Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 49



“Đúng là một tiểu cô nương thông minh.” Thấy Cửu Hồi nhận ra thân phận của mình, Ma hậu không che giấu sự ngưỡng mộ đối với Cửu Hồi: “Đáng tiếc ngươi không phải là người của Ma tộc, nếu không ta nhất định sẽ phong ngươi là hộ pháp Ma tộc.”

 

“Nương nương đến đây một mình, chẳng lẽ là khuyên ta bỏ linh để nhập ma?” Cửu Hồi cầm dao giết heo, mỉm cười nói: “E rằng đáp án của ta sẽ khiến nương nương thất vọng.”

 

“Hôm nay ta tới đây là để thay mặt đứa con không nên thân của ta xin lỗi cô nương.” Ma hậu tựa như không nhìn thấy vũ khí trong tay Cửu Hồi, giọng điệu bình thản gần như nhẹ nhàng: “Nếu không đến một mình, làm sao thể hiện lòng thành của ta.”

 

Ma hậu không những đến một mình, ngay cả quần áo và trang sức cũng chọn phong cách phàm trần. Tuy nhiên ngoại hình của bà quá xinh đẹp, dù mặc quần áo phàm trần cũng không thể che giấu khí chất của mình.

 

“Nương nương tới lấy thuốc giải à?” Cửu Hồi mỉm cười: “Nương nương là người thông minh, chắc sẽ hiểu nỗi băn khoăn của ta.”

 

Nàng không thể nào giao ra thuốc giải một lần.

 

“Ta đương nhiên hiểu ý cô nương.” Ma hậu lấy một túi gấm trong tay áo ra, vứt đến tay Cửu Hồi: “Trong đó có một ngàn vạn linh thạch, ta muốn thay mặt đứa con không nên thân của ta mua thuốc giải mười năm của cô nương.”

 

Mười năm?

 

Cửu Hồi mở túi gấm ra nhìn, thở dài: “Nương nương thật hào phóng, nếu ngươi không phải là Hoàng Hậu của Ma tộc, ta thật sự muốn mời ngươi làm trưởng lão của tông môn chúng ta.”

 

Nàng lấy một cái chai sứ trong tay áo ra, ném về phía Ma hậu: “Trong bình có 22 viên thuốc giải, hai viên dư là ta tặng nương nương vì vẻ đẹp của ngươi.”

 

Ma hậu rất thích được khen đẹp, đặc biệt là do nữ tử khen. Theo bà, lời khen của nam nhân chẳng qua là bản năng của động vật, chỉ có lời khen của nữ tử mới có thể khiến bà vui vẻ: “Cô nương không những có ngoại hình bắt mắt, mà miệng mồm cũng có thể làm rung động lòng người.”

 

Bà nghịch chai thuốc: “Tuy là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng ta cảm thấy rất hợp với ngươi. Ngươi yên tâm, hôm nay sau khi ta trở về, sẽ ra lệnh cho người của ta, bảo bọn họ tránh Đào Lâm thành.”

 

“Tuy nhiên” Ma hậu dừng một chút, nói thẳng: “Một mình ta không thể khống chế Ma tộc, ta chỉ có thể ra lệnh cho người của ta.”

 

Tuy rằng Ma tộc có chế độ thừa kế vương vị, nhưng chỉ cần lão Ma Vương chết, khẳng định sẽ có ma nhảy ra nổi loạn, đây gần như là truyền thống lâu đời của Ma tộc.

 

Cửu Hồi hiểu rõ ý đồ chưa thực hiện được của Ma hậu, nàng giơ túi gấm lên: “Ta chờ mong nương nương và lệnh lang thống lĩnh toàn bộ Ma tộc.”

 

Nghe câu đó, ánh mắt Ma hậu lóe lên, bà cười nhìn Cửu Hồi: “Không hiểu sao, tuy rằng mới gặp cô nương lần đầu, nhưng ta cảm thấy như đã từng gặp cô nương.”

 

“Có lẽ, đây là duyên phận trong truyền thuyết.” Cửu Hồi nghiêm túc nhìn Ma hậu: “Mỹ nhân giống như nương nương, nếu ta gặp một lần, ta sẽ không bao giờ quên.”

