Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 50



Cửu Hồi quay đầu nhìn về phía rừng rậm, trong rừng rậm vang lên tiếng xào xạc, sau một hồi hỗn loạn, xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

 

“Đừng để ý tới bọn chúng.” Cửu Hồi cất lệnh bài, tự tin nói: “Chẳng qua do ghen tị nên mới nói xấu.”

 

“Ừ.” Chỉ Du gật đầu: “Ta tin ngươi.”

 

“Đi.” Cửu Hồi lập tức hài lòng, nàng cười tủm tỉm chỉ vào con đường phía trước: “Đi dọc theo con đường này gần nửa canh giờ sẽ đến thôn của chúng ta.”

 

Khi bóng dáng Cửu Hồi và Chỉ Du biến mất ở góc đường, một con yêu mặt trắng thò đầu từ phía sau thân cây: “Tiểu bá vương mang theo một con người trở về, đó là một nam nhân đẹp.”

 

“Chẳng lẽ……”

 

Xột xoạt.

 

Trong bụi cỏ có động tĩnh, năm sáu cái đầu khác nhau từ bên trong thò ra, đồng thanh nói: “Nàng đến nhân gian để cướp dân nam à?!”

 

“Cái gì?!”

 

Trong cây cối, hoa cỏ, thậm chí là bùn đất, đủ loại đầu thò ra: “Tiểu bá vương không những trở lại, còn mang về một người giúp đỡ?!”

 

“Ớ ô, than ôi!”

 

Nỗi buồn và niềm vui của con người không giống nhau, động vật và thực vật cũng vậy.

 

Cửu Hồi vừa đi vừa kể cho Chỉ Du nghe chuyện thú vị đã xảy ra trên con đường này khi nàng còn nhỏ: “Thấy vũng bùn nhỏ phía trước không, khi còn nhỏ ta đã đánh nhau với…… một con mèo trắng, rớt vào hố đó, cuối cùng Ngô bá đã lôi ta ra khỏi bùn.”

 

Khi trở về, bị bảy tám trưởng bối trong thôn nhắc mãi tới tận nửa tháng, sau đó không hiểu sao nàng có thêm hai ngàn năm công lực.

 

Gia gia, nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm đều nói bọn họ không truyền công cho nàng, còn phê bình các trưởng bối khác ở trước mặt nàng, nói rằng nếu là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không cưng chiều nàng.

 

Tóm lại từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng đánh nhau với các yêu quái xung quanh, mặc kệ thắng hay thua, nàng đều bị mắng, sau đó không hiểu sao được thêm công lực.

 

“Đỉnh núi bên kia có mấy gia đình nuôi ong, mật ong của bọn họ đặc biệt thơm ngon, vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi tới nếm thử.” Cửu Hồi chỉ đỉnh núi nơi xa: “Vùng núi bên này có thực thiết thú, con của chúng lông xù, chạy như bánh gạo đen trắng, vừa đáng yêu vừa chơi vui, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi tìm chúng nó chơi.”

 

Bụp!

 

Một nam nhân trung niên mặc áo xám từ bụi cỏ ngã xuống, hắn ngửa đầu nhìn thấy Cửu Hồi đứng trước mặt hắn, mở to mắt, vội vàng đứng dậy, liên tục chắp tay hành lễ với Cửu Hồi: “Cửu tiểu thư! Xin lỗi, không phải tiểu nhân cố ý cản đường ngài, tiểu nhân sẽ lăn, lập tức lăn liền.”

 

Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, ôm đầu lăn vào bụi cỏ, lào xào lăn xuống con sông nhỏ bên cạnh, tạo ra tiếng nước thật lớn.

 

“Này!” Cửu Hồi vạch bụi cỏ, hét xuống sông: “Ta không có nói sẽ đánh ngươi, ngươi chạy làm gì, quả thực muốn bôi nhọ sự trong sạch của ta!”

 

Chỉ Du đi đến bên cạnh Cửu Hồi nhìn xuống sông, thấy trên mặt sông đang tỏa ra ánh sáng vàng dưới ánh mặt trời. Nam nhân áo xám đang liều mạng chèo bằng tay và chân, rời xa nơi bọn họ đang đứng với tốc độ không thể tưởng tượng được.

