Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 44



Mùng 5 tháng 5.

 

Toàn bộ mọi người trong Vọng Thư Các hiếm khi dậy sớm, Mạc trưởng lão thay mặt các chủ của Vọng Thư Các, bỏ cuộn tranh và quà đã chuẩn bị sẵn vào túi gấm, ông dẫn mọi người hướng về phía núi Phù Quang hành lễ, sau đó chắp tay sau lưng nói với Ngạn Bách: “Ngạn Bách, ngươi sắp xếp lại đi, chút nữa nhờ hạc tiên đưa túi gấm đến núi Phù Quang.”

 

Chờ Mạc trưởng lão và ba vị trưởng lão khác rời đi, Ngạn Bách lập tức vẫy tay với các sư đệ và sư muội: “Mau mau mau, muốn nhét cái gì thì nhanh lên.”

 

Hắn vừa nhắc nhở sư đệ và sư muội, vừa nhét quyển sách ghi chép chuyện phiếm của giới tu chân giấu trong tay áo vào túi gấm.

 

Sau khi các sư huynh và sư tỷ bỏ đồ vô xong, Cửu Hồi mới lấy ra đồ mà mình chuẩn bị.

 

Các sư huynh và sư tỷ nhìn đá thạch anh vô giá bị chế tạo thành tượng biết kể chuyện, linh mộc tốt nhất bị làm thành tượng gỗ, còn có thú bông thực thiết thú con được làm khéo léo đến mức trông như thật, tất cả đều trầm mặc.

 

Sự nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của bọn họ, hóa ra thực sự có người lấy linh mộc cực phẩm để làm tượng dỗ trẻ con.

 

Nhà ai nuôi con lại xa hoa như vậy?!

 

Cho dù là tông chủ của Ngự Trân Tông giàu có nhất nuôi con trai ruột cũng chỉ như thế thôi.

 

“Còn cái này nữa!” Cửu Hồi lục lọi trong nạp giới, lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt.

 

“Tiểu sư muội, đây là cái gì?” Trường Hà tò mò hỏi.

 

“Cái này gọi là quả cầu phong cảnh.” Cửu Hồi giơ ngón tay, dùng linh lực gõ nhẹ vào quả cầu, biển cả bao la đột nhiên xuất hiện phía trên quả cầu, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy tiếng sóng.

 

Sóng biển hùng vĩ, đáy biển huyền bí xinh đẹp, đồng cỏ xanh tươi, dòng sông uốn lượn, một con nai trắng ngốc nghếch chui ra khỏi tuyết, phát ra tiếng kêu kỳ ảo……

 

Vô số hình ảnh thay đổi và đan xen ở trên không của quả cầu, tựa như có thể tìm được mọi vẻ đẹp trên thế gian ở trong quả cầu này.

 

“Đây là những nơi trưởng bối trong thôn từng tới, chắc Phù Quang tiên quân sẽ thích đi.” Cửu Hồi bỏ quả cầu phong cảnh vào túi gấm, hỏi các sư huynh và sư tỷ: “Có phải hơi trẻ con không?”

 

Mọi người vẫn chưa khỏi bàng hoàng trước cảnh đẹp, nghe câu hỏi của Cửu Hồi, đều lắc đầu: “Không trẻ con, không trẻ con.”

 

Có lẽ một tiểu cô nương 18 tuổi sẽ cảm thấy hơi trẻ con, nhưng những người hơn một trăm tuổi như bọn họ lại cảm thấy cực kỳ hay.

 

“Mọi người đều thích, vậy chắc Phù Quang tiên quân sẽ không ghét.” Cửu Hồi yên tâm.

 

Ngạn Bách bước tới, chuẩn bị bấm tay niệm thần chú để niêm phong túi gấm, đột nhiên nghĩ đến tiểu sư đệ còn chưa lên tiếng, hắn quay đầu hỏi Chỉ Du: “Tiểu sư đệ, ngươi có muốn đưa cái gì không?”

 

Chỉ Du im lặng lắc đầu.