 

“Vậy à?” Ma hậu càng cười quyến rũ hơn, bà đi về phía trước hai bước, nhưng không đến quá gần, bà và Cửu Hồi đều rất rõ, bọn họ không thể tin tưởng lẫn nhau: “Hy vọng lần sau gặp cô nương, cô nương sẵn sàng giao dịch với ta nhiều hơn.”

 

“Ma hậu nương nương, ta chỉ là một tiểu bối vô danh trong giới tu chân, e rằng ngoài thuốc giải độc, ta không thể làm được giao dịch nào khác.” Cửu Hồi cười lạnh: “Ma tộc xưa nay lấy máu thịt của Nhân tộc làm vật hiến tế, mỗi người ở phàm trần đều nói ma thay đổi màu sắc, chẳng lẽ nương nương đã quên?”

 

Ma hậu thở dài: “Đúng vậy, không ít Ma tộc không tu luyện bản thân, lấy ngoại vật và tà pháp để tăng tu vi, tiếng xấu mà Ma tộc có hiện tại cũng không oan uổng.”

 

“Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng muốn tạ sự bao dung của cô nương đã để lại mạng sống cho con ta.” Ma hậu lấy một cái hộp gỗ ra, dùng ma lực đưa đến trước mặt Cửu Hồi: “Đây là quà cảm tạ, xin cô nương vui lòng nhận cho.”

 

Vị Cửu Hồi cô nương này có thể nhẹ nhàng phá vỡ lưới nuốt hồn, chém dao xương trăn thành nhiều mảnh nhỏ, còn có thể dùng thuật pháp không biết tên để lục soát ký ức của La Kha mà không tổn thương hắn, nên chắc chắn không phải là người bình thường.

 

Người thông minh sẽ không muốn trở thành kẻ thù của một người mạnh mẽ khó hiểu như vậy, bà đã bước lên vị trí Ma hậu từ thân phận tiểu ma hèn mọn, đã chứng kiến quá nhiều người chết vì kiêu ngạo và thiếu hiểu biết, cho nên không cho phép mình phạm phải sai lầm tương tự.

 

“Nếu nương nương có lòng tặng, ta sẽ mặt dày nhận lấy.” Cửu Hồi tiếp nhận hộp gỗ: “Đa tạ nương nương.”

 

Ma hậu hành lễ: “Cô nương đồng ý chấp nhận lời xin lỗi và lòng biết ơn của ta, tâm nguyện của ta đã xong, xin cáo từ.”

 

Vòng xoáy cuồn cuộn trong đêm tối, Ma hậu biến mất trong vòng xoáy. Cửu Hồi nhéo hộp gỗ, xoay người nhìn Chỉ Du, túm chặt tay áo hắn, cười đến nỗi hai mắt sáng ngời: “Chúng ta phát tài rồi!”

 

Nàng lắc túi gấm: “Chia cho ngươi một nửa!”

 

“Không cần.”

 

“Ai gặp thì người đó có phần!”

 

“Vậy ngươi giữ phần của ta đi.” Bị nụ cười trên mặt Cửu Hồi ảnh hưởng, khóe miệng Chỉ Du hơi nhếch lên: “Ta không có chỗ xài linh thạch.”

 

“Được rồi.” Cửu Hồi không kiên trì: “Vậy ta cất giúp ngươi, sau này khi nào ngươi cần thì nói với ta. Chúng ta xem thử Ma hậu đưa quà gì để cảm tạ.”

 

Nàng chen vào cạnh Chỉ Du để hắn cũng có thể thấy rõ đồ trong hộp.

 

Hộp gỗ được mở ra, trên nắp vẽ linh trận để khóa, bên trong chứa mấy thứ dược thảo cực phẩm khó tìm trên thế gian.

 

“Ma hậu thật rộng rãi.” Cửu Hồi không khỏi cảm khái: “Thật là một cử chỉ lớn.”

 

Nàng đã lột toàn bộ đồ có giá trị của hoàng tử và hộ vệ Ma tộc, Ma hậu lại tặng cho nàng những thứ có giá trị, đây là một vị mỹ nhân biết thuận theo sở thích, thảo nào có thể ngồi vững trên vị trí Ma hậu.

