Thanh niên Ma tộc bắt đầu bấm tay niệm thần chú, bấm được nửa chừng lại buông tay, hắn nghi ngờ nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du đang im lặng: “Ngươi thật sự không lừa ta?”
“Ngươi dùng vật quý báu của Ma tộc để bắt chúng ta, còn sợ ta lừa ngươi à? Cho dù ngươi không tin ta, thì cũng nên tin bảo vật của Ma tộc chứ.” Cửu Hồi dựa vào người Chỉ Du: “Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự muốn nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào.”
Nếu ngươi thật sự muốn nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào là sao?!
Nghe câu nói đó, một ngọn lửa không tên trào ra trong đầu thanh niên Ma tộc.
“Nếu ngươi không yên tâm, có thể lấy linh thạch hối lộ chúng ta. Con người của ta thấy tiền là sáng mắt, nhát gan và sợ phiền phức, chỉ cần ngươi đồng ý đưa tiền, ta có thể giúp ngươi dụ người rời khỏi phủ thành chủ.” Cửu Hồi rúc trong lưới, không nhúc nhích: “Tuy nhiên nhị thiếu chủ của phủ thành chủ cũng hơi quen biết ta, nếu muốn ta làm chuyện này, ngươi cần thêm tiền.”
“Bản lĩnh không lớn mà suy nghĩ hay ghê.” Thanh niên Ma tộc bị bộ dạng tham lam và hèn nhát của Cửu Hồi làm cho ghê tởm: “Ngươi câm miệng đi, nói thêm nữa thì ta sẽ làm thịt ngươi.”
Hắn nhìn qua Chỉ Du: “Ta cho ngươi nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, nếu ngươi không mở ra đại trận bảo vệ Đào Lâm thành, ta sẽ giết nàng.”
Chỉ Du không nói gì, ngẩng đầu nhìn thanh niên Ma tộc. Thanh niên Ma tộc bấm thủ quyết, thả Chỉ Du ra khỏi lưới nuốt hồn, chĩa kiếm vào Cửu Hồi: “Bắt đầu tính giờ từ bây giờ.”
Chỉ Du đứng tại chỗ nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi phất tay với hắn: “Ngươi đi mau đi, nhớ rõ nửa canh giờ đó.”
“Được.” Chỉ Du không nhìn nữa, xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng Chỉ Du rời đi không chút do dự, thanh niên Ma tộc cười nhạo, quay đầu cúi xuống nhìn Cửu Hồi đang ngồi trong lưới không dám nhúc nhích: “Ngươi hy sinh để hắn đi trước, nhưng hắn không có chút do dự, nếu sau nửa canh giờ, Đào Lâm thành không có động tĩnh, ngươi sẽ……”
Hắn nhướng mày: “Ngươi sẽ trở thành vật hi sinh.”
Cửu Hồi ngửa đầu nhìn hắn: “Nếu hắn không trở lại, một mình ta đổi lấy tánh mạng của cả tòa thành, chẳng phải rất có lời hay sao?”
Thanh niên Ma tộc nghe nàng nói vậy cũng không tức giận, hắn có vẻ không để ý Chỉ Du có trở về hay không, cũng không thèm để ý Chỉ Du có thể mở ra đại trận bảo vệ Đào Lâm thành hay không, sự kiên trì và nghi ngờ vừa rồi biến thành không chút để ý.
“Vì sao không để hắn ở lại, còn ngươi đi mở đại trận bảo vệ thành?” Thanh niên Ma tộc ngồi xếp bằng ở trước mặt Cửu Hồi, cách lưới nuốt hồn, hắn nhìn Cửu Hồi như đang nhìn một kẻ ngốc: “Loại nữ nhân như ngươi, đầu óc phát triển như thế nào?”
“Bởi vì trước khi hắn rời đi, ta đã viết hai chữ trong lòng bàn tay của hắn.” Cửu Hồi cười khẽ.
“Chữ gì?”
Thanh niên Ma tộc nhìn Cửu Hồi không chớp mắt, chờ nàng trả lời, hắn rất tò mò.
“Tin ta.”
