Dưới sự khen ngợi chân thành của Cửu Hồi và Chỉ Du, Cẩm Khinh Cừu dần dần quên ý đồ đến đây, bắt đầu chuyển đề tài sang công chúa Ma tộc và Ngân Tịch.
“Ma Vương đã lớn tuổi, ông ta có năm đứa con trai và một đứa con gái, con trai trưởng chết dưới kiếm của Bộ tiên tôn năm ngoái, con trai thứ là kẻ bị hai vị đạo hữu giao cho Thu tiên tôn xử lý ở hồ Lãm Nguyệt, con trai thứ năm đã chết dưới tay Ngân Tịch trước đó.”
Cẩm Khinh Cừu nhìn xung quanh, hạ giọng nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Đây cũng là nguyên nhân Ngân Tịch và công chúa Ma tộc đường ai nấy đi trước đây.”
“Cho nên có thể thừa kế ngai vàng của Ma Vương chỉ còn lại con trai thứ ba, thứ tư, và công chúa có tình cảm lâm li bi đát với Ngân Tịch.” Cửu Hồi mời Cẩm Khinh Cừu vào sân, nghe hắn chậm rãi kể chuyện của Ma tộc.
“Nói chính xác, chỉ còn lại Tam hoàng tử và vị công chúa kia.” Cẩm Khinh Cừu hào phóng chia sẻ với Cửu Hồi nội tình của Ma tộc mà rất nhiều tu sĩ không biết: “Tứ hoàng tử là một kẻ ngốc nghếch không có nhiều ma lực, cho nên bất kể ai thừa kế ngai vàng của Ma Vương đều không thể là hắn.”
“Tuy vị công chúa duy nhất của Ma tộc được Ma Vương yêu thương, nhưng Ma tộc hiếm khi chọn nữ tử làm người thừa kế, hơn nữa Ma hậu hiện tại là mẹ ruột của Tam hoàng tử, cho nên chỉ cần Tam hoàng tử không chết, Ma Vương tiếp theo nhất định là hắn.”
“Thừa kế vương vị còn phân biệt nam nữ à?” Cửu Hồi rất khó hiểu: “Nói vậy là sao?”
Yêu giới tôn trọng sức mạnh, giới tu chân nghiêm khắc hơn, tôn trọng sức mạnh và đức hạnh. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến phong tục này của Ma tộc.
“Ta không rõ lắm.” Cẩm Khinh Cừu không để ý, nói: “Dù sao nếu vị công chúa Ma tộc kia muốn thừa kế vương vị, trừ phi Tam hoàng tử toi mạng. Tuy nhiên chuyện tình triền miên và lâm li bi đát của nàng ta và Ngân Tịch đã truyền khắp ba giới nhân, ma và yêu từ lâu, e rằng con chó ở Ma giới cũng biết, nàng ta chỉ yêu Ngân Tịch, không để ý tới vương vị.”
“Một người từ bỏ vị trí trưởng lão trong tông môn vì tình, tự nguyện thành ma, một người không để ý đến vương vị vì tình, chỉ ao ước làm uyên ương chứ không ao ước được thành tiên.” Cửu Hồi sờ cằm, trầm ngâm nói: “Hai người này đúng là một cặp hoàn hảo.”
“Giống như những gì tại hạ và cô nương đã chứng kiến, hai người này thật sự là một cặp hoàn hảo.” Cẩm Khinh Cừu cười to.
“Đa tạ thiếu chủ kể cho chúng ta nghe những chuyện thú vị này.” Cửu Hồi làm động tác mời: “Mời thiếu chủ vào uống một chén trà thanh đạm.”
“Đa tạ lời mời của cô nương, nhưng nửa canh giờ nữa, tại hạ phải đến gặp Bộ tiên tôn, thật sự không thể trì hoãn. Nhìn thấy hai vị đạo hữu không có chuyện gì, ta yên tâm rồi.” Cẩm Khinh Cừu chắp tay hành lễ: “Bỉ tông ngày thường thích làm ăn chút ít, nên đương nhiên nghe được nhiều tin đồn từ khắp nơi. Tuy nhiên, chỉ là tin vỉa hè, không biết thật hay giả.”