 

“Đây là……” Cửu Hồi phát hiện hai chìa khóa ở dưới đáy hộp, chìa khóa được làm bằng ngọc đen, tản ra ma khí rất đậm.

 

“Chìa khóa cửa của Ma tộc.” Cửu Hồi cầm chìa khóa nhìn thoáng qua, mỉm cười nói với Chỉ Du: “Lại còn chuẩn bị hai chìa, bà ta hoan nghênh chúng ta đến Ma tộc chơi à?”

 

Không thể nào hoan nghênh nàng đuổi theo Ma tộc để tiếp tục đánh hoàng tử một trận phải không?

 

Nàng đưa một chìa khóa cho Chỉ Du: “Ngươi cất chìa khóa này đi, không chừng lúc nào đó sẽ có ích, đừng ngại có quá nhiều đồ.”

 

“Được.” Chỉ Du lại triệu hồi phi kiếm, kéo Cửu Hồi lên phi kiếm của mình: “Ma hậu muốn ngươi phản bội giới tu chân hay sao?”

 

“Không, bà ta chỉ không muốn trở thành kẻ thù của ta.” Cửu Hồi nghịch chìa khóa cửa của Ma tộc, “Nội bộ của Ma tộc mâu thuẫn dữ lắm, Ma hậu lại là người thông minh, bà ta thà rằng hạ thấp bản thân ở trước mặt chúng ta, chứ không muốn tăng thêm kẻ thù cho mình.”

 

“Trừ phi chúng ta có thể quét sạch toàn bộ Ma giới, giết từng Ma tộc không bỏ sót ai, nếu không Ma Vương tiếp theo của Ma tộc là ai sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với người thường.” Cửu Hồi giơ chìa khóa ngọc lên, để ánh trăng chiếu xuyên qua ngọc: “Công kích từ bên ngoài sẽ không tiêu hao nguyên khí như việc tự giết nhau ở bên trong hoặc tự làm tổn thương cho nhau.”

 

“Nghe nói thật lâu trước đây, Ma tộc chỉ tu thân, chứ không lấy người và yêu làm vật hiến tế.” Cửu Hồi cất chìa khóa, thở dài: “Thảo nào không có ma nào ở Ma giới hiện giờ phi thăng, toàn là rác rưởi vô dụng.”

 

“Người, yêu, ma, thế hệ này không bằng thế hệ trước.” Cửu Hồi ngồi xếp bằng trên đuôi kiếm của Chỉ Du, nhìn về phía núi Phù Quang: “Nếu lấy công đức để phi thăng thành tiên, trong tộc chỉ có Phù Quang tiên quân.”

 

Chỉ Du quay đầu lại nhìn Cửu Hồi, ánh trăng dường như đặc biệt yêu thích nàng, lưu luyến quanh người nàng, phủ lên nàng một lớp sương bạc hơi mỏng.

 

Phù Quang tiên quân cũng không thể phi thăng.

 

Bởi vì hắn…… có tình riêng.

 

Năm ngày sau, Ngọc Kính xuất quan, khi bà xuất quan, sấm sét ầm ầm, lôi kiếp liên tục.

 

Tất cả người trong tông môn canh gác bên ngoài cửa viện của Ngọc Kính, nhìn trong sân bị sét đánh lung tung đều lùi lại.

 

Thường trưởng lão xách Cửu Hồi và Chỉ Du ra phía sau: “Có các sư thúc ở đây, hai tiểu bối các ngươi ra phía trước làm gì?”

 

Chỉ Du lộ vẻ mờ mịt trên mặt, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta xách ra.

 

Cửu Hồi bị trưởng bối xách tới xách lui từ nhỏ nên đã quen, nàng nhìn lôi kiếp mạnh như rồng xanh, chen vào giữa các sư thúc: “Lôi kiếp của sư phụ luôn mạnh như vậy hay sao?”

 

Bốn vị trưởng lão gật đầu: “Các ngươi nhìn kỹ đi, sau này ai bị sét đánh cũng có chút kinh nghiệm.”

