Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 51



“Cướp cái gì?” Cửu Hồi tưởng tai mình có vấn đề.

 

“Cướp dân nam!” Nam tử xinh đẹp tức giận chỉ trích: “Sao ngươi có thể làm chuyện như thế?!”

 

“Nói vớ vẩn!” Cửu Hồi xắn tay áo lên: “Ta vừa trở về chưa đến nửa canh giờ, ai đã tung tin đồn nhảm vu khống sự trong sạch của ta?”

 

“Người ta đã đứng ở sau lưng ngươi mà ngươi còn không thừa nhận?!” Mỹ nam đeo ngọc quan xanh trông còn tức giận hơn Cửu Hồi, hắn giơ tay chỉ vào Chỉ Du ở phía sau Cửu Hồi: “Dám làm mà không dám nhận.”

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, tin đồn từ đâu xuất hiện mà quá đáng như thế?

 

Chỉ Du đi đến bên cạnh Cửu Hồi, nói với mấy người của thôn Khổng Gia: “Ta tự nguyện tới.”

 

Sắc mặt của mỹ nam đeo ngọc quan xanh thay đổi mấy lần, cuối cùng hừ lạnh: “Hóa ra là một kẻ ẻo lả.”

 

“Hết nói ta cướp dân nam, rồi mắng người ta là kẻ ẻo lả.” Cửu Hồi nhướng mày: “Khổng Thương Nam, ta thấy ngươi ngứa da rồi đó!”

 

“Ta sợ ngươi chắc?!” Khổng Thương Nam lấy một cái quạt lông màu xanh lá cây ra: “Hôm nay ta muốn so cao thấp với ngươi.”

 

“Đây là thằng nhóc của thôn Khổng Gia, hắn nói những lời này bao nhiêu lần với tiểu rau hẹ của nhà chúng ta rồi?” Ở cổng thôn, Tiêu thẩm ngồi bên bàn đá ăn hạt dưa, chờ đám tiểu bối đánh nhau.

 

“Chắc khoảng mười lần.” Liễu thẩm thẩm cười ha ha đáp lại: “Người của Khổng Gia có tính tình bướng bỉnh, bị đánh nhiều lần mà không nhớ lâu.”

 

“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!” Tiêu thẩm thấy Chỉ Du đứng ở đầu cầu hơi bối rối, đứng dậy gọi hắn: “Chỉ Du, mau tới đây!”

 

Chỉ Du nhìn Cửu Hồi đang đánh nhau với Khổng Thương Nam, lưu luyến bước từng bước đến bên bàn đá.

 

“Tới đây, ngồi xuống từ từ xem.” Tiêu thẩm kéo hắn ngồi xuống, thấy hắn nhìn chằm chằm Cửu Hồi không chớp mắt, mỉm cười an ủi: “Yên tâm đi, chưa đầy nửa canh giờ nữa, thằng nhóc của thôn Khổng Gia sẽ bị Tiểu Cửu đánh tơi tả.”

 

“Biết vì sao mỗi lần hắn tới tìm Tiểu Cửu, thôn Khổng Gia đều sắp xếp người đi theo không?” Liễu thẩm thẩm nhét hạt dưa và trái cây vào tay Chỉ Du, “Nào, vừa ăn vừa xem mới thú vị.”

 

“Vì sao?” Chỉ Du cầm một đống thức ăn hỏi.

 

“Để tiện khiêng hắn về.” Liễu thẩm thẩm nói rất đắc ý: “Trong vòng một ngàn dặm, không có tiểu bối nào là đối thủ của Tiểu Cửu nhà chúng ta.”

 

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Chỉ Du nhìn thấy Khổng Thương Nam bị dải lụa trên cánh tay Cửu Hồi kéo xuống sông, áo gấm xanh biếc cuồn cuộn trên sông như một đống rêu tuyệt đẹp.

 

“Ra ngoài học mấy tháng đã khác rồi, chưa đến một nén nhang nữa.” Tiêu thẩm thẩm có dung mạo diễm lệ, cười rộ lên càng động lòng người hơn: “Tiểu Cửu của chúng ta đúng là niềm hy vọng của cả thôn.”

 

Chỉ Du mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, đây là phản ứng của các gia trưởng khi nhìn thấy con cái của mình đánh nhau hay sao?

