Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 45



Cửu Hồi thọc rất mạnh, nàng cầm con dao giết heo, máu của Ngân Tịch lặng lẽ nhỏ giọt dọc theo mũi dao.

 

“Ngày đó ở Vấn Tiên thành, ngươi là người giết hộ pháp của Ma giáo phải không?” Ngân Tịch nhìn chằm chằm Cửu Hồi, “Các đại tông môn tìm ngươi khắp nơi, vì sao ngươi giấu giếm?”

 

“Ta không hiểu chân nhân đang nói gì.” Cửu Hồi xoay dao như gió lốc, “Không phải hộ pháp của Ma giáo là ngươi ư?”

 

“Ngươi biết ý ta là gì.” Ngân Tịch nhíu mày, người này phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

 

“Ta không biết.” Cửu Hồi đột nhiên cao giọng: “Ngân Tịch, ngươi sa đọa thành ma, thông đồng với Ma tộc làm bậy, có ý đồ giết người vô tội, chúng ta là đệ tử chính đạo, không đội trời chung với ngươi!”

 

“Ngân Tịch!” Một nữ tử ăn mặc lộng lẫy trên mây, cưỡi một con ngựa ma ác cốt phi nước đại, ả ta nắm tay Ngân Tịch kéo lên lưng ngựa: “Chàng đã bị thương, mau đi cùng ta.”

 

Cửu Hồi nhận ra nữ tử này là công chúa của Ma tộc, vì thế cất dao giết heo, mở hai tay ra, dùng linh lực kết thành một cung tên, kéo cung tên, nàng nhắm chuẩn vào vai hai người, hét lớn: “Ngân Tịch!”

 

Ngân Tịch và công chúa Ma giáo cùng quay đầu lại, mũi tên lập tức rời cung, xuyên qua bầu trời, đâm mạnh vào vai hai người, xâu hai người lại với nhau.

 

“Đi!” Ngân Tịch rên rỉ, một tay ôm eo công chúa Ma tộc, nhìn thật sâu vào thiếu nữ đội mũ có rèm đang cầm linh cung.

 

Cửu Hồi vén một góc rèm lên, khẽ nhếch khóe miệng, dùng khẩu hình nói bốn chữ với Ngân Tịch: “Ăn miếng trả miếng.”

 

Hắn bắn một mũi tên vào dân chúng ở Đào Lâm thành, nàng bắn trả hắn một mũi, lúc này mới coi như công bằng.

 

Người xấu chật vật rút lui, nữ hiệp chính nghĩa chiến thắng, đây là kết cục mà ai cũng thích xem. Hai bên bờ sông vang lên tiếng khen ngợi và vỗ tay, người đánh trống trên thuyền rồng đánh trống, dưới chân là biển vui mừng.

 

Cửu Hồi cúi đầu nhìn đám đông bên bờ sông vỗ tay cho nàng, hai tay bấm niệm thần chú, dùng linh lực vẽ vài chiếc thuyền rồng trên không trung, búng ngón tay, nổ thành pháo hoa được tạo từ linh khí.

 

“Tuyệt!”

 

“Tuyệt vời! Xuất sắc!”

 

Tiếng khen ngợi không dứt, dân chúng sôi nổi khen phủ thành chủ sắp xếp tiết mục này thật sự xuất sắc, có người nói rằng khi nào đến đêm giao thừa, họ muốn một màn trình diễn như vậy nữa.

 

Đào Tương Nghi thu hồi pháp khí, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, xuyên qua đám đông tìm Trường Hà đang canh giữ một mắt trận: “Trường Hà tiên trưởng, đã làm phiền ngài.”

 

“Không sao, không sao.” Trường Hà xua tay, ngồi dưới đất thở dốc không hề có hình tượng: “Cũng may tiểu sư muội và tiểu sư đệ phản ứng nhanh, nếu không sẽ gặp phiền toái lớn.”

 

Trên bờ sông có rất nhiều người, nếu mũi tên ma thật sự bắn vào đám đông, không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Ngoài ra còn dẫn đến tình trạng dẫm đạp, đè ép……

 

Nghĩ vậy, Trường Hà không khỏi chửi mắng, không những mắng Ngân Tịch từ đầu đến chân, thậm chí không buông tha Cửu Thiên Tông.