 

Có khoảng chín luồng lôi kiếp đánh xuống, bùn trong sân biến thành đất khô, Cửu Hồi lo lắng nhìn cửa phòng cho đến khi Ngọc Kính đen như mực đẩy cửa bước ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Sư phụ!” Cửu Hồi lao vào sân, muốn giơ tay ôm Ngọc Kính, bị Ngọc Kính đưa tay ra ngăn lại: “Cả người vi sư đầy tro đen, đừng làm dơ quần áo của con. Đồ nhi ngoan, sau này con có sư phụ Luyện Hư cảnh.”

 

“Chúc mừng tu vi của sư phụ đã tăng lên!” Cửu Hồi cuối cùng không nhịn được, nhào tới ôm Ngọc Kính, khiến Ngọc Kính lảo đảo.

 

Bà nhìn chiếc váy xám xịt của Cửu Hồi vì bị mình cọ, bất đắc dĩ bật cười, giang tay ôm nàng: “Ừ.”

 

“Chúc mừng sư phụ.” Chỉ Du đứng bên cạnh hai người, mặt mày cũng mơ hồ mang theo nụ cười nhàn nhạt.

 

“Chúc mừng sư tỷ chưởng môn!”

 

“Chúc mừng sư bá!”

 

“Để chúc mừng sư bá, đêm nay chúng ta ăn thịt nướng!”

 

“Thịt nướng ngon đó, thịt nướng ngon đó, ta sẽ nhờ Ô thừa tướng giúp chúng ta vớt chút cá tôm tươi.”

 

“Ta đi điều khiển con rối rửa thịt và xắt rau.”

 

“Chúng ta đi trang trí sân đi, chuyện vui này cần phải giăng đèn kết hoa mới đủ vui mừng.”

 

Tới tối, toàn bộ Vọng Thư Các được thắp sáng rực rỡ, tất cả động vật đã mở linh trí đều lên bờ. Ô thừa tướng nằm trên tấm thảm rơm mềm mại kể cho các tiểu động vật khác về cuộc đời đầy sóng gió của mình.

 

Bạch Kỳ trợn mắt khinh thường, những lời khoác lác này chỉ có thể dụ dỗ các tiểu động vật mới vừa mở linh trí, nó không tin lão rùa này giỏi như vậy.

 

Nếu thật sự giỏi như vậy, vì sao không ở trong biển làm lão đại, chui rúc trong hồ của tiểu tông môn này làm gì?

 

Mùi thịt nướng thơm nức mũi, Cửu Hồi chia thịt nướng ra đĩa cho các tiểu động vật trong tiếng kêu meo meo gâu gâu, chúng nhận đĩa thịt nướng từ tay Chỉ Du, cảm thấy hài lòng bắt đầu ăn.

 

“Có thịt mà không có rượu sao được, nào nào, chúng ta có rượu hoa đào tự ủ.”

 

Một chén rượu bị nhét vào tay, Cửu Hồi giơ chén rượu lên: “Chúc mừng sư phụ!”

 

Mười mấy chén rượu chạm vào nhau, ánh nến rực rỡ chiếu sáng nụ cười của mỗi người.

 

Sau vài đợt rượu, Ngọc Kính đi đến bên cạnh Cửu Hồi và Chỉ Du: “Ta nghe Mạc sư thúc nói, các con muốn về quê chơi à?”

 

Cửu Hồi gật đầu: “Dạ!”

 

“Hôm sau là ngày tốt, các con lên đường ngày ấy đi.” Ngọc Kính lấy ra một cái túi gấm, “À, đây là lộ phí sư phụ cho các con.”

 

“Cảm ơn sư phụ.” Cửu Hồi cất túi gấm vào trong tay áo, lục lọi trong nạp giới, lấy ra một cái túi gấm: “Cái này là con và Chỉ Du tặng cho tông môn.”

 

“Đây là cái gì?” Vài người đã uống say khướt nghiêng người nhìn.

 

“À, chỉ mấy trăm vạn linh thạch mà thôi.” Cửu Hồi nhẹ nhàng nói: “Ta và Chỉ Du cướp được.”