 

“Còn đánh nữa không?” Cửu Hồi nằm trên cầu, nhìn Khổng Thương Nam bổ nhào ở trong nước, ném dải lụa ra kéo hắn lên bờ.

 

Khổng Thương Nam lau nước trên mặt, không màng áo gấm đang nhiễu nước, đôi mắt ươn ướt trừng Cửu Hồi không nói lời nào.

 

“Sao vậy?” Cửu Hồi thấy hắn không lên tiếng, “Vẫn không phục à?”

 

“Thiếu quân, thôi, thôi.” Những người của Khổng Gia đi cùng với Khổng Thương Nam tiến lên khuyên nhủ: “Mấy ngày nay tâm trạng của ngài không tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đến tìm nàng tính sổ.”

 

“Đúng đúng đúng, lần này chúng ta tha cho nàng ấy đi, lần sau lại đến.”

 

Khổng Thương Nam đẩy người đang đỡ mình ra, chỉ vào Cửu Hồi: “Cửu Hồi, ngươi quả nhiên dẫn ngoại nam trở về, giỏi nhỉ, giỏi nhỉ!”

 

Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Chỉ Du ở dưới cây cổ thụ, xoay người rời đi. Ai ngờ do đi quá gấp, chân ướt nên trơn trượt, hắn ngã úp mặt tại chỗ.

 

Cửu Hồi lặng lẽ quay lưng lại, giả vờ không nhìn thấy gì cả. Con khổng tước Khổng Thương Nam này, tính tình nóng nảy lại còn sĩ diện, nếu hắn phát hiện nàng nhìn thấy hắn bị té, hắn sẽ lăn lộn và nổi điên tại chỗ.

 

Nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, Khổng Thương Nam quay qua nhìn Cửu Hồi, thấy nàng không phát hiện mình bị té, hắn hừ nhẹ, phất tay áo ướt đẫm rồi biến mất sau rừng cây.

 

“Ha ha ha ha ha ha.”

 

Cửu Hồi đi đến bàn đá, không nhịn được tựa vào bàn bật cười.

 

“Con và thằng nhóc Khổng Gia đánh mười mấy năm, khi nào mới có thể ngừng?” Tiêu thẩm nhẹ nhàng vỗ lưng Cửu Hồi, chờ nàng cười đủ mới bưng một đĩa hạt dưa đã lột vỏ đưa cho nàng: “Tuy nhiên con đã làm tốt lắm, ăn hạt dưa đi!”

 

“Cảm ơn Tiêu thẩm thẩm.” Cửu Hồi ôm cánh tay Tiêu thẩm cọ cọ, vừa ăn hạt dưa vừa nói với Chỉ Du: “Khổng Thương Nam và ta có ân oán mười mấy năm, từ nhỏ ta đã thích thực thiết thú con, cho nên thường xuyên đi tìm nó chơi. Có lần ta nhìn thấy Khổng Thương Nam nhổ lông thực thiết thú con, vì thế ta bước tới ngăn cản. Ai ngờ đứa con ngốc nghếch của thôn trưởng này dám mắng ta, còn đá thực thiết thú con vào mương.”

 

“Ta là người có thể chịu đựng được uất ức như thế này hay sao?” Cửu Hồi đập bàn: “Đương nhiên là không thể!”

 

“Vì thế ta nhào vào đánh nhau với Khổng Thương Nam tại chỗ, hắn đâu phải là đối thủ của ta, chỉ một hồi đã bị ta đánh khóc lóc inh ỏi, để trả thù giùm thực thiết thú con, ta đã nhân tiện giật vài …… sợi tóc của hắn.”

 

“Thật sự chỉ có vài sợi, ai biết hắn thù dai như vậy.” Ăn hạt dưa xong nên hơi khô miệng, Liễu thẩm thẩm rót một chén trà cho nàng.

 

Cửu Hồi cười tủm tỉm nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn: “Năm nào hắn cũng tới tìm ta gây rắc rối, ta cũng không quen với hắn, cho nên trở thành như bây giờ.”

 

Sau khi nàng uống xong, Chỉ Du lại rót thêm: “Ta đến đây…… có phải mang đến phiền toái cho ngươi không?”

 

Cửu Hồi kinh ngạc nhìn Chỉ Du: “Ngươi đang nói đến tin đồn cướp dân nam à?”