 

“Mấy thứ này là quà của ta và Chỉ Du cùng tặng.” Cửu Hồi xua tay: “Đại sư huynh, ngươi mau cất túi gấm đi, nhờ hạc tiên đưa túi gấm tới đó.”

 

“Ờ, được rồi, được rồi.” Ngạn Bách vội đáp lời.

 

Đưa quà xong, từng nhóm người trở về viện của mình. Cửu Hồi đang đi cùng Chỉ Du trên đường, mấy con vịt trời trong hồ kêu cạp cạp, Cửu Hồi dừng lại dưới bóng cây: “Chỉ Du, ngươi nhìn nè, mấy con vịt trời này mập quá.”

 

Chỉ Du suy nghĩ một lát: “Hôm nay bảo bếp phía đông làm món vịt nấu trà nhé?”

 

“Ngươi hiểu ta, Chỉ Du.” Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn mặt trời, chợt nói: “Cứ cảm giác như mình quên cái gì đó.”

 

Nhưng mà quên cái gì?

 

“Tiểu sư đệ, tiểu sư muội?” Tịch Nguyên về viện thay bộ đồ mới, lúc bay qua hồ thì thấy hai người đứng dưới tàng cây, tò mò hỏi: “Sao các ngươi còn ở đây?”

 

“Sư tỷ, ngươi muốn ra ngoài à?” Cửu Hồi ngửa đầu nhìn nàng.

 

“Hôm nay là lễ hội thuyền rồng, Đào Lâm thành có tổ chức đua thuyền rồng, hai đứa không đi xem náo nhiệt hay sao?”

 

“Lễ hội thuyền rồng?!” Cửu Hồi đột nhiên tỉnh ngộ: “Hèn gì ta cảm thấy quên cái gì đó, hôm nay là mùng 5 tháng 5, là một ngày hội náo nhiệt.”

 

“Sư tỷ, ngươi vào thành trước đi, ta và Chỉ Du về viện thay quần áo rồi tới đó.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du chạy về viện, thay bộ váy mới mà Tiêu thẩm thẩm đã gửi đến vài ngày trước, chọn túi tiền thêu ngũ độc treo lên.




“Xương bồ…… Xương bồ……” Nàng lục lọi trong nạp giới một hồi, tìm thấy cây trâm ngọc được khắc thành xương bồ cắm lên tóc mai, nhìn vào gương thủy tinh hài lòng, vui vẻ đi ra khỏi phòng.

 

Dưới tàng cây hoa, Chỉ Du mặc áo gấm Tiêu thẩm thẩm mới may, áo gấm màu sáng có thêu hoa văn tre xanh nhạt, có thể gọi là quân tử thuần khiết như ngọc, ngay cả một góc lá sen mới nhú lên trong ao sen cũng không ngăn nắp và sạch sẽ bằng hắn.

 

“Ồ.” Cửu Hồi ôm mặt cười: “Quần áo do Tiêu thẩm thẩm may rất hợp với ngươi, rất đẹp.”

 

Chỉ Du nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác, không dám đối diện với đôi mắt đang cười của Cửu Hồi.

 

“Mắc cỡ?” Cửu Hồi nghiêng người nhìn mặt Chỉ Du, thấy hắn mím môi, gương mặt ửng đỏ, không khỏi bật cười: “Chỉ Du, ngươi đỏ mặt thật à?”

 

“Không có.” Chỉ Du quay đầu qua bên kia: “Tại…… nắng.”

 

“Ừm, hôm nay quả thật nắng gắt.” Cửu Hồi gật đầu, lấy hai cái mũ có rèm trong nạp giới ra, đội một cái lên đầu mình: “Nào, đội mũ thôi.”

 

Một làn gió nhẹ vén rèm mũ bằng lụa mỏng lên, Chỉ Du nhìn thấy nụ cười của Cửu Hồi dưới lớp lụa mỏng.

 

Lễ hội thuyền rồng ở Đào Lâm thành luôn luôn náo nhiệt.

