Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 41



“Quạc!” Quạ đen phát ra một tiếng chói tai, bay đi xuyên qua ngọn cây, đôi cánh của nó đập vài lá cây rơi xuống đầu Cửu Hồi.

 

Chỉ Du giơ tay che trên đầu Cửu Hồi, bắt lấy mấy lá cây rụng xuống.

 

“Đi thôi.” Hắn ném lá cây xuống đất, triệu hồi phi kiếm.

 

“Từ từ, xin chờ chút.” Một tiểu đồng vội vàng chạy tới, ôm một cái hộp, hắn chạy đến trước mặt Cửu Hồi, hành lễ: “Cửu Hồi tiên tử, tông chủ muốn đưa cái này cho ngài.”

 

Cửu Hồi vẫn đang nhìn về hướng quạ đen bay đi, thấy tiểu đồng đưa một cái hộp gỗ, nàng cầm lấy, chậm rãi lấy lại tinh thần: “Đây là?”

 

Đồng tử cúi người, chắp tay hành lễ: “Tông chủ nói, trả vật về cho chủ cũ.”

 

Cửu Hồi mở hộp gỗ ra, nhìn thấy dải lụa bên trong hoàn hảo như lúc ban đầu, mới nhớ tới hôm ở Lãm Nguyệt hồ, Bộ Đình nói rằng muốn giúp nàng sửa chữa pháp khí này.

 

“Đa tạ Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi đóng hộp gỗ, bỏ hộp gỗ vào nạp giới, cúi đầu hành lễ về phía Bộ Đình ở.

 

Rời khỏi Cửu Thiên Tông, Cửu Hồi ngồi xếp bằng trên phi kiếm, một tay chống cằm trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài.

 

“Ngươi sao vậy?” Phi kiếm của Chỉ Du song song với Cửu Hồi, hắn đứng trên phi kiếm, nắng xuân ấm áp rắc lên mặt hắn, mặt mày hắn trông có chút dịu dàng.

 

Cửu Hồi lắc đầu, nàng nhìn ánh sáng vàng nhấp nháy phía dưới biển mây, đó là Trấn Thiên đỉnh.

 

“Chờ chút.” Cửu Hồi dừng phi kiếm, nhìn về phía Trấn Thiên đỉnh: “Chúng ta đi xuống xem thử.”

 

Chỉ Du liếc nhìn nàng, gật đầu: “Ừ.”

 

Trấn Thiên đỉnh ở trên đỉnh núi, vách núi dựng đứng, đá lởm chởm, gió núi nức nở như tiếng khóc của quỷ núi. Dưới kết giới dày đặc trùng trùng điệp điệp, Trấn Thiên đỉnh tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.

 

Cửu Hồi mới vừa đứng trên đỉnh núi, Trấn Thiên đỉnh dường như cảm nhận có người tới gần, phù văn trên đỉnh chập chờn, ánh sáng chiếu lên mặt Cửu Hồi.

 

“Đẹp quá.” Cửu Hồi giơ tay ra, ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay, nàng quay đầu hỏi Chỉ Du: “Đỉnh này trấn giữ bao nhiêu thành trì?”

 

“Rất nhiều.” Chỉ Du đi đến bên cạnh nàng, đứng yên, nhìn dưới đỉnh núi: “Cửu Thiên Tông bảo vệ rất nhiều thành trì, những thành trì này náo nhiệt và thịnh vượng, có vô số dân chúng sống ở đó.”

 

Gió ồn ào, tiếng thở dài của Cửu Hồi bị gió cuốn đi, nàng ngồi xuống bên mép vách đá: “Gió ở đây mạnh quá.”

 

“Ừm.” Chỉ Du bắt chước nàng, ngồi xuống, nhưng cho dù ngồi, hắn cũng duy trì tư thế tao nhã.

 

“Lúc ngươi ở một mình trong núi, ngươi làm gì?” Cửu Hồi lắc chân: “Ta thích náo nhiệt từ nhỏ, có lần vô tình rơi vào một ảo cảnh. Không có gì trong ảo cảnh, yên tĩnh và trống trải, ta ngồi dưới đất khóc cả ngày.”