“Cái gì?” Thanh niên Ma tộc sửng sốt.
“Ta bảo hắn tin tưởng ta.” Cửu Hồi đột ngột đứng dậy, đá thanh niên Ma tộc đang ngồi xếp bằng trước mặt nàng, dao giết heo lại xuất hiện trong tay. Dao giết heo rỉ sét tung bay trong tay nàng, bảo vật của Ma tộc tựa như một tấm lưới đánh cá bình thường, bị nàng dễ dàng cắt đứt.
“Tại sao lưới nuốt hồn không có tác dụng đối với ngươi?!” Thanh niên Ma tộc đứng dậy khỏi mặt đất, thấy Cửu Hồi cầm dao lao tới, hắn vội vàng lấy dao xương để phản công.
Đinh!
Con dao làm bằng xương trăn một vạn năm tuổi bị dao giết heo làm cho run rẩy, sắc mặt của thanh niên Ma tộc thay đổi rõ rệt, hắn bấm tay niệm thần chú, miễn cưỡng tránh được đòn tiếp theo của đối phương.
Mấy Ma tộc khác nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xúm lại tiến lên, đánh nhau với Cửu Hồi.
Cửu Hồi không quan tâm đến các Ma tộc khác, nàng vung dao đánh lui các Ma tộc khác, tập trung vào thanh niên Ma tộc để đánh bại hắn.
Thanh niên Ma tộc cũng ý thức được Cửu Hồi không có ý định buông tha cho hắn, hắn nghiến răng, cắn ngón trỏ, vạch lên dao xương: “Thôn thiên mãng!”
Bóng con trăn nuốt trời thật lớn xuất hiện ở phía sau hắn, Cửu Hồi nhón chân, tránh đuôi trăn khổng lồ: “Có thể sử dụng trăn ác vạn năm để luyện chế pháp khí, xem ra ngươi có chút địa vị ở Ma tộc.”
“Thế nào, sợ hãi à?” Thanh niên Ma tộc khoanh tay: “Ta thấy ngươi khá xinh, nếu ngươi chịu giống như Ngân Tịch, bỏ linh để nhập ma làm tiểu thiếp của ta, ta sẵn sàng tha mạng cho ngươi.”
“Bản lĩnh không lớn mà suy nghĩ hay ghê.” Cửu Hồi cười nhạo.
Thanh niên Ma tộc nhớ ra những lời này là lời mình vừa cười nhạo nàng, không ngờ nàng trả lại cho hắn ngay lúc này.
“Mỹ nhân chỉ muốn chết, vậy ta sẽ thực hiện tâm nguyện cho ngươi.” Thanh niên Ma tộc bấm tay niệm thần chú, dùng ma khí khống chế con trăn: “Đi, giết nàng ta!”
Con trăn khổng lồ gầm lên, há cái miệng đầy máu tấn công Cửu Hồi. Cửu Hồi lấy ra một pháp khí phòng hộ để ngăn đòn tấn công của nó.
Nàng ngửa đầu nhìn con trăn tựa như tòa nhà cao cả trăm thước, nhanh nhẹn cất dao giết heo, vút lên trên không biến thành cây cung, vô số linh tiễn hình thành sau lưng nàng.
“Cái…… Cái gì thế?!” Thanh niên Ma tộc nhìn vô số mũi tên đầy trời như lông trâu, hoảng sợ nhìn Cửu Hồi: “Ngươi là ai?”
“Là người sẽ lấy mạng ngươi!” Cửu Hồi buông dây cung, mũi tên rơi xuống như mưa bão, con trăn cao bằng cả trăm tầng lầu bị đâm thành một con sâu bướm khổng lồ.
“Đi!” Cửu Hồi búng tay, linh tiễn nổ tung, con trăn khổng lồ rên rỉ thống khổ, biến thành làn khói xanh biến mất.
Răng rắc.
Con dao xương trên tay thanh niên Ma tộc nứt ra, hắn che ngực nôn ra máu, hoảng sợ nhìn Cửu Hồi: “Ngươi là tu sĩ đã làm Ngân Tịch bị thương mấy ngày trước phải không?”