“Thật hay giả cũng không quan trọng, quan trọng là những tin đồn này có thú vị không.” Thấy Cẩm Khinh Cừu không muốn vào viện, Cửu Hồi chỉ bàn đá trong sân: “Nửa canh giờ nữa vẫn còn sớm, hay là ba người chúng ta ngồi ở bàn đá một lát?”
Ngày thường không có tu sĩ nào chịu nghe hắn kể những câu chuyện nhỏ nhặt này, hiếm khi gặp được đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với tin đồn như thế, Cẩm Khinh Cừu vui vẻ như gặp được tri kỷ: “Nếu cô nương có lòng mời, tại hạ sẽ ngồi một lát.”
Cẩm Khinh Cừu vén góc áo ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Cửu Hồi lấy trái cây và đồ ăn nhẹ trong nạp giới ra, đặt lên trên bàn đá.
“Công chúa Ma tộc này cũng thật to gan.” Cẩm Khinh Cừu lấy một nắm hạt dưa trên bàn: “Các ngươi có nghe nói về những thứ yêu hận tình thù của Ngân Tịch và nàng ta chưa?”
“Nghe rồi.” Cửu Hồi lột hạt dưa răng rắc, nhìn Cẩm Khinh Cừu không chớp mắt, chờ hắn kể tiếp.
“Nàng ta là công chúa của Ma tộc, có thể lẻn vào Cửu Thiên Tông bái Ngân Tịch làm vi sư, được Ngân Tịch nhận làm đệ tử chân truyền, chắc chắn là có chút bản lĩnh.” Cẩm Khinh Cừu vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Kể từ đó, pháp trận phòng hộ để kiểm tra chân thân ở Vấn Tiên thành càng ngày càng mạnh là nhờ sự cống hiến xuất sắc của hai vị này.”
“Những phán xét không tốt về sư tôn lạnh lùng và đồ đệ xinh đẹp trong giới tu chân, bọn họ cũng không thoát khỏi sự liên quan.” Cửu Hồi vội vàng bổ sung, nàng còn nhớ nguyên nhân tại sao lúc trước Thường sư thúc không nhận nàng và Chỉ Du làm đồ đệ.
“Nói như vậy……” Cửu Hồi trầm ngâm: “Dường như tình yêu của bọn họ liên lụy rất rộng rãi?”
“Nếu không làm sao có thể gọi là rầm rộ, triền miên, lâm li bi đát?” Cẩm Khinh Cừu tiếp tục cắn hạt dưa: “Gần một trăm năm qua, có không ít tu sĩ kết thành đạo lữ trong giới tu chân, nhưng chưa thấy ai nổi bật như hai người đó.”
“Ta đoán……” Cẩm Khinh Cừu đảo mắt, thò đầu về phía Cửu Hồi và Chỉ Du, nhỏ giọng nói: “Trừ phi Bộ tiên tôn cưới lần nữa, nếu không mấy chục năm nữa, chuyện tình nổi tiếng nhất trong giới tu chân là hai người bọn họ.”
Cửu Hồi phát hiện, khi Cẩm thiếu chủ nói về những chuyện này, không hề coi bọn họ là người ngoài.
“Thiếu chủ.” Đồng tử cầm kiếm theo hầu ở ngoài cổng sân thò đầu vào, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắp đến giờ ngài đến gặp Bộ tiên tôn.”
Cẩm Khinh Cừu đặt hạt dưa chưa ăn trên tay xuống, bất đắc dĩ đứng lên, nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Hai vị đạo hữu, tại hạ cáo từ trước.”
“Cẩm thiếu chủ đi thong thả.” Sau khi tiễn Cẩm Khinh Cừu, Cửu Hồi quay qua nói với Chỉ Du: “Xem ra vị Cẩm thiếu chủ này không hài lòng về Ngân Tịch hoặc là Cửu Thiên Tông.”