 

“Ừ.” Chỉ Du gật đầu, trên mặt hiện lên chút áy náy, tựa như đang hối hận vì mình đã mang đến phiền toái cho Cửu Hồi.

 

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Cửu Hồi đặt chén trà xuống, “Những lời này thì ảnh hưởng gì đến ta?”

 

“Đúng vậy, thôn của chúng ta không quan tâm đến mấy chuyện này.” Tiêu thẩm nén cười, nói: “Tiểu Cửu từ nhỏ đến lớn đã làm không ít chuyện, trong đó cũng có cướp dân nam.”

 

“Danh hiệu tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang không phải tự nhiên mà có được.” Liễu thẩm thẩm càng cười nhiều hơn, bà an ủi Chỉ Du: “Chỉ Du, ngươi đừng nghĩ nhiều, nó không có danh tiếng tốt ở đây đâu.”

 

“Thẩm thẩm, hai vị thẩm thẩm tốt bụng, chừa chút mặt mũi cho con đi.” Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: “Ta ở bên ngoài được nhiều người thích, đúng không, Chỉ Du?”

 

“Ừ.” Chỉ Du nghiêm túc gật đầu: “Tất cả mọi người trong sư môn rất thích Cửu Hồi, ta cũng…… thích.”

 

Chữ “thích” ở cuối câu rất nhỏ, nhỏ đến mức bản thân Chỉ Du cũng khó nghe thấy được.

 

“Con nói thì mọi người sẽ không tin, chẳng lẽ không tin lời Chỉ Du?” Cửu Hồi chống nạnh: “Bọn họ gọi con là tiểu bá vương, là do bọn họ không đánh lại con, cho nên mới nói xấu con.”

 

Nàng giơ tay kéo tay áo Chỉ Du: “Mặc kệ bọn họ nói gì, ngươi đừng để ý.”

 

“Ta chỉ tin ngươi.” Chỉ Du nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

 

Cửu Hồi hơi giật mình: “Ta nói cái gì ngươi cũng tin?”

 

“Ừm.” Chỉ Du gật đầu.

 

“Không cần tin như vậy đâu.” Cửu Hồi nhẹ nhàng chọc vào hoa văn thêu trên tay áo Chỉ Du: “Thỉnh thoảng ta cũng nói dối một chút.”

 

“Không sao.” Chỉ Du nhìn vào bàn tay của hai người đang ở gần nhau: “Ta biết ngươi không cố ý lừa gạt ta.”

 

Tiêu thẩm và Liễu thẩm thẩm lặng lẽ đứng dậy, thức thời đi vào trong thôn.

 

Người lớn hiểu chuyện nên biết khi nào không quấy rầy bọn trẻ.

 

“Thằng bé Chỉ Du kia đã làm gì, ta chưa bao giờ gặp người nào có ánh sáng công đức vàng chói mắt như vậy.” Liễu thẩm thẩm dụi mắt, “Vừa rồi mở Thiên Nhãn để nhìn thử, đôi mắt xuýt nữa bị mù bởi ánh sáng công đức vàng rực.”

 

“Xứng đáng, ai bảo ngươi mù quáng muốn xem.” Tiêu thẩm liếc xéo bà, sau đó thở dài: “Trên đời này, làm gì có công đức miễn phí, đó đâu phải là công đức, rõ ràng là trắc trở và thống khổ vô tận.”

 

Người đời thường ca ngợi người tốt có công đức, nhưng có bao nhiêu người thực sự quan tâm người tốt có công đức đã trả giá bao nhiêu và trả giá cái gì.

 

Một lời khen có thể được buột miệng thốt ra, nhưng lòng tốt thực sự cần có vô số mồ hôi và máu.

 

“Vẫn còn là một đứa trẻ.” Liễu thẩm thẩm quay đầu lại nhìn hai người dưới tàng cây với ánh mắt dịu dàng và ấm áp.

 

“Ừ.” Giọng Tiêu thẩm mang theo thương tiếc: “Vẫn là một đứa trẻ.”

 

“Chỉ Du.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nhìn Chỉ Du, thật lâu sau mới mỉm cười thở dài: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem viện của ta.”

 

Viện của Cửu Hồi cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp, đình đài lầu các, cầu nhỏ và nước chảy, có thể thấy các trưởng bối rất có tâm khi xây viện này.