 

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn đi tìm tiểu sư muội và tiểu sư đệ, kết quả nhìn thấy tiểu sư muội và tiểu sư đệ bị vô số người vây quanh, trên người treo đầy vải vóc do dân chúng thưởng, hắn vội vàng lùi lại, không tham gia vào sự náo nhiệt.

 

“Cảm ơn mọi người, cảm ơn.” Cửu Hồi cầm cái rổ đựng tiền đồng và bạc được mọi người thưởng. Trong lúc nàng cảm tạ, tiền đồng và bạc vụn không ngừng rơi vào cái rổ.

 

“Tiên tử tỷ tỷ, tỷ diễn hay ghê, lần sau tỷ có tới nữa không?” Một đứa trẻ bỏ mười đồng tiền cậu để dành được vào cái rổ.

 

Cửu Hồi cầm năm đồng nhét vô tay đứa trẻ: “Cái này cho ngươi mua kẹo ăn, nếu mọi người thích xem, lần sau tỷ tỷ sẽ tới.”

 

“Thích, thích.” Mọi người khen ngợi liên tục, tiền đồng và bạc vụn rơi vào rổ như mưa.

 

Mọi người bày tỏ tình cảm của mình rất đơn giản, đó là cho tiền!

 

“Bà chủ Tống, sao ngươi đi xem biểu diễn mà còn xách theo dao làm bếp?” Tại quán xiên cay ở xa xa, các thực khách cười nói: “Đó là đóng kịch, có phải ngươi tưởng thật hay không?”

 

“Tiên tử cô nương diễn hay quá, ta quên ăn luôn.” Một thực khách khác khen ngợi: “Đặc biệt là sau khi người xấu chạy trốn, tiên tử bắn mũi tên kia, thật hả giận.”

 

Bà chủ Tống treo con dao lại, cười nói: “Đúng vậy, rất hả giận.”

 

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá.

 

Khi Cửu Hồi và Chỉ Du ôm một cái rổ tràn đầy tiền thưởng tìm thấy người của Vọng Thư Các, bọn họ đã ngồi xổm dưới gốc cây hơn nửa canh giờ.

 

Gió thổi mạnh vào gương mặt tang thương của bọn họ, mỗi người trông còn chật vật hơn người kia.

 

Mạc trưởng lão đặt tay lên cổ tay Chỉ Du, Tức trưởng lão duỗi tay để lên cổ tay Cửu Hồi, sau khi xác định hai người không bị thương, hai vị trưởng lão vẫy tay: “Các ngươi tự chơi đi, chúng ta trở về.”

 

Những linh thạch bị tổn thất hôm nay, bọn họ cần một thời gian dài mới có thể chữa lành.

 

“Về đâu?” Cửu Hồi đổ toàn bộ tiền thưởng vào nạp giới, tiếng tiền và bạc leng keng khiến các sư huynh và sư tỷ ghen tị.

 

“Đương nhiên là về tông môn, nếu không thì về đâu?” Mạc trưởng lão vẫn chưa khôi phục linh lực, sắc mặt hơi tái nhợt.

 

“Sao về được?!” Cửu Hồi không thể tin: “Linh lực của mọi người, ngoài ra còn có linh thạch bỏ ra để thúc đẩy đại trận bảo vệ thành, chẳng lẽ bị lãng phí hay sao?”

 

“Hở?” Mạc trưởng lão lùi lại: “Tiểu sư điệt có ý tưởng thế nào?”

 

“Thời tiết tốt như vậy, phải bắt đền.” Cửu Hồi đưa cái rổ không cho Trường Hà, người ở gần nàng nhất: “Cửu Thiên Tông không nghiêm khắc trong việc dạy dỗ đồ đệ, chúng ta nên yêu cầu bọn họ giải thích.”

 

“Lời này có lý.” Mạc trưởng lão đảo mắt, “Ta và hai ngươi cùng đi đến đó.”

 

Không thể lãng phí linh lực, càng không thể lãng phí linh thạch!

 

Trên đỉnh núi nào đó ở Cửu Thiên Tông.

 

Đêm đã tối, Bộ Đình nhìn dòng sông phía xa yên tĩnh ngày xưa, tối nay lại tỏa sáng rực rỡ, tựa như cả dòng sông đang bốc cháy.

