Trên ghế chính, một con quạ đang rỉa lông. Trong phòng không thắp đèn, đôi cánh của nó tỏa ra ánh sáng màu ngọc lục bảo nhàn nhạt, tựa như quạ thần bước ra từ một bức tranh tiên thời thượng cổ.
Nó nhìn Cửu Hồi đang quỳ dưới đất, quác một tiếng, toàn bộ cửa sổ trong phòng đều đóng kín mít, mở kết giới cách âm, Bạch Kỳ và Lâm Si ôm nhau run bần bật trong góc.
“Ngô bá! Ngô bá!” Thấy Ngô bá tạo ra kết giới cách âm, Cửu Hồi nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt con quạ, quỳ xuống chuẩn mực hơn: “Tiểu Cửu thật sự biết sai rồi, người tạm tha cho con lần này đi.”
Trong cả thôn, nàng sợ Ngô bá nhất. Bởi vì khi những trưởng bối khác nói sẽ đánh nàng, có lẽ chỉ để hù dọa, nhưng Ngô bá thì khác, ông sẽ đánh.
Lúc còn nhỏ đọc sách và tập viết không nghiêm túc, Ngô bá đuổi theo nàng năm dặm rồi bắt nàng trở về đánh đến khi nàng la hét ầm ĩ.
“Thật sự biết sai?” Quạ đen nhảy trên ghế, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Nói xem, con sai ở đâu?”
Đầu gối có chút đau, Cửu Hồi lén lút ngồi xuống. Thấy đôi cánh của quạ đen động đậy, nàng vội vàng quỳ thẳng: “Con, con không nên ở bên ngoài không chịu trở về tông môn khi nhìn thấy người.”
“Ừm, còn gì nữa?” Quạ đen nhắm mắt lại, dường như đang nghỉ ngơi.
“Con không nên mạo hiểm…… một mình đi giết Xích Tuyền.” Giọng Cửu Hồi nhỏ hơn một chút.
Quạ đen mở mắt ra, trong mắt ngập tràn sự tức giận: “Con cũng biết mình đang mạo hiểm à?!”
“Tại con hết cách rồi……” Cửu Hồi quỳ lết về phía trước hai bước, mỉm cười nịnh nọt tiến lại gần quạ đen: “Lễ cúng trăng lần thứ ba của Xích Tuyền sắp tới, nếu con không nghĩ cách ngăn cản, nó sẽ ăn sinh linh cả ngàn dặm rồi phi thăng thành yêu tiên.”
Quạ đen giơ cánh muốn trừng phạt nàng một trận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của nàng, nó lại lạnh mặt hạ cánh xuống: “Nếu con biết Xích Tuyền đã hơn 15000 tuổi, vì sao không truyền tin cho chúng ta?”
Đứa trẻ quanh quẩn trước mặt mỗi ngày rất phiền, nhưng không gặp một thời gian lại hơi nhớ nó, thậm chí có thể kiên nhẫn hơn một chút.
“Con có nghĩ tới chuyện nhắn tin cho mọi người, nhưng con đi tới đi lui trong Cửu Thiên Tông rất nhiều lần, không bỏ sót góc nào cũng không tìm ra sơ hở nào trong đại trận bảo vệ núi của bọn họ.” Cửu Hồi ngoan ngoãn giải thích: “Chỉ cần yêu tiến vào cổng của Cửu Thiên Tông, đại trận bảo vệ núi lập tức phát hiện được, con không muốn mọi người mạo hiểm như vậy.”
“Tiếp tục ngụy biện đi, ta đang nghe đây.” Quạ đen liếc nhìn nàng.
“Đâu có ngụy biện, con đang kể sự thật.” Cửu Hồi vặn vẹo eo, nhìn quạ đen vô cùng đáng thương: “Ngô bá, đầu gối con đau quá, người cho con đứng dậy nói được không?”
“Chân bị đau à?” Quạ đen hừ lạnh: “Chặt chân thì sẽ không đau nữa.”