 

Dưới tàng cây hoa, xích đu nhẹ nhàng lay động trong gió, Cửu Hồi kéo Chỉ Du ngồi xuống xích đu: “Tới đây, ngươi ngồi đi, ta sẽ đẩy ngươi.”

 

Bàn đu dây từ từ lên đến chỗ cao nhất, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài viện và mặt trời đang dần dần đi về phía tây.

 

Chỉ Du nghĩ, Cửu Hồi ngồi trên xích đu, nhất định rất vui.

 

“Xích đu này do chính tay thôn trưởng gia gia buộc cho ta, hoa văn trên xích đu là do Long đại gia chạm khắc.” Cửu Hồi cười: “Tay nghề của Long đại gia không tốt, ông đã làm hỏng rất nhiều tấm ván gỗ.”

 

Chỉ Du xuống xích đu mới nhìn thấy một nhóm người lớn được khắc trên xích đu, có một đứa trẻ búi tóc đôi, nắm tay nhau tạo thành một hàng dài.

 

Các hình được chạm khắc cực kỳ đơn sơ, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào búi tóc để phân biệt nam nữ.

 

“Đây là thôn trưởng gia gia, đây là Chu nãi nãi, đây là Long đại gia, Tiêu thẩm thẩm, Liễu thẩm thẩm……” Cửu Hồi nghiêm túc giới thiệu từng người một với Chỉ Du, cuối cùng nàng chỉ vào đứa trẻ có búi tóc đôi: “Đây là ta lúc ba tuổi.”

 

Trong dãy người dài, cô bé được chạm khắc tinh xảo nhất, người chạm khắc thậm chí còn vụng về thêm vài đóa hoa be bé trên váy của cô.

 

“Tới đây xem nè.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du đến một hòn non bộ, Chỉ Du mới phát hiện phía trước có một hòn non bộ rất đẹp, phía sau là một cái hang rất lớn, bên trong hang có trải thảm thật dày, treo đèn xinh đẹp, trong góc còn được khảm viên ngọc trai phát sáng thật lớn.

 

Cửa hang được dát pháp trận phòng ngự và pháp trận che mưa gió, trông cực kỳ ấm áp và thoải mái.

 

“Khi còn nhỏ, ta thấy các động vật khác có tổ nên cũng đòi có một cái tổ, các trưởng bối không thay đổi được ta nên đã đào một cái hang trên hòn non bộ, làm một cái tổ cho ta.” Cửu Hồi cởi giày, kéo Chỉ Du chui vào trong hang.

 

Vào trong hang, không gian bên trong rất lớn, thậm chí vượt xa kích thước ban đầu của hòn non bộ. Chỉ Du phát hiện vài pháp trận mở rộng không gian, loại pháp trận không gian có thể chứa người sống này vô cùng phức tạp, rất ít người trong giới tu chân có thể làm được.

 

“Ở đây lăn lộn đọc sách thoải mái lắm.” Cửu Hồi lăn trên tấm thảm lông, lôi ra một hàng người gỗ nho nhỏ ở trong góc.

 

Sau khi đám người nhỏ hát một bài cho Cửu Hồi và Chỉ Du nghe, tự bò lại vô trong góc, xếp hàng gọn gàng.

 

Toàn bộ bức tường phía sau đám người gỗ nhỏ chứa đủ loại đồ chơi, có một số loại làm bằng vật liệu vô giá, có loại chỉ là đá bình thường.

 

Những đồ chơi đặt ở phía dưới bị thiếu cánh tay hoặc gãy chân, nhưng đồ chơi ở trên cao được bảo quản tốt hơn, mỗi món đều sạch sẽ.

 

Cửu Hồi yêu quý vuốt mấy món đồ chơi thiếu cánh tay hoặc gãy chân: “Mấy đồ chơi này là do các trưởng bối tự tay làm cho ta, khi còn nhỏ ta nghịch ngợm, làm rớt bị hỏng nên lén giấu đi. Sau đó bọn họ phát hiện, càng làm nhiều món đồ chơi cho ta hơn. Bọn họ nói với ta, trẻ con mắc lỗi cũng không sao, nhưng không thể giấu giếm.”

 

Lúc này Chỉ Du mới nhìn thấy, những món đồ chơi còn nguyên vẹn trên kệ giống hệt những món đồ chơi thiếu cánh tay hoặc gãy chân.