Cửu Hồi phớt lờ hắn, nàng lại lấy dao giết heo ra, đâm thẳng vào thắt lưng hắn.
“Tam hoàng tử điện hạ!” Mấy Ma tộc khác bị linh lực của Cửu Hồi đánh bay đều rống giận: “Đừng làm tổn thương điện hạ của ta!”
“Tam hoàng tử?” Ngay khi mũi dao chạm vào eo và bụng của thanh niên Ma tộc, Cửu Hồi rút dao giết heo lại, giơ tay quạt thanh niên Ma tộc thành con quay bất khả chiến bại. Sau khi hắn tự do xoay tròn rồi rơi xuống đất, nàng đạp lên ngực hắn: “Ngươi là Tam hoàng tử của Ma tộc?”
Thanh niên Ma tộc ho khan hai cái, phun ra vài ngụm máu.
“Không lo làm hoàng tử, ngươi chạy tới đây làm gì?” Cửu Hồi liếc nhìn mấy kẻ Ma tộc đang có ý đồ tới cứu hắn: “Nếu các ngươi lại tiến lên một bước, ta sẽ đâm chết hắn.”
“Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi đừng giết điện hạ của chúng ta.” Vài Ma tộc vội vàng lùi ra sau vài bước, lo lắng nhìn Cửu Hồi: “Chỉ cần ngươi đồng ý thả điện hạ, có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Cửu Hồi không để ý tới bọn họ, nàng dùng chân nghiền Tam hoàng tử: “Ngươi thông minh hơn hoàng tử ngu xuẩn lần trước một chút, tuy rằng không thông minh hơn bao nhiêu, ít nhất đã mang theo trợ giúp khi đi ra ngoài.”
“Ngươi đang nói đến lão Nhị à?” Tam hoàng tử nằm dưới đất, ngửa đầu nghi ngờ nhìn Cửu Hồi: “Chẳng lẽ hắn cũng thua ở trong tay ngươi?”
Một chữ “cũng” đã thể hiện sự khiếp sợ và phức tạp trong nội tâm hắn.
“Không phải.” Cửu Hồi lắc đầu: “Hắn thua dưới tay người mà ngươi vừa thả chạy.”
Tam hoàng tử: “……”
“Có duyên mới gặp nhau, hay là ngươi kể ta nghe những chuyện thú vị của Ma tộc, biết đâu tâm trạng ta vui vẻ sẽ thả ngươi đi.” Cửu Hồi lấy ra một pháp khí kết giới, bao phủ hai người ở trong pháp khí, mặc cho Ma tộc bên ngoài có tấn công như thế nào, kết giới này vẫn thờ ơ.
“Ngươi muốn làm gì điện hạ?!”
“Ngươi thả điện hạ ra!”
“Gào rống cái gì, kêu nữa thì ta sẽ chặt hắn!” Cửu Hồi rút một thanh kiếm ra, đâm vào tai Tam hoàng tử, Ma tộc bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.
“Nào, ta hỏi, ngươi đáp.” Cửu Hồi giẫm lên người Tam hoàng tử, nhìn xuống hắn: “Ai dẫn ngươi tới kiếm chuyện ở Đào Lâm thành?”
“Ngươi thực ra là ai, làm sao có tu sĩ Nhân tộc không sợ lưới nuốt hồn?” Tam hoàng tử vẫn không hiểu, tại sao bảo vật của Ma tộc lại vô dụng đối với Cửu Hồi giống như lưới đánh cá bị rách.
“Có lẽ do bảo vật của Ma tộc đã cất lâu quá nên mất tác dụng chăng?”
“Tuyệt đối không thể nào!” Tam hoàng tử phản bác.
“Ta đang hỏi ngươi, hay là ngươi hỏi ta?!” Cửu Hồi đạp mạnh lên ngực Tam hoàng tử, Tam hoàng tử hét lên đau đớn, hắn có cảm giác xương cốt của mình đã bị nữ nhân này giẫm gãy.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tam hoàng tử cố gắng quay đầu lại nhìn, thì thấy người rời đi đã trở lại.
