Việc thôn Thượng Hoang nạp Chỉ Du vào phạm vi ảnh hưởng mà không báo trước, không phải là không có yêu đang có mặt phản đối, nhưng mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám lên tiếng.
Các yêu sống lâu trong Yêu tộc có một ưu điểm chung, đó là không đánh lại thì đừng lo chuyện bao đồng, nếu bị đánh tàn nhẫn thì quỳ xuống cầu xin tha thứ, cầu xin được gia nhập.
Những con yêu trẻ tuổi nhìn Chỉ Du bằng ánh mắt hâm mộ, ghen tị và hận thù, tâm trạng càng phức tạp hơn, bọn họ nghe Khổng Tước tộc nói, người nam nhân này tự nguyện trở về cùng Cửu Hồi.
Yêu tộc tôn trọng kẻ mạnh, Cửu Hồi là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, bình thường mọi người nhìn thấy nàng đều phải kính trọng gọi là “Cửu tiểu thư” hoặc là “Cửu thiếu chủ”, hiện giờ thấy một kẻ ẻo lả dựa vào nàng để nịnh nọt thôn Thượng Hoang, trong lòng mọi người có chút chua chát.
Nếu mọi người đều không nịnh nọt thì không sao, cố tình bây giờ lại có người nịnh nọt.
Cửu Hồi có tu vi cao, lại là thiếu chủ của thôn Thượng Hoang, kẻ ẻo lả có xuất thân thấp kém như Chỉ Du, khẳng định là đã dựa vào ngoại hình xuất chúng để quyến rũ Cửu thiếu chủ.
“Không biết nam nhân này đến từ thôn miền núi hoang dã nào, dựa vào thủ đoạn mê hoặc không đàng hoàng, giành được sự yêu thích của Cửu thiếu chủ.” Một nam nhân trẻ tuổi của Tước tộc giơ chén rượu lên, đi đến bên cạnh Khổng Thương Nam nhỏ giọng nói: “Khổng thiếu quân, loại nam nhân bên ngoài này, làm sao so sánh được với huyết thống cao quý như ngài, huống chi ngài và Cửu thiếu chủ còn là bạn bè thân thiết từ thuở nhỏ.”
“Ai thân thiết với nàng từ thuở nhỏ?” Khổng Thương Nam lạnh mặt nói: “Cút qua một bên đi!”
Thiếu nam của Tước tộc thấy Khổng Thương Nam thật sự tức giận, thức thời nhanh chóng bỏ chạy.
Rầm!
Khổng Thương Nam đặt chén rượu lên bàn, rượu văng ra làm ướt mu bàn tay.
“Lại nổi điên chuyện gì?” Khổng thôn trưởng trở về sau khi xã giao một hồi, thấy con trai ngồi trên ghế giận dỗi: “Không phải là do hôm nay tỷ thí với Cửu Hồi bị thua đó chứ? Dù sao con cũng đã thua nhiều lần, thêm lần này cũng không sao.”
Khổng Thương Nam phớt lờ lời chế nhạo của ông, hắn quay đầu nhìn cách đó không xa, Cửu Hồi dẫn theo nam nhân tên là Chỉ Du, các thiếu chủ của tộc khác đang tụ tập xung quanh nàng. Đám vô dụng kia bắt đầu nịnh nọt kẻ ẻo lả Chỉ Du này để lấy lòng Cửu Hồi.
Kẻ ẻo lả kia trông có vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ngay cả chuyện uống một ngụm rượu cũng phải chờ Cửu Hồi gật đầu, tựa như không thể sống thiếu nàng.
“Thiếu chủ của Bạch Trà tộc cũng không vờ vịt bằng hắn!” Khổng Thương Nam uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt.
“Cửu Hồi.” Một nam tử gầy gò yếu ớt mặc áo gấm màu nhạt, đội quan kiểu hoa sơn trà đi đến trước mặt Cửu Hồi, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, mặt mày nhuốm vẻ u sầu: “Đã một năm không gặp, không biết ngươi ở bên ngoài có ổn không?”
“Mọi việc đều ổn, Tiểu Bạch, ngươi dạo này thế nào?” Cửu Hồi cụng chén với nam tử u sầu, nghiêng đầu nói với Chỉ Du: “Vị này là thiếu thôn trưởng của thôn Bạch Gia, tên là Bạch Nghiễn.”
“Xin chào Chỉ công tử.” Bạch Nghiễn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta và Cửu Hồi cùng nhau lớn lên, tình bạn khác với những người khác, cho nên bình thường không quan tâm đến lễ nghi trần tục, nếu có chỗ nào xúc phạm, xin Chỉ công tử thông cảm. Nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta là Tiểu Bạch như Cửu Hồi.”