 

“Ta chỉ ở trong ảo cảnh mấy ngày đã được các trưởng bối cứu ra. Nhưng dù vậy, nghĩ lại mấy ngày đó, ta vẫn cảm thấy sợ.” Cửu Hồi nhìn Chỉ Du: “Ngươi thì sao, ở một mình có sợ không?”

 

Chỉ Du lắc đầu: “Từ lúc có ký ức, ta đã ở trong núi, không biết sợ là gì.”

 

Thứ chưa bao giờ có được, làm sao hắn biết cuộc sống bình thường sẽ như thế nào?

 

Mãi đến năm 4 tuổi, mười người đeo mặt nạ xuất hiện, bọn họ dạy hắn đọc sách và viết chữ, dạy hắn đạo đức và đại nghĩa. Bọn họ đưa cho hắn vô số sách quý, dạy hắn cầm kỳ thi họa.

 

Hai năm sau, khi bọn họ chết trong trận linh khí thập đỉnh, vẫn đeo mặt nạ. Người mang thi thể của bọn họ đi cũng đeo mặt nạ nặng nề.

 

Bọn họ không nhìn hắn, cũng không cho hắn thấy rõ bọn họ.

 

“Ngươi không cần nhớ dáng vẻ của chúng ta, càng không cần thiên vị bất cứ ai.”

 

“Ở trong mắt ngươi, sinh linh trong thiên hạ không có xấu đẹp, không có cao thấp, không có thiện ác.”

 

“Ngươi sinh ra vì vạn vật, mặt trời đỏ treo cao trên bầu trời không bao giờ dừng lại vì bất cứ sinh linh nào, cũng không tắt đi vì bất cứ sinh linh nào.”

 

“Ngươi không thể có tình cảm cá nhân.”

 

“Cho ngươi nè.” Cửu Hồi lấy một linh quả màu đỏ ra, cười tủm tỉm đưa cho hắn: “Quả này ngọt lắm.”

 

Hắn cầm quả đó cắn một miếng, mùi thơm ngọt ngào lập tức tràn ngập trong miệng, hắn cụp mí mắt: “Rất ngọt.”

 

“Ngươi ở trong núi một mình, bình thường sẽ làm gì?” Cửu Hồi nhích về phía Chỉ Du, hai người kề vai, Chỉ Du thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm trên người nàng.

 

“Tu luyện, đọc sách, vẽ tranh, câu cá, ngắm trăng, đánh đàn……” Chỉ Du cẩn thận nhớ lại mấy năm nay, thật sự khô khan và nhạt nhẽo.

 

“Còn tưới nước cho lá hẹ kia của ngươi nữa.” Cửu Hồi bổ sung: “Ngươi bị mất lá hẹ kia bao lâu rồi? Hay là ta giúp ngươi tìm lại nó, nuôi trong Vọng Thư Các của chúng ta?”

 

“Bị mất mười tám…… tháng.” Chỉ Du chậm rãi lắc đầu: “Không cần tìm.”

 

“Mười tám tháng.” Cửu Hồi cẩn thận tính toán: “Là một năm rưỡi trước, nó gặp ngươi lúc năm tuổi, làm bạn với ngươi mười mấy năm.”

 

“Nó giúp ta tìm được mộ của mẫu thân, cho ta thấy sự đau khổ của sinh linh trong thiên hạ, còn làm bạn với ta ngần ấy năm.” Chỉ Du cụp mí mắt: “Nếu nó có thể mở linh trí và hóa thành yêu, ta hy vọng nó sẽ sống ở một nơi náo nhiệt, có người chơi cùng nó, có người lớn lên cùng nó.”

 

Chứ không phải sống trong núi tuyết trống trải, trải qua sự trống vắng vô biên như hắn.