 

“Nếu không tự mình giải quyết được vấn đề, phải kịp thời nói cho người lớn biết để tránh phạm sai lầm lớn hơn.” Sau khi nhẹ nhàng vuốt ve mấy món đồ chơi, Cửu Hồi kéo Chỉ Du nằm xuống: “Xem phía trên đi.”

 

Có nhiều loại đá quý khác nhau được khảm trên hang, nằm xuống mới có thể phát hiện vẻ đẹp rực rỡ của chúng.

 

“Tuy rằng khi còn bé ta không thể làm quen với ngươi, nhưng ta muốn chia sẻ với ngươi những món đồ chơi ta có khi còn bé.” Cửu Hồi nhìn phía trên, Chỉ Du nghiêng đầu nhìn nàng.

 

Cửu Hồi quay đầu qua, hai người nhìn nhau, Cửu Hồi cười khẽ: “Chỉ Du, đôi mắt của ngươi sáng ghê.”

 

Chỉ Du chớp mắt.

 

Cửu Hồi nhích tới gần hắn, cả người Chỉ Du cứng đờ, nhìn khuôn mặt nàng càng ngày càng tới gần.

 

“Lông mi cũng rất dài.” Cửu Hồi cẩn thận nhìn, đứng dậy lấy một tượng nhỏ bằng gỗ to bằng ngón tay cái trong ngăn kéo nhỏ trên kệ ra: “Chỉ Du, cho ngươi xem tượng nhỏ biết leo núi nè.”

 

Chỉ Du im lặng ngồi dậy, nhìn tượng nhỏ chổng mông bò qua những nếp gấp nhỏ trên thảm một cách khó khăn, tay ngắn chân ngắn trông rất đáng yêu.

 

“Cho ngươi cái này.” Cửu Hồi nhét tượng nhỏ vào tay hắn: “Tuy rằng chưa từng gặp ngươi khi còn nhỏ, nhưng ta cảm thấy nó có chút giống ngươi.”

 

Chỉ Du nhìn tượng nhỏ chổng mông, hai tay không ngừng bò về phía trước, thật sự không nói nên lời nó giống mình chỗ nào.

 

“Vì sao cảm thấy…… nó giống ta?” Chỉ Du trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi nàng.

 

“Không biết.” Cửu Hồi ngồi xếp bằng nhớ lại nguồn gốc của tượng nhỏ này: “Lúc còn rất nhỏ, ta từng có một giấc mơ, thấy một đứa bé đang bò trước mặt ta, thật lâu cũng không thể leo lên được sườn đồi, còn giẫm ta nữa. Sau khi tỉnh lại, ta rất tức giận, nhờ Liễu thẩm thẩm làm một tượng nhỏ, ta bắt nó bò trước mặt ta mỗi ngày.”

 

Danh hiệu tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang không phải miễn phí, cho dù là một đứa trẻ trong giấc mơ, sau khi nàng tỉnh dậy cũng bị nàng biến thành một tượng gỗ nhỏ chổng mông.

 

“Ta sẽ không giẫm lên ngươi.” Chỉ Du mím môi: “Ta không giống nó.”

 

“Đúng ha.” Cửu Hồi bỏ tượng nhỏ vô hộp: “Ta dẫn ngươi đi chỗ khác chơi.”

 

Ra khỏi hang, Chỉ Du được Cửu Hồi dắt đi xem đủ thứ đồ dỗ trẻ con vui vẻ.

 

Bước qua nguyệt môn đi vào nội viện, bên trong có Tụ Linh Trận thật lớn, cây cối và hoa cỏ mọc tươi tốt xung quanh, nếu có người đi lạc vào đây, e rằng sẽ tưởng mình đã tới nơi ở của thần tiên.

 

Có thứ gì đó đến từ trong góc, Chỉ Du nhìn về phía bụi hoa.

 

“Chào mừng tiểu chủ nhân về nhà.” Một con rối cừu màu hồng có bộ lông mềm mại chui ra khỏi hoa cỏ, quỳ bốn chân trước mặt Cửu Hồi.

 

“Chào mừng tiểu chủ nhân về nhà.”

 

Chẳng mấy chốc con rối thỏ trắng nhỏ, bê con, nai con chui ra khỏi hoa cỏ.