“Vì sao?” Chỉ Du khó hiểu.
“Rất nhiều người sẽ đặc biệt nhập tâm khi kể tin đồn về người mình không thích, thậm chí là không đã thèm.” Cửu Hồi giải thích với Chỉ Du: “Nếu cảm xúc thiên về sự tích cực, họ sẽ vô thức che giấu hoặc thậm chí là bảo vệ nó.”
“Người ta thật sự rất khó làm mọi việc công bằng, ngươi nhìn đi, ngay cả cây cối trong sân cũng xum xuê lá ở phía đón nắng.” Cửu Hồi chỉ vào cây cổ thụ lớn trong sân: “Cây còn như thế, huống chi là con người có cảm xúc.”
Chỉ Du nhớ tới bộ dạng hứng thú vừa rồi của Cửu Hồi, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Cửu Hồi nhìn thấy biểu cảm của hắn, cười tủm tỉm nói: “Ừm, ta cũng không thích vị Ngân Tịch chân nhân tài năng không gì sánh kịp này.”
“Cửu Hồi, Chỉ Du.” Mạc trưởng lão thu dọn đồ đạc xong, đi ra: “Đi nào.”
Ba người đi ra sân, nhìn thấy Nam Phong đang lảng vảng ngoài cổng sân.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Nam Phong có chút xấu hổ và khó xử, chắp tay hành lễ với ba người: “Tại hạ tới đưa ba vị.”
Trên đường đi, Nam Phong đều suy nghĩ nên nói như thế nào, đối mặt với khuôn mặt không hề trách móc của Cửu Hồi và Chỉ Du, hắn luôn cảm thấy áy náy khôn kể.
“Nam Phong đạo hữu.” Cửu Hồi nhẹ nhàng gọi, Nam Phong giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng.
Bị bộ dạng của hắn chọc cười, Cửu Hồi nhếch khóe miệng: “Sự việc đã xong, hơn nữa lỗi lầm của Ngân Tịch không liên quan gì đến đạo hữu, ngươi không nên cảm thấy khó xử.”
Nam Phong mím miệng tựa như xấu hổ và áy náy, hắn vốn không giỏi ăn nói, nghe những lời này của Cửu Hồi, càng lắp bắp hơn: “Ta không có ý gì khác……”
“Ta và Chỉ Du đều hiểu tâm tư của đạo hữu.” Cửu Hồi vỗ vai hắn: “Chúng ta đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, ta tưởng chúng ta đã là bạn bè từ lâu.”
Nam Phong sững người.
Bạn bè……
“Bằng hữu sẽ thông cảm và khoan dung cho nhau.” Cửu Hồi rút tay khỏi vai Nam Phong: “Hy vọng lần sau gặp lại Nam Phong đạo hữu, ngươi đã thoát khỏi xiềng xích trong lòng, tu vi sẽ cao hơn.”
Nam Phong há miệng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta…… hiểu.”
“Bạn bè với nhau không cần khách sáo như thế.” Cửu Hồi triệu hồi phi kiếm, phi thân lên kiếm, nàng cúi đầu cười tươi với Nam Phong: “Nam Phong, lần sau gặp lại.”
Chỉ Du khẽ gật đầu với Nam Phong: “Gặp lại bạn sau.”
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng ba người ngự kiếm của Vọng Thư Các, Nam Phong vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Sư huynh chưởng phái.” Một đồng tử vội vàng chạy tới: “Chưởng môn tiên tôn gọi ngài.”
Nam Phong chạy tới cửa chính điện, gặp Cẩm Khinh Cừu đang đi ra.
“Nam Phong đạo hữu.” Cẩm Khinh Cừu cầm quạt ngọc, hành lễ chào hắn.
“Cẩm thiếu chủ.” Nam Phong đáp lễ.
Khi bước qua ngạch cửa, Nam Phong quay lại nhìn, Cẩm Khinh Cừu đã phóng khoáng phe phẩy cây quạt, nhanh chóng rời đi mà không hề quay đầu lại.
