Cảm nhận được ánh mắt của sư đệ, Lạc Yên ngẫm nghĩ, bổ sung một câu: “Đương nhiên, nam nhân có ngoại hình không đẹp mà chỉ biết miệng lưỡi cũng không được.”
Cửu Hồi chớp mắt: “Hả?”
Nam nhân đẹp hay không đẹp thì liên quan gì đến nàng?
Thấy vẻ mặt ngây thơ và dáng vẻ hoàn toàn không thông suốt của tiểu sư muội, Lạc Yên biết nàng lo lắng quá sớm, nàng vòng tay qua cổ Cửu Hồi, chuyển chủ đề: “Thật sự tò mò về pháp khí mà Ngân Tịch chân nhân giúp công chúa Ma tộc trốn thoát, không biết được luyện chế như thế nào. Cảm thấy rất thích hợp với việc chạy trốn bảo vệ tính mạng lúc không thể đánh lại người ta.”
“Hay là tới phòng sách của Lâm sư thúc xem thử? Lâm sư thúc là người am hiểu luyện khí nhất trong tông môn chúng ta, không chừng chỗ ông có bản vẽ.” Từ lúc sư phụ có thể lấy ra kiếm pháp của Cửu Thiên Tông cùng với các loại pháp thuật bí mật đã thất truyền, Cửu Hồi có niềm tin không thể giải thích được đối với khả năng thu thập của các sư thúc.
“Đúng đó.” Lạc Yên quay qua nhìn Tịch Nguyên: “Tịch Nguyên sư tỷ, ngươi dẫn chúng ta đi tìm thử.”
Tịch Nguyên biết các sư đệ và sư muội từ trước đến nay nghĩ đến chuyện gì là muốn làm, nàng cười hiền lành: “Nói trước nhé, nếu tìm được bản vẽ luyện chế, tất cả các ngươi phải học cách tự làm, không thể bỏ cuộc giữa chừng.”
“Biết rồi, biết rồi, sư tỷ, chúng ta đi nhanh đi.” Lạc Yên dẫn Cửu Hồi, nắm chặt cánh tay Tịch Nguyên, ước gì có thể lập tức bay đến chỗ Lâm sư thúc.
Lâm trưởng lão đang uống trà trong sân, nhìn thấy tám vãn bối rào rạt bay tới, ông biết mấy đứa gây sự này lại muốn gây chuyện, ông vội vàng cầm ấm trà, lẻn ra khỏi cửa hông, mắt không thấy thì tâm không phiền.
“Lâm sư thúc……” Cửu Hồi nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Lâm sư thúc từ xa.
“Không sao, ta dẫn các ngươi đi tìm.” Tịch Nguyên đưa cả đám đi vào thư viện của Lâm trưởng lão, mùi bụi ngạt thở ập vào mặt.
“Khụ khụ khụ.” Trường Hà ho khan vì bị sặc: “Đã bao lâu không có người tới phòng này?”
“Ngày thường chỉ có ta và sư phụ nên lười xử lý và dọn dẹp.” Tịch Nguyên đá cái giỏ gỗ dưới chân vào góc, mò mẫm trên tường một lát, thắp nến trong phòng: “Bộ sưu tập sách của sư phụ đều ở đây.”
Cửu Hồi nhặt cuốn sách rơi dưới đất lên, phủi bụi rồi đặt lại lên kệ sách. Trên kệ sách có đủ loại sách cổ luyện khí, từ cách luyện chế pháp khí bay, cho đến cách luyện chế nồi chảo chén bát, đương nhiên cũng có không ít pháp khí chạy trốn.
“Có rất nhiều phương pháp chế tạo, nhưng nguyên liệu luyện chế rất khó kiếm.” Tịch Nguyên sắp xếp lại kệ sách lộn xộn: “Một món pháp khí cực phẩm cần vô số nguyên liệu vô giá, nhưng không nhất định sẽ thành công, cho nên rất nhiều bản vẽ ở đây chỉ để nhìn thôi.”