 

“Lá hẹ đi theo yêu, ngươi có ta và mọi người trong Vọng Thư Các.” Cửu Hồi dùng vai đụng vào vai Chỉ Du, nghiêng đầu cười nhìn hắn: “Ngươi và lá hẹ đó đều có tương lai tốt đẹp, hãy tin ta, ta đã từng học bói toán từ Bặc đại gia.”

 

Tuy rằng chưa chính xác lần nào, nhưng không cần nói cho Chỉ Du biết những lời này.

 

“Ừ.” Chỉ Du nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy là gương mặt tươi cười của Cửu Hồi.

 

“Tin không?”

 

“Tin.”

 

“Tin là tốt.” Cửu Hồi đứng dậy, phủi bụi trên người: “Đi, ta dẫn ngươi đến Kỳ Nguyệt thành để thưởng thức đồ ăn ngon.”

 

“Không trở về Vọng Thư Các hay sao?” Chỉ Du đứng dậy theo.

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn xung quanh: “Tạm, tạm thời không về, chúng ta ở bên ngoài chơi trước rồi mới trở về.”

 

“Được.” Chỉ Du nhàn nhạt nhìn chỗ sâu phía sau đám mây: “Chúng ta đến Kỳ Nguyệt thành.”

 

Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm, nhìn Trấn Thiên đỉnh dưới kết giới, giọng điệu lấy lại sức sống: “Đi đi đi, đi nhanh nào.”

 

Sau khi hai người dẫm lên phi kiếm rời đi, một con quạ có bộ lông đen lấp lánh từ trong mây bay ra, nó dừng ở trên đỉnh núi, kêu hai tiếng về phía Trấn Hà đỉnh, vẫy cánh bay về hướng Cửu Hồi rời đi.

 

Từ Cửu Thiên Tông đến Kỳ Nguyệt thành còn rất xa, khi Cửu Hồi và Chỉ Du ngự kiếm tới thành, đã là sáng hôm sau.

 

Ở trong thành ăn một bữa sáng ngon lành, Cửu Hồi lại kéo Chỉ Du đi dạo khắp thành.

 

“Thứ này, thứ này, ta muốn hết.” Cửu Hồi chỉ vào kệ hàng, rộng rãi đến mức khiến Chỉ Du hơi kinh ngạc.

 

Chủ quán và tiểu nhị cười híp mắt, nhanh tay lấy đồ cho Cửu Hồ: “Cô nương, tổng cộng là 605 linh thạch, tiểu nhân tính chẵn cho ngài nhé, ngài chỉ cần trả 600 linh thạch.”

 

“Đa tạ chủ quán.” Cửu Hồi lấy 600 linh thạch ra, chỉ vào con búp bê bằng gỗ trên kệ hàng: “Cặp búp bê bằng gỗ này khá đẹp, ta đã mua nhiều đồ, chủ quán phải thêm chút gì đó cho ta.”

 

“Nếu cô nương thích, lão nhân đương nhiên sẵn sàng đưa cho ngài.” Chủ quán vui vẻ lấy cặp búp bê gỗ xuống: “Búp bê này do chuyết kinh tự tay khắc, dùng chất liệu bình thường, xin cô nương đừng chê.”

 

(chuyết kinh: vợ)

 

“Cảm ơn chủ quán.” Cửu Hồi nhận búp bê: “Tôn phu nhân thật khéo tay.”

 

Chủ quán càng cười vui vẻ hơn, khiêm tốn nói: “Chỉ là sở thích khi rảnh rỗi, không đáng để cô nương khen.”

 

Khi ông nhìn thấy Cửu Hồi cất toàn bộ vào nạp giới, ông mới biết Cửu Hồi là người tu tiên nên hơi sợ hãi.

 

Tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, nói chuyện lại dễ nghe, ông tưởng nàng là tiểu cô nương của gia tộc phú quý nào đó, không ngờ lại là người tu tiên cao cả.

 

Rời khỏi quán, Cửu Hồi mua đủ loại đồ ăn nhẹ và mứt, cho đến trưa mới dừng lại. Nàng nằm trên bàn gỗ của tiệm ăn, thở thoi thóp nhìn Chỉ Du.