Cửu Hồi chắp hai tay lại, chớp đôi mắt to: “Ngô bá, con thật sự hết cách mới đi giết Xích Tuyền một mình. Hơn nữa, với các pháp khí phòng hộ mà mọi người đã chuẩn bị cho con, con chắc chắn sẽ không mất mạng.”
Bạch Kỳ và Lâm Si ở trong góc càng run rẩy nhiều hơn, hóa ra Xích Tuyền hơn một vạn tuổi bị chết dưới tay tiểu yêu nữ, hai người bọn chúng có thể sống đến bây giờ, toàn nhờ vào lòng tốt của tiểu yêu nữ!
“Sẽ không mất mạng, nhưng với tu vi của con, không thể nào thoát ra nguyên vẹn.” Quạ đen giơ cánh thăm dò trán nàng, hơi kinh ngạc: “Vậy mà không bị thương, tu vi còn tiến bộ.”
Cửu Hồi gật đầu thật mạnh: “Con khỏe lắm, Ngô bá yên tâm rồi phải không?”
“Được rồi, không cần quỳ nói chuyện.” Quạ đen cuối cùng cũng mềm lòng, nó dùng linh khí kiểm tra kinh mạch của Cửu Hồi: “Kinh mạch của con có dấu vết được nguyệt hoa nuôi dưỡng, thứ ấy rất hiếm, con lấy ở đâu?”
“Tiểu sư đệ cho con.” Nghe nói mình không cần quỳ nữa, Cửu Hồi vội ngồi xếp bằng dưới đất, duỗi đầu đến trước mặt quạ đen, dụi mặt vào cánh nó: “Ngô bá, lâu rồi không gặp, con nhớ mọi người lắm.”
"Chắc con chỉ nhớ thôn trưởng gia gia, Long đại gia, Lưu đại gia, Tiêu thẩm thẩm, Bặc gia gia thôi……” Quạ đen hừ nhẹ, đọc một danh sách dài, nhưng không có chính mình: “Làm gì nhớ ta?”
“Con nhớ tất cả trưởng bối trong thôn.” Cửu Hồi nịnh nọt lấy ra một đống đồ lớn ở trong nạp giới: “Đây là quà con đặc biệt mua cho mọi người. Kỳ Nguyệt thành là thành trì rất nổi tiếng ở nhân gian, không những có nhiều đồ ăn ngon, mà còn có nhiều thứ.”
Nàng đào ra một cái hộp quà thật lớn trong đống quà cao như ngọn đồi: “Đây là phần của người.”
Quạ đen liếc nhìn hộp quà vài lần, làm bộ lạnh nhạt quay qua chỗ khác: “Để đó đi.”
“Dạ.” Cửu Hồi dụi đầu vào quạ đen khiến quạ đen lảo đảo, xuýt nữa không thể duy trì hình ảnh lạnh lùng và thần bí của mình.
Nó vỗ cánh, sau khi cất món quà của mình mới quét một đống quà dưới đất vào đôi cánh: “Tiểu sư đệ của con không phải là người bình thường.”
“Con cảm thấy con cũng không phải là người bình thường, cho nên không sao.” Cửu Hồi giải thích thay Chỉ Du: “Hơn nữa hắn ngốc nghếch, rất hào phóng với con, nhất định không có ý xấu.”
Quạ đen không lo lắng về bản lĩnh nhận biết người và vật của Cửu Hồi, là một trưởng bối, có thể dạy trẻ con cách biệt tốt xấu, nhưng không thể lấy danh nghĩa yêu thương để hạn chế quyền tự do lựa chọn của nàng. Thấy nàng hiểu rõ trong lòng, quạ đen không nói chuyện này nữa mà nói đến đại trận bảo vệ núi của Cửu Thiên Tông: “Con đã thăm dò đại trận bảo vệ núi của Cửu Thiên Tông rồi à?”