Cửu Hồi rút ra một quyển sách cổ cũ nát đã ố vàng từ trong góc của kệ dưới cùng, trong đó ghi lại quá trình luyện chế trấn yêu ngục.
Nàng hít hà, đóng sách lại, nhỏ giọng hỏi Tịch Nguyên: “Tịch Nguyên sư tỷ, sách này…… cứ để vậy à?”
“Quyển này……” Tịch Nguyên liếc nhìn, thản nhiên nói: “Các sư huynh và sư tỷ của ngươi đều xem rồi, nếu ngươi thích thì sao chép một quyển đem về đi.”
“Ý ta là, ngươi và Lâm sư thúc không lo lắng bản vẽ này rơi vào tay Yêu tộc, để bọn họ nhân cơ hội cứu mấy ác yêu trong trấn yêu ngục ra hay sao?” Cửu Hồi đặt quyển sách cổ trở lại kệ dưới cùng, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy không yên tâm lắm, nên lấy hai quyển sách đè lên trên.
“Nếu dựa vào một quyển sách là có thể lật đổ thế giới, như vậy trấn yêu ngục sẽ không thể giam giữ nhiều đại yêu như vậy.” Tịch Nguyên khẽ cười: “Hơn nữa, ai biết chúng ta có cái này?”
“Nói chi tiết hơn, khi xây dựng trấn yêu ngục, đó không phải là bí mật, không ít tông môn đều có bản vẽ.” Tịch Nguyên lanh tay dọn dẹp kệ sách: “Yêu tộc muốn có bản vẽ cũng không khó, vì sao bọn họ không có động tĩnh, chẳng lẽ là không nghĩ đến chuyện đó?”
Cửu Hồi: “……”
Trong trấn yêu ngục có hàng vạn pháp trận để trấn áp yêu, hàng vạn phù văn dùng để giam cầm Yêu tộc. Tòa tháp được làm bằng sắt thiên thạch, lại có Cửu Thiên Tông trấn giữ, Xích Tuyền không thể trốn thoát, các Yêu tộc khác chỉ có thể đưa đồ ăn.
“Sư tỷ nói có lý.” Cửu Hồi chợt hiểu ra, nàng chú ý tới khe hở giữa kệ sách và góc tường, có một quyển sách hơi đen bị cắt xén đã rơi ra, nàng cúi xuống kéo nó ra khỏi khe hở.
“Bản vẽ luyện chế của Phù Quang điện ……” Cửu Hồi mở trang sách rách nát ra, trang đầu tiên là hình ảnh cắt ngang của cung điện Phù Quang.
Sảnh trước, sảnh chính, sảnh phụ, sảnh sau, sảnh đi kèm……
Đây là một cung điện to lớn rộng rãi, lộng lẫy nhưng cô độc, có thể thấy từ bản vẽ, những người thiết kế cung điện cực kỳ cẩn thận, thậm chí toàn bộ đồ trang trí trong cung điện đều dùng Tụ Linh Trận cao cấp nhất.
Dù ở trên cột trong cung điện, hay là trên mái ngói, tất cả đều có Tụ Linh Trận dày đặc.
Bị nhiều linh khí đậm như vậy bao quanh, thảo nào núi Phù Quang phủ đầy tuyết quanh năm. Nếu một người phàm không thể tu luyện ở đây, chưa đến một nén nhang sẽ bị linh khí này nghiền nát, nổ tan xác và chết.
Lật ra sau, vài nét bút ghi lại những con rối ở núi Phù Quang.
【Lấy xương của các tiền bối đã hóa thành thần, tinh luyện chúng.】
Quyển sách này không đầy đủ, một số ghi chép về Phù Quang điện đã bị thất lạc. Cửu Hồi càng đọc càng cảm thấy cực kỳ nghẹn trong lòng, cau mày đóng sách lại.
Người xây dựng cung điện Phù Quang coi Phù Quang tiên quân là cái gì, một cái bình hấp thụ linh khí của trời đất mà không có cảm xúc? Khi cần thì bắt cái bình này chuyển hóa linh khí của trời đất thành linh lực cần thiết cho tiên đỉnh, lắc lắc rồi đổ ra?