 

“Đã xảy ra chuyện gì ở nơi đó, chẳng lẽ hết nước?” Bộ Đình xoay người nói với đồng tử phía sau: “Đưa tin cho Chấp Sự Đường, bảo bọn họ sắp xếp đệ tử đi dập lửa.”

 

“Tiên tôn, không phải hoả hoạn đâu.” Đồng tử nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay là lễ hội thuyền rồng dân gian, vào thời điểm này mỗi năm, một số thành trì dân gian sẽ tổ chức thi thuyền rồng vào ban ngày, tới tối sẽ tổ chức du ngoạn thuyền rồng……”

 

Hắn thấy vẻ mặt Bộ Đình không thay đổi, lấy hết dũng khí tiếp tục giải thích: “Trước kia thành trì ở gần tông môn của chúng ta không có các phong tục này, nhưng khi các thành trì khác càng ngày càng làm náo nhiệt hơn, thành trì gần chúng ta bị ảnh hưởng, cũng thích cách ăn mừng này.”

 

Bộ Đình nhìn dòng sông xa xa, trầm mặc một lát: “Ta đã biết.”

 

“Nếu tiên tôn không thích, tiểu nhân sẽ lập tức truyền tin cho các thành chủ, bảo bọn họ hủy bỏ……”

 

“Không cần.” Bộ Đình nhàn nhạt nói: “Phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi, thèm muốn chút náo nhiệt là chuyện bình thường, các đệ tử trong tông môn không lưu luyến hồng trần là được.”

 

Đồng tử cúi đầu không nói gì, hắn không dám nói với tiên tôn, hôm nay có đệ tử của tông môn đến thành trì lân cận chơi đùa.

 

“Sư phụ!” Nam Phong ngự kiếm đi đến với biểu cảm nôn nóng và kỳ quái: “Mạc trưởng lão của Vọng Thư Các dẫn theo hai đệ tử của tông môn tới.”

 

“Vọng Thư Các?” Bộ Đình nhíu mày: “Có chuyện gì to tát khiến cho bọn họ thô lỗ đến vào đêm khuya thế này?”

 

Nam Phong ngập ngừng muốn nói, sau một lúc lâu mới trả lời: “Chắc…… không phải là chuyện tốt.”

 

Thấy vẻ mặt khó xử của đồ đệ, Bộ Đình hỏi: “Hai đệ tử đi cùng Mạc trưởng lão là ai?”

 

“Hai vị đạo hữu Cửu Hồi và Chỉ Du.”

 

“Đi thôi, đi xem thử.” Bộ Đình bay lên không, phi thân vào Nghị Sự Đường của Cửu Thiên Tông, vừa vào cửa đã bị sốc trước bộ dạng của ba người.

 

Cả người Mạc trưởng lão đầy máu, áo choàng rách tả tơi, mất một chiếc giày, chiếc giày kia vẫn còn nhưng nửa chiếc đã biến mất, lộ ra bàn chân dính máu.

 

Cửu Hồi ngồi bên cạnh ông, búi tóc lộn xộn, gương mặt tái nhợt dính máu khô, làn váy lấm tấm hoa mai, nhìn kỹ có thể thấy toàn là máu.

 

Chỉ Du là người sạch sẽ nhất trong ba người, nhưng vết thương xuyên từ ngực ra sau lưng trông rợn người, chỉ cần nhìn là biết, ba người đã trải qua một trận chiến cay đắng.

 

Nhìn thấy Bộ Đình tới, Mạc trưởng lão định lên tiếng, ai ngờ chưa thốt ra lời đã phun ra vài ngụm máu đen trước.

 

Đường chủ của Chấp Sự Đường hoảng sợ, vội vàng lấy ra một chai Bồi Nguyên Đan nhét vào tay Mạc trưởng lão, bất kể có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể để người ta chết ở chỗ bọn họ.

 

“Sư thúc!” Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi ra từ mắt Cửu Hồi, nàng duỗi tay đỡ Mạc trưởng lão, khóc rống lên: “Ngài không được có chuyện, nếu ngài xảy ra chuyện, sư huynh và sư tỷ sẽ ra sao, toàn bộ Vọng Thư Các phải làm sao đây?”

