“À, ta quên hỏi ngươi.” Ngạn Bách nhét sách vô tay Chỉ Du: “Ngươi đến nhà người bạn nào?”
“Cửu Hồi.”
“Đến nhà tiểu sư muội à?” Ngạn Bách trầm ngâm một lát, đưa tay ra định giật quyển sách Chỉ Du đang cầm, Chỉ Du cầm sách né tránh tay hắn, nghi ngờ nhìn Ngạn Bách.
“Đến nhà tiểu sư muội, đọc mấy quyển sách này không thích hợp.” Trên khuôn mặt thật thà của Ngạn Bách hiện lên vẻ khó xử: “Hay là sư huynh chọn quyển khác nhé?”
“Mấy quyển này cũng tốt rồi.” Chỉ Du nhéo sách không chịu buông tay: “Nếu sư huynh chịu cho ta thêm một quyển nữa thì càng tốt.”
“Được.” Ngạn Bách vô phòng lấy quyển 《Nghi lễ》 ra: “Chủ yếu là đọc quyển này.”
“Các trưởng bối của tiểu sư muội nhất định là người cởi mở, ngươi đến thăm thì không cần quá căng thẳng.” Ngạn Bách biết trước khi Chỉ Du gia nhập tông môn, hắn không có thân nhân, cũng không giỏi giao tiếp bằng lời nói, trấn an hắn: “Lễ nghi giao tiếp là để cho lịch sự, người thực sự thân thiết, làm sao có thể lúc nào cũng lịch sự được? Tình bạn giữa người thân và bạn bè, sự chân thành là cảm động nhất.”
“Cảm ơn sư huynh.” Chỉ Du cất 《Nghi lễ》 , “Ta đã hiểu.”
“Chuyện nhỏ, tạ làm gì.” Ngạn Bách lại nhấn mạnh: “Đến nhà tiểu sư muội chơi thì cứ vui vẻ, đừng lo lắng quá nhiều.”
“Ừm.” Chỉ Du gật đầu đứng dậy: “Sư huynh, ta đi về trước.”
“Ừ.” Ngạn Bách biết tính tình của hắn, không giữ lại lâu, đưa hắn ra cửa sân còn không quên dặn dò: “Trước khi đi, nếu có gì không hiểu thì cứ việc tới hỏi ta.”
Nhìn tiểu sư đệ rời đi, Ngạn Bách cười lắc đầu quay vô sân, tiểu sư đệ quả nhiên còn quá nhỏ, căng thẳng khi đến nhà người khác lần đầu tiên.
Sáng sớm đầu hè, giọt sương lung lay sắp rơi giữa những lá cây, một con mèo béo ngậm cá khô đi ngang qua, gặp Chỉ Du, nó đặt cá khô xuống, kêu meo meo hai tiếng với Chỉ Du.
Các động vật đã mở linh trí ở trên đảo đều biết, Chỉ Du là sư đệ của lão đại Cửu Hồi, nể mặt lão đại, mọi người phải quan tâm nhiều hơn.
“Chào buổi sáng.” Chỉ Du dừng lại, gật đầu với con mèo béo.
“Meo.” Mèo béo lắc cái đuôi, cúi đầu ngậm cá khô tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một đoạn đường, Chỉ Du lại gặp một con ếch nhảy ra khỏi hồ, con ếch nhìn hắn kêu “ộp ộp”.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Tiếp theo Chỉ Du gặp một con chó, hai con chim đang luyện giọng trên ngọn cây, chúng nó nhìn thấy Chỉ Du đều nhiệt tình chào hỏi.
Gió sáng mát mẻ sảng khoái, mặc dù Chỉ Du đi bộ một mình, trên đường đi vẫn rất náo nhiệt.
Ở Vọng Thư Các, thật sự rất khó khiến người ta cảm nhận được sự cô đơn là gì.