 

Quán nào cũng treo xương bồ và ngải cứu, quán ven đường bán quạt ngũ độc, ngay cả các quán bán bánh bao cũng hun khói dưới bếp bằng ngải cứu để cầu may mắn.

 

Trong hào, tiếng chiêng trống vang trời, những người chèo thuyền mặc áo khoác ngắn đủ màu ngồi trên thuyền, chờ trận đấu bắt đầu.

 

Người bán rong tranh thủ cơ hội bán đồ ăn vặt ven sông, buôn bán đắt đến mức bọn họ đổ mồ hôi đầy đầu.

 

Cửu Hồi kéo Chỉ Du chen vào đám người một cách khó khăn, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn thơm ngon và mùi ngải cứu với xương bồ, nàng hít mũi, đi tới quán đồ ăn vặt theo mùi hương.

 

“Bà chủ Tống, sao ngươi lại đổi nghề?” Cửu Hồi thấy người bày quán là bà chủ Tống bán bánh trôi, nàng giở mũ có rèm lụa mỏng nói: “Xiên cay thơm quá, cho ta hai mươi xiên, thêm cay nhé.”

 

“Hôm nay có ít người ăn bánh trôi, nên ta ra bờ sông bán món khác.” Bà chủ Tống lén nhét thêm vài xiên cay vào ống tre cho Cửu Hồi, sau đó rưới một muỗng nước sốt: “Tiên…… Cô nương và lang quân ra xem đua thuyền rồng à?”

 

“Ừ.” Cửu Hồi trả tiền, tò mò hỏi: “Khi nào thì bắt đầu đua thuyền rồng?”

 

“Buổi trưa mới mở màn.” Bà chủ Tống chỉ vào một quán trà cách đó không xa: “Bên kia là vị trí tốt nhất để xem đua thuyền rồng, phủ thành chủ còn đặc biệt sắp xếp người giải thích cuộc đua.”

 

“Không sao, chúng ta đi dạo một vòng trước.” Cửu Hồi ăn một miếng xiên cay, vừa cay vừa ngon, nàng đưa ống tre cho Chỉ Du: “Ăn rất ngon, ngươi thử đi.”

 

Chỉ Du mới vừa cắn một miếng đã bị cay đỏ mặt, Cửu Hồi vội vàng đưa cho hắn một chai nước: “Mau uống hai hớp.”

 

Uống xong hơn nửa chai nước, Chỉ Du nói với gương mặt đỏ bừng vì cay: “Ngon lắm.”

 

“Bà chủ Tống, cho hai mươi xiên không cay lắm.” Cửu Hồi lại mua một phần cho Chỉ Du: “Phần này của ta quá cay, ngươi ăn không được.”

 

Chỉ Du lúng túng cầm ống tre Cửu Hồi đưa cho hắn, đôi mắt rưng rưng vì cay, trông cực kỳ tội nghiệp.

 

“Rất nhiều người không thể ăn đồ quá cay, đây là chuyện bình thường.” Cửu Hồi nắm tay áo hắn, chỉ vào các quán ven sông: “Ngươi nhìn mấy quán bán đồ ăn vặt kìa, có rất nhiều hương vị khác nhau.”

 

“Cửu cô nương nói đúng.” Bà chủ Tống cười nói: “Nếu lang quân không thể ăn quá cay thì đừng miễn cưỡng.”

 

“Đi, chúng ta vừa đi vừa ăn, tranh thủ nếm tất cả các quán dọc hào nước.” Cửu Hồi gật đầu với bà chủ Tống, kéo Chỉ Du tiếp tục đi về phía trước theo dòng người.

 

Cặp phu thê trẻ dựa sát vào nhau, người lớn nắm tay trẻ con, dìu người già, các lang quân phóng khoáng, các nữ lang xinh đẹp……

 

Trên con đường đá xanh ven sông, Chỉ Du nhìn thấy nhiều người khác nhau. Có người bước đi vội vã, có người vô cùng nhàn nhã, bọn họ chỉ là một trong số muôn nghìn chúng sinh, nhưng lại không giống nhau.