 

“Sao vậy?” Chỉ Du nhận thấy hôm nay Cửu Hồi có chút khác thường: “Đói bụng à?”

 

“Không sao.” Cửu Hồi ngồi dậy: “Trưa nay ta muốn ăn một bữa no nê.”

 

Khi đồ ăn được bưng ra, khẩu vị của Cửu Hồi tăng vọt, ăn hai chén lớn, cuối cùng đặt đũa xuống: “Đi thôi, chúng ta về tông môn.”

 

Chỉ Du đưa cho nàng một cái khăn tay trắng trơn: “Nếu không muốn trở về, ta sẽ cùng ngươi ở bên ngoài chơi mấy ngày.”

 

“Ngươi không hiểu đâu.” Cửu Hồi kín đáo thở dài: “Trở về sớm hay muộn cũng như nhau.”

 

Chỉ Du cụp mí mắt: “Xin lỗi.”

 

Hắn quả thật không hiểu nhiều về thế gian.

 

“Ngươi xin lỗi ta làm gì?” Cửu Hồi bị hắn chọc cười, không nhịn được đưa tay nhéo mặt hắn: “Ôi chao, là vấn đề của ta, ngươi ngốc à?”

 

“Đi nào, đi nào.” Cửu Hồi đứng dậy: “Chỉ Du, tính cách như ngươi dễ bị thiệt thòi lắm. Sau này nếu ta có chuyện gì, đổ lỗi cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng ngoan ngoãn xin lỗi?”

 

Chỉ Du cẩn thận suy nghĩ: “Không sao.”

 

“Cái gì không sao.” Cửu Hồi trả tiền, cùng Chỉ Du đi ra khỏi tiệm ăn: “Sự dung túng mù quáng và sự nhường nhịn vô hạn sẽ khiến người ta trở nên tồi tệ hơn. Con người vốn tham lam, sự bao dung không giới hạn sẽ sinh ra lòng tham xấu xí.”

 

“Ngươi sẽ không.” Chỉ Du đi theo sau Cửu Hồi: “Cho nên không thành vấn đề.”

 

“Lòng người sẽ thay đổi.” Cửu Hồi xoay người nhìn hắn: “Ngươi gặp ít người, không hiểu được lòng người phức tạp đến nhường nào, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ lòng dạ ai, hiểu không?”

 

Chỉ Du cúi đầu, không nói lời nào.

 

Thấy hắn như vậy, Cửu Hồi lập tức mềm lòng, nàng giữ chặt tay áo hắn: “Đi thôi.”

 

“Cửu Hồi đạo hữu.” Một chiếc xe ngựa đi ngang qua hai người, trong xe ngựa vang lên một giọng nữ.

 

Giọng nói nghe quen quen, Cửu Hồi dừng lại, ngửa đầu nhìn xe ngựa.

 

Rèm xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp: “Hôm qua nhìn thấy cô nương ở Cửu Thiên Tông, ta biết ngươi nhất định là Cửu Hồi mà sư bá tông chủ đã đề cập tới.”

 

Bình Lăng Dao bước xuống xe ngựa, trịnh trọng hành đại lễ với Cửu Hồi: “Xin cô nương nhận một lạy của ta.”

 

“Bình Lăng đạo hữu đang làm gì đó?” Cửu Hồi vội vàng nâng Bình Lăng Dao dậy, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, đối phương hành lễ lớn như vậy, chẳng lẽ nàng phải cho lì xì gặp mặt.

 

“Chắc cô nương không biết, tâm ma của sư bá rất khó giải quyết, cảnh giới tu vi bị trì trệ đã lâu. Nếu không nhờ cô nương khuyên bà từ bỏ những khúc mắc, làm sao sư bá có thể trở thành người giỏi nhất giới tu chân.” Bình Lăng Dao mời hai người đến quán trà để thưởng thức trà, Cửu Hồi muốn biết tình hình gần đây của Thu Hoa tiên tôn nên không từ chối.