Thấy Chỉ Du xuất hiện, các Ma tộc bị chặn ở bên ngoài kết giới vui mừng khôn xiết, bọn chúng lần lượt lấy vũ khí ra, quay qua nói với Cửu Hồi: “Mau thả điện hạ ra, nếu không chúng ta sẽ giết hắn!”
Vừa dứt lời, bóng dáng Chỉ Du lóe lên, tựa như chỉ vẫy tay áo, đám Ma tộc nằm toàn bộ ở dưới đất rên rỉ.
“Quên nói cho các ngươi biết, Nhị hoàng tử của các ngươi đã bị sư đệ của ta bắt đấy.” Cửu Hồi mỉm cười: “Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”
Tam hoàng tử: “……”
Ma tộc nằm dưới đất chỉ còn lại nửa cái mạng: “……”
Chỉ Du bước qua đám Ma tộc đang rên rỉ trên mặt đất, đi đến cạnh kết giới, hắn sâu kín nhìn Cửu Hồi: “Ta không yên tâm về ngươi.”
Cho nên hắn quay lại.
“Giơ tay ra.” Cửu Hồi đưa tay về phía Chỉ Du.
Chỉ Du ngoan ngoãn duỗi tay ra, Cửu Hồi nắm tay hắn, kéo hắn vào trong kết giới: “Ta đang thẩm vấn Tam hoàng tử, vui lắm.”
Tam hoàng tử phun ra một ngụm máu, hắn không hề thấy vui chút nào.
“Đừng chỉ lo hộc máu, mau trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.” Buông tay Chỉ Du ra, Cửu Hồi quơ con dao giết heo: “Ta còn nhỏ, nhát gan nữa, lỡ như ta run tay vô tình đâm trúng chỗ nào đó sẽ không tốt đâu.”
Tuy Tam hoàng tử được Ma hậu cưng chiều không nên thân, nhưng đầu óc vẫn bình thường. Biết sự sinh tử của mình nằm trong tay Cửu Hồi, hắn thành thật nói: “Không ai dẫn ta tới cả, ta nghe Sa La Gia nói, nàng ta và Ngân Tịch đều bị thương ở Đào Lâm thành, nên tới xem thử.”
“Sa La Gia là vị công chúa yêu đương với Ngân Tịch phải không?” Đây là lần đầu tiên Cửu Hồi nghe thấy tên của công chúa Ma tộc từ người khác: “Nàng ta đã nói với ngươi, nàng ta và Ngân Tịch bị thương ở Đào Lâm thành à?”
“Đúng vậy.” Tam hoàng tử nói tiếp: “Nếu không nhờ nữ nhân ngu ngốc Sa La Gia kia chỉ lo yêu đương, ta cũng không biết Đào Lâm thành có giấu một cao thủ như ngươi.”
“Có khi nào có một khả năng, không phải ta giỏi, mà do ngươi quá yếu?” Cửu Hồi nhấc chân khỏi người Tam hoàng tử, dùng linh lực trói chặt hắn: “Với chút tu vi này của ngươi, thậm chí không thể sử dụng một phần mười sức mạnh của con dao xương trăn, mà cũng dám chạy tới gây chuyện ở Đào Lâm thành?”
Tam hoàng tử phản bác: “Nếu bảo vật của Ma tộc có tác dụng đối với ngươi, làm sao ta thua được?”
“Ngươi còn ngoan cố cãi lại?!” Cửu Hồi ngẩng đầu, Tam hoàng tử sợ hãi rụt cổ.
“Nhị hoàng tử trộm khí cực ác, ngươi trộm lưới nuốt hồn, Ma tộc của các ngươi có bao nhiêu bảo vật cực phẩm mà các ngươi mới có thể tùy tiện trộm ra ngoài?” Cửu Hồi liếc Tam hoàng tử, với đầu óc của bọn họ, muốn trộm bảo vật của Ma tộc, e rằng không hề dễ dàng: “Có người giúp ngươi phải không?”