“Chỉ Du.” Khi Chỉ Du chuẩn bị bay qua hồ về viện của mình, Ô thừa tướng ló đầu ra khỏi hồ: “Đi thôi, ta chở ngươi về.”
Trước sự nhiệt tình của Ô thừa tướng, Chỉ Du không thể từ chối, hắn nhảy lên lưng Ô thừa tướng: “Đa tạ.”
“Sớm thế này, ta biết chắc chắn chỉ có mình ngươi.” Ô thừa tướng cử động tứ chi, chậm rãi bơi đến hòn đảo lớn nhất giữa hồ: “Cửu Hồi sẽ không dậy sớm như vậy.”
“Nàng còn nhỏ, ngủ nhiều mới có thể phát triển tốt.” Chỉ Du tìm lý do cho Cửu Hồi không hề nghĩ ngợi.
Ô thừa tướng đồng ý với lời nói của Chỉ Du: “Chồi non quả thật cần ăn nhiều và ngủ nhiều mới có thể phát triển mạnh mẽ.”
Chỉ Du: “Ừ.”
“Nghe nói ngươi và Cửu Hồi sắp đi xa à?”
“Không phải đi xa, Cửu Hồi mời ta đến nhà nàng chơi.” Mặt mày Chỉ Du hiền hòa, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đợi sư phụ xuất quan, chúng ta mới lên đường.”
“Thì ra là thế.” Ô thừa tướng trầm ngâm, tăng tốc đưa Chỉ Du vào bờ: “Bên ngoài không thái bình lắm, các ngươi đi ra ngoài nhớ cẩn thận.”
Nó há miệng, phun ra một thanh kiếm: “Đây là thanh kiếm do ông cố của ta để lại, người từng là thừa tướng của Long Vương, nghe nói thanh kiếm này được luyện chế từ vảy của Long Vương lúc Long Vương thay đổi vảy, có thể kiềm chế yêu ma thủy tộc, ngươi cầm để phòng thân.”
“Vảy của Long Vương thay ra à?” Chỉ Du nhặt thanh kiếm vảy rồng lên, mặc dù hắn đã thấy vô số thanh kiếm quý báu, vẫn rất kinh ngạc trước thanh kiếm này.
“Ông cố của ta từng là thừa tướng của Long Vương, không phải là kẻ bán đứng Long Vương, nhiều nhất chỉ dám nhặt vảy đã thay của Long Vương để luyện pháp khí, không dám rút vảy trong lúc Long Vương ngủ.” Ô thừa tướng nói một cách tiếc nuối: “Nếu rút vảy từ cơ thể Long Vương, có lẽ nó sẽ mạnh hơn.”
Chỉ Du: “……”
Tổ tiên lén nhặt vảy của chủ nhân để luyện thành kiếm, con cháu lại lấy mai rùa của tổ tiên để luyện chế pháp khí phòng ngự, có lẽ tộc rùa di truyền tính tiết kiệm.
“Đa tạ Ô thừa tướng.” Chỉ Du không từ chối lòng tốt của Ô thừa tướng, “Khi ta trở về, nhất định sẽ trả lại thanh kiếm không có bất cứ hư hỏng nào.”
“Không sao, ta không thích hiện thân trong hình dạng con người, thanh kiếm vảy rồng này không có tác dụng gì đối với ta, ngươi cứ tùy ý sử dụng.” Ô thừa tướng do dự một chút: “Nhưng hồi còn trẻ, ta không có quan hệ tốt lắm với các yêu quái dưới biển, nếu ngươi và Cửu Hồi gặp yêu thuộc Hải tộc, nhớ đánh mạnh vào, tuyệt đối đừng thương xót.”
Chỉ Du im lặng một lúc: “Được.”
“Nhất định phải đánh tàn nhẫn chút, đánh đến khi tróc vẩy gãy xương ấy.” Trước khi chìm xuống đáy hồ, Ô thừa tướng không quên dặn dò: “Nhớ đừng thương xót chúng vì nể mặt ta!”