 

“Đêm giao thừa, sư bá trở về viện ngồi thật lâu, uống cạn hai bầu rượu mà Phù Quang tiên quân đưa tới, sau đó tuyên bố bế quan để yên tĩnh tu luyện.” Bình Lăng Dao tự tay rót trà cho Cửu Hồi và Chỉ Du: “Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi lôi kiếp vang lên, chúng ta mới biết sư bá tông chủ đang tiến giai độ kiếp.”

 

“Trước khi rời tông môn, sư bá tông chủ đặc biệt dặn dò ta, nếu có duyên nói chuyện riêng với Cửu Hồi đạo hữu, nhất định phải thay mặt bà cảm tạ ngươi.” Bình Lăng Dao đứng dậy, vái chào Cửu Hồi thật sâu: “Đạo hữu, ngươi là ân nhân của toàn bộ Thanh Lam Môn chúng ta, sau này có cần gì, đệ tử của bỉ tông nhất định không từ chối đạo nghĩa, vượt lửa băng sông vì đạo hữu.”

 

“Bình Lăng đạo hữu.” Cửu Hồi vội vàng đứng dậy đỡ Bình Lăng Dao: “Xin được nói một câu bất kính, tuy Thu Hoa tiên tôn là trưởng bối, nhưng ta vô cùng có duyên với bà, cho nên đối với ta, bà cũng là bạn, nếu vài câu nói của ta có thể giúp bà, đó là vinh hạnh của ta.”

 

“Đêm giao thừa, Thu Hoa tiên tôn vượt ngàn dặm xa xôi tới giúp đỡ, nhưng chưa từng yêu cầu Vọng Thư Các chúng ta trả ơn.” Cửu Hồi cầm chén trà, giơ lên cao hơn đuôi lông mày: “Nếu đêm đó Thu tiên tôn không cứu chúng ta, ta sẽ không có cơ hội nói chuyện với Thu tiên tôn. Mọi việc đều có nhân quả, đây là duyên phận giữa ta và Thu tiên tôn.”

 

Nàng uống cạn chén trà, mỉm cười trêu chọc: “Hơn nữa ngươi cũng nói, trước khi tiên tôn bế quan còn uống rượu của Phù Quang tiên quân đưa tới, biết đâu Phù Quang tiên quân cũng có công.”

 

Bình Lăng Dao mỉm cười khi nghe vậy, giơ chén trà về phía núi Phù Quang nơi xa: “Chén trà này là kính Phù Quang tiên quân.”

 

“Kính Phù Quang tiên quân.” Cửu Hồi rót đầy chén trà, giơ chén lên, thấy Chỉ Du vẫn ngồi ngơ ngác, duỗi ngón trỏ chọc vai hắn: “Chỉ Du, đừng ngớ người.”

 

Chỉ Du ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Nàng nhét chén trà vào tay hắn: “Nào, chúng ta cùng nhau kính tiên quân.”

 

Chỉ Du lặng lẽ đứng dậy, bắt chước Cửu Hồi giơ chén trà lên.

 

“Kính tiên quân.” Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, dùng cùi chỏ đụng hắn.

 

Chỉ Du: “Kính…… tiên quân.”

 

Phù Quang điện.

 

Phù Quang mở mắt, hắn bước ra đại điện trống trải, mái tóc đen thật dài buông xõa sau lưng, đen như màn đêm giữa tuyết trắng.

 

Hắn xòe bàn tay, trong lòng bàn tay có thêm một chén trà, nước trà lập tức đóng băng trong băng tuyết. Nhưng Phù Quang không quan tâm, hắn gõ nhẹ ngón tay, nước trà lại sôi và nóng.

 

Nâng chén lên, mặt mày hắn dần dần dịu lại.

 

Cho dù cách dãy núi, không ai có thể thấy hắn giơ chén trà, hắn vẫn trịnh trọng giơ chén trà lên cao, tựa như người ở cách xa hàng trăm dặm đang ở ngay trước mặt.

 

“Kính…… Cửu Hồi.”

