư tôn không để ý đến những lễ nghi thông thường này đâu.” Nam Phong rất muốn nói, cho dù ngươi cắm chiếc đũa cũng tốt hơn là dùng cây trâm ngọc mà Thu tiên tôn tặng, nhưng thật sự khó nói những lời này.

 

Cửu Hồi cô nương còn nhỏ, không biết về những ân oán năm xưa, chắc sư phụ sẽ không so đo với nàng.

 

Nam Phong dự đoán không sai, sau khi hắn đưa hai vị đạo hữu tới điện của sư phụ, dường như sư phụ không chú ý tới cây trâm cài trên tóc mai của Cửu Hồi.

 

Bữa tiệc chỉ có bốn người, Cửu Hồi, Chỉ Du, Bộ Đình và Nam Phong. Cửu Hồi thấy trên bàn có cá mè hoa hấp, còn có canh đầu cá đậu hủ.

 

Chỉ Du gắp đồ ăn vô chén Cửu Hồi: “Xin Bộ tiên tôn thứ lỗi, gần đây bỉ tông đánh cá bán mỗi ngày, các vãn bối thật sự hơi…… khó nuốt cá.”

 

Nam Phong đang duỗi tay về phía đĩa cá hấp chợt dừng lại, hắn lặng lẽ quay đầu nhìn Chỉ Du. Đạo hữu, lúc này ngươi thật sự khéo léo.

 

Hai món này được thêm vào sau khi sư tôn đặc biệt dặn dò, ngay cả cá cũng do chính sư tôn nuôi.

 

“Đúng đúng đúng.” Cửu Hồi gật đầu cười khổ: “Xin tiên tôn thứ lỗi, để kiếm tiền, bỉ tông đã cố gắng hết sức.”

 

Chỉ Du! Làm tốt lắm, Chỉ Du!

 

Ngươi cuối cùng đã hiểu được bí quyết giả nghèo than vãn, ngươi đã tiến bộ và trưởng thành!

 

Cửu Hồi liếc nhìn Chỉ Du tán thưởng, tiếp tục nói với Bộ Đình: “Đã để tiên tôn chê cười.”

 

“Không sao.” Bộ Đình giơ tay bảo đồng tử lấy cá trên bàn, ông ta cầm trà lên: “Lần này công chúa của Ma tộc đã lẻn vào viện dành cho khách, khiến hai vị tiểu hữu bị sợ hãi. Nghe Nam Phong nói, nếu không nhờ Cửu Hồi tiểu hữu lên tiếng nhắc nhở, có lẽ hắn không thể kịp thời ngăn công chúa Ma tộc làm chuyện ác. Ta lấy trà thay rượu, thay mặt toàn bộ Cửu Thiên Tông cảm tạ Cửu Hồi tiểu hữu.”

 

“Tiên tôn nói quá lời.” Cửu Hồi nâng chén trà lên: “Vãn bối chỉ lắm miệng hỏi một câu, không hề đoán được nàng là công chúa của Ma tộc.”

 

Người bình thường làm sao đoán được, công chúa của Ma giáo sẽ trà trộn vào Cửu Thiên Tông bằng cách như vậy?

 

“Mặc dù tình cờ, cũng đã giúp bỉ tông một ân huệ lớn.” Bộ Đình uống cạn chén trà xanh: “Mời hai vị tiểu hữu.”

 

Cửu Hồi uống trà, đặt chén trà sang một bên. Bộ Đình vừa cầm ấm trà lên đã có một bàn tay lấy chén trà trước hắn, rót trà mới cho Cửu Hồi.

 

Ông ta và Chỉ Du nhìn thẳng vào nhau, đặt ấm trà xuống: “Chỉ Du đạo hữu, xin mời.”

 

Chỉ Du gật đầu một cách tự phụ, như thể Bộ Đình lịch sự với hắn là điều đương nhiên.

 

“Hai vị tiểu hữu có tài năng xuất chúng, còn trẻ đã đạt tu vi Nguyên Anh cảnh, không biết hai vị giỏi cái gì?” Giọng điệu Bộ Đình vẫn bình thản.

 

“Chúng ta học mọi thứ, theo sư phụ học kiếm thuật và ngự thú, theo vài vị sư thúc học luyện đan, phù chú, trốn thoát, luyện chế vũ khí v.v....” Cửu Hồi tiếp lời: “Sư phụ nói chúng ta còn nhỏ, tính tình chưa ổn định, học nhiều thứ không có hại.”