Cửu Hồi gật đầu: “Đại trận bảo vệ núi của Cửu Thiên Tông nối liền toàn bộ dãy núi dưới lòng đất. Pháp trận phòng hộ được hình thành bởi bản đồ thần thú trong chính điện, điện trước và điện sau, bao gồm cả tấm bảng của tông môn chỉ là thủ thuật che mắt bề ngoài, thực lực là hộ tông trận do tổ sư sáng lập của bọn họ thiết lập ở trong dãy núi.”
“Con lấy đá quý trận pháp trên tấm bảng của Cửu Thiên Tông gửi về thôn, là để nhắc nhở chúng ta đừng tùy tiện tiến vào cổng của Cửu Thiên Tông phải không?”
“Không phải.” Cửu Hồi thành thật lắc đầu: “Con thấy đá quý đẹp quá, con nghĩ Long đại gia sẽ thích nên moi ra.”
“Ta đúng là quên mất, hai ông cháu mấy người luôn có tình cảm sâu đậm từ trước đến nay.” Quạ đen cười xỏ xiên.
“Tình cảm của chúng ta cũng sâu đậm mà.” Cửu Hồi vội lên tiếng: “Chẳng lẽ con không phải là bé ngoan trong lòng Ngô bá hay sao?”
“Bé ngoan cái gì, nghe muốn gớm.” Quạ đen tức giận nói: “Từ nhỏ đến lớn, con ngoan ngoãn khi nào?”
Tuy nói rằng ghét bỏ, khi khi đầu Cửu Hồi tới gần, nó lại dùng cánh quạ nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu nàng.
“Con lúc nào cũng ngoan.” Từ nhỏ Cửu Hồi đã cảm thấy, trong phạm vi một trăm dặm, không có tiểu yêu nào hiểu chuyện và thông minh hơn nàng.
“Khi con ba tuổi, cứ đòi thực thiết thú con làm thú cưng, thực thiết thú không đồng ý, con kéo đùi người ta không chịu đi. Lúc bốn tuổi con trộm mật ong của tộc ong núi, bị rượt chạy khắp núi đồi, cuối cùng bị chích khắp đầu, khóc lóc nói rằng mình đã biến thành heo yêu. Lúc năm tuổi, vì một cái đùi gà, con đánh nhau với hổ yêu trong vũng bùn, làm mất đôi giày mà Tiêu Nga mới làm cho con. Lúc sáu tuổi, con đi lạc trong thành trì của nhân loại, ăn trái cây mọc trong sân nhà người ta, để lại hai thỏi vàng khiến người ta sợ tới mức không ngủ yên ba ngày ba đêm……”
“Ngô bá, Ngô bá, đừng nói nữa, còn có yêu khác ở đây.” Cửu Hồi giơ tay nhéo mỏ quạ đen: “Chừa chút mặt mũi cho con đi.”
Bạch Kỳ và Lâm Si bịt tai, lắc đầu dữ dội, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì cả. Đặc biệt là Bạch Kỳ, không những bịt tai, nó còn che mặt, không dám để quạ đen đại nhân biết, nó là hổ yêu từng đánh nhau với tiểu yêu nữ trong vũng bùn.
“Con không biết xấu hổ còn nói mình ngoan ngoãn?” Từ lúc nuôi Cửu Hồi, già trẻ cả thôn mới biết, nuôi trẻ con khó khăn biết nhường nào.
“Đó đều là những sai lầm be bé mà con mắc phải khi còn nhỏ, bây giờ con sửa rồi.” Cửu Hồi đỏ mặt, liếc nhìn Bạch Kỳ và Lâm Si, nhỏ giọng nói: “Con hiện giờ là niềm hy vọng của cả thôn.”
“Cuốn sổ nợ của thôn bị niềm hy vọng của cả thôn lấy đi phải không?” Quạ đen hỏi.
“Con định giúp mọi người đòi nợ, không ngờ những người thiếu nợ phần lớn đã đi rồi.” Cửu Hồi lẩm bẩm: “Cho mượn thì dễ nhưng đòi lại khó quá, sau này con nhất định sẽ không cho ai mượn cái gì cả.”
“Thật không?” Quạ đen đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ta từng đi ngang bên ngoài Trấn Thiên đỉnh của Cửu Thiên Tông.”