 

“Đây là người của thôn Hạ Hà, mấy năm trước giành…… đất ruộng với thôn chúng ta, kể từ lúc bị thua, mỗi lần nhìn thấy chúng ta thì chạy.” Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: “Cuộc sống ở núi sâu và rừng già không dễ dàng, bọn họ thấy thôn Thượng Hoang sung túc nên tới cướp đất ruộng và nguồn nước, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc chống trả, đây do đã hết cách, ngươi thấy đúng không?”

 

“Ừm.” Chỉ Du gật đầu: “Bọn họ tới cướp đồ, các ngươi chỉ đánh trả, không lấy mạng bọn họ, thật sự tốt bụng.”

 

“Ừ ừ.” Cửu Hồi đồng ý, liên tục gật đầu: “Thôn trưởng gia gia nói, mọi người đều là người, có thể tha mạng cho bọn họ thì tha mạng. Thôn Thượng Hoang của chúng ta  có tiếng khoan dung và tốt bụng trong phạm vi một ngàn dặm.”

 

“Thôn Thượng Hoang.” Chỉ Du phát âm nhẹ nhàng cái tên này: “Thực sự là một cái tên cổ xưa.”

 

“Thôn trưởng nói, trước đây chỗ này là đất hoang rộng lớn, thôn của chúng ta chiếm đất và nguồn nước phía trên đất hoang, nên đặt tên là thôn Thượng Hoang.” Cửu Hồi dẫn Chỉ Du tiếp tục đi về phía trước: “Gần đây còn có thôn Hạ Hoang, thôn Đại Lâm. Ngươi không cần để ý tới người của mấy thôn đó, người của thôn Thượng Hoang cũng có tiếng nói đối với các thôn lân cận.”

 

Càng đi xa, phong cảnh càng đẹp. Dòng suối róc rách, núi rừng nhiều màu sắc khác nhau, sương mù lượn lờ trên núi, thác nước đổ xuống vách đá cao, hồ nước sâu trong veo có thể thấy đáy.

 

Nơi này không giống như một cái thôn, mà tựa như là nơi thần tiên bị người đời lãng quên.

 

Mỗi bước đi là một cảnh, mỗi đoạn đường là một bức tranh khác nhau.

 

Nhưng Chỉ Du không có lòng thưởng thức, linh dương trong lòng hắn nhảy càng lúc càng dữ dội, tựa như đã nhảy tới cổ họng.

 

“Sau khi băng qua cây cầu đá này là đến ranh giới của thôn Thượng Hoang.” Cửu Hồi nắm tay áo Chỉ Du đi đến bên cầu, nàng đặt lòng bàn tay lên bia đá cạnh cầu, tấm bia đá lóe lên những luồng ánh sáng xanh lục.

 

“Đi thôi.” Rụt bàn tay lại, Cửu Hồi cười tủm tỉm nhìn Chỉ Du, “Đừng căng thẳng, các trưởng bối trong thôn biết ta dẫn ngươi về, bọn họ rất hoan nghênh ngươi. Lát nữa nếu không biết gọi bọn họ như thế nào thì cứ bắt chước ta.”

 

“Đừng sợ.” Cửu Hồi nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn, bàn tay nàng mềm mại và ấm áp: “Hết thảy đều có ta.”

 

Khoảnh khắc bước lên cây cầu đá, linh khí rất đậm ập vào mặt, Chỉ Du nghe thấy tiếng nước sông chảy xôn xao, và tiếng chim hót líu lo.

 

Một con chim thật lớn bay ngang qua đầu bọn họ, há mỏ làm rơi một cành hoa, đáp ngay xuống vai Chỉ Du.

 

“Đây là quà gặp mặt nó tặng cho ngươi.” Cửu Hồi nhặt cành hoa giúp Chỉ Du, đặt vào lòng bàn tay hắn: “Nghe nói chim xanh ngậm cành cây tặng cho ngươi, ngụ ý là may mắn và hạnh phúc, nó chúc phúc ngươi đó.”

 

Chỉ Du nhẹ nhàng cầm cành hoa, cánh hoa tươi tắn, phía trên còn dính giọt sương trong suốt, đây là một đóa hoa tuyệt đẹp.

 

“Đa tạ.” Chỉ Du nói lời cảm tạ về hướng con chim xanh bay đi, lấy một cái hộp ngọc có thể giữ tươi trong nạp giới ra, cẩn thận bỏ cành hoa vào trong hộp ngọc.

 

Cửu Hồi lẳng lặng đứng trên cầu chờ hắn: “Thấy ngươi thích hoa nó đưa như vậy, chim xanh nhất định sẽ vui.”