“Các ngươi nhìn kìa, ta biết tiểu sư muội sẽ tức giận khi đọc quyển sách này.” Lạc Yên thấy sắc mặt của Cửu Hồi khó coi, đi đến bên cạnh nàng lấy quyển sách nàng đang cầm: “Biết vì sao quyển sách này ở trong góc không?”
Cửu Hồi lắc đầu.
“Lúc ấy ta và Trường Hà đọc cũng tức giận lắm, nên ném nó vào khe hở.” Lạc Yên ném quyển sách vào khe hở lại, giọng điệu bất lực: “Lần đầu tiên thấy quyển sách này, ta nghĩ, ý chí của Phù Quang tiên quân mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể chịu đựng những năm tháng sống không bằng chết đó.”
Chẳng lẽ các tông chủ tiền nhiệm của mười đại tông môn không biết, sau khi bọn họ chết, các tiên đỉnh cần có Phù Quang tiên quân mới có thể hoạt động bình thường hay sao?
Bọn họ gửi cho hắn vô số bảo vật và linh thạch, vô số sách cổ và pháp bảo, chẳng lẽ không biết hắn căn bản không thể rời khỏi cung điện, những thứ bảo vật đó chẳng khác nào đống gạch vụn và đất đá?
Bọn họ đương nhiên biết, chẳng qua dựa vào mấy thứ quý hiếm đó để che đậy sự chột dạ của bọn họ dưới danh nghĩa vì thiên hạ.
Bất kể yêu, ma hay là tu sĩ đều biết đó là ngôi mộ của một cái xác không hồn, cho nên bọn họ phong cho hắn danh hiệu tiên quân tôn quý, cho hắn địa vị tối cao, nhưng không cho hắn hiểu tự do là gì.
Có lẽ chỉ có những người phàm nỗ lực sinh tồn mới coi hắn là thần tiên thực sự, thậm chí xây miếu cúng cho hắn.
Mọi sinh linh đều là người được hưởng lợi, Vọng Thư Các bọn họ cũng vậy.
“Cho nên cứ 5 năm một lần, chúng ta nhờ hạc tiên đưa đồ đến Phù Quang điện, chưa bao giờ là thư từ hoặc những lời thỉnh an vô nghĩa.” Trường Hà hạ giọng: “Ta bỏ tiểu thuyết vào túi gấm.”
Lạc Yên: “Ta bỏ bánh ngọt và trái cây.”
Tịch Nguyên: “Ta bỏ đèn hình quả cầu đầy màu sắc do chính mình luyện chế.”
Ngạn Bách thành thật gãi đầu: “Ta biên soạn những lời đồn mà sư phụ kể thành một quyển sách dày, nhét vào túi gấm.”
Hai đồ đệ của Tức trưởng lão, Giang Nhan và Tử Thư Kỳ, thấy mọi người không gửi cái gì đứng đắn cả mới nói nhỏ: “Chúng ta bỏ vào hai người gỗ nhỏ biết ca hát và nhảy múa.”
Cửu Hồi nhìn sáu vị sư huynh và sư tỷ: “Cái gì 5 năm một lần?”
“Ngoại trừ các đại tông môn, các tiểu tông môn như chúng ta cứ mỗi 5 năm thì có thể gửi thư đến Phù Quang điện để bày tỏ sự kính trọng của các tông môn trong thiên hạ đối với Phù Quang tiên tôn.” Tịch Nguyên giải thích: “Các tiểu tông môn trong giới tu chân nhiều như cá diếc qua sông, chúng ta không thể gửi thư cho Phù Quang tiên quân như các đại tông môn, cho nên mới có quy tắc 5 năm.”
“Thì ra là thế.” Cửu Hồi tò mò: “Vậy còn bao lâu nữa là đến lúc chúng ta gửi thư cho Phù Quang tiên quân?”
“Còn…… hơn một tháng.” Tịch Nguyên tính ngày: “Ngày mùng 5 tháng 5 năm nay là đúng thời hạn 5 năm.”