 

Đường chủ của Chấp Sự Đường định khuyên lơn an ủi vài câu, thì thấy Cửu Hồi vừa khóc vừa hộc máu, ông ta hoảng sợ tới mức vội vàng mò mẫm tìm thêm một chai Bồi Nguyên Đan nhét vào tay Cửu Hồi. Đưa đan dược xong, ông nhìn Chỉ Du, người yên tĩnh duy nhất, thì thấy hắn đang lặng lẽ nôn ra máu, bàn tay run rẩy lại lấy ra một chai đan dược.

 

Ba người các ngươi không thể nôn nữa, ông đã quá sợ rồi.

 

Nếu cả ba chết ở đây hôm nay, ngày mai tin đồn “Cửu Thiên Tông thấy chết mà không chịu cứu, để ba vị tu sĩ hộc máu đến chết” có thể truyền khắp toàn bộ giới tu chân.

 

“Đa tạ.” Chỉ Du lễ phép nhận chai thuốc, máu ấm áp trên tay vẫn còn nhỏ xuống mu bàn tay của đường chủ Chấp Sự Đường, ngón tay của đường chủ run rẩy.

 

Không cần thiết phải lịch sự như vậy vào lúc này.

 

“Sư thúc, ngài mau dùng đan dược đi.” Cửu Hồi không quan tâm đến vết thương của mình, đổ đan dược vào miệng Mạc trưởng lão. Đút thuốc cho Mạc trưởng lão xong, Cửu Hồi lau nước mắt trên mặt, quay đầu oán hận nhìn Bộ Đình: “Bộ tiên tôn, bây giờ ngài đã hài lòng chưa?!”

 

“Cửu Hồi đạo hữu, ngươi có ý gì?” Bị nước mắt và hận ý trong mắt Cửu Hồi làm cho  kinh hãi, Nam Phong vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ quý tông không biết?” Cửu Hồi ôm ngực, lại phun ra một ngụm máu: “Trách ta ngu dốt, không hiểu ý tứ sâu xa của tiên tôn, cho rằng 30 vạn linh thạch là quý tông môn nâng đỡ tiểu tông môn như chúng ta để chống lại yêu ma, không ngờ là tiền bán mạng của chúng ta.”

 

“Tại sao lại nói vậy?” Nam Phong hoảng sợ, run rẩy đổ vài viên đan dược đưa cho Cửu Hồi: “Có gì thì từ từ nói, ngươi chữa thương trước đi.”

 

“Chữa thương làm gì, nếu chúng ta chết, chẳng phải càng đúng ý quý tông môn hay sao?” Cửu Hồi nắm đan dược, đẩy Nam Phong ra, giọng điệu châm chọc: “30 vạn linh thạch, mua mạng của Vọng Thư Các, mua toàn bộ tính mạng của dân chúng trong Đào Lâm thành, có phải quá rẻ không?”

 

“Tính mạng của dân chúng trong Đào Lâm thành gì?” Nam Phong quay đầu nhìn sư phụ đang im lặng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Quý tông môn đã đào tạo được một đệ tử giỏi như Ngân Tịch chân nhân, trong lễ hội thuyền rồng, hắn dẫn theo người của Ma tộc đánh lén người dân trong Đào Lâm thành, còn muốn chúng ta giao một trăm trẻ vị thành niên.” Cửu Hồi nhìn Bộ Đình không nói một lời từ đầu tới cuối: “Có rất nhiều thành trì, nhưng Ngân Tịch chân nhân không chọn chỗ khác mà cố tình chọn trúng Đào Lâm thành, làm gì có sự trùng hợp như vậy trên đời này?”

 

“Ngân Tịch thả công chúa của Ma tộc vì tình riêng, đã bị trục xuất khỏi tông môn, sai lầm mà hắn gây ra không liên quan đến Cửu Thiên Tông.” Bộ Đình nghiêng đầu nhìn bức chân dung của sư tổ treo trên đầu Chấp Sự Đường, không nhìn Cửu Hồi: “Quý tông môn gặp phải chuyện này, ta rất thông cảm, nhưng ngươi và ta đều là tu sĩ chính đạo, không thể giận chó đánh mèo một cách vô lý như thế. Cửu Hồi cô nương còn nhỏ nên ta sẽ không so đo với ngươi.”