Nó quay đầu nhìn về phía Bạch Kỳ và Lâm Si trong góc, dùng cánh quạt bọn chúng ra khỏi phòng.
Bạch Kỳ và Lâm Si bị ném ra ngoài cửa sổ, choáng váng ngẩng đầu, cửa sổ đã bị đóng lại. Bọn chúng đứng dậy khỏi mặt đất, rũ lông, tự tìm một góc để ngồi xổm.
“Chỉ, Chỉ Du tiên trưởng?” Bạch Kỳ mới vừa nằm xuống đã bị một bàn tay to xách lên.
“Ngươi đè lên cây linh thực của ta trồng.” Chỉ Du đặt Bạch Kỳ qua một bên, Bạch Kỳ mới nhận ra nó vô tình đè lên một cây linh thảo gần hàng rào.
Nó vội vàng cuộn đuôi xin lỗi, bò lên cây đào trong sân.
Dưới ánh trăng, Chỉ Du nhìn cửa sổ phòng Cửu Hồi qua hàng rào, cúi xuống duỗi thẳng cây linh thực bị Bạch Kỳ đè cong, xoay người trở vô phòng.
Nghe quạ đen nhắc tới Trấn Thiên đỉnh, Cửu Hồi lập tức thành thật, nàng lén nhìn ánh mắt của quạ đen, không dám nói lời nào.
“500 năm trước, cam mộc chết vì đối phó với thảm họa. Lẽ ra con nên được sinh ra như một thế hệ cây bất tử mới, không biết chuyện gì đã xảy ra, con không những sinh muộn hơn bốn trăm năm, còn vi phạm mệnh trời, thay đổi từ một cây bất tử thành cỏ bất tử.” Quạ đen thở dài: “Cây bất tử là một trong ba cây thần trong thiên hạ, địa vị rất phi thường. Nếu không lấy hồn cốt của cam mộc thế hệ trước từ trong tiên đỉnh ra, con sẽ không bao giờ trở thành một cây bất tử thật sự.”
“Trong ba cây thần của thượng cổ, kiến mộc đã chết, phù tang cũng rơi xuống trời đất cùng với chim thần thái dương, máu thịt của cam mộc thế hệ trước làm thuốc dẫn, hồn cốt làm vật liệu của Trấn Tiên đỉnh.” Quạ đen nhìn Cửu Hồi: “Gỗ cũ không hư, gỗ mới sẽ không mọc, con thật sự tự nguyện từ bỏ hay sao?”
“Con cảm thấy làm một cây bất tử được vạn yêu kính trọng và ngưỡng mộ không có gì khác biệt, làm lá hẹ cũng không có gì không tốt.” Cửu Hồi dựa đầu vào dưới cánh quạ đen, dựa hơi ấm trên người nó: “Tiêu thẩm thẩm sẽ ôm con ngắm hoa ngắm trăng, người sẽ nắm tay con, dạy con viết từng nét bút, thôn trưởng gia gia sẽ dắt con trở về thôn với cái đầu sưng vù vì bị ong chích, nói với con rằng cho dù con là chú heo con thì cũng là heo con đáng yêu nhất đời; Long đại gia sẽ dẫn con ra biển xem con cá xấu nhất xấu xí đến cỡ nào, Bặc đại gia sẽ dạy con bói toán mà không hề chê phiền, tuy rằng con chưa bói trúng lần nào……”
“Con chỉ muốn làm lá hẹ bé nhỏ mà mọi người nhặt được ở dưới đất, con không có triển vọng, con nghịch ngợm, con rất bình thường, còn không có khí phách.” Cửu Hồi ôm quạ đen vào lòng: “Nhưng con rất thích các ông, bà, bác và thím, con không muốn làm gỗ thần quyền lực và có địa vị cao.”
Quạ đen bị Cửu Hồi ôm cứng ngắc, nó trầm mặc một hồi lâu: “Chúng ta chưa bao giờ ghét bỏ con.”