 

Hắn lẩm bẩm: “Kính Cửu Hồi.”

 

Bình Lăng Dao phát hiện, Cửu Hồi thật sự là người cực kỳ thú vị. Ở cùng một người như vậy, dù thời gian có dài bao lâu cũng cảm thấy ngắn ngủi.

 

Khi mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cửa sổ, nàng mới kinh ngạc phát hiện mình đã ở cùng Cửu Hồi hai canh giờ: “Đã muộn rồi, ta và Cửu Hồi mới gặp mà thấy như bạn cũ, hay là hai chúng ta đến phủ của thành chủ ngủ, ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi dạo toàn bộ Kỳ Nguyệt thành?”

 

“Ta vốn không nên từ chối thịnh tình của Dao tỷ tỷ, nhưng ta và Chỉ Du còn có việc, phải về tông môn.” Cửu Hồi nắm tay Bình Lăng Dao: “Khi nào tỷ tỷ xong việc, ngươi tới Vọng Thư Các tìm ta, ta nhất định sẽ đi chơi với tỷ tỷ.”

 

Chỉ Du nhìn hai người lưu luyến nắm tay nhau, lặng lẽ quay đầu.

 

“Ừ.” Bình Lăng Dao gật đầu: “Gần đây Kỳ Nguyệt thành và tông môn có một số việc cần ta xử lý, khi nào ta rảnh rỗi, nhất định sẽ đến Vọng Thư Các bái kiến.”

 

“Ta chờ ngươi nhé.” Cửu Hồi buông tay Bình Lăng Dao, lấy một ngọc bội hoa lan trong nạp giới ra, buộc vào eo Bình Lăng Dao: “Vừa rồi cảm thấy ngọc bội này rất hợp với tỷ tỷ, quả nhiên là thế.”

 

Bình Lăng Dao không từ chối ngọc bội này, nàng mỉm cười đưa Cửu Hồi và Chỉ Du đến ngoài cổng thành: “Muội muội bảo trọng.”

 

Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm, bay lên không trung cũng không quên vẫy tay với Bình Lăng Dao: “Tỷ tỷ, ta ở Vọng Thư Các chờ ngươi nhé.”

 

Nhìn Cửu Hồi rời đi, Bình Lăng Dao vuốt ve ngọc bội hoa lan bên hông, nàng hiện giờ không có thứ gì hợp với Cửu Hồi, cũng không muốn tặng món đồ khác cho có lệ, khi nào đến Vọng Thư Các, nàng nhất định sẽ tìm được món quà phù hợp.

 

Nàng chợt hiểu cảm giác mới gặp mà như bạn cũ là như thế nào.

 

Khẽ cười, nàng xoay người chuẩn bị trở về thành, đột nhiên một gã đang xếp hàng vào thành lấy pháp khí ra, hùng hổ tấn công nàng.

 

Đùng!

 

Trong chớp nhoáng, ngọc bội hoa lan mở ra kết giới phòng hộ, chặn gã kia lại.

 

Bình Lăng Dao vung kiếm đâm xuyên người gã đó, mặt vô cảm nói: “Ma tộc các ngươi hiện giờ ngoại trừ đánh lén, không còn thủ đoạn nào khác hay sao?”

 

Gã kia bị đâm thủng linh đài, hắn không cam lòng nhìn chằm chằm ngọc bội trên eo Bình Lăng Dao, trút hơi thở cuối cùng.

 

Hắn thật vất vả mới có thể tới gần đệ tử giỏi nhất của thế hệ tiếp theo của Thanh Lam Môn……

 

Bình Lăng Dao vuốt ngọc bội hoa lan, một lúc sau mới lấy đệ tử lệnh ra, truyền tin cho tông môn.

 

“Chỉ Du, ngươi nhìn kìa, xung quanh núi đều tối tăm, chỉ có núi Phù Quang sáng choang.” Đi ngang qua núi Phù Quang, Cửu Hồi dừng phi kiếm, nhìn Phù Quang điện.

 

Chỉ Du lẳng lặng đứng phía sau nàng.