Chỉ Du: “……”
Cho dù hắn không am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng có thể nhìn ra, Ô thừa tướng ghét các yêu quái dưới biển như nhau.
Khi đang ăn trưa ở bếp phía đông, Chỉ Du kể chuyện này cho Cửu Hồi nghe.
“Chuyện này rất đơn giản.” Cửu Hồi nói: “Bay một ngàn dặm về phía đông từ thôn của chúng ta là biển rộng, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi chọn một hai con hải yêu thích gây sự để đánh một trận nhừ tử.”
Dù sao cũng không thể lấy kiếm vảy rồng của Ô thừa tướng miễn phí.
“Biển……” Chỉ Du tò mò hỏi: “Thật sự rất lớn à?”
“Đương nhiên.” Cửu Hồi đặt đũa xuống, “Thôn của chúng ta cách biển một ngàn dặm về phía đông, cách núi tuyết một ngàn dặm về phía bắc, cách sa mạc một ngàn dặm về phía tây, phía nam là rừng rậm, ngươi muốn đi chơi chỗ nào thì ta sẽ dẫn ngươi đi.”
“Dù sao trong phạm vi một ngàn dặm, không có chỗ nào mà ta không quen thuộc.” Cửu Hồi ghé sát tai hắn, nói nhỏ: “Thôn của chúng ta khá có uy tín ở địa phương, mọi việc đều có ta, nếu ta không xử lý được, còn có trưởng bối trong thôn.”
Vành tai Chỉ Du hơi ửng đỏ: “Ừ.”
Vào lúc này, tại một thôn trong núi sâu.
“Một thời gian nữa, Tiểu Cửu sẽ dẫn tiểu sư đệ của nàng về thôn chơi, không thích biến thành hình người thì không cần biến, nếu thích thì đừng biến thành hình dạng ban đầu, tuyệt đối đừng để tiểu sư đệ phát hiện thân phận thật sự của các ngươi.” Thôn trưởng gõ mặt bàn: “Về phần mấy thứ trên ngọn đồi gần đó, hãy truyền lời tới bọn chúng, nếu không hiểu chuyện, các ngươi sẽ dạy một bài học cho chúng nó hiểu chuyện.”
“Ngoài những thứ này, chúng ta cần chú ý cái gì nữa?” Liễu thẩm hỏi: “Đây là lần đầu tiên con bé rau hẹ dẫn bạn về, chúng ta nên chú ý một chút.”
“Chúng ta bình thường đối xử với Tiểu Cửu như thế nào thì sẽ đối xử với hắn như thế đó.” Thôn trưởng cười: “Nhân tộc có câu nói, cứ coi như đang ở nhà, để trẻ con tới chỗ chúng ta cảm thấy như trở về nhà là cách đón tiếp tốt nhất.”
“Thật ra, người có thể khiến cho con bé rau hẹ dẫn về nhà, nhất định là một đứa trẻ ngoan.” Liễu thẩm biết rõ trong lòng.
*******************
Sắp tới tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng. Càng tới trưa, người đi đường càng ít, Thập Nhất bưng hai chén đá bào bước vào: “Sư huynh, quán giới thiệu hương đối diện đang bán đá bào, khách cũng không ít, ta mua hai chén, ngươi nếm thử đi.”
Tới Đào Lâm thành chưa đến một tháng, Thập Nhất đã quen với việc ăn uống ở Đào Lâm thành, thậm chí nếu những con phố và ngõ hẻm gần đó bán thứ gì mới mẻ, hắn đều nếm thử.
Nam Phong cầm lấy đá bào, hơi lạnh từ chén truyền tới đầu ngón tay của hắn. Hắn nhìn Thập Nhất đang vùi đầu ăn đá bào, trầm mặc một hồi lâu cho đến khi đá bào dần dần chảy nước mới nói: “Gần đây Ma tộc vẫn luôn không có động tĩnh, một thời gian nữa chúng ta nên về tông môn.”