 

“Khi còn nhỏ ta hơi sợ các động vật thích ăn cỏ này, để giúp ta vượt qua nỗi sợ đó, các trưởng bối đã làm những con rối đáng yêu giống chúng.” Cửu Hồi nói: “Ngô bá nói, khi những thứ ta sợ hãi quỳ trước mặt ta, ta sẽ hiểu, mọi nỗi sợ hãi chỉ là sự nhút nhát hư vô trong lòng mà thôi.”

 

“Vậy…… sau đó ngươi còn sợ không?”

 

Cửu Hồi lắc đầu, cúi xuống sờ con rối bê con đang quỳ trước mặt nàng: “Từ khi ta ba tuổi, ta không sợ nữa.”

 

Nàng đứng dậy, dẫn Chỉ Du đi qua cầu chín khúc, những con cá có màu sắc rực rỡ nhàn nhã vẫy đuôi trong hồ ở dưới cầu: “Bặc gia gia nói, thủy và mộc hợp với ta, cho nên trong viện của ta có hồ nước lớn này.”

 

Linh khí trong nước rất đậm, không biết nước chảy tới từ linh tuyền ở đâu.

 

Cửu Hồi quay lại, nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên mặt Chỉ Du, không khỏi cười theo: “Ngươi cũng thích nơi này à?”

 

Chỉ Du gật đầu.

 

Hắn rất vui, nàng đã lớn lên hạnh phúc như vậy.

 

“Vậy ngươi ở phòng dành cho khách trong viện của ta đi.” Cửu Hồi nói: “Viện bên cạnh ta không có người ở đã lâu, ở bên đó chắc chắn không thoải mái như chỗ của ta.”

 

“Không sao.” Chỉ Du lắc đầu: “Viện bên cạnh qua đây tiện lắm.”

 

Khi tới đây, hắn nghe các trưởng bối nói, để chào đón hắn, các trưởng bối đã đặc biệt dọn dẹp viện bên cạnh.

 

“Được rồi.” Cửu Hồi thấy Chỉ Du thật sự muốn ở viện bên cạnh, sửa lời: “Khi nào ngươi muốn ở bên này thì cho ta biết.”

 

Trong phòng bếp phía đông, Long đại gia đang cầm dao mổ bụng con cá dưới biển sâu dài mấy chục thước, thấy Tiêu thẩm và Liễu thẩm đi tới, thuận miệng hỏi: “Hôm nay thằng nhóc Khổng Gia bị đánh có khóc không?”

 

“Có Chỉ Du nên Tiểu Cửu nương tay.” Liễu thẩm đứng ngoài sân bếp không đi vào, bà thấy trên thớt còn có con cá khác: “Đây là lần đầu tiên Chỉ Du tới thôn của chúng ta, tại sao ngươi làm cái thứ khó ăn này?”

 

“Vừa rồi ta thấy Chỉ Du có chút tò mò về cá Nhiễm Di này nên làm một con cho hắn.” Long đại gia cắt con cá mấy chục thước thành nhiều khúc nhỏ, “Không tốn nhiều công sức, thỏa mãn trí tò mò của bọn trẻ quan trọng hơn.”

 

“Đúng vậy.” Liễu thẩm lấy một chai gia vị trong tay áo ra, ném về phía Long đại gia: “Lấy cái này khử mùi tanh đi.”

 

“Ồ, liễu sương lộ vạn năm.” Long đại gia rắc gia vị lên cá biển sâu và cá Nhiễm Di: “Rất hào phóng.”

 

“Thứ tốt như vậy, đương nhiên không thể để các ngươi lãng phí vào ngày thường.” Liễu thẩm nhướng mày: “Phải giữ thứ tốt chờ bọn trẻ trở về cùng ăn.”

 

“Suỵt.” Long đại gia hạ giọng: “Đừng để lão Hắc nghe thấy, nếu không sẽ mắng chúng ta chiều hư bọn trẻ.”

 

“Ông ta chỉ nói cái miệng thôi.” Tiêu thẩm phun vỏ hạt dưa, bà rất đẹp, ngày cả động tác phun vỏ hạt dưa cũng vô cùng động lòng người: “Ta thấy lần này Tiểu Cửu trở về, trên người có thêm công lực mấy trăm năm. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ông ta, không có ai đi gặp Tiểu Cửu.”