“Sư phụ, người gọi đệ tử có chuyện gì ạ?”
“Hai canh giờ sau, ngươi cải trang đến Đào Lâm thành, tìm hiểu chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.” Bộ Đình xoay người nhìn Nam Phong tiến vào điện: “Ma tộc hành động tàn nhẫn, không có khái niệm thiện ác. Công chúa của Ma tộc bị thương ở Đào Lâm thành, Ma tộc sẽ không buông tha.”
“Ý của người là, Ma tộc có khả năng trả thù dân chúng ở Đào Lâm thành?” Sắc mặt Nam Phong thay đổi rõ rệt: “Đệ tử lập tức đi đến Đào Lâm thành!”
“Chờ một chút.” Bộ Đình gọi hắn: “Mang theo thêm vài đệ tử nội môn, cẩn thận ẩn nấp, đừng để Ma tộc phát hiện tung tích của các ngươi.”
“Đệ tử đã hiểu.”
“150 vạn linh thạch vừa vào tay, chớp mắt đã tiêu hết 100 vạn.” Mạc trưởng lão bỏ 100 vạn linh thạch vào mắt trận của đại trận bảo vệ thành: “Lão hủ rộng rãi như vậy từ khi nào.”
“Ây chà, Mạc sư thúc, ngài nghĩ thoáng chút đi, dù sao cũng là tiền của Cửu Thiên Tông, chứ không phải của chúng ta.” Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú kích hoạt đại trận bảo vệ thành, đặt cả tòa thành ở dưới trận pháp: “Từ trước đến nay Ma tộc hành xử như chó điên, thay vì lo lắng hãi hùng, tốt hơn hết là nên chuẩn bị sớm.”
Ngày đó ở Vấn Tiên thành, nàng đã chứng kiến trình độ đạo đức của Ma tộc, không thể mô tả bọn chúng là những kẻ có đạo đức thấp kém, chỉ có thể nói rằng bọn chúng không có đạo đức.
Đại trận bảo vệ thành được mở ra, mỗi ngày đều phải tiêu hao không ít linh thạch. 100 vạn linh thạch đủ để duy trì đại trận bảo vệ thành ba bốn năm.
“Có thể sử dụng linh thạch của người khác để giải quyết thì không tính là chuyện to tát.” Cửu Hồi hài lòng chống nạnh: “Cùng lắm thì khi nào xài hết linh thạch, chúng ta lại đến Cửu Thiên Tông xin. Bọn họ và Thanh Lam Môn đều là đại tông môn nổi tiếng, không thể trơ mắt nhìn tiểu nhân vật như chúng ta chết dưới tay Ma tộc. Chỉ cần da mặt đủ dày, nhất định có thể lấy được linh thạch.”
Mạc trưởng lão lại cảm khái lần nữa, có nguyên nhân lúc trước sau khi ngọc giác của tông môn chạm vào Cửu Hồi, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục lóng lánh có thể làm mù mắt người khác.
Nhìn cái đầu thông minh này, quả thực rất thích hợp với Vọng Thư Các.
Nam Phong và bốn đệ tử chân truyền của Cửu Thiên Tông giả làm người buôn bán, đến Đào Lâm thành vào một buổi sáng sớm mù sương.
“Đại trận bảo vệ thành?” Một đệ tử cảm thấy kinh ngạc: “Tiểu tông môn như Vọng Thư Các dám bỏ ra rất nhiều linh thạch để mở ra đại trận bảo vệ thành à?”
“Bọn họ có gì phải tiếc, có phải xài tiền của mình đâu.” Một đệ tử khác nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai ngày trước mới lấy 150 vạn linh thạch của tông môn chúng ta.”
“Đừng nói bậy.” Nam Phong cắt ngang lời oán giận của đệ tử nội môn, hắn từ cổng thành nhìn vào trong, vài quán bán đồ ăn đã dọn ra, những người canh cổng vừa thay ca, tinh thần tốt.