“Ngân Tịch bị nội thương, cần một loại thuốc bí mật mà ta có.” Tam hoàng tử thành thật trả lời: “Ta trao đổi với Sa La Gia, nàng ta giúp ta trộm lưới nuốt hồn, ta đưa cho nàng ta thuốc bí mật kia. Nàng ta được phụ vương yêu thương nhất, lại ở trong nội cung, rất dễ trộm lưới nuốt hồn.”
Cửu Hồi nhướng mày: “Nhị hoàng tử lấy ra khí cực ác, cũng là nàng ta giúp trộm ra hay sao?”
“Ta không biết.” Nhắc tới Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử không che giấu sự khinh thường trong giọng nói của mình: “Ta không quen với loại ngu xuẩn đó.”
“Ngươi không thông minh hơn hắn bao nhiêu đâu.” Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú, ngón trỏ của tay phải chỉ lên trán Tam hoàng tử.
“Ngươi đã làm gì ta?” Tam hoàng tử phát hiện đầu óc mình không chịu khống chế, nhớ lại những chuyện mà mình đã làm mấy năm nay, khi ngón trỏ của Cửu Hồi rời đi, hắn nhích mông ra sau: “Ngươi là thứ gì?”
“Hóa ra là một cục cưng ngoan ngoãn được mẫu thân bảo bọc kỹ lưỡng.” Cửu Hồi hao phí không ít linh lực, tìm tòi toàn bộ ký ức của Tam hoàng tử, rút tay lại hơi mệt mỏi, nàng nhìn Tam hoàng tử với vẻ mặt quái lạ.
Các Ma tộc khác ăn thịt người và uống máu người, lấy sự oán hận của người sống để luyện chế đan dược và pháp khí. Vị Tam hoàng tử này ngày ngày dẫn thủ hạ của mình lang thang trong ma đô, việc làm mà hắn thích nhất hàng ngày là nghe thủ hạ thổi phồng sự dũng cảm và tính toán vô song của hắn, đồng thời coi thường tất cả huynh đệ và muội muội như nhau.
Ngay cả khi hắn tới Đào Lâm thành gây rối cũng là do nghe Sa La Gia nói: “Cho dù Tam ca đi đến Đào Lâm thành, cũng không thể nào rút lui an toàn”, hắn mới thừa dịp Ma hậu đi ra ngoài, chạy tới Đào Lâm thành gây chuyện.
“Ai nói ta cần mẫu hậu bảo bọc?!” Tam hoàng tử phản ứng dữ dội đối với những lời này: “La Ha ta đây thông minh bẩm sinh, sẽ là Ma Vương tiếp theo, không cần nghe theo mệnh lệnh của người khác.”
“Ngươi và Sa La Gia, ai có tu vi cao hơn?”
“Sa La Gia chẳng qua là con của gian phi, huyết mạch hạ tiện, làm sao có thể so sánh với ta!”
“Ta đã hiểu, tu vi của nàng ta cao hơn ngươi.” Cửu Hồi đặt tay lên cánh tay Chỉ Du, cách ống tay áo, một luồng linh lực được đưa vào cơ thể nàng.
Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, nhoẻn miệng cười với hắn, sau đó lấy một viên đan dược trong nạp giới ra, nắm cằm Tam hoàng tử, nhét vào miệng hắn.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Tam hoàng tử nhận thấy trong cơ thể mình có một luồng khí âm hàn, muốn dùng ma lực ép thứ đó ra ngoài, nhưng hắn vừa có suy nghĩ này thì lập tức đau bụng.
Được nuông chiều từ bé, hắn chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, hắn đau đớn cuộn tròn trên mặt đất.
“Tam hoàng tử chớ lộn xộn, ngươi càng giãy giụa nhiều thì sẽ bị phản ứng dữ dội hơn.” Cửu Hồi lắc chai đựng đan dược: “Thuốc này của ta tuy không phải là bảo vật bí mật của giới tu chân, nhưng dư sức đối phó với Tam hoàng tử.”
Tam hoàng tử La Ha đau đớn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Ta biết, cho dù là thiếu thành chủ nổi điên, hay là hoàng tử lão đại của Ma tộc tự xưng là ông trời thứ hai, đều có thể hiểu tiếng người.” Cửu Hồi khẽ cười: “Chỉ cần giáo dục tốt, tất cả đều có thể trở thành bé ngoan.”