 

“Cho dù là lễ hội long trọng, niềm vui và nỗi buồn của mỗi người cũng khác nhau.” Cửu Hồi ăn xong xiên cay cuối cùng: “Vì vậy khẩu vị bất đồng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.”

 

“Có…… bị ghét bỏ không?” Chỉ Du nhìn đứa trẻ ở xa xa đang bị cha đánh vì nghịch ngợm, khẽ cụp mắt: “Xin lỗi, ta quá cẩn thận.”

 

“Ta hiểu mà, do ngươi quan tâm nên mới cẩn thận.” Nàng ném ống tre và xiên cay vào thùng rác ven đường: “Ta rất vui khi ngươi quan tâm đến tình nghĩa sư tỷ đệ của chúng ta, ta cũng rất quan tâm đến tình nghĩa này, cho nên sẽ tôn trọng sở thích và sự khác biệt của ngươi.”

 

“Trân trọng là tôn trọng và bao dung, bất kỳ cảm xúc nào bị giam cầm bởi sự cố chấp đều không thể được gọi là cảm xúc, đó chỉ là ham muốn khống chế vặn vẹo.” Cửu Hồi cười tủm tỉm hỏi Chỉ Du: “Ngươi sẽ xa lánh ta vì ta ăn cay hay sao?”

 

Chỉ Du lắc đầu.

 

“Ta đương nhiên cũng sẽ không xa lánh ngươi chỉ vì ngươi ăn thanh đạm hơn ta.” Cửu Hồi nắm tay áo Chỉ Du: “Đây là tình nghĩa.”

 

Chỉ Du đưa cánh tay đến gần người Cửu Hồi để nàng nắm tay áo mình dễ dàng hơn.

 

“Trên đời này không có bất cứ thứ gì đáng để ngươi đánh mất chính mình.” Cửu Hồi lấy một xiên cay từ ống tre của Chỉ Du, ăn vui vẻ: “Hơn nữa xiên cay hơi cay cũng rất ngon.”

 

Cuối cùng hai mươi xiên trong tay Chỉ Du, ít nhất mười xiên đã vào bụng Cửu Hồi. Nàng cùng Chỉ Du vừa đi vừa ăn, Chỉ Du phát hiện, có vài món ăn hóa ra không ngon lắm.

 

“Ngươi cảm thấy cái này thế nào?”

 

Chỉ Du lắc đầu.

 

“Ta cũng thấy bình thường.” Cửu Hồi nhét đồ ăn vào miệng, lau miệng nói: “Cũng may mua ít, nếu không ta đành bấm bụng lãng phí đồ ăn.”

 

Trên sông vang lên tiếng trống. Tiếng reo hò hai bên bờ sông nổi lên hết đợt này đến đợt khác, Cửu Hồi vội vàng kéo Chỉ Du chen vào vị trí xem tốt nhất: “Cuộc đua sắp bắt đầu rồi!”

 

Chỉ Du nhìn Cửu Hồi đang hoan hô trong đám người, vén mũ có rèm lụa mỏng lên, cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay nàng đang túm chặt tay áo hắn.

 

“Chỉ Du.” Cửu Hồi cười tươi quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?”

 

Hắn nhìn dải lụa mềm mại màu xanh trên người nàng, chậm rãi nói: “Màu xanh lục.”

 

“Hả?” Cửu Hồi nhìn ra sông, nhìn đội áo xanh ở cuối, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi rất tốt bụng.”

 

Có tinh thần động viên đội tụt lại phía sau.

 

Núi Phù Quang.

 

Vô số hạc tiên xuyên qua kết giới, bỏ đồ xuống rồi vội vàng quay đầu rời đi. Chỉ có một con hạc tiên nhiều thịt từ từ rơi xuống ở cuối đội hạc tiên, vẫy cánh đáp xuống tuyết.

 

Người đâu?!

 

Người đãi nó ăn cá đâu?!