 

Nam Phong kinh ngạc nhìn Cửu Hồi.

 

Điều kiêng kị nhất trong tu luyện là phân tâm và phân thần, người ta thường nói tham lam nhiều sẽ không thể nhai hết, tại sao Vọng Thư Các dạy đệ tử như vậy?

 

Hắn quay đầu nhìn sư phụ, tưởng rằng sư phụ sẽ khuyên bảo đôi câu, ai ngờ sư phụ chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

 

“Đêm trước có sấm sét liên tục, đã khiến cho hai vị tiểu hữu sợ hãi.” Bộ Đình đặt đũa xuống, ông ta gần như không động đũa: “Đêm đó, trong viện của hai vị tiểu hữu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”

 

“Chuyện kỳ lạ?” Cửu Hồi cẩn thận suy nghĩ: “Hình như sấm sét đánh vào đầu chúng ta, có tính là chuyện lạ không?”

 

“Loại đại yêu 15000 tuổi như Xích Tuyền chết đột ngột, sấm sét từ trên trời rơi xuống cảnh báo cũng không có gì kỳ lạ.” Bộ Đình nhìn Cửu Hồi: “Hai vị tiểu hữu chớ sợ, không phải thiên lôi muốn đánh các ngươi.”

 

“15000 tuổi?!” Đôi mắt Cửu Hồi sáng ngời thật đẹp, khi nàng mở to càng có vẻ ngây thơ trong sáng: “Ta tưởng nó chỉ một vạn tuổi đã rất mạnh rồi, không ngờ lại là 15000 tuổi.”

 

“Người mà sấm sét muốn đánh là ai?” Nàng ăn vài đũa đồ ăn, không kìm nén được tính tò mò, hỏi: “Chẳng lẽ công chúa của Ma tộc đã giết Xích Tuyền?”

 

Bộ Đình lấy khăn tay ra, lau khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Có thể.”

 

Ông ta đứng dậy: “Ta có việc cần xử lý. Nam Phong, hãy chiêu đãi hai vị tiểu hữu.”

 

“Vâng, sư phụ.” Nam Phong đặt đũa xuống hành lễ.

 

“Hai vị tiểu hữu cứ từ từ dùng bữa, xin lỗi không thể tiếp tục.” Bộ Đình khẽ gật đầu với Cửu Hồi, xoay người rời nội điện. Đi ngang qua ngoại điện, ông ta nhìn thấy cá hấp và canh đầu cá đậu hủ bị đồng tử đặt ở trong góc, hơi khựng lại: “Vì sao để hai món này ở đây, ném đi.”

 

Đồng tử thấy Bộ Đình không vui, vội vàng nói: “Xin tông chủ thứ tội, tiểu nhân lập tức mang đi.”

 

Bộ Đình im lặng, giơ tay ra hiệu cho cậu bé bưng xuống.

 

Cho dù là cá do chính tay ông ta nuôi, nhưng nếu trở thành thứ bị người khác ghét bỏ thì không cần thiết phải tồn tại.

 

Ông ta quay đầu lại nhìn nội điện, xem ra hai đệ tử của Vọng Thư Các không biết gì cả.

 

“Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu, tôn sư đã tịch cốc nhiều năm, ngày thường rất ít khi dùng cơm.” Nam Phong sợ hai người nghĩ nhiều, lên tiếng giải thích: “Gần đây tông môn bề bộn công việc, sư phụ thật sự không cách nào phân thân, các ngươi còn thích ăn món gì thì ta bảo đồng tử xuống chuẩn bị.”

 

“Mấy món này rất ngon.” Cửu Hồi gắp vài đũa cơm: “Bộ tiên tôn đúng là trưởng bối chu đáo, sợ vãn bối chúng ta ăn cơm không được tự nhiên nên cố ý rời đi để nhường chỗ cho chúng ta.”

 

“A…… Đúng!” Nam Phong gật đầu: “Sư tôn quả thật sợ hai vị đạo hữu không được tự nhiên mới cố ý bảo ta dùng bữa với hai vị đạo hữu.”