 

Gió núi nhẹ nhàng lướt qua quần áo hai người, Cửu Hồi có chút mềm lòng, Chỉ Du sống một mình nên chắc chắn rất tịch mịch và cô đơn, cho nên dù là quần áo của Tiêu thẩm thẩm tặng, hay là đồ trang sức bằng ngọc mà các trưởng bối trong thôn tặng, hay cành hoa chim xanh tặng, hắn đều quý trọng.

 

Sau khi Chỉ Du cất hộp ngọc, Cửu Hồi đưa tay cho hắn: “Nắm tay ta.”

 

Chỉ Du lập tức đỏ mặt, hắn ấp úng nhìn Cửu Hồi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt rồi buông ra, nhưng không dám giơ tay ra.

 

“Phía trước có trận pháp bảo vệ thôn, nếu ta không dẫn đường, ngươi không thể vào được trong thôn.” Cửu Hồi nắm cổ tay trái của Chỉ Du, nhẹ nhàng kéo về phía trước: “Đi thôi.”

 

Chỉ Du không biết mình xuống cầu bằng cách nào, cũng không biết mình bước bằng chân trái hay chân phải trước, hắn cảm thấy đầu óc mình ầm ầm, cổ tay bị Cửu Hồi nắm lấy vừa nóng vừa cứng đờ, cả người giống như bị ném vào nước sôi.

 

Về phần trận pháp là cái gì, bọn họ ra khỏi trận pháp như thế nào, Chỉ Du hoàn toàn không biết.

 

Xuyên qua trận pháp, thứ đầu tiên Chỉ Du nhìn thấy là cây đại thụ cao chót vót, dưới tàng cây có một cái bàn đá, một lão nhân râu tóc bạc trắng có cốt cách như tiên ngồi ở bàn.

 

Lão nhân đang nhàn nhã thưởng thức trà, nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy khỏi ghế: “Tiểu Cửu?!”

 

“Bặc gia gia!” Cửu Hồi kéo Chỉ Du chạy đến trước mặt lão nhân: “Con đã về rồi, người có nhớ con không?”

 

“Nhớ nhớ nhớ, nào nào, để gia gia xem thử, có phải gầy rồi không?” Bặc gia gia đau lòng đi vòng quanh Cửu Hồi, sau đó vui vẻ nhìn Chỉ Du: “Đây nhất định là Chỉ Du mà con thường nhắc tới ở trong thư phải không?”

 

“Vãn bối xin chào Bặc gia gia.” Chỉ Du vội vàng chắp tay hành một đại lễ.

 

“Ây dà, mau đứng lên!” Sắc mặt Bặc gia gia thay đổi, vội đỡ tay hắn, tránh lễ của hắn: “Nhà chúng ta không chú ý đến mấy lễ nghi xã giao này. Con bé Cửu Hồi cái gì cũng tốt, nhưng tính tình ồn ào một chút, cảm ơn ngươi đã chịu đựng được tính tình của nó.”

 

“Cửu Hồi rất tốt, không hề ồn ào.” Chỉ Du nghiêm túc giải thích: “Ở bên nàng rất vui.”

 

“Tốt quá.” Làm trưởng bối, mình phê bình con cái, nhưng không thích người khác nói chúng sai. Thấy Chỉ Du khen rất chân thành, Bặc gia gia cực kỳ hưởng thụ, mặt mày cười tươi rói, không còn cốt cách giống tiên như vừa rồi: “Vốn tưởng rằng hai ngày nữa hai đứa mới trở về, cho nên không sắp xếp người đến núi Nữ Thần đón hai đứa. Nào, gia gia dẫn hai đứa về nhà.”

 

Ông nắm tay Chỉ Du và Cửu Hồi ở bên trái và bên phải, bước nhanh về phía trong thôn.

 

“Ộp ộp ộp!” Thấy Cửu Hồi trở về, ếch xanh nhảy ra khỏi ao, không ngừng hét về phía Cửu Hồi.

 

“Bặc gia gia, Ngô bá đã đá ộp ộp phải không?” Sau khi Cửu Hồi vẫy tay với ếch xanh, nó mới nhảy xuống ao lại.

 

“Đâu phải con không biết tính tình nóng nảy của lão Hắc.” Bặc gia gia chặc lưỡi: “Đừng nói ếch xanh bị ông ấy đá, ngay cả ta và lão Long cũng bị mắng.”