Thập Nhất ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Nam Phong: “Đại sư huynh, tiên tôn tông chủ gọi chúng ta về à?”
“Không có.” Nam Phong múc một muỗng đá bào hơi chảy: “Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây mãi.”
Thập Nhất nhéo cái muỗng không nói lời nào.
“Hai vị lang quân.” Bà chủ của quán bên cạnh đi ngang qua, thấy hai người ngồi ở cửa tiệm ăn đá bào, mỉm cười chào hỏi hai người: “Ăn trưa chưa?”
Thập Nhất lắc đầu.
“Nếu chưa ăn thì tới nhà ta ăn.” Bà chủ nhiệt tình mời: “Hôm nay lão Lưu nhà ta nướng sườn, ngon lắm.”
“Cảm ơn thẩm, chúng ta đã nấu cơm rồi, lần sau sẽ tới, lần sau nhé.” Thập Nhất vội vàng từ chối.
Trên thực tế bọn họ không nấu ăn, toàn sống nhờ tịch cốc đan.
“Người trẻ tuổi ăn mấy thứ lung tung cả ngày sao được.” Bà chủ lắc đầu đi tới, không bao lâu sau bưng một tô sườn nướng nghi ngút khói, nhét vào tay hai người.
Bà giơ tay vỗ mạnh vào cánh tay Thập Nhất: “Còn trẻ thì ăn nhiều một chút, nếu thân thể không cường tráng thì làm sao có tức phụ?”
Cuối cùng dưới sự kiên trì của bà chủ, bữa trưa của Nam Phong và Thập Nhất, ngoài tịch cốc đan, còn thêm một tô sườn nướng.
Thập Nhất gắp sườn nướng bỏ vào miệng, nói với giọng mơ hồ: “Sư huynh, Đào Lâm thành này khá tốt, hay là chúng ta ở lại thêm vài tháng nữa hẵng về, lỡ như chúng ta vừa rời đi, Ma tộc vào thì sao?”
Nam Phong nếm sườn, không nói gì, sườn hơi mặn, nhưng thịt rất đậm đà, người nướng đã nêm gia vị.
“Được.” Nam Phong nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài: “Vậy…… chờ một chút.”
Tuy rằng hắn không biết, mình đang chờ điều gì.
“Nam Phong, Thập Nhất!” Cửu Hồi bưng một chén đá bào đi vào tiệm, thấy hai người đang gặm sườn: “Các ngươi ăn ké ông chủ Lưu ở bên cạnh phải không?”
“Sao ngươi biết?” Thập Nhất tò mò hỏi lại.
“Ông chủ Lưu thích ăn sườn nướng nhất, hai người các ngươi không biết nấu ăn, chắc chắn là ông chủ Lưu đã đưa cho các ngươi.” Cửu Hồi không hề coi mình là người ngoài, kéo Chỉ Du ngồi xuống giữa hai người: “Gần đây buôn bán thế nào?”
Nàng cầm hai đôi đũa, đưa một đôi cho Chỉ Du, không đợi hai người mời đã bắt đầu cầm đũa.
“Cửu Hồi cô nương tới rồi à?” Bà chủ bên cạnh lại bưng một tô sườn nướng xuất hiện: “Vừa rồi ta nhìn thấy hai ngươi, lo lắng không đủ sườn ăn nên mang thêm một ít.”
“Cảm ơn thẩm.” Cửu Hồi đứng dậy nhận tô, “Thẩm, một thời gian nữa ta sẽ về quê, muốn mua chút mứt của quán thẩm, nhờ thẩm chuẩn bị một ít cho ta.”
“Không thành vấn đề, ta sẽ chọn loại tốt nhất cho ngươi.” Bà chủ cười tủm tỉm nói: “Khi nào ngươi rảnh thì tới lấy.”
Sau khi tiễn bà chủ, Cửu Hồi quay đầu lại thì thấy Nam Phong và Thập Nhất đều nhìn mình, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi nhìn ta làm chi?”