“Phù Quang tiên quân có xem quà của các ngươi đưa tới không?” Cửu Hồi tò mò.
“Không biết.” Tịch Nguyên lắc đầu: “Lỡ như có xem thì sao.”
Những thứ bọn họ gửi đến có thể giúp Phù Quang tiên quân giết chút thời gian.
Trong phòng ngủ của cung điện Phù Quang.
Có gần một trăm cái túi gấm trên bàn.
Phù Quang mở cái túi gấm cũ nhất, trong đó có một phong thư thỉnh an trang trọng, cùng với một bức tranh cày bừa vụ xuân, người vẽ tranh vẽ không đẹp lắm, đôi mắt của mọi người đều là hai chấm nhỏ.
Mấy cái túi gấm sau, người viết thư thỉnh an đã được thay đổi, ký tên là Ngọc Kính. Trong túi gấm mà bà gửi tới không chỉ có thư hỏi thăm và tranh vẽ, còn có các loại trái cây sấy khô.
Tranh của bà vẽ còn khó coi hơn tranh của các chủ tiền nhiệm.
Sau đó bà dứt khoát không viết thư thỉnh an nữa, trong túi gấm sẽ ngẫu nhiên nhét một bức tranh cày bừa vụ xuân hoặc là thu hoạch mùa thu, còn lại đều là những thứ kỳ lạ.
Càng về sau, đồ trong túi gấm càng kỳ quái, cục đá, búp bê, tiểu thuyết, và…… vài quyển ghi chép tầm phào trong giới tu chân.
5 năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ và quái lạ.
Ngày nọ tháng nọ năm nọ, một đệ tử của tông môn nào đó bị mất trí nhớ, lưu lạc ở chốn nhân gian, kết hôn với một nữ tử dưới trần gian. Sau khi khôi phục ký ức, hắn không nhớ mình đã kết hôn với người phàm. Mấy chục năm sau, nữ tử ở trần gian trở thành cao thủ trong giới tu chân, đánh nam tử vô tình một cách tàn nhẫn rồi rời đi.
Ngày nọ tháng nọ năm nọ, hai đại tông chủ đánh nhau chỉ vì một tông chủ bắt chước tiếng mèo kêu, tông chủ kia cười nhạo hắn bắt chước không giống.
Ngày nọ tháng nọ năm nọ, trưởng lão của một đại tông môn nào đó đã tổ chức đại điển thành thân với gián điệp của Ma tộc, chia tay ngay tại hiện trường đại điển.
Trong những ghi chép tầm phào này, các môn phái tu chân có quyền lực và địa vị cao giống như những gánh hát rong không đàng hoàng, luôn có đủ loại hành động quá đáng và hoang đường xảy ra.
Mặt trời mọc rồi lặn, trăng tròn rồi trăng khuyết.
Phù Quang lật xong cả một quyển sổ ghi chép, cất trái cây và đồ ngọt đã cứng và hư vào nạp giới, một người gỗ nhỏ đang nhảy múa cứng đờ xấu xí trên bàn, một người gỗ nhỏ khác đang hát.
“A ... y ...”
Hắn đưa tay tắt công tắc của người gỗ đang hát, bỏ người gỗ biết hát vào nạp giới.
Giọng hát của người gỗ rất sáng tạo, nhưng tốt nhất là đừng hát nữa.
Nhóm Cửu Hồi vẫn ở trong thư viện của Lâm trưởng lão, tìm được một bản vẽ không tồi về pháp khí bay.
Tám người mỗi ngày đều cùng nhau gõ gõ đánh đánh, lò luyện khí ngày nào cũng bốc khói.
Lâm trưởng lão đã gần một tháng không trở về viện của mình, mỗi ngày trốn ở chỗ Mạc trưởng lão lười biếng.
Bùm!
Ông thở dài, mấy đứa trẻ nghịch ngợm lại làm hỏng một lò luyện khí khác.
“Xem ra ta thật sự không có năng khiếu luyện khí.” Mặt Trường Hà đầy tro đen, chỉ còn hàm răng trắng: “Tịch Nguyên sư tỷ, ngươi luyện chế thế nào rồi?”