 

Cửu Hồi đạo hữu sống vui vẻ như vậy là có nguyên nhân, hóa ra nàng luôn nghĩ về mọi thứ theo hướng có lợi.

 

“Nam Phong đạo hữu, nơi này không có người ngoài, ngươi có thể kể cho chúng ta biết những ân oán trước đây giữa Ngân Tịch chân nhân và công chúa của Ma tộc không?” Cửu Hồi kéo ghế, nhích về phía Nam Phong.

 

Nam Phong nhìn mấy đồng tử đang canh phòng, rồi nhìn Chỉ Du và Cửu Hồi, liên tục ho khan vài tiếng.

 

Hai người các ngươi không phải là người ngoài à?

 

Thấy Nam Phong không muốn nói nhiều, Cửu Hồi ghét bỏ dời ghế về chỗ cũ.

 

Dùng cơm xong, Nam Phong lấy ra một túi gấm, đưa cho Cửu Hồi: “Cửu Hồi đạo hữu, trong đây có 30 vạn linh thạch. Thêm mười vạn là bởi vì thủ vệ của bỉ tông không nghiêm, khiến hai vị bị sợ hãi nên xin lỗi.”

 

“Ây da, quý tông khách sáo quá, sao thế này được.” Cửu Hồi cầm túi gấm, cất nó trong ngực: “Cửu Thiên Tông đúng là đại tông đứng đầu thiên hạ, hành động khiến ta vô cùng kính nể.”

 

Nam Phong nhìn túi gấm bị nàng ôm chặt, cười khổ nói: “Đạo hữu nói đùa, Thanh Lam Môn mới xứng đáng là tông môn đứng đầu.”

 

“Không thể nói như vậy nhé.” Cửu Hồi cất túi gấm vào nạp giới, cười đến nỗi đôi mắt cong cong: “Tuy Thanh Lam Môn có Thu tiên tôn giỏi nhất trong thiên hạ, nhưng quý tông quan tâm đến thiên hạ, để ý đến sự sinh tử của các tiểu tông môn, khí phách và tấm lòng này có thể được xếp hàng đầu cùng với Thanh Lam Môn.”

 

Đây là 30 vạn linh thạch, nếu khen ít vài câu là không tôn trọng 30 vạn linh thạch.

 

“Tông môn chính đạo như cây liền cành, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Tuy hai vị đạo hữu là đệ tử của tiểu tông môn, nhưng hành động bảo vệ Trấn Hà đỉnh, khuất phục đỉa yêu của các ngươi lại khiến người khác khâm phục.”

 

Cửu Hồi cảm khái trong lòng, nàng không nên nói Cửu Thiên Tông có nhiều lỗ hơn củ sen, bởi vì nơi này thực sự có một người chân thành.

 

Đã ăn xong, đã uống xong, cũng đã lấy được linh thạch.

 

Cửu Hồi vui vẻ cáo từ Nam Phong: “Bỉ tông còn rất nhiều cá khô chưa được phơi nắng, ta và Chỉ Du cần phải trở về để phụ giúp, không thể tiếp tục quấy rầy quý tông.”

 

Nam Phong: “……”

 

Hai ngày trước ta đã tin ngươi khi ngươi nói đánh bắt hết cá rồi, lúc này lại nói có một đống cá khô cần được phơi nắng.

 

Hắn có thể bị qua loa, nhưng không thể bị qua loa như vậy.

 

Hắn thở dài, đứng dậy nói: “Nếu quý tông còn có chuyện quan trọng, ta không tiện giữ hai vị đạo hữu ở lâu, để ta tiễn các ngươi.”

 

“Đa tạ Nam Phong đạo hữu, ngươi đúng là người tốt.” Cửu Hồi thiệt tình khen ngợi.

 

Nam Phong: “……”

 

Các ngươi đi nhanh đi, đừng quay đầu lại!

 

Ba người đi đến cổng của Cửu Thiên Tông, Cửu Hồi nhìn thoáng qua bậc thang bằng ngọc trắng, vết máu trên bậc thang ngọc đã được xử lý sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.

 

“Nam Phong đạo hữu, cáo từ, lần sau……”

 

“Quạc quạc quạc!” Một con quạ đen bay qua, Cửu Hồi ngừng nói, nhìn quạ đen.

 

Quạ đen cúi đầu nhìn nàng, nàng chột dạ nhìn chỗ khác.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.