 

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng giơ ra trước mặt nó, đang bưng một đĩa cá khô.

 

Hạc tiên hài lòng kêu to, lắc cái cổ mảnh khảnh, ném túi gấm buộc trên cổ vào lòng bàn tay người đến.

 

“Cám ơn.” Phù Quang nhận túi gấm, đứng dậy cố định con rối tại chỗ, lấy toàn bộ đồ trong túi gấm ra.

 

“Mạt tướng bái kiến đại tướng quân, xin đại tướng quân bày trận.” Tượng gỗ nhỏ nhanh chóng xếp thành một hàng trên tuyết, giống như các tướng sĩ thật sự chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

 

Bọn chúng đợi một lát, không thấy mệnh lệnh của chủ nhân nên bắt đầu biểu diễn kiếm thuật. Tuyết trơn trượt, tượng nhỏ ngã xuống rồi lại đứng dậy, tiếp tục biểu diễn kiếm thuật một cách nghiêm túc.

 

Phù Quang lau từng cái một, bỏ vào hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn.

 

Thú bông thực thiết thú con theo chân hắn trèo lên đầu gối, đầu có lông xù cọ tới cọ lui trên người hắn, phát ra tiếng “a a”.

 

Phù Quang bế nó lên, đặt trên vai, nó dường như rất hài lòng với vị trí này, cuối cùng không phát ra tiếng động nào nữa.

 

Gió lạnh gào thét, hắn chậm rãi nhặt quả cầu thủy tinh trong suốt lên, gõ nhẹ, một biển hoa xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn.

 

Biển hoa bao la che phủ tuyết trắng lạnh lẽo, không ngừng nở rộ trước mắt Phù Quang.

 

Một con cá côn khổng lồ nhảy ra khỏi vực sâu của biển hoa, từ từ biến thành một con chim ưng trên không, bay vào sâu trong biển mây.

 

Phù Quang ngơ ngác nhìn cảnh này, vô số bông tuyết rơi trên vai hắn, thú bông kêu “a a” bò qua cổ hắn, phủi tuyết trên vai hắn, sau đó quấn chặt cổ hắn như khăn quàng cổ.

 

“Á, đội áo xanh thắng rồi!” Cửu Hồi kích động nhảy cẫng lên tại chỗ: “Chỉ Du, ngươi giỏi quá!”

 

Nàng kéo tay áo hắn: “Chúng ta đi tới trước xem, đi tới trước xem.”

 

Đội thuyền rồng chiến thắng sẽ có một màn trình diễn độc đáo, sau khi trình diễn xong, người xem hai bên bờ sông sẽ tặng vải, bạc hoặc túi thơm để chúc mừng.

 

Người dân ở Đào Lâm thành quá nhiệt tình, trên thuyền rồng của đội áo xanh, từng lớp vải được chất đầy thuyền. Cửu Hồi ném bạc trong tay lên thuyền, cơn gió mát thổi nhè nhẹ.

 

Nàng ngẩng đầu nhìn mây, sắc mặt thay đổi, gỡ rèm lụa mỏng trên mũ xuống, tháo cây trâm trên tóc mai ném ra ngoài. Cây trâm ngọc biến thành phi kiếm trên không trung, chặn những mũi tên bằng lông chim từ trong mây bay ra, mũi tên có chứa ma khí, không hề giấu giếm nguồn gốc của nó.

 

Người dân trong Đào Lâm thành chưa hết vui mừng, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy phi kiếm xuất hiện đột ngột trên không trung để chặn mũi tên, không ai hoảng sợ, thậm chí còn suy đoán, liệu đây có phải là tiết mục do phủ thành chủ và Vọng Thư Các sắp xếp không.

 

Khi bọn họ nhìn thấy một nữ tử thanh thoát đội mũ có rèm bay ra khỏi đám đông, cầm một thanh kiếm trên không, bọn họ nhiệt liệt vỗ tay.

 

“Họ đã mời tu sĩ tới biểu diễn cho chúng ta xem, phủ thành chủ hào phóng quá!”