“Sắp xong rồi.” Tịch Nguyên bóp thủ quyết giảm lửa trong lò đến mức tối thiểu: “Nhưng năng lực của ta có hạn, cho dù luyện chế thành công, cùng lắm chỉ là cấp thấp.”
“Thành công là giỏi rồi.” Trường Hà lau mặt, khuôn mặt vốn đã đen càng đen hơn.
“Giờ chỉ còn ngươi, Cửu Hồi và Chỉ Du vẫn còn chưa làm nổ lò.” Trường Hà vừa dứt lời, đã nhìn thấy khói tím bốc lên từ lò luyện khí của Chỉ Du và Cửu Hồi, có vẻ sắp hoàn thành.
“Khói, khói tím?!” Trường Hà lắp bắp: “Tịch Nguyên sư tỷ, ngươi mau nhìn kìa, lò của bọn họ bốc lên khói tím.”
Người có chút kiến thức về luyện khí đều biết, khi luyện khí hoàn thành, nếu khói tím bốc lên từ đỉnh lò thì nhất định là pháp khí cực phẩm hoặc là thượng phẩm cấp thiên.
“Lên!” Cửu Hồi và Chỉ Du trao đổi ánh mắt, cùng nhau véo thủ quyết, triệu hồi pháp khí từ trong lò ra.
Hai món pháp khí cực phẩm xuất hiện, trong phút chốc bầu trời tràn ngập ánh sáng tím, hàng nghìn khí tốt lành.
Loảng xoảng.
Lâm trưởng lão làm vỡ ấm trà ưa thích của mình, ông vội vàng đứng lên, gọi Mạc trưởng lão đang ngồi xổm dưới đất trồng linh thảo: “Sư huynh, sư huynh!”
“Làm nổ vài cái lò của ngươi thôi mà, không cần tức giận……” Mạc trưởng lão ngẩng đầu, nhìn màu tím chập chờn phía trên tông môn, nhìn trân trối: “Mấy…… mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đã làm trò gì vậy?”
Ngoại trừ Ngọc Kính đang bế quan, bốn vị trưởng lão khác đều chạy tới phòng luyện khí. Bọn họ nhìn hai món pháp khí cực phẩm đang lơ lửng trên không, thật lâu cũng không thể nói ra lời.
“Trời ơi, Vọng Thư Các chúng ta thật sự có thiên tài ư?” Mạc trưởng lão lẩm bẩm: “Đêm nay ta sẽ lạy các lão tổ tông.”
“Lâm sư thúc, Mạc sư thúc, Thường sư thúc, Tức sư thúc.” Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú thu pháp khí đang lơ lửng trên không, quay đầu lại thì thấy bốn vị sư thúc đang đứng ở cửa phòng luyện khí, khó hiểu: “Sao các ngài ở đây?”
Chỉ Du cất pháp khí, cũng nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ.
“Hai pháp khí này là do các ngươi luyện chế à?” Lâm trưởng lão cảm thấy câu hỏi của mình hơi thừa.
“Có…… gì không đúng hay sao?” Cửu Hồi bối rối.
“Ngươi luyện chế như thế nào?” Lâm trưởng lão hỏi.
“Luyện chế theo hướng dẫn trong sách.” Cửu Hồi kiểm tra pháp khí, chất lượng bình thường, chức năng cũng bình thường, không có vấn đề gì cả.
“Ngươi có biết đây là pháp khí cực phẩm không?” Lâm trưởng lão nhìn Cửu Hồi, trong lòng vô cùng hối hận, lúc trước tại sao lại để cho chưởng môn sư tỷ cướp hai đứa nhỏ này.
“Biết ạ.” Cửu Hồi gật đầu một cách đương nhiên, luyện chế pháp khí cực phẩm thì có gì không đúng, các trưởng bối trong thôn đều làm như vậy.
Đáng tiếc nàng học nghệ không thạo, chuyện mà các trưởng bối làm một cách dễ dàng thì nàng phải tốn một tháng.