 

“Tiên tôn đang chột dạ, đương nhiên không dám so đo với ta.” Cửu Hồi đứng dậy, chỉ vào bức chân dung của sư tổ sáng lập Cửu Thiên Tông trên Chấp Sự Đường, nhìn chằm chằm Bộ Đình nói: “Nếu tiên tôn không xấu hổ, vậy hãy thề trước sư tổ sáng lập của quý tông, nếu hành động của Ngân Tịch có liên quan đến Cửu Thiên Tông, tiên tôn sẽ bị xa lánh, thanh danh sẽ bị hủy hoại, trở thành sự sỉ nhục của chính đạo!”

 

“Cửu Hồi đạo hữu!” Nam Phong không ngờ Cửu Hồi nói đến mức này, hắn lo lắng liếc nhìn sư tôn, bước tới đứng giữa Bộ Đình và Cửu Hồi: “Đạo hữu, Ngân Tịch sư…… ngày Ngân Tịch bị trục xuất khỏi sư môn, đạo hữu cũng có mặt ở đó, bỉ tông tuyệt đối không có ý bao che. Ta cũng không dự đoán được, hắn đã sa đọa đến vậy, trà trộn với người của Ma tộc.”

 

Trong lòng Nam Phong ngập tràn chua xót, hắn thật sự không hiểu, sư thúc là người thanh cao, vì sao sẽ trở nên như vậy, ngay cả người thường cũng không buông tha.

 

“Để thúc đẩy đại trận bảo vệ thành nhằm ngăn chặn sự tấn công của Ngân Tịch, bốn vị sư thúc trong tông môn cạn kiệt hết linh lực, các sư huynh và sư tỷ xài hết linh thạch, sư đệ Chỉ Du của ta thậm chí còn sử dụng thân thể của hắn như một tấm khiên, ngăn chặn mũi tên ma bắn về phía dân chúng.” Đôi mắt Cửu Hồi đỏ bừng: “Cửu Thiên Tông các ngươi có địa vị cao, tông chủ và trưởng lão có tu vi cao siêu, chẳng lẽ Vọng Thư Các và toàn bộ Đào Lâm thành đáng chết hay sao?!”

 

“Cửu Hồi đạo hữu, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.” Nam Phong luống cuống thuyết phục Cửu Hồi: “Ngươi chữa thương trước đi, việc này tuyệt đối không liên quan đến Cửu Thiên Tông.”

 

“Nam Phong đạo hữu, ta biết ngươi là người tốt.” Cửu Hồi đứng dậy, nhìn Bộ Đình phía sau hắn: “Bộ tiên tôn, ngài có dám thề không?”

 

Bộ Đình lẳng lặng nhìn nàng, tựa như đang xem một tiểu bối gây rối một cách vô cớ: “Cửu Hồi cô nương, bỉ tông sẵn sàng gánh vác mọi tổn thất của quý tông môn.”

 

“Tiên tôn muốn lấy tiền bịt miệng chúng ta hay sao?” Cửu Hồi nói: “Tuy Vọng Thư Các nghèo, nhưng chúng ta muốn công lý!”

 

“Mặc dù hành động của Ngân Tịch không liên quan gì đến Cửu Thiên Tông, nhưng để bảo vệ dân chúng, quý tông môn thà rằng bị thương nặng chứ không nhượng bộ phản đồ bất nhân bất nghĩa Ngân Tịch kia, ta rất kính nể chư vị.” Bộ Đình đi đến trước mặt Mạc trưởng lão, chắp tay vái chào ông: “Xin Mạc trưởng lão và hai vị tiểu hữu nghỉ ngơi và dưỡng thương ở bỉ tông trước, Cửu Thiên Tông sẵn sàng bồi thường mọi tổn thất cho quý tông môn gấp mười lần.”

 

Mạc trưởng lão lấy tay che ngực, nhắm mắt không nói gì.

 

“Truyền tông chủ lệnh của ta, sau này nếu đệ tử của Cửu Thiên Tông gặp phản đồ Ngân Tịch, giết chết không thương tiếc, tuyệt đối không được nương tay.” Bộ Đình gỡ tông chủ lệnh trên eo, bấm thủ quyết trước mặt ba người, truyền tin cho các tông môn chính phái trong thiên hạ.

 

“Phản đồ Ngân Tịch, sa đọa nhập ma, hãy cẩn thận khi gặp kẻ này. Nếu có thể giết, Cửu Thiên Tông nguyện lấy ba pháp khí cực phẩm làm quà.”

 

“Như thế, tiểu hữu đã hài lòng chưa?” Bộ Đình thu hồi tông chủ lệnh, nhìn Cửu Hồi.