Nhìn thấy nhóm Nam Phong ăn mặc như thương nhân, nồng nhiệt chào đón bọn họ vào thành, không quên quảng bá những đặc sản của Đào Lâm thành.
“Đào Lâm thành có đại trận bảo vệ thành, không cần nhiều người ở lại trong thành.” Nam Phong xoay người nhìn bốn người: “Thập Nhất ở lại, ba người khác quay về tông môn đi.”
Ba đệ tử từ chối một hồi, thấy Nam Phong đã quyết định, vì thế nghe lời rời đi.
“Sư huynh, sư huynh.” Sau khi ba đệ tử rời đi, Thập Nhất hơi tò mò và hưng phấn: “Chúng ta vào thành buôn bán cái gì? Trước khi gia nhập tông môn, nhà ta làm đậu hủ, làng trên xóm dưới đều thích mua đậu hủ của nhà ta, nếu ngươi không biết buôn bán cái gì, ta có thể làm đậu hủ.”
Nam Phong nói: “Không cần, trước khi rời khỏi tông môn, ta có lấy một ít vải, đủ để chúng ta buôn bán.”
“Được.” Thập Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người dạo ở trong thành hai ba ngày mới tìm được một tiệm đối diện với đường phố, sau khi sắp xếp toàn bộ vải, không ít người tới tiệm để xem náo nhiệt, nhưng không ai mua đồ cả.
Hai người ở trong tiệm suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Mỗi xấp vải trị giá cả trăm linh thạch, bọn họ đã để giá mười linh thạch, vì sao vẫn không có ai mua?
“Vải của chúng ta không tốt hay sao?” Thập Nhất chán nản.
Nam Phong nhìn kệ đầy vải, ngồi ở cửa cùng Thập Nhất, ngơ ngác nhìn người đi qua đi lại trên đường.
“Là bởi vì vải của các ngươi quá tốt.” Một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt cười tủm tỉm bước vào, phía sau là một nam tử cao lớn mặc trang phục gấm.
Nhìn thấy người tới, Nam Phong và Thập Nhất lấy tay áo che mặt, không dám nhìn hai người.
“Đừng che, ta đã nhận ra hai ngươi.” Cửu Hồi kéo tay áo Nam Phong xuống, quay đầu nhìn Thập Nhất: “Đạo hữu, chúng ta rất có duyên.”
Ngày Ngân Tịch thả công chúa của Ma giáo, nàng và vị đạo hữu này trò chuyện với nhau thật vui ở cửa viện dành cho khách, lúc này giả vờ không quen biết cũng đã muộn.
“Cửu Hồi…… đạo hữu.” Nam Phong đỏ mặt buông tay áo: “Tại sao ngươi ở đây?”
“Có hai thương nhân bán gấm lưu quang vào thành, hôm qua đã lan truyền khắp Đào Lâm thành, ngươi đoán xem tại sao ta tới đây?” Cửu Hồi chọn vài xấp vải ở trên kệ, đặt trước mặt hai người: “Ta muốn mấy xấp vải này, các ngươi mau tới tính tiền.”
Gấm lưu quang rẻ như vậy, không mua thì phí. Nàng không đành lòng nói với hai người, lời nói được lan truyền trong thành là “Có hai kẻ ngốc không biết làm ăn vừa đến thành”.
“Tổng cộng là 50 linh thạch, phần thừa ra là chúng ta tặng.” Thập Nhất cười ngượng ngùng, tùy ý nhận 50 linh thạch từ Cửu Hồi, nhét bảy tám xấp vải vào người Cửu Hồi.
“Ta đã nói rồi, làm gì có ai buôn bán như các ngươi?” Cửu Hồi cất vải vào trong nạp giới: “Người dân ở Đào Lâm thành toàn là người bình thường, vải mà bọn họ may quần áo đều được làm từ vải bông và vải lanh, ngày thường sử dụng tiền đồng và bạc vụn, ai sẽ trả tiền bằng linh thạch?”