Các trưởng bối nói với nàng, nên giả vờ nghèo khó đối với người không thân, nhưng không cần cố tình giấu giếm đối với người đáng tin: “Đây là lần đầu tiên ta luyện chế được pháp khí cực phẩm, có vẻ không khó như ta tưởng.”
“Ừ, không khó.” Chỉ Du ở bên cạnh gật đầu.
Mấy trưởng lão: “……”
“Tiểu sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi có cho rằng, có lẽ luyện khí không quá khó, nhưng luyện chế ra pháp khí cực phẩm thì cực kỳ cực kỳ khó không?” Trường Hà cố ý nhấn mạnh hai chữ “cực kỳ”, hắn chỉ vào gương mặt đen như mực của mình: “Trước mặt các ngươi còn có năm sư huynh và sư tỷ đáng thương đã làm nổ lò.”
“Người có điểm mạnh, điểm yếu.” Chỉ Du đưa pháp khí cực phẩm trong tay cho Trường Hà: “Sư huynh chỉ không giỏi luyện khí, đừng chán và thất vọng.”
“Chờ chút!” Trường Hà hoảng sợ: “Tiểu sư đệ, loại pháp khí cực phẩm này trị giá cả trăm vạn linh thạch, ngươi đưa cho ta là có ý gì?”
Chỉ Du nhìn hắn đen như mực từ đầu đến chân: “Tặng cho ngươi.”
Hắn nhìn các sư huynh và sư tỷ khác: “Ta sẽ luyện chế cho mỗi sư huynh và sư tỷ.”
“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ.” Trường Hà vội vã trả pháp khí lại cho Chỉ Du: “Không thể tặng người ta cái này, quá quý giá.”
“Nhưng mà sư huynh rất muốn.” Chỉ Du khó hiểu: “Vì sao không chịu nhận?”
“Ta muốn thì ngươi đưa cho ta à?” Trường Hà sửng sốt.
“Ừ.” Chỉ Du gật đầu: “Các sư huynh và sư tỷ đều nên có.”
“Ý của Chỉ Du là, pháp khí cực phẩm có thể trị giá cả trăm vạn linh thạch khi được bán đấu giá ở bên ngoài, nhưng hắn có thể luyện chế được, hắn muốn mọi người đều có có loại pháp khí này để bảo vệ tính mạng.” Cửu Hồi đưa pháp khí trong tay cho Lạc Yên: “Tuy rằng pháp khí có giá trị, nhưng các sư huynh và sư tỷ là vô giá.”
Chỉ Du gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà……” Lạc Yên chưa kịp nói gì đã bị Cửu Hồi cắt ngang.
“Chẳng lẽ các sư huynh và sư tỷ không tin chúng ta có thể luyện chế được càng nhiều pháp khí cực phẩm hay sao?” Cửu Hồi chống nạnh, bộ dạng hung dữ: “Các sư huynh và sư tỷ thích thì chúng ta có thể luyện chế ra, làm xong sẽ tặng cho các ngươi, có vấn đề gì không?!”
Các sư huynh và sư tỷ: “……”
Vấn đề không phải như thế, đây là pháp khí cực phẩm, hai đứa nhóc các ngươi có biết hai món pháp khí này quý giá nhường nào không?!
“Im lặng tức là không có vấn đề gì.” Cửu Hồi vỗ ngực: “Yên tâm đi, ta và Chỉ Du đã biết rõ toàn bộ quá trình luyện chế, lần này nhất định sẽ nhanh hơn.”
“Bốn vị sư thúc, các ngài đưa sư huynh và sư tỷ ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta và Chỉ Du.” Cửu Hồi giúp Tịch Nguyên lấy pháp khí trong lò luyện khí ra, nhét vào lòng Tịch Nguyên, đuổi tất cả bọn họ đi ra ngoài, đóng cửa thật mạnh: “Bảy ngày sau gặp.”
Mười thầy trò ngồi xổm chỉnh tề thành một hàng dài ở ngoài phòng luyện khí, mười đôi mắt vẫn chưa phục hồi lại sau chấn động.