 

Cửu Hồi có chút chột dạ: “Tại con liên luỵ đến mọi người.”

 

“Suỵt.” Bặc gia gia lén nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chuyện đã qua, lão Hắc đã hết bực mình rồi, con đừng nhắc lại chuyện cũ.”

 

“Dạ dạ dạ.” Cửu Hồi liên tục gật đầu, tính tình của Ngô bá mau nóng cũng mau nguội, chỉ cần không tiếp tục chọc ông, mọi việc đều dễ nói.

 

“Từ xa đã nhìn thấy hai người lấm la lấm lét, có vẻ như chột dạ.” Một nam nhân trung niên mặc áo đen đi ra, nghiêm mặt nhìn Bặc gia gia.

 

Bặc gia gia: “……”

 

Nếu cả ông lẫn Tiểu Cửu đều lấm la lấm lét, vì sao chỉ trừng mắt với một mình ông.

 

“Ngô bá.” Cửu Hồi chạy nhanh đến trước mặt nam nhân trung niên, nắm chặt tay áo của ông vung vẩy: “Con nhớ người lắm nha.”

 

Ngô bá liếc nhìn tay áo của mình bị túm chặt, hừ một tiếng: “Lớn rồi mà chỉ biết làm nũng, giống cái gì?!”

 

“Trên đường đã ăn gì chưa?” Ông lấy hai trái linh quả trong tay áo ra, đưa cho Cửu Hồi và Chỉ Du mỗi người một trái: “Ăn chút đồ vật lót bụng trước đi, buổi tối trong thôn sẽ chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa.”

 

“Chỉ Du, đây là Ngô bá.” Một tay Cửu Hồi nắm tay áo của Ngô bá, tay kia cầm linh quả gặm: “Ngô bá dạy ta đọc sách và tập viết từ nhỏ, Ngô bá viết chữ đẹp lắm!”

 

“Vãn bối Chỉ Du xin chào Ngô bá.” Chỉ Du cúi người muốn hành lễ, nhưng bị Ngô bá đỡ lấy, ông nhét một cái túi gấm cho Chỉ Du: “Chúng ta không chú ý đến lễ nghi xã giao, ngươi và Cửu Hồi trở về thôn thì hãy coi thôn này như nhà mình. Đây là lần đầu tiên ngươi tới thôn, ta không có gì tặng cho ngươi, cầm linh thạch này để tiêu xài đi.”

 

Chỉ Du cầm túi gấm, quay đầu nhìn Cửu Hồi.

 

“Ngô bá cho thì ngươi cầm đi.” Cửu Hồi gật đầu với hắn.

 

“Cảm ơn Ngô bá.” Chỉ Du ngoan ngoãn nhận túi gấm.

 

“Còn của con đâu, còn của con đâu.” Sau khi Chỉ Du nhận túi gấm, Cửu Hồi duỗi tay lấy cái túi gấm còn lại ở thắt lưng của Ngô bá, Ngô bá đưa túi gấm cho nàng, vẻ mặt ghét bỏ: “Cầm đi!”

 

“Cảm ơn Ngô bá.” Cửu Hồi buông Ngô bá ra, chạy nhanh về phía thôn, vừa chạy vừa la: “Gia gia, nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm, cục cưng của mọi người đã về rồi nè!”

 

“Chẳng chính chắn chút nào!” Ngô bá ho khan một tiếng, nhẹ giọng khiển trách: “Càng ngày càng khó coi.”

 

Chỉ Du nhìn Cửu Hồi nhảy nhót, khóe miệng khẽ nhếch.

 

Đi theo Ngô bá và Bặc gia gia vào thôn, Chỉ Du phát hiện các tòa nhà ở thôn Thượng Hoang khác với các thôn xóm mà hắn tưởng tượng.

 

Mái cong và những cây cột màu đỏ tinh xảo, khu vườn lát gạch xanh, tuy không sang trọng nhưng cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt. Các dãy sân được sắp xếp có trật tự, giữa sân có cây cổ thụ thật lớn rậm rạp lá, chim chóc bay tới bay lui trong kẽ lá, không có chút sợ hãi khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện.

 

Cửu Hồi bị một đám già trẻ lớn bé vây quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, Cửu Hồi bị bao bọc ở giữa, ôm một đống đồ ăn, thỉnh thoảng có những lời như “Chịu khổ”, “Gầy”, “Ăn nhiều một chút” truyền tới.