“Ngươi sắp về quê?” Thập Nhất trợn tròn mắt: “Ngươi dám về quê?”
“Về quê thì sao?” Cửu hồi khó hiểu: “Có gì không đúng?”
“Người tu luyện phải cắt đứt mọi ràng buộc ở hồng trần mới có thể bước vào đại đạo, ngươi lén về quê, không sợ Ngọc các chủ phạt hay sao?” Thập Nhất hạ giọng, “Chúng ta sẽ coi như ngươi chưa từng đề cập tới chuyện này, sau này đừng nói nữa.”
“Tông môn của chúng ta không có quy tắc này.” Cửu Hồi xua tay: “Toàn bộ tông môn đều biết ta sắp về quê, bọn họ còn chuẩn bị quà cho ta mang về.”
“Quý tông môn thật đặc biệt.” Thập Nhất cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp, hắn nhớ mình rời khỏi nhà vào năm tám tuổi, đã gia nhập tông môn được ba mươi năm, chưa bao giờ về nhà, cũng không liên lạc với người nhà.
Hắn thậm chí không nhớ rõ phụ thân và mẫu thân trông như thế nào, chỉ biết ngày hắn gia nhập tông môn, mẫu thân thay quần áo mới cho hắn, phụ thân ít nói đã nắm tay hắn lưu luyến không muốn buông ra.
Khi bước lên thuyền bay của tông môn rời khỏi Vấn Tiên thành, hình như phụ thân và mẫu thân chạy theo thuyền bay, nhưng thuyền bay đã bay quá nhanh và quá cao, hắn nhanh chóng không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Ba mươi năm ở giới tu chân không phải là một thời gian dài, nhưng cũng đủ để một đứa trẻ tám tuổi quên đi hình dáng của phụ mẫu.
“Cửu Hồi, quê của ngươi ở đâu?” Thập Nhất xúc động hỏi: “Quê ta ở Thiên Hạc thành, nếu ngươi tiện đường đi ngang qua, có thể ghé thăm phụ mẫu giúp ta hay không?”
Nam Phong xoay đầu, giả vờ không nghe thấy lời Thập Nhất.
“Thiên Hạc thành?” Cửu Hồi mơ hồ cảm thấy tên này hơi quen tai.
“Nếu không tiện đường thì thôi.” Thập Nhất xấu hổ cười nói: “Đã nhiều năm trôi qua, e rằng phụ mẫu đã quên ta rồi.”
“Tiện đường, chắc chắn là tiện đường.” Cửu Hồi gắp một miếng sườn to gặm: “Ta chỉ cảm thấy tên của thành này có chút quen tai.”
“Lúc từ Vấn Tiên thành về tông môn, chúng ta ở lại trong tòa thành này một đêm.” Chỉ Du nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, ta nhớ rồi.” Cửu Hồi gật đầu: “Ta còn gặp được một đứa trẻ viết chữ cực kỳ xấu và một chú chó con màu vàng ở trong thành.”
Nàng không nói với hai người chuyện khác.
“Thật à?” Thập Nhất vui mừng khôn xiết: “Thiên Hạc thành hiện giờ thế nào, có yêu tà gây rối gì không?”
Thiên Hạc thành nghèo nàn và xa xôi, không có tông môn che chở, điều hắn lo lắng nhất là có tà ma làm hại người dân trong thành.
“Khi ta rời đi, mọi thứ vẫn ổn.” Cửu Hồi lau khóe miệng: “Nếu ngươi có gì cần gửi thì chuẩn bị trước đi, ta sẽ đến lấy trước khi đi.”
Thập Nhất quay đầu qua nhìn Nam Phong, Nam Phong vẫn trông như vừa điếc vừa mù, tựa như đã biến thành một pho tượng vô tri.
“Đa tạ.” Thập Nhất đứng lên, vái chào Cửu Hồi thật sâu: “Cửu Hồi cô nương, đa tạ!”