 

“Vị tiên tử này trông rất giỏi, ngươi nhìn cách cầm kiếm kìa, rất hiên ngang.”

 

Đào Nhị trong đám người: “……”

 

Không phải đâu, các ngươi ngốc quá! Mũi tên đó rõ ràng muốn lấy mạng các ngươi, vậy mà các ngươi còn nghĩ đó là một màn trình diễn?

 

Người dân ở Đào Lâm thành mấy năm nay luôn được bảo vệ kỹ càng, đừng nói đến sự xâm lược của Ma tộc, ngay cả ma quỷ cũng chưa nhìn thấy.

 

Ở các thành khác, đừng nói đến chuyện nhìn thấy phi kiếm hoặc mũi tên bằng lông chim, chỉ cần nhìn thấy ai không giống người đều sẽ né tránh bỏ chạy. Nếu người dân ở Đào Lâm nhìn thấy, có lẽ chỉ biết lén cảm thán sau lưng: “Ồ, vị huynh đài này trông sáng tạo ghê!”

 

“Đừng sợ.” Trong đám người, Đào Tương Nghi đè Đào Nhị đang muốn nhảy dựng lên, nhỏ giọng nói: “Hiện tại hai bên bờ sông đầy người, nếu tất cả bọn họ đều hoảng sợ bỏ chạy, e rằng sẽ gây ra giẫm đạp.”

 

“Vậy giờ phải làm sao?” Tuy rằng Đào Nhị thích nổi điên, nhưng cũng biết không thể phát điên lúc này.

 

“Ta đã truyền lệnh cho binh lính của phủ thành chủ sơ tán đám đông từ bên ngoài.” Đào Tương Nghi nắm pháp khí bên hông: “Đệ đi gặp tiên trưởng của Vọng Thư Các, chú ý đừng để dân chúng hoảng sợ.”

 

“Được.” Đào Nhị gật đầu, hắn nói nhỏ: “May mắn hôm nay có Cửu Hồi tiên tử ở đây.”

 

Hắn nhìn Cửu Hồi trên không trung, chắp hai tay trước ngực: “Hy vọng Cửu Hồi tiên tử có thể xoay người của Ma tộc thành con quay vô địch.”

 

“Nói nhảm cái gì đó, không mau chạy đi.” Đào Tương Nghi không thể nhịn được nữa, đạp hắn một cái.

 

Sau khi đá Đào Nhị đi, Đào Tương Nghi lo lắng nhìn Cửu Hồi trên không trung, hy vọng Cửu Hồi tiên tử có thể ngăn cản người của Ma tộc.

 

“Đào Lâm thành chỉ là một tiểu thành bình thường, hôm nay là lễ hội thuyền rồng, mời khách nhanh chóng rời đi.” Cửu Hồi ngửa đầu nhìn lên mây: “Tuy người tới là khách, nhưng Đào Lâm thành không chào đón khách ác độc.”

 

Mây cuồn cuộn, một nam nhân mặc áo đen giẫm lên mây đen, hắn đeo nửa chiếc mặt nạ, che má trái, mái tóc bạc tung bay trong không trung.

 

“Ngân Tịch chân nhân……” Đào Tương Nghi hít hà một hơi, Ngân Tịch chân nhân bị Cửu Thiên Tông trục xuất khỏi tông môn, còn bị sư tôn phế bỏ linh đài, vì sao lúc này xuất hiện dưới tư cách là người của Ma tộc?

 

Cửu Hồi cũng nhận ra người tới, nàng buông kiếm trong tay xuống, để nó lơ lửng sau lưng, lấy hai pháp khí phòng hộ trong nạp giới ra, che trên sông: “Đã lâu không gặp, chân nhân phục hồi vết thương không tồi.”

 

“Ha ha ha ha ha.” Một gã Ma tộc râu ria đầy mặt bay ra khỏi mây, hắn cười đắc ý: “Hắn không phải là Ngân Tịch chân nhân của chính đạo các ngươi, mà là Ngân hộ pháp của Ma tộc chúng ta.”