 

“Khụ.” Long đại gia chột dạ nhìn chỗ khác: “Trẻ con đi ra ngoài, nhiều tu vi một chút để bảo vệ bản thân cũng tốt.”

 

“Nghe giọng điệu của ngươi kìa, ngươi cũng lén truyền tu vi cho Tiểu Cửu chứ gì?” Tiêu thẩm nhìn Long đại gia.

 

“Cũng?” Liễu thẩm nhìn Tiêu thẩm.

 

Ba người nhìn nhau, cuối cùng đều ho khan hai tiếng, tránh đề tài này.

 

Vào ban đêm, thôn Thượng Hoang đặc biệt đẹp.

 

Dòng sông róc rách, những ngôi sao lấp lánh, đêm sương mờ ảo, và những chiếc đèn lồng được treo trong thôn.

 

Trong đập lộ thiên có rất nhiều bàn, Chỉ Du đi theo Cửu Hồi phụ các trưởng bối dọn bàn khiêng ghế, thầm tự hỏi, thôn Thượng Hoang dường như không có nhiều người đến vậy.

 

Đúng lúc này, tiếng lục lạc thanh tao vang lên ở cửa thôn.

 

“Thôn Hạ Hà mang quà đến thăm.”

 

Thôn trưởng của thôn Hạ Hà là một nam tử trung niên gầy gò, ông dẫn theo hai người dân, cầm gói lớn gói nhỏ làm quà, mỉm cười lấy lòng mọi người trong thôn Thượng Hoang.

 

“Tới là được rồi, quà cáp làm gì.” Người của Thôn Thượng Hoang nhận quà: “Mời vào, tùy tiện ngồi nhé.”

 

“Đa tạ, đa tạ.” Thôn trưởng của thôn Hạ Hà liên tục chắp tay đáp lễ, cố ý đi đến trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du, hành lễ nói: “Xin chào Cửu tiểu thư, và……”

 

“Đây cũng là hậu bối của thôn chúng ta, ngươi gọi hắn là Chỉ công tử.” Thôn trưởng đi đến bên cạnh Chỉ Du: “Đứa trẻ còn nhỏ, sau này nếu gặp ở bên ngoài, xin Hà thôn trưởng quan tâm nhiều hơn.”

 

“Ngài nói quá lời rồi, đây là nhiệm vụ của tại hạ.” Hà thôn trưởng liên tục chắp tay hành lễ: “Tại hạ xin chào Chỉ công tử.”

 

Chỉ Du chắp tay đáp lễ, Hà thôn trưởng vội vàng né tránh.

 

Khi Hà thôn trưởng dẫn hai người dân ngồi vào một góc, Chỉ Du thì thầm vào tai Cửu Hồi: “Ở chỗ này, cướp đất ruộng bị thua, hậu quả nghiêm trọng đến thế à?”

 

Cửu Hồi gật đầu mà không hề đỏ mặt và tim không đập nhanh.

 

Chỉ Du suy nghĩ một lát: “Lần sau nếu muốn cướp đất ruộng, có thể kêu thêm ta nữa.”

 

“Khụ.” Thôn trưởng liếc Cửu Hồi, quay đầu cười tươi vẫy tay với Chỉ Du: “Chỉ Du, ngươi tới đây, đứng bên cạnh ta.”

 

Chỉ Du ngoan ngoãn đứng bên cạnh thôn trưởng, chẳng mấy chốc có thôn trưởng của các thôn khác dẫn theo người dân và quà đến, chưa đến nửa canh giờ, các bàn trên đất trống đã gần đầy.

 

Những người dân rất lịch sự, đặc biệt khi nghe thôn trưởng nói Chỉ Du là con cháu của thôn Thượng Hoang, đều cung kính gọi hắn là “Chỉ công tử”.

 

Chỉ Du mơ hồ hiểu tại sao thôn trưởng cố ý kêu hắn đứng bên cạnh.

 

Tới muộn nhất là thôn trưởng của thôn Khổng Gia và Khổng Thương Nam. Khổng thôn trưởng nhìn thấy Chỉ Du ở bên cạnh thôn trưởng, quay đầu lại liếc nhìn con trai mình, cười khen ngợi: “Đứa cháu trai mới của Hoang thôn trưởng có mặt mũi chính trực, tướng mạo có khí phách, chúc mừng dân cư mới của quý thôn.”