“Tiện tay thôi, không cần khách sáo.” Cửu Hồi cười tủm tỉm xua tay.
Sau khi ngồi xuống, Thập Nhất liên tục gắp sườn vào chén Cửu Hồi, Nam Phong nhìn những miếng sườn nhô ra khỏi chén Cửu Hồi, rồi nhìn rau củ còn sót lại trong tô: “……”
“Cửu Hồi, ngươi còn thích ăn gì nữa không?” Sau khi gắp hết sườn cho Cửu Hồi, Thập Nhất nghiêm túc nói: “Ta sẽ đi mua cho ngươi ngay lập tức.”
Nam Phong: “……”
Hắn bắt đầu tự hỏi, nếu ở lại Đào Lâm thành thêm một thời gian nữa, liệu Thập Nhất có phản bội sư môn, chạy tới Vọng Thư Các làm đệ tử không?
“Cảm ơn, đủ rồi, đủ rồi, hôm nay ta và Chỉ Du đã ăn trưa xong mới đi ra ngoài.” Tuy nói đã ăn trưa, nhưng Cửu Hồi vẫn ăn hết một chén sườn đầy tràn: “Trong thời gian ta và Chỉ Du rời đi, làm phiền hai vị đạo hữu trông coi dân chúng ở Đào Lâm thành.”
“Ngươi hãy yên tâm, ta nhất định sẽ lấy mạng……”
“Khụ!” Cửu Hồi ngắt lời Thập Nhất: “Đừng nói bừa những lời như thế, đại trận bảo vệ Đào Lâm thành sẽ luôn mở ra, các ngươi ngày thường nhớ chú ý tới khu vực xung quanh thành là được.”
Đệ tử của Cửu Thiên Tông chắc chắn sẽ không thích đọc tiểu thuyết, các nhân vật trong truyện nói “Nhất định sẽ lấy mạng để bảo vệ” hoặc là “Trừ phi ta chết, nhất định sẽ không thế này thế kia” thường thường sẽ không sống đến cuối.
Cho nên không thể nói những lời như vậy, không may mắn.
Buổi chiều nắng gắt, Cửu Hồi lười ra ngoài, vì thế chiếm ghế bập bênh trong tiệm, cầm cây quạt liên tục quạt.
Nam Phong đang khảy bàn tính ở trên quầy, lặng lẽ nhìn Thập Nhất khi thì bưng trà rót nước cho Cửu Hồi, khi thì gọt trái cây tươi và bóc vỏ trái cây khô cho Cửu Hồi, còn nịnh nọt hơn mấy gã sai vặt đã bán mình.
Thập Nhất có tài, nhưng bởi vì còn nhỏ nên tính cách không điềm tĩnh, bị phạt rất nhiều lần. Nam Phong hiểu rõ trong lòng, là đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, hắn nên ngăn cản Thập Nhất lén lút gửi thư cho thân nhân ở phàm trần, nhưng hắn không đành lòng.
Có lẽ do ở Đào Lâm thành hơn hai mươi ngày, hắn cũng nhiễm tính người của dân chúng trong Đào Lâm thành.
Hắn không biết điều này tốt hay xấu, nhưng hắn muốn phóng túng một lần.
Có một đứa trẻ đi chân trần, lẻn ra ngoài chơi. Sau khi bị người lớn phát hiện và túm cổ, đứa trẻ gào khóc.
Người lớn thấy cậu bé gào khóc mà không có nước mắt, tức giận đánh vào mông hai cái, đứa trẻ càng khóc dữ dội hơn.
Nam Phong nhìn Thập Nhất, ít nhất cũng để cho phụ mẫu Thập Nhất biết, Thập Nhất sống rất tốt ở Cửu Thiên Tông.
Mặt trời dần dần đi về phía tây, Cửu Hồi mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt, quay qua thì thấy Chỉ Du đang giúp Nam Phong sắp xếp lại kệ hàng, đứng lên nói: “Có phải đã đến giờ ăn tối rồi không?”