 

“Mấy trăm vạn?!”

 

“Mà thôi?!”

 

Mọi người cho rằng tai mình có vấn đề, có thể dùng "mà thôi" để hình dung mấy trăm vạn linh thạch hay sao? “Mà thôi” cũng xứng với mấy trăm vạn linh thạch à?

 

“Cướp của ai mà nhiều vậy?” Trường Hà trợn mắt: “Tiểu sư muội, tiểu sư đệ, các ngươi cướp thiếu chủ của Ngự Trân Tông phải không?”

 

“Hoàng tử Ma tộc.”

 

“Ồ, hoàng tử Ma tộc à.” Trường Hà lắc đầu, đầu óc dần dần tỉnh táo lại: “Hoàng tử Ma tộc?!”

 

“Làm tốt lắm, làm tốt lắm.” Ngọc Kính cười tươi rói cất túi gấm vào trong ngực: “Chúng ta là người tu luyện, lấy đồ của Ma tộc, sao gọi là cướp được?”

 

“Đó gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Tức trưởng lão duỗi tay giật túi gấm trong lòng Ngọc Kính: “Sư tỷ, để ta xem thử mấy trăm vạn linh thạch trông như thế nào.”

 

“Đi đi đi.” Ngọc Kính đẩy tay Tức trưởng lão ra: “Hai đồ đệ cưng của ta đã cướp cái này, không ai được nhìn.”

 

Thấy năm vị trưởng lão vội vã xem túi gấm, các sư huynh và sư tỷ vây quanh Cửu Hồi và Chỉ Du, bọn họ nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, tiểu sư muội, lần sau có chuyện tốt như thế này, nhớ kêu chúng ta đi cùng.”

 

“Thật ra không phải vì tiền, chủ yếu là muốn xem thử hoàng tử Ma tộc trông như thế nào.”

 

“Một đám ma men.” Bạch Kỳ liếm chân mèo, phe phẩy đuôi đi xa khỏi đám người đó, tiểu yêu nữ dẫn Chỉ Du về núi, không sợ Chỉ Du phát hiện thân phận của nàng hay sao?

 

“Bạch ca.” Lâm Si lại gần: “Cửu Hồi đại nhân về quê, chúng ta có nên đi cùng hay không?”

 

Cái đuôi Bạch Kỳ cứng đờ, nó hơi sợ các trưởng bối của tiểu yêu nữ, càng sợ bọn họ phát hiện nó từng đánh nhau với tiểu yêu nữ khi nàng còn nhỏ.

 

Nhưng Cửu Hồi không ở Vọng Thư Các, nó và Lâm Si ở lại đây, liệu có thích hợp không?

 

Sau khi bữa tiệc thịt nướng kết thúc, Cửu Hồi trở về phòng, trong mắt có chút say.

 

“Ngươi và Lâm Si cùng ta về thôn à?” Cửu Hồi nhìn một mèo một chim: “Các ngươi cùng ta trở về làm chi?”

 

“Nhưng ngài đi rồi, ta và Lâm Si ở lại Vọng Thư Các, có phải không thích hợp hay không?” Móng Bạch Kỳ liên tục gãi bàn chân nó.

 

“Ta chỉ về thôn một thời gian, một hai tháng sau sẽ trở lại, có phải không trở lại đâu.” Cửu Hồi cười: “Vọng Thư Các không có nhiều quy tắc, lại ít người, nếu các ngươi thích nơi này thì cứ ở lại.”

 

“Hừ, ai nói ta thích chỗ này.” Bạch Kỳ cứng cổ không chịu thừa nhận.

 

“Không thích?” Cửu Hồi nhướng mày: “Vậy ngươi đi đi, muốn đi đâu thì đi, ta mặc kệ ngươi.”

 

Bạch Kỳ: “……”

 

Cho nó đường lui là một chuyện rất khó khăn hay sao?

 

Thấy Bạch Kỳ không hề nói gì, Cửu Hồi cúi xuống xoa đầu mèo: “Vọng Thư Các ít người, trong thời gian ta và Chỉ Du không ở trong Vọng Thư Các, nhờ ngươi và Lâm Si giúp chúng ta chăm sóc tông môn. Lần này về thôn, không cần các ngươi đồng hành.”