“Tiểu Bạch.” Chỉ Du khẽ gật đầu.
Nụ cười trên mặt Bạch Nghiễn hơi cứng đờ, không cần phải nghiêm túc như thế.
“Tiểu Bạch, ngươi không nên uống rượu, ngồi bên cạnh đi.” Cửu Hồi uống một ngụm rượu, nàng không muốn giống như khi còn nhỏ, cõng Bạch Nghiễn về sau khi uống nhầm rượu. Bạch Nghiễn trông gầy gò, nhưng thực ra rất nặng, nàng muốn ngủ sớm dậy sớm, ngày mai đi chơi với Chỉ Du.
Nàng kéo tay áo Chỉ Du, nhỏ giọng cười nói: “Ngày mai ngươi kêu ta dậy sớm một chút, kẻo bỏ lỡ canh giờ đi chơi.”
“Không sao, đi trễ chút cũng được, ngươi quen dậy muộn rồi, không cần vất vả như thế vì ta.” Chỉ Du bưng bầu rượu lên, rót cho Cửu Hồi.
Nghe hai người đối thoại, khóe miệng Bạch Nghiễn hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Ngươi ra ngoài một năm mà vẫn còn nhớ chút bệnh vặt của ta. Ta nghe lời ngươi, ngồi bên cạnh trước.”
“Hừ.” Khổng Thương Nam khinh thường nhìn chỗ khác, chút thủ đoạn này của Bạch Nghiễn còn muốn quyến rũ tiểu rau hẹ, bản thân mình trông như thế nào mà không biết à? Không lấy gương soi cái mặt nhạt nhẽo không thú vị của mình đi.
Hắn nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, đi tới trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du.
“Cửu Hồi.” Khổng Thương Nam nhìn hai cái đầu chụm vào nhau nói nhỏ, căng khóe miệng nói: “Không biết người…… bạn này của ngươi có tu vi cỡ nào?”
Cửu Hồi chưa kịp mở miệng, Chỉ Du đã lên tiếng trước: “Khổng thiếu quân có ý gì?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Chỉ công tử, ta cảm thấy Chỉ công tử có khí chất không tầm thường.” Khổng Thương Nam lấy quạt lông màu ngọc lục bảo ra: “Không biết Chỉ công tử có bằng lòng bàn luận với ta không?”
Những người đang trò chuyện lập tức yên lặng, không ít người nhìn Khổng thôn trưởng. Không ngờ nha lão Khổng, Khổng Tước tộc các ngươi có dũng khí đến vậy, đi khiêu khích người của thôn Thượng Hoang ở trước mặt mọi người?
Khổng thôn trưởng đang ngậm một ngụm rượu trong miệng, xuýt nữa bị sặc chết. Ông quay qua nở nụ cười chua xót với Hoang thôn trưởng, đặt chén rượu xuống, chắp tay xin lỗi: “Hoang thôn trưởng, ta đã không nghiêm khắc dạy con, xin……”
“Khổng thôn trưởng đừng lo lắng.” Thôn trưởng cười vui vẻ: “Trẻ con chơi đùa ấy mà, mặc kệ chúng đi, chúng ta là người lớn, không cần để bụng.”
“Ừ, ừ, ừ.” Khổng thôn trưởng cười khổ, lau mồ hôi trên trán, thấy các yêu khác đang lén nhìn mình, ông dứt khoát nằm lên bàn, giả vờ đã say.
Người bị mất mặt là Khổng Thương Nam, có liên quan gì đến tộc trưởng của Khổng Tước tộc đã say rượu?
“Đao kiếm không có mắt.” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi, thấy nàng không có ý phản đối, vì thế đứng dậy nói: “Nếu khiến cho thiếu quân bị thương……”
“Chỉ công tử sợ ta sẽ bị thương hay sao?” Khổng Thương Nam đi đến chỗ đất trống, vung quạt tạo ra kết giới phòng hộ, kẻo linh khí tràn ra sẽ làm tổn thương đến các khách khứa khác: “Hay là Chỉ công tử không dám tỷ thí?”
Chỉ Du đi vào trong kết giới: “Chúng ta sẽ dừng ở đó.”
“Pháp khí của ngươi đâu?” Khổng Thương Nam thấy bàn tay Chỉ Du trống không: “Ta không bàn luận với người dùng tay không.”