“Đúng đúng đúng, nên ăn tối.” Lúc này cho dù Cửu Hồi nói mặt trời hình vuông, Thập Nhất cũng có thể gật đầu phụ họa: “Cửu Hồi và Chỉ Du muốn ăn gì, ta mời.”
“Không biết, ra ngoài xem trước đi.” Cửu Hồi lấy chiếu nguyệt kính ra, soi gương chỉnh lại cây trâm hơi bị lệch trên tóc, bước chệnh choạng về phía Chỉ Du.
Chỉ Du duỗi tay đỡ cánh tay nàng: “Ngủ lâu quá nên chóng mặt phải không?”
“Có một chút.” Cửu Hồi vặn vẹo cổ, đi ra ngoài tiệm, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, nheo mắt cười nói: “Đẹp quá.”
Nam Phong đóng cửa tiệm: “Đi thôi, đi ăn tối.”
“Ta nghe nói bên bờ sông có người bán cá nướng ngon lắm.” Thập Nhất đến trước mặt Cửu Hồi nói: “Cửu Hồi, chúng ta đi nếm thử nhé.”
"Được đó, được đó.” Cửu Hồi gật đầu.
Nam Phong nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, hắn nhớ lần trước khi sư tôn mở tiệc đãi hai người, bọn họ nói rằng không thích mùi cá tanh.
“Cá nướng khác với cá hấp.” Dường như Chỉ Du đoán được hắn đang nghĩ gì, nghiêm túc nói: “Cá nướng vừa thơm vừa ngon, chúng ta đều thích ăn.”
Nam Phong: “……”
Hắn chọn tin tưởng, bởi vì tin tưởng sẽ làm hắn vui vẻ.
Gió hè nóng bức, Cửu Hồi đã ngửi thấy mùi cá nướng từ xa, khi bọn họ đến gần quán cá nướng, Cửu Hồi phát hiện người bán cá nướng là bà chủ Tống.
“Bà chủ Tống, một con cá nướng, hai chén bánh trôi lạnh.”
“Được.” Bà chủ Tống giơ dao lên, nhanh nhẹn nắm một con cá sống trong thùng lên, mổ bụng đánh vảy, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Cửu Hồi, cười nói: “Cửu Hồi cô nương, đã lâu không thấy ngài đến, ngài mau……”
Nàng nhìn thấy Nam Phong và Thập Nhất ở phía sau Cửu Hồi, sắc mặt thay đổi.
“Bà chủ Tống, cho chúng ta hai con cá nướng, bốn chén bánh trôi lạnh.” Cửu Hồi đưa tay ra đè cánh tay Nam Phong xuống, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: “Một con cá nướng hơi cay, một con cá nướng cay nhiều, đa tạ.”
“Được.” Bàn tay cầm dao của bà chủ Tống khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
“Nam Phong.” Cửu Hồi quay lại nhìn Nam Phong: “Bà chủ Tống đã bán bánh trôi ở Đào Lâm thành của chúng ta nhiều năm, người dân trong thành đều thích bánh trôi của nàng bán, ngươi và Thập Nhất cũng nếm thử tay nghề của nàng đi.”
“Nàng là……”
“Chẳng lẽ ngươi không tin khẩu vị của ta hay sao?” Cửu Hồi không buông cánh tay Nam Phong ra: “Nam Phong, bất cứ ai ăn bánh trôi của bà chủ Tống làm cũng đều khen ngon.”
“Được.” Nam Phong chậm rãi buông tay, chăm chú nhìn bà chủ Tống: “Nếu Cửu Hồi nói vậy, ta và Thập Nhất tạm thời tin ngươi.”
Thập Nhất nhìn Nam Phong, rồi nhìn Cửu Hồi, chạy đến bàn lấy khăn lau ghế: “Cửu Hồi, sư huynh, Chỉ Du, các ngươi mau tới ngồi đi.”