Tam hoàng tử La Ha uất ức cúi cái đầu cao quý.
Cửu Hồi lấy một viên thuốc giải nhét vào miệng La Ha, sắc mặt tái nhợt của La Ha lại hồng hào, hắn hoảng sợ nhìn Cửu Hồi, không dám mở miệng khiêu khích.
“Viên thuốc giải này chỉ có thể đảm bảo cho ngươi sử dụng ma khí bình thường trong vòng sáu tháng, nếu sáu tháng sau ngươi không ăn thuốc giải, chỉ cần sử dụng ma khí sẽ đau đớn muốn chết như vừa rồi.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nói: “Xem như ngươi chưa phạm sai lầm lớn, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, nhưng mạng của các ngươi không thể phí phạm.”
Tam hoàng tử trao đổi ánh mắt với mấy kẻ Ma tộc ngoài kết giới: “Ngươi muốn gì?”
“Giao toàn bộ những thứ có giá trị trên người các ngươi ra đây.” Cửu Hồi chống nạnh: “Để lại tiền tài mua mạng sống.”
Tam hoàng tử hoảng hốt, nhất thời không thể phân biệt được, hắn và thiếu nữ này, ai mới là người Ma tộc thực sự.
“Không muốn đưa?” Cửu Hồi lấy dao giết heo ra.
“Đưa, đưa, đưa.” Tam hoàng tử không nhúc nhích được: “Ít nhất ngươi thả ta ra trước chứ.”
“Chỉ Du, ngươi đi thu tiền mấy người bên ngoài, ta sẽ thu tiền hắn.” Cửu Hồi thu hồi linh lực, nhướng mày: “Nhanh lên.”
Pháp khí, đan dược, linh thạch, đá ma lực, đá quý……
La Ha moi hết đồ đạc trên người, nén giận nhìn Cửu Hồi: “Cái này được rồi chứ?”
“Móc đá quý trên giày của ngươi ra, trên phát quan nữa.” Cửu Hồi gỡ bỏ kết giới, ném một cái bao tải xuống đất: “Bỏ mọi thứ vô túi.”
Tam hoàng tử và mấy Ma tộc bị đánh bầm dập mặt mũi thành thật xếp hàng bỏ đồ vào bao tải. Một Ma tộc mặc áo choàng thêu chỉ vàng nên thành thật cởi ra bỏ vào bao tải luôn.
“Tiên tử, chúng ta đã giao hết đồ rồi, xin ngài tha mạng cho điện hạ.” Các hộ vệ Ma tộc mang giày gồ ghề, bảo vệ Tam hoàng tử ở giữa bọn họ.
“Ngươi.” Cửu Hồi chỉ Tam hoàng tử, “Nhặt đồ ở dưới đất lên.”
Tam hoàng tử La Ha nhìn theo ánh mắt của Cửu Hồi, thấy con dao xương trăn vạn năm đã bị nứt thành từng mảnh nhỏ. Hắn xuýt nữa không kìm được nước mắt nam nhi, đây là vũ khí yêu thích nhất của hắn, hiện giờ đã chết không toàn thây.
Có rất nhiều cách làm bẽ mặt hắn, nữ nhân này đã chọn cách độc ác nhất.
Có hộ vệ muốn giúp La Ha nhặt lên, bị Chỉ Du ngăn lại, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Không cho ngươi đi.”
Cửu Hồi bảo ai đi thì chỉ có người đó đi.
Hộ vệ của Ma tộc hít một hơi thật sâu, lùi lại trong sự giận dữ.
Tam hoàng tử cuối cùng không cầm được nước mắt nam nhi, đầu bù tóc rối, mang đôi giày thủng lỗ chỗ, ngồi xổm xuống đất, nhặt từng mảnh vỡ của con dao xương trăn.
Hắn sống hơn một trăm tuổi, chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.