 

“Nếu biết có ngày hôm nay, quý tông môn không nên tha mạng cho Ngân Tịch lúc trước, như vậy cũng không cần lãng phí ba pháp khí cực phẩm.” Cửu Hồi nuốt Bồi Nguyên Đan mà Nam Phong cho nàng, cười tủm tỉm đứng dậy, hành lễ của vãn bối với Bộ Đình: “Vãn bối thấy đồng môn bị thương, nhất thời gấp gáp, nếu có xúc phạm, xin tiên tôn thứ tội.”

 

“Tiểu hữu quan tâm tới đồng môn, có gì sai đâu?” Bộ Đình chắp tay sau lưng, “Không biết lúc phản đồ Ngân Tịch rời đi, đã ở cùng Ma tộc nào?”

 

“Đương nhiên là ở cùng người trong lòng hắn, công chúa Ma tộc, cùng nhau bỏ trốn.” Cửu Hồi cười đáp.

 

Bỏ trốn?

 

Nam Phong chú ý tới chữ này, hắn kinh ngạc nhìn Cửu Hồi.

 

“Tuy bỉ tông yếu đuối, nhưng để bảo vệ toàn bộ người dân trong thành, nên đã cố gắng hết sức.” Cửu Hồi nhìn chằm chằm vào mắt Bộ Đình: “Nếu để phản đồ Ngân Tịch tới một cách ngạo mạn, lại để hắn bình an vô sự rời đi, bỉ tông có vẻ như không đúng tí nào.”

 

Bộ Đình không nói gì, Nam Phong không nhịn được, hỏi: “Vậy…… hắn thế nào?”

 

“Cũng tạm, chắc không chết đâu.” Cửu Hồi cười giễu cợt: “Tại hạ tặng hắn và công chúa Ma tộc một mũi tên uyên ương, cảm thấy tình cảm của hai người sẽ tốt hơn.”

 

“Mũi tên uyên ương là gì?”

 

“Là xâu hai người lại với nhau, không phải là uyên ương hay sao?” Cửu Hồi hỏi Nam Phong: “Nam Phong đạo hữu cảm thấy tên này như thế nào?”

 

Nam Phong: “……”

 

Trách hắn đã lắm miệng hỏi câu này.

 

Ba người Vọng Thư Các bị thương nặng, Cửu Thiên Tông đương nhiên không thể để ba người rời đi như vậy, sau khi đường chủ của Chấp Sự Đường thu xếp chỗ ở cho ba người, lo lắng quay trở lại Chấp Sự Đường, thấy các đệ tử đang thảo luận chuyện Ngân Tịch gia nhập Ma tộc, ông thở dài.

 

Sao không nói chuyện gì mà cứ khăng khăng nói chuyện yêu đương, hỏng cả đầu óc.

 

Ông nhìn lại danh sách tổn thất mà Vọng Thư Các đã liệt kê, tiếng thở dài càng lớn hơn.

 

Đây là một khoản chi lớn.

 

“Sư phụ.” Nam Phong đi theo Bộ Đình vào Luyện Kiếm Phong, nhìn Bộ Đình quan tâm: “Hành động của Ngân Tịch không liên quan đến Cửu Thiên Tông, ta tin các tông môn chính đạo trong thiên hạ đều hiểu, sẽ không hiểu lầm Cửu Thiên Tông vì việc này.”

 

“Vi sư biết.” Bộ Đình trầm mặc hồi lâu: “Cửu Hồi còn nhỏ đã có thể đả thương Ngân Tịch và công chúa Ma tộc, năng khiếu thật sự hơn người.”

 

“Ngân Tịch đã bị phế tu vi, cho dù có may mắn tìm được cách khôi phục cũng không thể trở lại thời kỳ hoàng kim, Cửu Hồi đạo hữu đang ở tu vi Nguyên Anh cảnh, nàng và Chỉ Du đạo hữu hợp lực, đả thương Ngân Tịch cũng không khó.”

 

“Ta biết, ngươi lui xuống trước đi.” Bộ Đình giơ tay lên, mãi đến khi Luyện Kiếm Phong vắng tanh, ông ta lấy càn khôn kiếm ra, chém mạnh vào đá luyện kiếm, đá luyện kiếm lập tức vỡ thành hai mảnh.