Sau khi bốn người ngồi xuống, Nam Phong hạ giọng nói: “Vọng Thư Các các ngươi thật to gan, cũng may hôm nay là ta, nếu để những người khác phát hiện, các ngươi có nghĩ tới hậu quả không?”
“Trên người bà chủ Tống có ngọc bài của Vọng Thư Các.” Cửu Hồi rót một chén trà, tự tay đưa cho Nam Phong: “Coi như nàng là thú cưỡi của Vọng Thư Các đi.”
“Thú cưỡi phải lập huyết khế với tu sĩ, ngươi lấy cớ này lừa tu sĩ bình thường thì được, tu sĩ có tu vi cao chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.” Nam Phong mơ hồ cảm thấy hơi đau đầu: “Ta sợ nàng sẽ đem đến phiền toái cho các ngươi.”
“Ngươi không nói, ta không nói, không ai biết.” Cửu Hồi giơ chén trà lên, lấy trà kính Nam Phong: “Ta tin Nam Phong không phải là tiểu nhân lén lút đi thông báo cho người khác biết.”
Nam Phong uống một hơi cạn sạch nước trà, xụ mặt nói: “Hôm nay ta tới ăn cá nướng, không biết chuyện gì khác.”
Khi cá nướng được bưng lên bàn, Nam Phong phát hiện hai con cá trên bàn của bọn họ đặc biệt lớn, bánh trôi lạnh cũng nhiều hơn người khác.
Hắn nhìn bà chủ Tống đang thu mình ở trong góc không dám lên tiếng, xoa trán. Cả đời này hắn chưa từng nói dối nhiều bằng một tháng ở Đào Lâm thành.
Dùng bữa tối xong, bà chủ Tống không muốn lấy tiền, Cửu Hồi nói: “Bà chủ Tống, hôm nay là người ta mời, ngươi không cần tiết kiệm giúp ta, nên lấy thì phải lấy.”
“Hai người bọn họ mở tiệm ở phố đông, hai tháng nay sẽ ở đó, nếu bà chủ Tống có chuyện gì, có thể đi tìm bọn họ.” Cửu Hồi mỉm cười: “Nam Phong và Thập Nhất đều là người đáng tin.”
“Cảm ơn Cửu Hồi cô nương.” Bà chủ Tống thấy Nam Phong và Thập Nhất quả thật không có ý ra tay với nàng, nàng mạnh dạn nhận bạc vụn mà Thập Nhất đưa, nàng nhỏ giọng nói: “Hai ngày gần đây có người lạ ở cửa thành, khi cô nương và lang quân ra khỏi thành, nhất định phải cẩn thận.”
“Đa tạ bà chủ Tống đã báo cho ta biết.” Cửu Hồi gật đầu, xoay người nói với Nam Phong và Thập Nhất: “Ta và Chỉ Du đi về trước đây, mấy ngày nữa lại đến.”
“Cửu Hồi, ta ở trong tiệm chờ ngươi, ngươi đừng quên nhé.” Thập Nhất đưa Cửu Hồi và Chỉ Du đến cửa thành, mãi đến khi hai người đi xa mới thận trọng nhìn Nam Phong: “Sư huynh……”
“Ta không biết gì cả.” Nam Phong nhìn chỗ khác: “Không có chuyện gì xảy ra hôm nay.”
“Cảm ơn sư huynh!” Thập Nhất vui mừng: “Khi nào về lại tông môn, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Nam Phong thầm thở dài.
Hắn lại nói dối thêm một lần nữa.
“Xin mời bước ra.” Cửu Hồi và Chỉ Du ngự kiếm bay một lát, Cửu Hồi dừng phi kiếm, xoay người nhìn ở giữa không trung: “Không biết là vị nào?”
Một vòng xoáy thật lớn hiện lên trong không trung, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp bước ra khỏi vòng xoáy.
Cửu Hồi nghiêng đầu nhìn người tới: “Ma hậu nương nương?”