“Thuốc giải chỉ có tác dụng trong sáu tháng, sáu tháng sau nếu ngươi muốn tiếp tục sử dụng ma lực bình thường, nhớ tới gặp ta mua thuốc giải. Nhưng nếu Ma tộc các ngươi lại đến Đào Lâm thành quấy rối, hoặc là tổn thương đồng môn của ta, ta chỉ có thể chết cùng Tam hoàng tử.”
Cửu Hồi nhìn đám hộ vệ Ma tộc: “Hy vọng chư vị truyền những lời này cho Ma hậu nương nương, tại hạ chỉ là một cục đá bình thường, Tam hoàng tử lại là một bình ngọc quý, ta tin rằng Ma hậu nương nương biết nên lựa chọn như thế nào.”
Nói xong, Cửu Hồi buộc bao tải, cười cong cả mắt: “Ta từ trước đến giờ đều tốt bụng, lần sau Tam hoàng tử tới lấy thuốc giải, ta chỉ tính tiền thuốc cho ngươi là 50 vạn linh thạch thôi.”
Tam hoàng tử rơi nước mắt càng dữ dội hơn.
“Các ngươi còn chưa đi?” Cửu Hồi nhìn bầu trời: “Nếu không đi, ta sẽ đổi ý, ta đếm ngược đến mười. Mười, chín, tám……”
Nhìn hộ vệ Ma tộc đỡ Tam hoàng tử vội vàng rời đi, Cửu Hồi khoanh tay, chậc lưỡi nói: “Nhìn kìa, một đứa trẻ nghịch ngợm đến đâu cũng biết co được dãn được.”
“Chỉ Du, ngươi không tò mò, vì sao ta tha mạng cho Tam hoàng tử của Ma tộc à?” Cửu Hồi quay đầu lại nhìn Chỉ Du.
“Vì…… để lấy 50 vạn linh thạch của hắn trong vòng nửa năm?” Chỉ Du lấy khăn tay ở trong tay áo ra, bước tới đặt lên mu bàn tay Cửu Hồi, nhẹ nhàng lau tay cho nàng.
“Linh thạch chỉ là chuyện thuận tiện thôi, chủ yếu là vì không thể để hắn chết ở Đào Lâm thành được.” Cửu Hồi không giấu diếm việc nàng đã tìm tòi ký ức của Tam hoàng tử: “Ta dùng pháp thuật tìm tòi ký ức của hắn, phát hiện Ma Vương đã già yếu, sắp ngã xuống, rất nhiều chuyện ở Ma tộc đều do Ma hậu xử lý. Nếu Tam hoàng tử chết ở Đào Lâm thành, Ma hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Đào Lâm thành.”
Tam hoàng tử là uy hiếp lớn nhất của Ma hậu, nếu hắn chết ở trong tay nàng, Ma hậu chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù toàn bộ Đào Lâm thành và Vọng Thư Các. Nhưng nếu nàng bắt được điểm yếu của Tam hoàng tử, Ma hậu ngược lại sẽ kiêng kị.
“Điều quan trọng nhất là, Ma Vương tiếp theo không thể là người thông minh.” Cửu Hồi thở dài, “Ta đánh giá cao những người thông minh và giỏi chiến lược, nhưng nếu bà ta là kẻ thù của chúng ta thì không tốt lắm.”
Chỉ Du cầm cái khăn mà Cửu Hồi đã lau tay: “Chúng ta phải làm gì?”
“Không cần làm gì cả.” Cửu Hồi bỏ bao tải đầy tràn vào nạp giới: “Chờ.”
“Chờ?”
“Tam hoàng tử tung tăng trở về Ma tộc, Ma tộc sẽ tạm thời không có động tĩnh gì.” Cửu Hồi duỗi eo: “Mấy ngày nữa sư phụ sẽ xuất quan, đợi sư phụ xuất quan, ta sẽ dẫn ngươi về thôn chơi mấy ngày.”
“Được…… Được.” Chỉ Du chắp tay sau lưng, ngón tay xoa cái khăn, gương mặt hơi ửng đỏ dưới ánh trăng.
----------------------
“Ngạn Bách sư huynh.”