“Sư phụ, chúng ta như vậy…… có bị coi là lợi dụng sư đệ và sư muội không?” Mãi đến khi một cơn gió thổi qua, Ngạn Bách mới hồi phục tinh thần, hắn quay qua nhìn Thường trưởng lão: “Lúc trước người quyết tâm đến cỡ nào mới từ chối nhận Cửu Hồi và Chỉ Du làm đồ đệ?”
Thường trưởng lão im lặng.
Ông sờ gương mặt tuấn tú của mình, là danh tiếng hão huyền, là ánh mắt của thế tục ……
Tất cả đều là lỗi của những tiên tôn lạnh lùng đó, nếu mấy ông già không đứng đắn như bọn họ không dụ dỗ các đồ đệ trẻ đẹp, tạo ra những mối tình thầy trò ngược tâm ngược phổi, người khác sẽ không có suy nghĩ xấu khi nhìn thấy sư phụ và đồ đệ đẹp.
Danh dự của các tiên tôn lạnh lùng đều bị mấy lão già đó hủy hoại!
“Tại ta, tại ta quá tuấn tú.” Thường trưởng lão ngơ ngác đứng dậy, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Cửu Hồi và Chỉ Du không lừa các sư huynh, sau bảy ngày bảy đêm, trong phòng luyện khí lại có thêm bốn pháp khí cực phẩm giống nhau như đúc.
“A, cuối cùng cũng xong.” Cửu Hồi yếu ớt nằm trên bàn, không thèm chăm sóc mái tóc lộn xộn của mình, nhắm mắt lại nói: “Ta muốn ngủ quá.”
“Ta đưa ngươi về ngủ.” Chỉ Du đặt bốn pháp khí cực phẩm vào trong hộp, lúc cúi đầu nhìn Cửu Hồi thì nàng đã ngủ.
“Cửu Hồi, Cửu Hồi.” Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, nàng ậm ừ, nhắm mắt loạng choạng ngồi dậy, giơ hai tay làm nũng như một đứa trẻ: “Muốn cõng.”
Cửu Hồi mơ màng tưởng mình lại ngủ quên ở một góc nào đó trong thôn, sau khi trưởng bối tìm thấy nàng sẽ biến thành nguyên hình để cõng nàng về.
Ủa?
Lưng của ông hay bà nào mà cứng như vậy, sao không có lông dài?
Cửu Hồi mơ màng mở mắt, nhìn thấy cánh hoa tung bay, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, nàng dần dần tỉnh táo lại: “Chỉ Du?”
Phát hiện Chỉ Du đang bay trên không, nàng nằm trên lưng hắn, Cửu Hồi đá chân hai cái: “Sao ta lại nằm trên lưng ngươi?”
Chỉ Du triệu hồi phi kiếm, đặt nàng xuống, để nàng đứng trên phi kiếm, cụp mắt không nhìn nàng: “Ngươi buồn ngủ……”
“Ta mơ màng ngủ bảo ngươi cõng?” Cửu Hồi dụi mắt, cười ngượng ngùng với hắn: “Lần sau ta hồ đồ thì ngươi đừng làm theo, cứ trực tiếp đánh thức ta.”
“Không sao.” Chỉ Du liếc nhìn Cửu Hồi, rồi nhanh chóng cụp mắt: “Ngươi không nặng.”
Dưới ánh trăng, gương mặt trắng nõn của hắn dường như bừng sáng.
Cửu Hồi ôm mặt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Khi còn nhỏ, ta nghịch ngợm lắm, thường xuyên chạy ra ngoài chơi, đôi khi vô tình ngủ trong đống cỏ khô, các trưởng bối tìm thấy ta sẽ cõng ta về nhà.”
“Đường về thôn dốc và khó đi, đôi khi ta sẽ lén giả vờ ngủ, chờ bọn họ tới cõng ta.” Cửu Hồi cười híp mắt: “Bọn họ thường bí mật tán gẫu, cho nên ta biết những chuyện mà bọn họ không muốn cho ta biết.”
Ví dụ như quyển sổ nợ kia, nàng giả bộ ngủ mới biết.