 

“Nếu ngài nhờ ta, vậy ta miễn cưỡng đồng ý.” Bạch Kỳ lắc đuôi điên cuồng, “Ai bảo đại gia hổ ta đây có tấm lòng nhân hậu.”

 

“Đúng đúng đúng, Bạch Kỳ đại gia nhân hậu nhất.” Cửu Hồi lấy một pháp khí phòng ngự trong nạp giới ra, giao cho Bạch Kỳ: “Vật này có thể chặn mười đòn tấn công của Đại Thừa kỳ, ngươi tạm thời giữ nó giúp ta.”

 

“Pháp khí quý như vậy…… Ngài không sợ ta lấy trộm, không trả lại cho ngài hay sao?” Bạch Kỳ nuốt pháp khí vô bụng.

 

“Ta tin ngươi.” Cửu Hồi xoa lông trên đầu nó, mỉm cười.

 

Với tính tình của Bạch Kỳ, nếu không thích Vọng Thư Các, nó đã lén trốn đi từ lâu, đâu cần ở đây thật lâu trong hình dạng con mèo?

 

Hai ngày sau, vào buổi tối.

 

“Sư đệ, sư đệ!” Ngạn Bách nhìn một đống hộp quà chất cao ở trên bàn, bất đắc dĩ xoa trán: “Ngươi đến thôn của tiểu sư muội chơi, không phải đi hạ sính lễ, chuẩn bị nhiều quà như vậy làm gì?”

 

“Hạ, hạ sính lễ?” Tai Chỉ Du đỏ bừng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải hạ sính lễ.”

 

“Nghe lời sư huynh đi, tặng chút quà quê theo phong tục là được.” Ngạn Bách không dám xem đồ bên trong những hộp quà này quý giá cỡ nào, hắn sợ mình sẽ bị đau mắt.

 

“Ờ.” Chỉ Du có chút tiếc nuối cất mấy hộp quà, nếu không tặng mấy thứ này, làm sao các trưởng bối tin tưởng lòng thành của hắn.

 

Trở lại viện của mình, Chỉ Du lấy vô số áo gấm và ngọc bội trong nạp giới ra, luôn cảm thấy không đủ trịnh trọng. Hắn đã thuộc lòng nội dung của 《Lễ nghi》, cũng đọc đi đọc lại mấy quyển sách khác.

 

Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, không tu luyện, cũng không đọc sách, chỉ thất thần nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

 

Bốn canh giờ nữa, trời sẽ sáng.

 

Sáng sớm hôm sau, Cửu Hồi thức dậy thay quần áo, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Chỉ Du đã ăn mặc chỉnh tề đứng trong sân: “Chỉ Du, ngươi dậy sớm vậy?”

 

“Ta cũng…… vừa dậy.” Ánh mắt Chỉ Du sáng lấp lánh nhìn nàng: “Bây giờ chuẩn bị đi phải không?”

 

Bạch Kỳ ở trong góc đá Lâm Si: “Nhìn đi, đây là bộ dạng không có tiền đồ của nam nhân loài người khi nói dối.”

 

Rõ ràng trời chưa sáng đã ở trong sân, còn nhất quyết mạnh miệng nói vừa mới thức dậy.

 

Lâm Si bị đá cũng không giận, nó chỉ không hiểu, chuyện này có gì cần phải nói dối.

 

“Ừ, chúng ta đi chào tạm biệt mọi người đi.” Cửu Hồi chạy đến bên cạnh Chỉ Du, nắm tay áo hắn.

 

“Không cần tạm biệt chúng ta.” Ngọc Kính dẫn theo những người khác đứng bên ngoài sân: “Các con đi sớm về sớm, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

 

“Sư phụ, sao mọi người đều tới?” Cửu Hồi vội vàng chào hỏi.

 

“Đây là lần đầu tiên con từ tông môn về nhà, đương nhiên chúng ta phải tới tiễn con.” Ngọc Kính duỗi ngón tay chọc trán nàng: “Trên đường nhớ cẩn thận, đừng dễ dàng tin người khác.”