“Con biết.” Cửu Hồi cọ vào lông quạ đen: “Chắc chắn là mọi người rất thích con.”
Quạ đen cứng đờ, không nhúc nhích.
Không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi, tại sao còn thích làm nũng.
“Tiên đỉnh đã dung hợp với núi sông từ lâu, con có thể cảm nhận được, Mộc Tê tự nguyện hóa thành một phần của tiên đỉnh, chấp nhận bị hồn tan phách rời để sửa mệnh cho sinh linh trong thiên hạ trái với ý trời.” Cửu Hồi nói: “Nếu lấy hồn cốt của cam mộc trong tiên đỉnh ra, đất và núi sẽ rung chuyển, lũ lụt dâng cao, dịch bệnh sẽ quay trở lại. Lúc đó, cho dù con có thể trở thành một thế hệ cây bất tử mới, thiên mệnh cũng sẽ không cho phép cam mộc thứ hai sửa mệnh vì thiên hạ.”
Kết quả cuối cùng có thể là nàng sẽ phi thăng thành tiên vì là cây thần, còn sinh linh trong thiên hạ sẽ chết dưới thiên tai.
Thiên mệnh muốn nàng trở thành một thế hệ cây bất tử mới, nó muốn hủy diệt toàn bộ thế gian.
“Cho dù thế gian có đủ thứ xấu, nhưng cũng có thứ tốt.” Cửu Hồi tự tin: “Con chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, không thể đưa ra quyết định ảnh hưởng đến thiên hạ.”
“Ta hiểu rồi.” Quạ đen thoát khỏi vòng tay Cửu Hồi: “Không muốn làm cam mộc thì không làm.”
“Cây bất tử và cỏ bất tử chỉ khác nhau một chữ, không có bao nhiêu khác biệt.” Thấy trưởng bối không trách mình, Cửu Hồi lập tức khôi phục sức sống, nàng cười tươi rói nhào tới: “Đã lâu không gặp, Ngô bá có nhớ con không?”
“Cầm mấy thứ này đi, bọn họ nhờ ta giao cho con.” Quạ đen không trả lời câu hỏi này, nó ném một cái bọc lớn cho Cửu Hồi, vỗ cánh nhảy lên xà nhà: “Nếu ở bên ngoài không vui thì về thôn, mấy ngày nay chúng ta lại tìm được linh quặng, con có thể trở về giúp chúng ta khai thác linh thạch.”
“Lần này cướp linh quặng của Yêu tộc nào?” Cửu Hồi nhón chân, bay theo lên xà nhà, ngồi gần quạ đen.
“Gấu tộc bất kính đối với chúng ta, cho nên nhận một linh quặng của bọn họ, cướp cái gì.” Quạ đen thấy nàng lại dính vào, vỗ cánh: “Nếu có chuyện gì thì truyền tin cho trưởng bối giải quyết, kẻ ngốc mới đơn thương độc mã giải quyết vấn đề.”
“Dạ.” Cửu Hồi ngoan ngoãn gật đầu.
“Hiểu là tốt.” Quạ đen nhìn nàng, im lặng một lát mới nói: “Ta phải đi.”
“Ngô bá.” Cửu Hồi túm lông trên đầu cánh của nó: “Bác đừng đi, bác kể chuyện gấu tộc cho con nghe đi.”
Quạ đen biết, nàng chơi xấu, không muốn nó rời đi.
Nó nhảy xuống xà nhà: “Con lên giường nằm đi, ta từ từ kể cho nghe.”
“Cảm ơn Ngô bá, con biết bác tốt với con nhất!” Cửu Hồi niệm chú tẩy rửa trên người, ngoan ngoãn chui vào chăn, háo hức nhìn nó: “Con nằm rồi!”
Nhìn dáng vẻ của nàng, quạ đen nhớ lại mười mấy năm trước, tiểu rau hẹ ba tuổi cũng ngoan ngoãn nằm trong chăn như thế này, kéo tay áo nó, bảo nó kể chuyện nhân gian.