“Cho dù các ngươi bán gấm lưu quang với giá một linh thạch cũng không có ai tới mua.” Cửu Hồi ngồi xuống ghế không khách sáo: “Nói đi, hai vị đồ đệ cao cấp của Cửu Thiên Tông tới Đào Lâm thành của chúng ta có việc gì hay sao?”
Nam Phong và Thập Nhất đỏ mặt, hai người ấp úng giải thích ý định.
“Chúng ta không có ý xấu, chỉ lo lắng Ma tộc sẽ đến trả thù người dân ở Đào Lâm thành, cho nên mới cải trang đến đây.” Nam Phong thấy Cửu Hồi đang cười, có vẻ không tức giận mới lấy hết can đảm tiếp tục giải thích: “Nếu đạo hữu thấy phiền, chúng ta có thể đi ra ngoài thành.”
“Ra ngoài thành thì các ngươi ở chỗ nào, treo trên cây à?” Cửu Hồi không nhịn được bật cười: “Hai vị đến đây là vì người dân Đào Lâm thành, làm sao ta lại thấy phiền được, ta muốn thay mặt dân chúng của Đào Lâm thành cảm tạ hai vị.”
Cửu Hồi đứng dậy chắp tay hành lễ với hai người.
“Không cần, không cần.” Thập Nhất và Nam Phong bật dậy khỏi ghế, một người đi đỡ Cửu Hồi, một người rót trà cho Cửu Hồi và Chỉ Du.
“Ngày mai các ngươi nên đổi đồ trên kệ đi, bán chén đũa nồi niêu gì đó, phù hợp hơn gấm lưu quang.” Cửu Hồi nhấp một ngụm trà: “Không được thì bán lá trà hoặc là mứt cũng được, để giá bằng tiền đồng và bạc vụn, linh thạch không phổ biến ở Đào Lâm thành.”
Điều quan trọng là, không thể để người dân của Đào Lâm thành nghĩ rằng, những người bạn mà nàng quen là hai kẻ ngốc. Cửu Hồi nàng đây vẫn có chút mặt mũi ở Đào Lâm thành.
“Cửu Hồi cô nương.” Một đại thẩm bán rau đi ngang qua, thấy Cửu Hồi ngồi ở trong tiệm, nhìn Nam Phong bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi và Chỉ Du lang quân lại trốn học à? Người bán hàng là người quen của ngươi hay sao?”
“Ta và bọn họ không quen!” Cửu Hồi vội vàng nói: “Ta chỉ đến xem vải của tiệm họ.”
Nam Phong: “……”
Mấy ngày trước, ngươi còn nói chúng ta là bạn bè, hiện giờ thì nói không quen?
“Cửu Hồi cô nương, Chỉ Du lang quân, các ngươi tới đây.” Đại thẩm bán rau kéo Chỉ Du và Cửu Hồi vào một góc, nói nhỏ: “Ta thấy người bán hàng của tiệm này không tỉnh táo lắm. Có người bình thường nào sử dụng gấm lưu quang trị giá mười linh thạch không? Tiệm đã mở được vài ngày, không bán được cũng không lo lắng, ngươi nói xem, đây có phải là người làm ăn đàng hoàng không?”
“Không giống lắm!” Cửu Hồi vội lắc đầu.
“Ngươi nhìn thấy không giống là được rồi.” Đại thẩm rất hài lòng với phản ứng của Cửu Hồi, vì thế nói tiếp: “Ta thấy hoặc là đầu óc bọn họ không ổn, hoặc là có động cơ thầm kín, ngươi nên tránh xa bọn họ, đừng để bọn họ làm hại ngươi.”
“Ừm ừm.” Cửu Hồi ngoan ngoãn gật đầu.
Đại thẩm bán rau hài lòng rời đi, Cửu Hồi quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Nam Phong và Thập Nhất.
Thập Nhất: “Cửu Hồi đạo hữu, chúng ta là người tu luyện, từ trước đến nay luôn có tai thính và mắt tinh.”