 

“Sư phụ, chiếu nguyệt kính này……” Cửu Hồi đang định tháo chiếu nguyệt kính trả lại cho Ngọc Kính, bị Ngọc Kính đè tay lại: “Khi nào con trở về hẵng đưa lại cho ta. Trong khoảng thời gian này, bên ngoài không yên ổn, ta và các sư thúc, sư huynh và sư tỷ của con sẽ không đi đâu ngoài Đào Lâm thành.”

 

“Đến nơi nhớ nhắn tin về cho chúng ta biết, tuyệt đối phải giữ mạng.” Ngọc Kính chỉnh lại quần áo cho Cửu Hồi: “Còn nhớ sư phụ từng nói gì với con không, Vọng Thư Các của chúng ta truyền thừa hơn hai ngàn năm là dựa vào cái gì?”

 

“Là…… cái gì?” Cửu Hồi sửng sốt.

 

“Toàn dựa vào cẩu thả.” Đôi môi đỏ của Ngọc Kính khẽ nhếch: “Chỉ cần cẩu thả đủ lâu, mọi thứ sẽ nằm trong tầm tay.”

 

“Khi ra ngoài, nếu đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, co được dãn được mới là thượng sách.” Mạc trưởng lão tiếp lời: “Vọng Thư Các của chúng ta  không sợ mất mặt, chỉ sợ các ngươi bị thương.”

 

“Ừm, nếu thật sự không được thì xin tha mạng rồi làm phản cũng được.” Tức trưởng lão gật đầu: “Cùng lắm thì giữ mạng trước, sau này tìm cơ hội để phản bội rồi trở về.”

 

“Nhớ kỹ, khí khái không thể dùng làm đồ ăn.” Thường trưởng lão: “Giữ được tánh mạng thì sau này có thể ăn rất nhiều món.”

 

“Vọng Thư Các là gia đình bình dân, không ai để ý tới chuyện chúng ta có khí khái hay không.” Lâm trưởng lão vuốt bộ râu trắng: “Nhưng các trưởng bối quan tâm các ngươi có thể sống tốt.”

 

“Ta đã nhớ kỹ.” Cửu Hồi gật đầu thật mạnh: “Xin sư phụ, các sư thúc, sư tỷ và sư huynh yên tâm, ta và Chỉ Du nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chờ chúng ta mang đặc sản địa phương về cho mọi người nhé.”

 

“Lên đường đi.” Ngọc Kính đưa một pháp khí bay cho Cửu Hồi: “Đưa con thuyền bay này trở về.”

 

“Cảm ơn sư phụ.” Cửu Hồi ném pháp khí bay lên không trung, pháp khí hóa thành một con thuyền ngọc xinh đẹp.

 

Nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du nhảy lên thuyền bay rời đi, Ngọc Kính ngáp một cái: “Ta đi về ngủ tiếp đây.”

 

“Không biết tiểu sư đệ và tiểu sư muội sẽ mang đặc sản địa phương gì về cho chúng ta ?”

 

“Dậy sớm không tốt cho sắc đẹp, ta cũng ngủ thêm một lát nữa.”

 

Tuy rằng người vừa rời đi, nhưng bọn họ đã bắt đầu chờ mong đặc sản địa phương.

 

Còn về cảm giác chia tay…… có lẽ có, nhưng không nhiều lắm.

 

Cửu Hồi và Chỉ Du đi vòng đến Đào Lâm thành, tìm Thập Nhất, lấy một phong thư từ hắn, và vài chai thuốc điều trị thân thể cho người thường, một túi bạc lớn và…… một bức tranh.

 

“Ta nghĩ, có lẽ bọn họ muốn biết khi ta trưởng thành sẽ trông như thế nào, sẽ có dáng vẻ ra sao, nên ta đã nhờ một họa sĩ trong thành vẽ một bức tranh.” Thập Nhất xoa tay, có chút bối rối nhìn Cửu Hồi: “Bức tranh này…… giống ta không?”

 

“Rất giống ngươi, dáng vẻ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, vừa thấy là biết đây là một tu sĩ tài ba.” Cửu Hồi cuộn bức tranh lại, trịnh trọng bỏ mấy thứ này vào nạp giới: “Ngươi còn có chuyện gì cần ta truyền đạt không?”