 

Cửu Hồi trái một câu “Nhớ gia gia”, phải một câu “Nhớ nãi nãi”, trên một câu “Thẩm thẩm may quần áo đẹp nhất”, câu tiếp theo “Nhớ mấy món ăn của bá bá nấu”, dỗ cả đám người hớn hở mặt mày.

 

Chỉ Du dừng lại, nhìn Cửu Hồi được mọi người yêu thương, không nỡ tiến lên quấy rầy.

 

“Chỉ Du!” Cửu Hồi đi ra khỏi đám đông, nắm tay áo Chỉ Du, kéo hắn vào trong đám người: “Đây là tiểu sư đệ Chỉ Du của con, mọi người mau xem, có phải đặc biệt đẹp hay không?”

 

“Ây da, đây là Tiểu Chỉ Du à, thật tuấn tú.”

 

“Tiêu Nga, thằng bé này mặc bộ đồ ngươi may phải không, rất đẹp.”

 

“Trên đường tới đây có mệt không, bên kia núi Nữ Thần có một số động vật kỳ lạ, không làm ngươi sợ chứ?”

 

“Nào nào, ăn trước vài thứ đi.”

 

Chỉ Du nhìn đồ ăn được nhét từ mọi hướng, còn có những lời hỏi han quan tâm, hắn đỏ mặt không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước.

 

“Không, không mệt.”

 

“Đa tạ nãi nãi đã khen.”

 

“Ngon, ngon quá.”

 

“Đừng nhét nữa, đừng nhét nữa.” Cửu Hồi ôm một túi đầy đồ ăn: “Nếu nhét thêm thì tối nay con không ăn nổi bữa tiệc lớn.”

 

“Ta vừa vặn bắt được hai con cá lớn dưới biển sâu, tối nay lấy một con nướng, một con luộc đi.”

 

Long đại gia giơ bàn tay như quạt hương bồ, vỗ vai Chỉ Du: “Chỉ Du, đã bao giờ nhìn thấy cá lớn dưới biển sâu chưa?”

 

Chỉ Du ngơ ngác lắc đầu.

 

“Đi, đại gia sẽ dẫn hai đứa đi xem.” Long đại gia sang sảng cười to: “Mấy thứ này không dễ có, hai ngày trước mới bắt được, ta nuôi chúng chờ hai đứa về ăn.”

 

Chỉ Du ngẩn ngơ bị Long đại gia kéo đi, hóa ra trưởng bối có đồ ăn ngon, để dành cho bọn trẻ trở về cùng ăn là cảm giác như thế này.

 

“Lão Long, đợi đã!” Thôn trưởng gọi Long đại gia: “Hai đứa nhỏ vừa trở về, ngươi để cho chúng nghỉ ngơi hai canh giờ đi, rồi đi chơi với ngươi sau.”

 

Thôn trưởng nhìn chóp tai ửng đỏ của Chỉ Du, sau đó nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, do dự một chút, vẫy tay nói: “Thôi, ba người đi đi, nhân tiện đi dạo quanh thôn với Chỉ Du luôn, để hắn quen thuộc với thôn hơn.”

 

“Chỉ Du, ngươi tới thôn không cần khách sáo, nơi này là nhà Cửu Hồi, chính là nhà của ngươi.” Thôn trưởng mỉm cười hiền lành với Chỉ Du, chớp mắt: “Trong thôn toàn là trưởng bối, chỉ có ngươi và Tiểu Cửu là trẻ con, trẻ con có thể tùy ý nghịch ngợm ở trước mặt trưởng bối.”

 

“Cảm ơn thôn trưởng gia gia.” Mặt Chỉ Du càng đỏ hơn.

 

“Lão Long thích đi đây đi đó nhất, ông ấy không làm được việc gì khác, nhưng dẫn hai đứa đi chơi thì không thành vấn đề.” Thôn trưởng vỗ vai hắn, ánh mắt càng hiền hòa hơn: “Hiếm khi được về nhà, hai đứa cứ đi chơi vui vẻ, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.”

 

“Biết rồi, biết rồi.” Long đại gia sốt ruột kéo Chỉ Du và Cửu Hồi, vừa đi vừa phàn nàn: “Thôn trưởng gia gia cứ hay cằn nhằn, ta thiếu kiên nhẫn nhất với ông ấy về điểm này.”