“Vài ngày trước, có một gấu yêu thấy Tiêu thẩm thẩm của con ở bên ngoài một mình, tưởng nàng yếu đuối dễ bắt nạt……”
“Chắc hắn bị Tiêu thẩm thẩm đánh thành gấu chó.”
“Sau khi hắn trốn thoát trở về, mang theo các trưởng lão trong tộc đến trả thù.”
“Con biết, con biết, chắc chắn đã bị cả thôn chúng ta đánh trả!”
Quạ đen kể một câu chuyện giản dị, nhưng bởi vì có Cửu Hồi phụ hoạ nên tạo ra hiệu ứng hỗn loạn thăng trầm.
Kể xong chuyện linh quặng, Cửu Hồi đã ngủ say. Quạ đen lẳng lặng đứng ở đầu giường cho đến khi trời hửng sáng, nó mới dang cánh, ngưng tụ một quả cầu linh lực có tu vi 500 năm, nhẹ nhàng đưa vào nội đan của Cửu Hồi, sau đó đặt một túi gấm bên gối nàng.
Nó thu hồi đôi cánh với ánh mắt nghiêm túc, khi trẻ con đi ra ngoài, trưởng bối lo lắng nàng bị những con yêu khác bắt nạt, nhân dịp nàng không chú ý, cho nàng tu vi 500 năm, không được coi là cưng chiều. Trưởng bối lo lắng trẻ con không đủ tiền tiêu, cho nàng thêm một ít linh thạch cũng không được coi là cưng chiều.
Quạ đen nhảy ra ngoài cửa sổ, khi giương cánh chuẩn bị bay thì nhìn thấy cửa phòng của viện bên cạnh mở ra.
Nó nhảy lên hàng rào, nhìn Chỉ Du bước ra khỏi cửa mà không gây ra tiếng động nào. Nó nhớ lời tiểu rau hẹ từng nói, tiểu sư đệ này không có cha mẹ, không có ai quan tâm và yêu thương.
Một người và một chim bốn mắt nhìn nhau, Chỉ Du cúi đầu chỉnh lại ngọc bội treo ở thắt lưng.
Linh khí thuần khiết, ngũ quan chính trực, toàn thân tràn ngập khí tốt lành, đây là một người có rất nhiều công đức. Những bức tượng thần bằng vàng trong chùa có vẻ mờ nhạt khi so sánh với hắn.
“Ngài…… muốn ăn cá khô không?” Chỉ Du bưng một đĩa cá khô đến trước mặt nó.
Bụp.
Một cái túi gấm rơi ra khỏi cánh quạ đen, rớt xuống đĩa mà Chỉ Du đang cầm.
“Quác.”
Đây là quà gặp mặt của trưởng bối dành cho vãn bối.
Nó nhìn đĩa cá khô, hóa ra là cá hạo đích tốt nhất?
Sau khi cất toàn bộ cá khô, nó hài lòng gật đầu, dang rộng đôi cánh bay ra khỏi Vọng Thư Các, biến mất ở sâu trong biển mây.
Chỉ Du cầm túi gấm, mở ra xem, thấy bên trong có linh thạch và một pháp khí phòng ngự, pháp khí có kiểu dáng nhỏ nhắn đáng yêu giống như món đồ trưởng bối đặc biệt chuẩn bị để cho trẻ con vui vẻ.
“Ngô bá ……” Cửu Hồi ngồi dậy trên giường, trong phòng yên tĩnh không có chút âm thanh nào, nàng nhìn ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, ngẩn ngơ một lát mới chú ý tới túi gấm bên gối.
Mở túi gấm ra, bên trong có gần một trăm vạn linh thạch, còn có mười pháp khí phòng ngự cực phẩm.
Nàng ôm túi gấm lăn trên giường một vòng, Ngô bá quả nhiên lại mạnh miệng mềm lòng.
Mặc dù Ngô bá sẽ đánh nàng khi nàng phạm lỗi, nhưng cũng sẽ nghiêm mặt lén nghĩ cách dỗ nàng.