 

“Ngân hộ pháp” Gã râu ria quay đầu hỏi Ngân Tịch, “đúng không?”

 

Ngân Tịch không phản ứng hắn, trực tiếp lấy linh lực làm cung tên, mũi tên chĩa thẳng vào đầu Cửu Hồi: “Tránh ra, chỉ cần thành này tự nguyện dâng lên một trăm nam nữ vị thành niên, ta có thể tha mạng cho những người khác.”

 

“Chậc chậc chậc.” Đại thẩm đang ăn hạt dưa bên bờ sông lắc đầu: “Mặc dù tiên trưởng giả làm người xấu này có tư thế, nhưng lời nói không hay lắm, có chút lỗi thời.”

 

“Lời nói lỗi thời cũng không sao, chút nữa đánh nhau đẹp là được.” Người bán kẹo mè không quan tâm đến chuyện buôn bán, hắn nhìn chằm chằm lên trời: “Dù sao vai ác cuối cùng cũng bị đánh bại, nói cái gì cũng không quan trọng.”

 

Những người của Vọng Thư Các ở hai bên bờ sông đang cố gắng vận chuyển linh khí, kích hoạt pháp trận bảo vệ thành, nghe cuộc trò chuyện như thế, lặng lẽ thở dài.

 

Có vẻ mọi người đều có nhiều kinh nghiệm xem hí kịch.

 

“Quả thật rất kịch tính, sau khi đệ tử chính đạo bị tông môn vứt bỏ đã hắc hóa nhập ma.” Trường Hà nhét toàn bộ linh thạch trên người vào pháp trận phòng hộ: “Có giỏi thì tìm Cửu Thiên Tông gây chuyện đi, cứ chọn tiểu tông môn như chúng ta để bắt nạt thì hắc hóa cái gì?”

 

“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”

 

Đám người reo hò, Trường Hà nắm chặt pháp khí, nhìn Cửu Hồi tiểu sư muội đang chiến đấu kịch liệt với Ngân Tịch trên không trung.

 

Tuy không biết Ngân Tịch dùng thủ đoạn gì để khôi phục tu vi, nhưng mỗi chiêu của hắn đều tàn nhẫn, không hề chừa lối thoát.

 

Nhưng hắn gặp phải Cửu Hồi được pháp khí phòng hộ bao phủ toàn thân, sau gần một trăm hiệp, ngoại trừ ánh sáng lấp lánh đầy trời, hắn không thể làm gì được nàng.

 

“Vọng Thư Các có đệ tử giỏi như vậy từ khi nào?” Ngân Tịch nhìn thiếu nữ đội mũ có rèm, mơ hồ cảm thấy bóng dáng nàng có chút quen mắt.

 

“Cửu Thiên Tông có thể có đệ tử quên nguồn gốc như chân nhân, vì sao không thể có đệ tử ưu tú như ta?” Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú, vô số lá bùa đánh úp về phía Ngân Tịch giống như thiên nữ rải hoa. Ngân Tịch nhẹ nhàng phất tay áo, loại lá bùa có tu vi thế này thì làm gì được hắn?

 

Một lá bùa trong đó chợt biến thành con chim ưng gầm rú, cào vào ngực Ngân Tịch, rồi hóa thành khói biến mất.

 

“Xin lỗi, ta quên nhắc nhở chân nhân, trong đó có lá bùa do trưởng bối Trương gia vẽ.” Cửu Hồi nhìn ngực Ngân Tịch không ngừng chảy máu: “Chân nhân không sao chứ?”

 

Hết câu “chân nhân” này đến câu "chân nhân" khác, thật sự chói tai đối với Ngân Tịch, sắc mặt hắn nặng nề: “Nể tình ngươi còn nhỏ, tu luyện không dễ nên ta tha mạng cho ngươi, nếu ngươi không muốn tránh ra thì đừng trách ta vô tình.”