 

Chỉ Du đi theo phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Về nhà…… ăn cơm.

 

Hắn nghiêng đầu nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi đang nhai nửa miếng thịt khô chưa ăn hết, thấy hắn nhìn mình, cười tủm tỉm nói: “Ngươi bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho sợ phải không?”

 

Chỉ Du lắc đầu: “Ta…… rất thích nơi này.”

 

Bọn họ không giả dối và khách sáo với hắn, cũng không hỏi về tu vi và gia thế của hắn, dường như hắn chỉ là một đứa trẻ từ nơi xa trở về nhà.

 

Hắn chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, nhưng dù là Vọng Thư Các hay là thôn Thượng Hoang đều mang lại cho hắn niềm vui tốt nhất.

 

Điều này khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

 

“Tiểu rau hẹ thường xuyên nhắc tới ngươi ở trong thư, nhưng mọi người chưa từng gặp ngươi nên khó tránh khỏi có chút nhiệt tình.” Long đại gia quay đầu lại nhìn hai vãn bối đi cạnh nhau, hớn hở nói: “Ngươi vừa tới nên có lẽ chưa quen, ở đây với tiểu rau hẹ vài ngày là sẽ thoải mái thôi.”

 

“Tiểu rau hẹ là biệt danh của ta.” Cửu Hồi giải thích: “Mọi người nhặt ta ở cánh đồng rau hẹ, nên vài trưởng bối trong thôn gọi ta là tiểu rau hẹ.”

 

“Đúng đúng đúng, đó là một đêm tối đầy gió, không thể nhìn thấy năm ngón tay……”

 

“Long đại gia, người đã kể chuyện này biết bao nhiêu lần rồi.” Cửu Hồi ngắt lời Long đại gia, “Con thuộc lòng luôn!”

 

“Con đã nghe nhiều lần, nhưng Chỉ Du chưa nghe.” Long đại gia mặc kệ lời phàn nàn của Cửu Hồi, ông chen vào bên cạnh Chỉ Du, thản nhiên nói: “Buổi tối nhặt được con bé này, ta và thôn trưởng mới từ bên ngoài trở về, gió thổi vù vù, nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ngoài cánh đồng rau hẹ, cả hai chúng ta đều giật mình.”

 

“Khi chúng ta tới cánh đồng thì thấy đó là một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi, tiếng khóc còn to hơn tiếng gió.” Long đại gia chỉ vào một góc cách đó không xa: “À, là cánh đồng rau hẹ kia.”

 

Chỉ Du nhìn qua chỗ Long đại gia chỉ, đó là một cánh đồng rau hẹ vài thước vuông, rau hẹ phát triển rất tốt nhưng không có ai cắt.

 

“Trên đường bế tiểu rau hẹ về, sấm sét đánh liên tục, nó không ngừng gào khóc.” Long đại gia xoa lỗ tai: “Tai ta xuýt bị điếc vì nó.”

 

“Buổi tối hôm đó…… chắc rất lạnh phải không?” Chỉ Du không nhịn được nói: “Nàng vừa lạnh vừa đói cho nên mới khóc mãi.”

 

Long đại gia: “……”

 

Ông không thể trả lời câu này, tận mắt nhìn thấy rau hẹ khóc như một đứa bé, rồi thấy nó biến thành một đứa bé trong sấm sét ầm ầm, thật sự rất khó để suy xét có phải nó lạnh hay không.

 

Yêu quái…… chắc sẽ không sợ lạnh đúng không?

 

“Ngươi nói như vậy, cũng có thể đúng.” Long đại gia trầm tư, ông quay qua hỏi Cửu Hồi: “Tiểu rau hẹ, khi đó con có lạnh không?”

 

“Khi đó con là một đứa bé, sao con nhớ được?” Cửu Hồi trợn mắt: “Long đại gia, người nghĩ lại đi, lúc ấy con bao lớn?!”

 

“Quên mất lúc con mới sinh ra, con khác với chúng ta.” Long đại gia sờ đầu cười, các yêu quái khác biến hình khi đã mở linh trí, tiểu rau hẹ khác với các yêu quái, nàng trưởng thành như loài người, không có ký ức lúc mới sinh ra.

 

“Nào, Long đại gia sẽ dẫn hai đứa đi xem cá và tôm mà ta bắt được.” Ông dẫn hai đứa trẻ đi qua một cổng vòm, thứ đập vào mắt là một hồ nước lớn làm bằng ngọc trắng.