Nam Phong: “Chúng ta đã nghe thấy những lời các ngươi vừa nói.”
“Khụ.” Cửu Hồi ho khan, ngẩng đầu nhìn trời: “Các ngươi vừa tới Đào Lâm thành, bọn họ còn chưa hiểu rõ về các ngươi. Sau một thời gian, bọn họ sẽ biết, tính cách của các ngươi trong sáng như thủy tinh.”
Nam Phong, Thập Nhất: “……”
Lời khen rất hay, nhưng không chân thành.
Tâm trạng của Nam Phong càng phức tạp hơn, cái gọi là tình bạn, hóa ra là cát trên mặt đất, trăng trong nước, sẽ bị gió thổi bay đi.
Nàng thậm chí không muốn thừa nhận rằng bọn họ là bạn bè ở trước mặt dân chúng Đào Lâm thành!
Đó là một tình bạn giả dối đến cỡ nào!
Đối mặt với ánh mắt trách móc của Nam Phong, lương tâm của Cửu Hồi mơ hồ đau nhói, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hay là ta giúp các ngươi lập danh sách những mặt hàng thích hợp để bán ở Đào Lâm thành?”
Không đợi Nam Phong và Thập Nhất mở miệng, Cửu Hồi vẫy tay với Chỉ Du: “Chỉ Du, ngươi tới phụ.”
“Ây chà, các ngươi đừng nóng giận.” Cửu Hồi vừa thấp giọng đọc danh sách các món đồ với Chỉ Du, vừa nói với Nam Phong: “Một tiểu cô nương 18 tuổi ngây thơ và bất lực, thỉnh thoảng mắc vài lỗi nhỏ vì sĩ diện, ta cảm thấy có thể tha thứ được.”
“Ừ, có thể tha thứ.” Chỉ Du cầm bút viết như rồng bay phượng múa trên giấy, vẫn không quên nói giúp Cửu Hồi.
Nam Phong, Thập Nhất: “……”
Bọn họ có thể nói gì?
Đương nhiên đành nở nụ cười để bày tỏ sự chấp nhận.
Hơn nữa bọn họ ẩn danh giả làm thương nhân tới Đào Lâm thành, vốn đã yếu lý, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện nhỏ khác.
“Được rồi, các ngươi cứ tùy tiện chọn hai thứ trong đây bán là được.” Cửu Hồi cầm danh sách mà Chỉ Du đã viết xong, dùng linh lực thổi khô mực: “Sau này nếu có vấn đề gì khác không hiểu, cứ việc tới Vọng Thư Các tìm ta và Chỉ Du.”
“Đa tạ.” Nam Phong nhìn bầu trời: “Đã muộn rồi, ta mời các ngươi dùng bữa tối rồi trở về.”
“Hôm nay không cần.” Cửu Hồi lịch sự từ chối: “Mấy ngày nữa lại nói, mấy ngày nữa lại nói.”
Ít nhất phải đợi đến khi bọn họ thay thế gấm lưu quang, những người khác không còn gọi là hai kẻ ngốc nữa, nàng và Chỉ Du mới có thể đi ăn ké bữa cơm này.
Nam Phong: “……”
Tuy rằng Cửu Hồi từ chối rất khéo léo, nhưng hắn liếc mắt đã nhìn thấu ý tưởng của nàng.
Có lẽ, đây là sự trưởng thành?
“Chúng ta đi trước, lần sau gặp nhé.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du rời đi, mặc kệ tâm trạng của Nam Phong phức tạp đến cỡ nào.
Nàng mới 18 tuổi, chỉ không muốn mang theo Chỉ Du đi với bọn họ cùng nhau mất mặt mà thôi, nàng có ý xấu gì đâu?!
Mang theo Chỉ Du ra khỏi thành, Cửu Hồi cuối cùng không nhịn được, ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha ha, làm sao lại có người tới Đào Lâm thành giả làm thương nhân bán gấm lưu quang!”