Quạ đen trở về thôn, sau khi đáp xuống đất, biến thành một nam tử trung niên mặc áo đen. Bặc đại gia và Long đại gia đang ngồi chơi cờ ở cổng thôn thấy ông trở lại với gương mặt vô cảm, họ sợ tới mức làm rơi quân cờ trên tay.
“Lão hắc, sao ngươi về sớm vậy?” Bặc đại gia hơi sợ gương mặt lạnh của ông: “Tiểu rau hẹ thế nào, có bị thương không?”
“Không phải ngươi biết bói toán hay sao?” Quạ đen nhìn ông với gương mặt vô cảm.
“Quan tâm sẽ bị rối loạn, bói toán cũng có lúc không chính xác.” Bặc đại gia mặt dày cười ha ha, “Ngươi mau nói cho chúng ta biết.”
“Nàng là một tiểu yêu 18 tuổi mà dám đi giết Xích Tuyền, là do đám già không hiểu chuyện như các ngươi cưng chiều nên mới có gan như vậy.” Nhìn bộ dạng cợt nhả của Bặc đại gia, quạ đen cảm thấy tức giận trong lòng, không nỡ đánh chửi trẻ con, nhưng ông mắng mấy ông già này không có chút do dự: “Sống hơn một vạn tuổi cũng không có tiến bộ, không bằng hầm các ngươi rồi làm phân bón cho Tiểu Cửu!”
Bặc đại gia rụt cổ nói: “Ta đã lớn tuổi rồi, hầm ra canh đắng lắm, tiểu rau hẹ không thích uống đâu.”
“Tiểu rau hẹ không có chuyện gì nghiêm trọng, tiểu sư đệ bên cạnh nàng có chút năng lực, đã đút cho nàng không ít nguyệt hoa.” Quạ đen mắng Bặc đại gia xong, lại trừng mắt nhìn Long đại gia: “Còn có tâm tư chơi cờ, tính tình liều lĩnh của Tiểu Cửu là bắt chước ngươi!”
Ông nhìn bàn cờ: “Kỹ thuật chơi cờ kém cỏi của Tiểu Cửu cũng bắt chước ngươi!”
Mắng hai người xong, quạ đen phất tay áo bỏ đi.
Đi ngang qua ao ở rìa thôn, một con ếch từ trong ao nhảy ra, bị quạ đen đá lại vô ao.
“Tránh xa hắn một chút.” Long đại gia kéo Bặc đại gia vào bụi cỏ: “Ta nghi ngờ, nếu lúc này có con chó đi ngang qua trước mặt hắn cũng sẽ bị tát vài cái.”
Tới tối, sau khi tất cả mọi người trở về, Long đại gia và Bặc đại gia mới biết tin từ quạ đen, tiểu rau hẹ không muốn trở thành một thế hệ cam mộc mới.
Nghe quạ đen lặp lại lời của Cửu Hồi, Long đại gia đứng lên, nước mắt chảy dài trên mặt: “Đứa nhỏ muốn làm gì thì cứ làm, làm cam mộc cũng chẳng có gì tốt.”
Tiêu thẩm thẩm cũng đứng lên: “Chỉ còn hai ba tháng nữa là đến hè, ta sẽ may thêm vài bộ quần áo mùa hè cho bọn trẻ.”
Thôn trưởng gia gia chống gậy, chậm rãi thở dài: “Ta đã đoán trước từ lâu.”
Khi còn nhỏ, mặc dù tiểu rau hẹ thỉnh thoảng nghịch ngợm nhưng lại rất đáng yêu, nàng đi qua các con phố, nhảy qua các con hẻm, ăn mì, nếm thử bánh hạt dẻ ở quán phía tây, những người đó nhìn thấy nàng luôn cười tủm tỉm gọi nàng là Tiểu Cửu.
Nàng đã thấy nhiều vẻ đẹp và sự ấm áp, đương nhiên không thể vì lợi ích của bản thân, bỏ qua thiên tai đã cướp đi tánh mạng của sinh linh trong thiên hạ.