Ngạn Bách đang luyện hồ cầm dưới tàng cây, thấy Chỉ Du một mình tới tìm hắn, kinh ngạc đặt hồ cầm xuống: “Tiểu sư đệ?”
Ngày thường tiểu sư đệ luôn đi cùng tiểu sư muội Cửu Hồi, hôm nay là lần đầu tiên tới gặp hắn một mình.
“Tới đây, ngồi xuống nói chuyện.” Ngạn Bách mời Chỉ Du ngồi, rót một chén trà cho hắn: “Có chuyện gì thì cứ việc nói với sư huynh, sư huynh sẽ cùng ngươi giải quyết, không có tiền xài à?”
Hắn bắt đầu cởi túi tiền trên thắt lưng.
“Không phải.” Chỉ Du cầm chén trà, không biết nên nói như thế nào.
“Là làm gì sai hay sao?” Ngạn Bách ngừng cởi túi tiền, nở nụ cười hiền lành: “Đừng sợ, cùng lắm thì sư huynh sẽ giúp ngươi cầu xin cho.”
“Ta muốn hỏi ngươi, lần đầu tiên đến nhà bạn, nên chú ý cái gì.” Bàn tay Chỉ Du rất đẹp, lúc này hắn đang nắm chặt chén trà, trông có chút luống cuống.
Ngạn Bách không ngờ hắn sẽ hỏi điều này, đứng dậy vỗ vai hắn: “Hãy đợi ta một lát.”
Không bao lâu sau, Ngạn Bách cầm mấy quyển sách ra, hắn vỗ lớp bụi thật dày trên sách: “Đây là vài quyển sách do học giả viết về giao tiếp giữa người với người và đạt tới đỉnh cao của cuộc sống, bên trong cái gì cũng có, ngươi lấy về xem đi.”
“Cảm ơn sư huynh.” Chỉ Du cầm sách, nhìn tên trên bìa.
Quyển sách đầu tiên là 《Những năm ta lấy lòng Thái Sơn đại nhân và trở thành người giàu nhất thành》, quyển thứ hai là 《Sau khi trở thành người ở rể, ta được cả nhà kính trọng》, quyển thứ ba là 《Tỷ muội của ta là người giàu nhất, ta là người bạn tốt duy nhất của tỷ muội》, quyển thứ tư là 《Làm thế nào để trở thành huynh đệ khác cha khác mẹ với thành chủ》.
Chỉ Du nhìn mấy quyển sách này, rồi nhìn Ngạn Bách.
“Tuy rằng tên của mấy quyển sách này không nghiêm túc, nhưng nội dung rất nghiêm túc.” Ngạn Bách mở quyển 《Những năm ta lấy lòng Thái Sơn đại nhân và trở thành người giàu nhất thành》 giải thích: “Nhân vật chính trong quyển này dựa vào nghị lực và sự khoan dung của cá nhân, nghiêm túc dạy dỗ cô em vợ đã đánh chửi hắn, tha thứ em trai vợ đã trộm tiền của hắn, cuối cùng nhận được sự tán thành của cha vợ khắc nghiệt, giúp đỡ gia đình vợ kinh doanh, cuối cùng làm cho gia đình vợ trở thành hộ gia đình giàu nhất thành.”
“Còn người ở rể được cả nhà kính trọng này, thê tử của hắn mất sớm, để duy trì gia nghiệp của thê tử, hắn dốc hết sức, giao lưu với nhiều đại nhân vật, dạy dỗ con cái nổi loạn, cuối cùng giao gia nghiệp hoàn chỉnh cho con của mình và thê tử đã khuất, vì thế hắn trở thành người được con cháu kính trọng nhất.” Ngạn Bách vỗ 《Sau khi trở thành người ở rể, ta được cả nhà kính trọng》, rất tin tưởng vào quyển sách mà mình đề cử.
“Bây giờ làm ăn khó khăn, tác giả cũng khó khăn lắm, nếu không có cái tên bắt mắt, độc giả sẽ không mua.” Ngạn Bách vỗ mấy quyển sách: “Chỉ cần ngươi xem xong năm quyển sách này, nhất định không có việc giao tiếp nào gây khó khăn cho ngươi cả.”