Thảo nào người dân ở Đào Lâm thành sẽ đến phủ thành chủ báo cáo hai người bọn họ, điều này rõ ràng nói cho mọi người biết, hai người bọn họ hành động không bình thường.
Chỉ Du đỡ cánh tay Cửu Hồi, lặng lẽ chờ.
Khi Cửu Hồi cười xong, hắn mới chậm rãi nói: “Nam Phong quả thật quá…… thành thật.”
Trí tuệ cảm xúc cao: Thành thật.
Trí tuệ cảm xúc thấp: Không có ý thức chung.
Cửu Hồi cười mệt mỏi, lười điều khiển phi kiếm, dứt khoát nhảy lên phi kiếm của Chỉ Du: “Tuy Nam Phong quá thành thật, nhưng làm cho người ta thích hơn cọng rau già Bộ tiên tôn kia.”
“Ngươi ghét Bộ Đình?” Tốc độ của phi kiếm của Chỉ Du không mau, hai người chậm rãi lơ lửng trên không trung, vẻ mặt nhàn nhã.
“Ngươi không thích ông ta.” Cửu Hồi nói một cách đương nhiên: “Ngươi không thích ông ta, dĩ nhiên ta cũng ghét giống ngươi, chẳng lẽ ta đã hiểu sai ý?”
“Không có.” Khóe miệng Chỉ Du cong lên, sau đó cố gắng kìm nén: “Ta cũng ghét ông ta.”
“Với tình bạn của hai ta, ta chắc chắn sẽ đứng về phía ngươi.” Cửu Hồi vừa dứt lời, đột nhiên một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, bao phủ nàng và Chỉ Du.
“Ta khuyên các ngươi đừng cử động.” Mấy kẻ Ma tộc từ trên trời hiện ra: “Đây là lưới nuốt và hủy diệt hồn của Ma tộc, là pháp khí được thiết kế đặc biệt để kiềm chế tu sĩ Nhân tộc, các ngươi càng giãy giụa mạnh, linh đài sẽ bị phá hủy càng nhiều.”
Nghe vậy, Cửu Hồi nghiêng đầu nhìn Chỉ Du, cất con dao giết heo đã rút ra một nửa, nàng nhìn thanh niên Ma tộc cầm đầu: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn giao dịch với hai ngươi.” Thanh niên Ma tộc đi đến trước mặt hai người: “Hai ngươi là đệ tử của Vọng Thư Các, nhất định biết cách đóng cửa đại trận bảo vệ Đào Lâm thành. Chỉ cần các ngươi chịu đóng cửa đại trận bảo vệ núi, ta tạm tha mạng cho hai ngươi, nếu các ngươi không muốn, ta sẽ……”
“Được!”
Thanh niên Ma tộc chưa kịp nói lời tàn nhẫn đã nghe thấy một câu trả lời dứt khoát.
Hắn sững sờ, đối phương trả lời quá nhanh khiến hắn nghi ngờ mình đã nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói được.” Cửu Hồi lặp lại: “Ta và sư đệ có tình cảm sâu sắc như chị em ruột. Ngươi thả hắn trở về thành để hắn đi đóng đại trận bảo vệ thành, ta có thể ở lại làm con tin.”
Thanh niên Ma tộc không dám tin: “Ý của ngươi là, để giữ mạng mình, ngươi sẵn sàng hy sinh cả tòa thành?”
Khí phách đâu? Chính trực đâu?
Tinh thần phản kháng của tu sĩ chính đạo đâu?
“A?” Cửu Hồi nghi ngờ, hỏi lại: “Đây chẳng phải là thứ ngươi muốn hay sao?”
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề.
Thanh niên Ma tộc: “……”
Đây là kết quả hắn muốn, nhưng kết quả tới quá dễ dàng khiến hắn có cảm giác thất vọng không thể giải thích được.
“Được rồi!” Thanh niên Ma tộc nghiến răng, hắn chưa bao giờ gặp phải tu sĩ hèn nhát tham sống sợ chết như thế.