 

Gió đêm nổi lên, cuốn theo những bông tuyết trên núi Phù Quang bay qua thung lũng, lao về phía Cửu Hồi.

 

“Đây là…… tuyết ở núi Phù Quang phải không?” Cửu Hồi xòe bàn tay, hứng một bông tuyết: “Tuyết ở núi Phù Quang nhiều năm không tan, trên núi chắc rất lạnh.”

 

“Tu sĩ không biết lạnh.” Chỉ Du nói: “Trên núi lạnh hay nóng cũng không có gì khác biệt.”

 

Cửu Hồi cưỡi phi kiếm xuyên qua gió lạnh, đến gần núi Phù Quang một chút.

 

Phù Quang đang đứng ở rìa vách đá ngẩng đầu lên, bên ngoài gió tuyết, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo ở phía xa.

 

“Chỉ Du, Chỉ Du!” Cửu Hồi túm chặt tay áo Chỉ Du, kéo mạnh: “Ngươi nhìn kìa, đó có phải là Phù Quang tiên quân không?”

 

Bông tuyết bay đầy trời, Cửu Hồi không lại gần hơn, Phù Quang ở rìa vách đá xoay người, chậm rãi đi về phía cung điện nguy nga.

 

Nàng nhìn bóng dáng mờ mịt của Phù Quang, cho đến khi hắn bước vào cung điện mới buông tay áo Chỉ Du ra, thở dài.

 

Chỉ Du quay đầu nhìn nàng.

 

“Ở một nơi rộng rãi như vậy, vừa ăn lẩu vừa chơi ném tuyết sẽ rất náo nhiệt.” Cửu Hồi dẫm lên phi kiếm, chậm rãi rời khỏi gió tuyết, “Ngươi nghĩ Phù Quang tiên quân có cho ai tới thăm không?”

 

“Trên núi Phù Quang có vô số con rối canh giữ, toàn bộ núi Phù Quang bị mười đại tông môn đặt rất nhiều cấm chế, bất kể ai tới gần Phù Quang điện đều bị mười đại tông môn phát hiện.” Chỉ Du không nhìn núi Phù Quang, hắn nhìn về phía Vọng Thư Các: “Bọn họ không cho phép hắn rời khỏi núi Phù Quang, cũng không cho phép bất cứ ai tới gần hắn.”

 

“Phù Quang tiên quân có từng nghĩ tới chuyện rời khỏi ngọn núi này không?” Cửu Hồi lại quay đầu nhìn về phía núi Phù Quang.

 

Chỉ Du không trả lời câu hỏi này.

 

Mãi đến khi hai người bay đi rất xa, hắn mới thấp giọng nói: “Có.”

 

“Cái gì?” Cửu Hồi quay đầu nhìn hắn.

 

“Không có gì.” Chỉ Du lắc đầu: “Sắp về nhà rồi.”

 

Hắn khẽ giật mình khi nói chữ “nhà”.

 

“Cửu Hồi tiểu sư muội, Chỉ Du tiểu sư đệ!” Có một cái hồ lô lớn bay trên không trung, Trường Hà và Lạc Yên ngồi trên hồ lô, vẫy tay với cả hai từ xa: “Cuối cùng các ngươi đã trở lại.”

 

Hai người vội vàng đưa hồ lô tới gần Cửu Hồi: “Tiểu sư muội, thế nào, thế nào, lần này Cửu Thiên Tông cho bao nhiêu?”

 

Đối với chuyện đòi tiền, bọn họ căn bản không trông cậy vào Chỉ Du.

 

Cửu Hồi giơ một ngón tay lên.

 

“Vạn?” Lạc Yên nói: “Cửu Thiên Tông đúng là càng ngày càng keo kiệt, năm ngoái còn đưa năm vạn. Nhưng lần này sư bá không ra mặt, sư muội lấy được một vạn là đã rất giỏi, đi đi đi, chúng ta đã mở tiệc chiêu đãi các ngươi.”