 

“Chân nhân lại nói đùa, giữa chúng ta không có tình cảm, người có tình với ngươi là công chúa Ma tộc.” Cửu Hồi nhận thấy gã râu ria bên cạnh có ý đồ đánh lén nàng, nàng vừa tháo dải lụa trên cánh tay đã thấy Chỉ Du bay ra, phất tay áo hất gã đó xuống sông.

 

Mật khẩu ba chương sau: tên editor, viết liền nhau, không dấu, chỉ viết hoa chữ cái cuối cùng

 

“Tiểu sư đệ, đừng ném gã xuống sông.” Trường Hà ở bên bờ hét lên: “Kẻo bẩn nước sông.”

 

Cửu Hồi ném dải lụa, trói gã râu ria kéo ra khỏi nước, ném dưới chân Trường Hà.

 

Trường Hà nhìn gã đó bị dải lụa trói không thể động đậy, trong lòng cực kỳ hâm mộ, tiểu sư muội có bao nhiêu dải lụa mạnh như vậy?

 

“Quả nhiên là các ngươi.” Nhìn thấy Chỉ Du đội mũ có rèm xuất hiện, Ngân Tịch cuối cùng đã đoán được thân phận của hai người, hóa ra là hai đệ tử của Vọng Thư Các ở viện dành cho khách của Cửu Thiên Tông xem náo nhiệt ngày ấy.

 

“Các ngươi có bản lĩnh gì thì cứ việc dùng.” Ngân Tịch rút ra một thanh kiếm tỏa ra hắc khí từ trong linh đài, nhìn Cửu Hồi với ánh mắt sáng quắc: “Ta cũng muốn biết, một tu sĩ đạt Nguyên Anh cảnh 18 tuổi thì giỏi cỡ nào.”

 

“Ngân Tịch chân nhân biết nói đùa ghê, ngươi là trưởng bối, sao lại bắt nạt tiểu bối như bọn ta?” Cửu Hồi nhìn dân chúng ở hai bên bờ sông đang vỗ tay khen ngợi, đưa tay ra trước mặt Chỉ Du: “Chỉ Du, pháp trận linh kiếm!”

 

Chỉ Du gật đầu với nàng, hai người cùng bấm tay niệm thần chú, triệu hồi vô số linh kiếm.

 

Ngân Tịch nhìn những linh kiếm lấp lánh này, đang định lên tiếng thì một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến sau lưng, hắn cúi đầu nhìn thắt lưng, đôi mắt run rẩy.

 

Cái gọi là pháp trận linh kiếm chỉ là trò lừa bịp, khi toàn bộ sự chú ý của Ngân Tịch tập trung vào pháp trận, Cửu Hồi đã nhờ pháp khí che chắn, đi ra phía sau Ngân Tịch.

 

Con dao rỉ sét đi vào, con dao đỏ đi ra.

 

“Hay quá, hay quá, chỉ có dao giết heo là mạnh thôi.” Một vị đồ tể bên bờ sông vỗ tay: “Vở kịch này lúc đầu hơi lỗi thời, nhưng một khi rút dao giết heo ra, ai cạnh tranh được?! Thú vị, thú vị.”

 

“Chân nhân không trốn à?” Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ chân nhân thật sự muốn chôn ở đây hay sao? Bất kể chân nhân có kế hoạch hay âm mưu gì, ta mong chân nhân có thể hiểu, cho dù là người bình thường cũng không nên trở thành một con tốt vô tội trong âm mưu của các ngươi!”

 

“Tuy Vọng Thư Các nhỏ bé và yếu ớt, nhưng sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ dân chúng cả thành.” Cửu Hồi nhìn đại trận bảo vệ thành đã tiêu hao vô số linh thạch và linh lực của vài vị trưởng lão: “Chân nhân là người si tình cũng được, có động cơ thầm kín cũng không sao, Vọng Thư Các không quan tâm. Nhưng nếu ai coi chúng ta là quả hồng mềm, thì chúng ta sẽ thọc vào thận kẻ đó, hy vọng chân nhân thông cảm nhé.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.