 

Chỉ Du nhìn thấy một con cá có nhiều chân nhảy ra khỏi hồ, cuối cùng bị pháp trận bên cạnh hồ bật trở lại.

 

“Loại cá này ăn không ngon lắm, ăn nó sẽ không có tác dụng gì ngoài việc có thể làm cho ngươi khỏi gặp ác mộng.” Long đại gia tưởng Chỉ Du có hứng thú đối với con cá này: “Tối nay sẽ nấu một con cho ngươi nếm thử.”

 

Chỉ Du ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn cảm tạ.

 

“Có gì mà cảm tạ, bắt mấy con cá này là để ăn.” Long đại gia vui vẻ nói: “Ngươi muốn ăn cá gì thì cứ việc nói cho ta biết, tay nghề làm cá của ta giỏi nhất thôn.”

 

“Xem này, đây là cá dưới biển sâu mà ta đặc biệt để lại cho hai đứa.” Long đại gia chỉ vào một con cá trắng bạc thật lớn: “Rất đẹp phải không.”

 

Loại cá này dài, dẹt và trong suốt, dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng bạc trông rất đẹp.

 

“Đẹp quá!” Cửu Hồi nằm trên lan can ngọc trắng, “Long đại gia, người giỏi ghê.”

 

“Chuyện nhỏ.” Nghe Cửu Hồi khen, Long đại gia vô cùng thỏa mãn: “Nếu hai đứa thích, tối nay ăn xong, ngày mai ta tiếp tục bắt.”

 

“Đi ra biển à?” Đôi mắt Cửu Hồi sáng rực: “Dẫn con và Chỉ Du đi với, con muốn đưa Chỉ Du ra biển chơi.”

 

“Được.” Long đại gia đồng ý tại chỗ: “Ta sẽ dẫn hai đứa ra biển sâu xem cá.”

 

“Dạ dạ dạ.” Cửu Hồi nắm chặt tay áo Long đại gia: “Con biết người thương con nhất.”

 

Chỉ Du nhìn con cá kỳ quái trong hồ, không khỏi thắc mắc, có phải Long đại gia bắt hết những con cá kỳ quái trong thiên hạ không?

 

“Cửu Hồi, ta biết ngươi đã trở lại, lăn ra đây cho ta!”

 

Bất chợt có tiếng la hét chửi bới truyền đến từ bên ngoài thôn.

 

“Cửu Hồi, ngươi có giỏi thì mau ra đây! Đừng trốn ở trong thôn không lên tiếng!”

 

“Tại sao thằng nhóc kia lại tới nữa?” Long đại gia nhíu mày: “Nó bị con đánh mấy lần mà vẫn không chịu thua?”

 

Chỉ Du quay đầu nhìn Cửu Hồi: “Là kẻ thù của ngươi à?”

 

“Cũng không hẳn vậy.” Cửu Hồi ho khan một tiếng: “Hắn là con trai của thôn trưởng thôn Khổng Gia, hồi nhỏ ta đã đánh nhau với hắn vài lần.”

 

Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau khi đánh nhau với người ta, còn nhổ hai lông đuôi đẹp nhất của người ta, kể từ đó hai người kết thù, hầu như năm nào cũng đánh nhau.

 

“Chuyện của bọn trẻ thì mấy đứa tự giải quyết đi, người lớn không thể nhúng tay.” Long đại gia xua tay: “Đánh xong rồi trở về ăn cơm, đừng……”

 

Long đại gia nhìn Chỉ Du, uyển chuyển nói: “Đừng giật tóc người ta nữa, người của Khổng gia hiếm có tóc trên đầu lắm.”

 

“Con chỉ giật một lần năm 6 tuổi, ai biết hắn hận lâu như vậy.” Cửu Hồi xắn tay áo lên: “Đi, Chỉ Du, đi đánh nhau với ta!”

 

Chỉ Du đi theo Cửu Hồi ra khỏi thôn, nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp mặc áo gấm, đeo ngọc quan đứng bên kia cầu, còn có vài nam nữ trẻ tuổi phía sau hắn, trông rất khoa trương.

 

Thanh niên xinh đẹp nhìn thấy Chỉ Du xuất hiện, sửng sốt nói: “Cửu Hồi, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngươi thật sự cướp dân nam à?!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.