 

“Thật ngu ngốc.” Thu hồi kiếm, Bộ Đình hừ lạnh.

 

Tiểu cô nương Cửu Hồi nói rất đúng, có rất nhiều thành trì trong thiên hạ, vì sao Ngân Tịch chọn Đào Lâm thành có tông môn che chở để tấn công?

 

“Phải chọn quả hồng mềm để bóp, hơn nữa ngày đó ta đã chỉ ra người lẻn vào Cửu Thiên Tông là công chúa Ma tộc. Ta là đệ tử của Vọng Thư Các, nếu Ngân Tịch muốn lấy lòng công chúa Ma tộc, đương nhiên sẽ chọn tấn công những người yếu đuối như chúng ta.”

 

Cửu Hồi nghịch chai Bồi Nguyên Đan do đường chủ của Chấp Sự Đường đưa, chai đan dược bị nàng đẩy lăn qua lăn lại trên bàn: “Nếu ai khiến nàng không vui, ta sẽ giết cả nhà hắn, cách bày tỏ tình yêu bá đạo và nồng nhiệt sẽ khiến công chúa Ma tộc cảm động rơi nước mắt.”

 

Mạc trưởng lão nghe vậy, nét mặt nhăn lại: “Cách yêu đương của các tu sĩ trẻ tuổi bây giờ điên khùng đến thế ư?”

 

“Người bình thường đâu có làm chuyện như vậy.” Cửu Hồi lắc đầu: “Thế giới rộng lớn, có quá nhiều người, luôn luôn có một ít…… người thích nổi điên.”

 

Mạc trưởng lão nhìn Cửu Hồi, rồi nhìn Chỉ Du: “Hai người các ngươi có ngoại hình quá xinh, nếu sau này gặp phải những kẻ điên kiểu đó, nhớ tránh xa bọn họ, sư thúc đã lớn tuổi, không chịu nổi bộ dạng điên cuồng như thế.”

 

Chỉ Du liếc nhìn Cửu Hồi, ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Nếu ta là công chúa Ma tộc, sẽ không quan tâm Ngân Tịch gây phiền toái cho dân chúng của thành trì nào, giết người không có khả năng tự vệ thì có thể chân thành đến cỡ nào.” Cửu Hồi hừ lạnh: “Ngân Tịch quen thuộc với Cửu Thiên Tông, hắn nên nghĩ cách lẻn vào Cửu Thiên Tông, cầm dao đâm Bộ tiên tôn mới gọi là thể hiện sự chân thành của hắn đối với việc gia nhập Ma tộc.”

 

Mạc trưởng lão gật đầu: “Đúng đó, tìm ai để gây rắc rối cũng không bằng tìm Cửu Thiên Tông để chứng tỏ sự chân thành, công chúa Ma tộc này dễ dỗ quá.”

 

Cửu Hồi thấp giọng nói: “Tình yêu khiến người ta ngu ngốc.”

 

“Các ngươi hiểu đạo lý này là tốt.” Mạc trưởng lão vui vẻ cười: “Mọi lời thề thốt yêu đương đều giả dối, chỉ có tu vi là của mình.”

 

Chỉ Du moi hoa văn ở mép bàn, cúi đầu không nói gì.

 

Sáng sớm hôm sau, Cửu Thiên Tông đưa quần áo sạch sẽ cho nhóm Cửu Hồi, đường chủ của Chấp Sự Đường còn đưa tới 150 vạn linh thạch.

 

Cửu Hồi nhìn túi gấm đựng linh thạch trên khay, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Đường chủ, số linh thạch này không phải là tiền bán mạng của ba người tại hạ đó chứ?”

 

“Đạo hữu cứ nói đùa, bỉ tông là chính phái nổi tiếng, không kết bạn với phản đồ.” Đường chủ của Chấp Sự Đường vội vàng giải thích: “Ngoài số linh thạch này, bỉ tông còn chuẩn bị một ít pháp khí, đan dược và phù triện cho quý tông môn, xin ba vị đạo hữu vui lòng nhận cho.”

 

“Đa tạ đường chủ, vừa rồi tại hạ nói đùa thôi.” Cửu Hồi nhận cái khay, che ngực ho nhẹ hai tiếng: “Đêm qua vãn bối quá nóng lòng, nếu có lời nào xúc phạm, xin đường chủ thứ lỗi.”