 

“Đa tạ đa tạ, đứa trẻ Chỉ Du này còn nhỏ, không xứng đáng được khen như vậy.” Thôn trưởng làm một cử chỉ mời: “Mời hai vị vào bàn.”

 

Khổng Thương Nam liếc Chỉ Du, hành lễ với thôn trưởng, sau đó mới ngồi xuống phía sau phụ thân.

 

“Sau này đừng trêu chọc người tên Chỉ Du này.” Khổng thôn trưởng nói với con trai: “Nếu không ta sẽ nhổ hết lông của con.”

 

“Vì sao?” Khổng Thương Nam nhìn phụ thân của mình không thể tin nổi, ông vì một nhân loại có thân phận không rõ ràng, tàn nhẫn như thế đối với hắn à, ông thật sự là cha ruột của hắn hay sao?

 

Khổng thôn trưởng thở dài, yêu có tu vi không đủ cao, đương nhiên không nhìn thấy công đức của người này có thể sánh ngang với ánh mặt trời chói chang, ngay cả ông cũng chỉ dám nhìn nửa con mắt.

 

Dám xúc phạm một nhân vật như vậy, là do nghĩ rằng mình quá may mắn hay sao?

 

Với công đức của người này, cho dù hắn giết một nửa sinh linh trong thiên hạ, e rằng Thiên Đạo cũng cảm thấy, nhất định là lỗi của một nửa sinh linh đó.

 

Tộc khổng tước của bọn họ là cái thứ gì mà dám xúc phạm hắn?

 

“Bởi vì chúng ta không thể xúc phạm.” Khổng thôn trưởng thì thầm vào tai con trai: “Hôm nay con xúc phạm hắn, ngày mai biết đâu con sẽ bắt đầu rụng lông, trở thành con chim bị hói duy nhất trong thôn Khổng Gia.”

 

“Thật sự á?” Khổng Thương Nam có chút không tin.

 

“Hay là con thử đi?” Khổng thôn trưởng giễu cợt con trai không thương tiếc: “Dù sao năm nào con cũng thua một cọng rau hẹ, đã mất mặt trong toàn bộ Yêu giới, biến thành con chim hói cũng không sao, có mất mặt thì cũng thế thôi.”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

Người đúng là một người cha tốt!

 

Khi tất cả yêu đã ngồi xuống, thôn trưởng dẫn Chỉ Du vào trong đám người, cao giọng nói: “Cảm tạ chư vị đã đến tham dự bữa tiệc. Thôn Thượng Hoang của ta đã 18 năm không thêm thành viên mới. Hôm nay nhận Chỉ Du làm vãn bối, từ giờ trở đi hắn là người của thôn Thượng Hoang, xin mọi người ghi nhớ gương mặt quen thuộc này, sau này đi ra ngoài cũng có giao tình.”

 

Đám yêu kinh ngạc nhìn thôn trưởng, không ngờ ông lại giới thiệu một cách trịnh trọng như vậy.

 

Bọn họ cùng nhìn lên bầu trời đen như mực, Thiên Đạo ở trên cao, thôn Thượng Hoang đã bị điên.

 

Cho dù người này có công đức sâu sắc, đối xử với hắn lịch sự là được, cần chi nhận vào thôn của mình, không phải tạo thêm phiền toái cho mình hay sao?

 

“Chỉ Du, sau này thôn Thượng Hoang là nhà của con.” Thôn trưởng đưa một lệnh bài cho Chỉ Du: “Nếu con bằng lòng, từ nay về sau con là con cháu của thôn Thượng Hoang này.”

 

Con cháu trong nhà thì nên có chìa khóa để về nhà.

 

Chỉ Du nhìn lệnh bài sáng lấp lánh, chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt lệnh bài.

 

Hắn bàng hoàng nhìn xuống phía dưới, thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người trong thôn Thượng Hoang, Cửu Hồi dựa vào cánh tay Tiêu thẩm, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn.

 

Lúc này hắn mới hiểu, hóa ra……

 

Bữa tiệc náo nhiệt này được tổ chức cho hắn.

 

Cửu Hồi dẫn hắn tìm được ngôi nhà mà hắn chưa từng có.

 

Giấc mơ này cũng là sự thật ư?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.