Chỉ Du nghiêm túc lắng nghe, hắn không biết thôn mà Cửu Hồi đang kể trông như thế nào, nhưng hắn biết Cửu Hồi nhất định đã sống rất vui vẻ.
“Khi nào sư phụ xuất quan, ta sẽ dẫn ngươi về thôn chơi.” Cửu Hồi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Chỉ Du, nàng nói: “Các trưởng bối chắc chắn sẽ rất thích ngươi.”
“Thật chứ?” Ánh trăng chiếu vào mắt Chỉ Du, như thể có những ngôi sao lấp lánh trong mắt hắn: “Có phiền không?”
“Không đâu.” Cửu Hồi lắc đầu: “Ta đã lâu không trở về, bọn họ nhất định rất nhớ ta.”
“Trước kia ngươi dẫn bạn bè về, bọn họ đều hoan nghênh phải không?”
“Không có, trước đây ta chưa bao giờ dẫn bạn về thôn.” Cửu Hồi lắc đầu: “Ngươi là người đầu tiên ta quyết định dẫn về thôn.”
“Vì sao?” Giọng Chỉ Du rất nhỏ, nhỏ đến mức bản thân hắn cũng không nghe rõ.
“Ngươi là tiểu sư đệ của ta.” Cửu Hồi cười tươi rói trả lời: “Sư tỷ dẫn sư đệ về quê ăn uống là chuyện đương nhiên.”
Bởi vì khi nghe nàng nói về các trưởng bối, ánh mắt hắn rất nghiêm túc, thật ngây thơ và khao khát.
“Ba ngày sau là mùng 5 tháng 5, ngươi nghĩ chúng ta nên tặng cái gì cho Phù Quang tiên quân?” Cửu Hồi đổi chủ đề: “Tiểu thuyết, đồ ngọt, thậm chí các tin đồn nhảm đã có sư huynh và sư tỷ tặng, hai chúng ta nên đưa cái gì?”
“Núi Phù Quang đầy bảo vật, không thiếu gì cả.” Chỉ Du chậm rãi lắc đầu: “Cho nên ta không biết.”
“Chỉ Du, nếu là ngươi, ngươi sẽ muốn gì?” Cửu Hồi nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
“Ta?”
“Ừ.” Cửu Hồi gật đầu: “Ngươi sống một mình trong núi lâu như vậy, đáng tiếc ta không quen biết ngươi sớm hơn, nếu không ta sẽ nhất định thường xuyên tới chơi với ngươi. Nghe chuyện về Phù Quang tiên quân, ta luôn nghĩ, trước đây ngươi ở trong núi một mình, có phải rất buồn hay không?”
Chỉ Du lắc đầu.
Hắn không biết người khác sống thế nào, nên cũng không biết buồn.
Nhưng tuyết luôn luôn trắng, mặt trời mọc và mặt trăng lặn rất chậm, hắn thu thập nguyệt hoa hết chai này đến chai khác, câu cá Hạo Đích hết con này đến con khác.
Nguyệt hoa rất khó tìm, cá Hạo Đích dưới ánh trăng rất xảo quyệt.
Hắn dựa vào đó mới có thể vượt qua vô số đêm trăng dài đằng đẵng.
“Ta nghĩ ra rồi.” Cửu Hồi lấy ra vài pháp khí từ nạp giới. Bên trong có tượng đá thạch anh be bé có thể kể chuyện, có thú bông thực thiết thú con có thể bò lên bò xuống và kêu a a, còn có một hàng tượng gỗ biết chơi kiếm pháp.
“Những thứ này rất thú vị.” Cửu Hồi vuốt lông của thú bông thực thiết thú: “Tượng gỗ còn nghe mệnh lệnh của chủ nhân để sắp xếp đội ngũ chiến đấu……”
Cửu Hồi ngẫm nghĩ, cất một nửa người gỗ: “Tặng mấy thứ này cho Phù Quang tiên quân.”
Nàng chỉ là một đứa trẻ hơn hai trăm tháng tuổi, không cần hào phóng chia sẻ toàn bộ đồ chơi.