 

“Đạo hữu nói quá lời rồi.” Đường chủ của Chấp Sự Đường thấy Cửu Hồi ho khan thì sợ hãi, bảo đệ tử bưng pháp khí, đan dược và phù triện đã chuẩn bị sẵn tới: “Tại hạ còn có một số việc cần xử lý, xin cáo từ trước.”

 

“Đường chủ đi thong thả nhé.” Cửu Hồi giao cái khay cho Chỉ Du, cúi người tiễn đường chủ của Chấp Sự Đường ra ngoài.

 

“Đạo hữu, xin dừng bước.”

 

“Xin mời đường chủ.”

 

Hai người khách sáo và khiêm tốn một hồi, Cửu Hồi đưa đường chủ đến cửa, sau đó không tiếp tục khăng khăng tiễn nữa, nhìn bóng lưng đường chủ rời đi, Cửu Hồi nghịch túi tiền trên thắt lưng, khẽ cụp mí mắt.

 

Có lẽ chỉ khi người ta đang chột dạ thì mới có thể dễ nói chuyện.

 

“Cửu Hồi.” Chỉ Du đi đến bên cạnh nàng: “Mạc sư thúc nói, một canh giờ sau chúng ta sẽ lên đường về tông môn.”

 

“Ừ.” Cửu Hồi gật đầu, đồ vật đã ở trong tay, ở lại Cửu Thiên Tông cũng không có ý nghĩa gì.

 

“Cửu Hồi cô nương.” Cẩm Khinh Cừu ăn mặc hoa hòe lộng lẫy vội vàng đi về phía này, hắn bước vội vã, không cầm theo cái quạt ngọc thường thấy.

 

“Cẩm thiếu chủ?” Cửu Hồi kinh ngạc nhìn người tới: “Sao ngài ở chỗ này?”

 

“Hôm nay bỉ tông có việc cần thương lượng với Cửu Thiên Tông, nghe nói cô nương bị thương nên tới xem.” Cẩm Khinh Cừu lấy một hộp quà trong nạp giới ra: “Đây là món quà thăm viếng, xin cô nương hãy nhận lấy.”

 

Cửu Hồi mới vừa giơ tay ra, Chỉ Du đã duỗi tay lấy hộp quà: “Đa tạ thiếu chủ.”

 

“Không cần khách sáo.” Cẩm Khinh Cừu nhìn Cửu Hồi: “Nghe nói lúc phản đồ Ngân Tịch đánh lén Đào Lâm thành, cô nương đã dùng một con dao đâm hắn bị thương à?”

 

“Tin đồn ở đâu ra?” Vẻ mặt Cửu Hồi bối rối: “Tình thế lúc ấy rất cấp bách, tu vi của ta và Chỉ Du có hạn, chỉ có thể dùng trận pháp linh kiếm để lừa gạt Ngân Tịch, dựa vào sự phân tâm của Ngân Tịch mới miễn cưỡng ngăn được sự tấn công của hắn.”

 

“Ta cứ tưởng cô nương giống như vị cô nương ở Vấn Tiên thành, dùng dao giết heo đâm phản đồ Ngân Tịch.” Cẩm Khinh Cừu thở dài: “Không biết vị cô nương kia có nhìn thấy lòng thành của bỉ tông không.”

 

“Thiếu chủ có phong độ nhẹ nhàng, lại có tu vi cao siêu, cần chi quan tâm đến một nữ tử thích dùng dao giết heo.” Cửu Hồi nói: “Ngày đó nếu có ngài giúp đỡ, có lẽ ta và Chỉ Du sẽ không bị thương nặng như vậy.”

 

Cẩm Khinh Cừu nhướng mày cười khẽ: “Ồ, ở trong mắt cô nương, ta giỏi đến thế à?”

 

“Đương nhiên.” Cửu Hồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ trong các đại tông môn, vẫn còn có thiếu chủ ưu tú hơn Cẩm thiếu chủ hay sao?”

 

Chỉ Du ở bên cạnh gật đầu: “Không có.”

 

Cẩm Khinh Cừu ho khan, chắp tay sau lưng: “Hai vị đạo hữu quá khen.”

 

Hai vị đạo hữu cái gì cũng tốt, nhưng cứ nói những lời quá chân thành khiến hắn đỏ mặt.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.