Đến nay ông vẫn còn nhớ năm Cửu Hồi đi lạc, khi ông tìm thấy nàng, nàng được một phụ nhân mặc đồ chắp vá ôm trong lòng. Phụ nhân ôm nàng vừa đi vừa hỏi xem nhà ai bị mất con, trong khi Cửu Hồi ôm trái cây còn to hơn mặt nàng, gặm tèm lem đầy mặt, thấy ông tới còn không nỡ buông tay.
“Như vậy cũng tốt, cũng tốt.” Thôn trưởng ngước khuôn mặt già nua lên nhìn bầu trời đầy nắng.
“Hừ.” Quạ đen hừ lạnh, tuy rằng sắc mặt của ông khó coi, nhưng không phản bác lời nói của thôn trưởng.
“Ngươi đừng nghiêm mặt làm bộ làm tịch.” Thôn trưởng cười ha ha nhìn ông: “Nếu ngươi thực sự không vui sẽ không có tâm tư ngồi đây nói chuyện với chúng ta, vui trong lòng thì cứ cười, chúng ta sẽ không trêu chọc ngươi đâu.”
“Ai nói ta vui?” Quạ đen lạnh lùng nói: “Các ngươi cứ chiều chuộng nàng đi.”
Thôn trưởng cười không nói gì, nếu nói như thế, giống như cả thôn chưa từng có ai chiều chuộng đứa trẻ này.
“Không biết tiểu rau hẹ có đủ tiền tiêu hay không, lần này đi giết Xích Tuyền, nhất định đã làm hỏng không ít pháp khí phòng ngự.” Thôn trưởng giả vờ lẩm bẩm: “Ây dà, con bé bôn ba ở bên ngoài một mình tội nghiệp quá.”
“Ta đã cho nàng linh thạch và pháp khí phòng ngự, cũng đã giao mấy món đồ mà các ngươi bảo ta mang đến cho nàng.” Quạ đen biết ông cố ý nói cho mình nghe, hít sâu một hơi: “Thôn trưởng, ta chỉ đau lòng cho Tiểu Cửu.”
“Có mất có được, mọi việc trên thế gian này đều được định trước. Làm sao ngươi biết đây là mất, mà không phải là được?” Thôn trưởng mỉm cười: “Ta từng chính mắt nhìn thấy kiến mộc bị gãy, thấy cây thần phù tang bị hủy diệt. Làm sao thần vật có quyền lực ở trên cao không phải là quân cờ dưới tay thiên mệnh?”
“Khi nuôi một đứa trẻ, không mong đợi nàng sẽ nổi bật, có thể sống vui vẻ là tốt hơn bất cứ điều gì khác.” Thôn trưởng vỗ quạ đen: “Ngươi thấy đúng không?”
Quạ đen trầm mặc một lát: “Ta đương nhiên biết, đứa nhỏ sống thoải mái sẽ tốt hơn bất cứ điều gì.”
“Chúng ta nên vui mừng khi đứa trẻ do chính tay mình nuôi dưỡng có thể nhìn thấy niềm vui và nỗi buồn trên thế gian, phân biệt được thiện và ác.” Thôn trưởng nhẹ giọng nói: “Thiên mệnh coi vạn vật như kiến và cỏ rác, nhưng kiến lại có chí lớn.”
*****
“Ừm! Là như vậy đó.” Cửu Hồi đứng dưới tàng cây hoa, chia sẻ với các sư huynh và sư tỷ làm thế nào nàng có được 30 vạn linh thạch: “Lúc ấy công chúa của Ma tộc cách chúng ta chỉ vài chục bước, xuýt nữa là đánh nhau rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng ta được Ngân Tịch chân nhân thả chạy.” Cửu Hồi lắc đầu: “Quả thực loạn như một nồi cháo.”
“Tiểu sư muội.” Lạc Yên nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này nếu có nam nhân dùng sắc đẹp để quyến rũ ngươi, hắn ta chắc chắn không phải là thứ tốt!”
Chỉ Du ngẩng đầu nhìn Lạc Yên.