 

“Không phải một vạn.” Cửu Hồi lắc ngón tay, đắc ý chống nạnh: “Là mười vạn!”

 

Trường Hà và Lạc Yên trợn tròn mắt, Lạc Yên hạ giọng hỏi: “Sư muội, ngươi đến Cửu Thiên Tông cướp phải không?”

 

“Ta là người vô lý như vậy hay sao?” Cửu Hồi lấy túi gấm trong nạp giới ra, quơ trước mặt Trường Hà và Lạc Yên: “Nam Phong đạo hữu tự nguyện đưa cho ta, Chỉ Du có thể làm chứng.”

 

Hai người cùng nhìn Chỉ Du.

 

Chỉ Du gật đầu.

 

“Sư muội, sư muội ngồi xuống đi, sư muội vất vả rồi.” Trường Hà và Lạc Yên đỡ Cửu Hồi lên hồ lô, một người đấm lưng cho nàng, một người đấm chân cho nàng: “Sư muội, ngươi là niềm tự hào của toàn bộ Vọng Thư Các chúng ta.”

 

“Việc nhỏ, việc nhỏ.” Cửu Hồi xua tay: “Không đáng nhắc tới.”

 

“Sao có thể là việc nhỏ được, đây rõ ràng là một sự kiện lớn của toàn bộ Vọng Thư Các.” Lạc Yên lấy một gói đồ ăn nhẹ trong tay áo ra, nhét vào tay Cửu Hồi: “Tiểu sư muội, ngươi là đại công thần của Vọng Thư Các! Trong tháng tới, toàn bộ đồ ăn ở bếp đông sẽ được nấu theo khẩu vị của ngươi.”

 

Hồ lô đáp xuống cổng của Vọng Thư Các, Lạc Yên cường điệu đỡ Cửu Hồi xuống hồ lô.

 

“Ây da, đừng……” Cửu Hồi dừng lại, nàng cứng đờ ngẩng đầu lên, đối mặt với quạ đen đang đứng trên cành cây.

 

“Cạc cạc cạc! Quác quác quác!”

 

“Tiểu sư muội, ngươi biết con quạ đen đó à?” Trường Hà nghi ngờ nhìn con quạ đen xa lạ.

 

Hắn chưa bao giờ thấy con quạ đen nào khí phách và đẹp như vậy, ngay cả bộ lông cũng có màu đen rực rỡ.

 

“Không…… Không biết.” Cửu Hồi đi từng bước một về phía cổng.

 

“Quác quác! Cạc cạc cạc!”

 

“Các ngươi thật sự không quen ư?” Trường Hà nói: “Có phải lúc ngươi ở bên ngoài đã bất cẩn làm đổ tổ chim của nó không? Ta thấy giống như nó đang mắng ngươi, còn mắng rất dữ nữa.”

 

“Ây dà, Trường Hà sư huynh, đó là ảo giác của ngươi.” Cửu Hồi cắn răng, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Ta muốn ăn tiệc, đi đi đi, đi mau.”

 

Quạ đen nhanh chóng vỗ cánh, biến mất trong màn đêm.

 

Trường Hà nhìn cành cây trống rỗng, có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn.

 

Biết Cửu Hồi cầm mười vạn linh thạch trở về, vài trưởng lão khen nàng từ đầu đến chân, toàn bộ tông môn đều chìm trong biển vui mừng.

 

“Lúc trước ở Vấn Tiên thành, lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du, ta đã biết bọn họ có duyên với Vọng Thư Các.”

 

Nếu không có duyên, làm sao lấy được mười vạn linh thạch của Cửu Thiên Tông?

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cửu Hồi trở về viện, vẫy tay với Chỉ Du: “Chỉ Du, sáng mai gặp.”

 

Chỉ Du liếc nhìn phòng nàng, thấp giọng nói: “Sáng mai gặp.”

 

Bước chân nặng nề, Cửu Hồi hít một hơi thật sâu, giơ tay chậm rãi mở cửa phòng, quỳ phịch xuống đất.

 

“Ngô bá, con sai rồi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.