 

Thập Nhất mở miệng, cuối cùng chỉ lặng lẽ lắc đầu.

 

“Được rồi, ta đi đây.” Cửu Hồi quay đầu lại, thấy Chỉ Du đã lấy mứt từ quán bên cạnh trở về, chắp tay hành lễ với Thập Nhất và Nam Phong: “Cáo từ.”

 

Thập Nhất lại đưa hai người đến cửa thành, hắn đứng ở cửa thành một hồi lâu mới xoay người trở về.

 

“Chúng ta đến Thiên Hạc thành trước hay sao?” Chỉ Du hỏi.

 

“Không, chúng ta về thôn trước.” Cửu Hồi lắc đầu: “Thiên Hạc thành ở phía bắc, thôn của ta ở phía nam, chúng ta về thôn ở hai ngày rồi mới đến Thiên Hạc thành.”

 

“Ta muốn về thôn trước.” Cửu Hồi nằm ở mép rào chắn, nhìn cảnh đẹp bên ngoài thuyền, cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Chỉ Du: “Nếu ngươi muốn đi truyền tin trước, chúng ta sẽ đi về phía bắc.”

 

“Ta……” Chỉ Du cúi đầu: “Ta cũng muốn về thôn trước.”

 

Hắn muốn đi xem nơi Cửu Hồi đã lớn lên.

 

Hắn che trái tim đang đập nhanh của mình, dường như có thể nghe thấy âm thanh không nghe lời của nó.

 

Hóa ra, đây chính là “không thể chờ nổi” như trong sách đã viết, giống như chim ác là đang nô đùa trên cành, như linh dương đang chạy.

 

Hắn đứng dậy, lấy một đống linh thạch trong nạp giới ra, bỏ vào pháp trận của thuyền bay không chút do dự.

 

Thuyền bay xuyên qua mây, lao về phía nam tựa như gió mạnh và tia chớp.

 

Càng bay về phía nam, càng nhiều tảng đá lởm chởm kỳ lạ, rất nhiều đỉnh núi cao chót vót trong mây, khu rừng rậm rạp gần như không thấy rìa.

 

“Qua khỏi ngọn núi Nữ Thần này là ranh giới của thôn chúng ta.” Cửu Hồi lấy một lệnh bài trong nạp giới ra, cắm trên mép thuyền bay.

 

“Núi Nữ Thần trải dài cả ngàn dặm, chướng khí rất mạnh, nếu không có ta đồng hành, ngươi đừng tới chỗ này.” Cửu Hồi bấm vào lệnh bài, núi Nữ Thần vốn đầy sương mù đột nhiên lộ ra một con đường, hướng dẫn phương hướng cho thuyền bay.

 

Vô số tiếng chim hót líu lo vang lên trong núi rừng, Chỉ Du nhìn theo âm thanh, thấy một con chim kỳ quái túm một con khỉ bay qua. Cách đó không xa, một con đại bàng đang đánh nhau trên không trung với một con chim sẻ còn lớn hơn đại bàng, lông chim bay tán loạn.

 

“Trong núi sâu và rừng già, khó tránh khỏi có một số loài động vật có hình dáng kỳ lạ, điều này là bình thường.” Cửu Hồi xoay đầu Chỉ Du, để hắn nhìn về phía trước: “Thuyền bay không thể trực tiếp bay vào thôn, chúng ta phải xuống thuyền bay ở phía nam núi Nữ Thần.”

 

Thuyền bay nhanh chóng hạ cánh, Cửu Hồi mới vừa bước xuống, chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng hét thần bí từ trong rừng rậm phía sau truyền đến: “Núi Nữ Thần là khu vực cấm, người ngoài không được phép đi vào.”

 

Cửu Hồi lấy lệnh bài quơ về phía khu rừng rậm.

 

Tiếng hét thần bí ban đầu đã biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang đã trở lại, chạy nhanh đi!!!”

 

Tiếng hét xuyên qua bầu trời, truyền xa hàng trăm dặm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.