“Ta không am hiểu pháp khí.” Chỉ Du lấy một cây quạt trong nạp giới ra: “Nếu Khổng thiếu quân dùng quạt làm vũ khí, vậy ta cũng dùng quạt.”
Các Yêu tộc trẻ tuổi đang xem náo nhiệt: “……”
Sự càn rỡ vô hình là nguy hiểm nhất.
Vị Chỉ công tử này biết cách chọc giận thiếu chủ của Khổng Tước tộc.
“Tốt, rất tốt.” Khổng Thương Nam xuất đại chiêu của Khổng Tước tộc: “Tước linh!”
Những chiếc gai nhọn màu xanh ngọc lục bảo đầy trời đánh úp về phía Chỉ Du, Chỉ Du đặt tay trái ra sau lưng, tay phải nhẹ nhàng vung quạt, thổi bay toàn bộ gai nhọn trở lại.
“Ối!”
Các yêu trẻ tuổi đang xem náo nhiệt không nghĩ đó là một vấn đề lớn, phấn khích vỗ tay.
Đánh, tiếp tục đánh đi, đánh tàn nhẫn chút đi.
Bọn họ thích xem lắm!
Khổng Thương Nam xoay người tránh gai nhọn bị Chỉ Du quạt trở về, đuôi lông mày xinh đẹp của hắn khẽ nhếch lên: “Có chút bản lĩnh.”
“Cửu thiếu chủ.” Một tiểu yêu là bạn tốt của Cửu Hồi đi tới nói: “Ngài không lo lắng cho bọn họ à?”
“Lo lắng cái gì?” Cửu Hồi lột vỏ trái cây, vui vẻ nhìn hai người đang đánh kịch liệt trong kết giới: “Chỉ Du nhà chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”
Bạch Nghiễn nghe thấy câu nói đó, nhìn Khổng Thương Nam đầy thương hại.
Ba chữ “Nhà chúng ta” đã quyết định sự thắng bại.
“Rào rào!”
Chỉ Du ném quạt ngọc lên không trung, cắt đứt vài sợi tóc của Khổng Thương Nam, Chỉ Du biến thành một luồng ánh sáng, khi mọi người thấy rõ bóng dáng của hắn, hắn đã cầm quạt ngọc kề sát cổ họng của Khổng Thương Nam.
Sợi tóc bay từ từ trên không trung, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay đang cầm quạt của Khổng Thương Nam.
Chỉ Du nhìn mấy sợi tóc kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng khi mọi người thấy rõ sắc mặt hắn, hắn vẫn là công tử cao quý không vui không giận. Hắn chậm rãi thu hồi quạt ngọc, tao nhã hành lễ với Khổng Thương Nam: “Khổng thiếu quân, đa tạ.”
Toàn bộ đều im lặng.
Đám yêu không dám thở mạnh, có thể nào, trước khi…… dừng tay, đừng cắt mấy sợi tóc của Khổng thiếu quân không?
Sắc mặt Khổng Thương Nam tái nhợt, hắn nắm chặt mấy sợi tóc bị cắt đứt, gằn từng chữ một: “Tu vi của ta không bằng ngươi.”
Hắn thậm chí cảm thấy, không thể đo lường tu vi của Chỉ Du, chỉ một chiêu đã có thể lấy mạng hắn.
“Khổng thiếu quân khách sáo rồi.” Sau khi cất quạt ngọc vào nạp giới, Chỉ Du nhẹ nhàng đánh tan kết giới phòng hộ mà Khổng Thương Nam đã thiết lập, xoay người đi đến trước mặt Cửu Hồi.
“Nè.” Cửu Hồi nhét trái cây đã lột vỏ vào tay Chỉ Du: “Phần thưởng.”
Chỉ Du nhận trái cây, cắn một miếng, đuôi lông mày tràn đầy ấm áp: “Ngọt.”
“Bọn trẻ đùa giỡn với nhau thôi, mọi người đừng để ý.” Long đại gia giơ chén rượu lên: “Nào, mọi người hãy uống một chén.”
Đám yêu: “……”
Miệng thì nói đừng để ý, mà muốn mọi người cùng nhau nâng chén.
Nâng chén làm gì, để chúc mừng con cháu của thôn các ngươi đánh tơi tả thiếu quân của Khổng Tước tộc hay sao?
Đám yêu lần lượt nâng chén: “Uống!”
Hừm, dù sao cũng không phải là bọn họ bị đánh, chả sao cả.
Khổng Thương Nam cúi đầu ủ rũ đi đến ngồi xuống cạnh Khổng thôn trưởng, nhìn thấy cha mình đang nằm trên bàn, lặng lẽ nhích qua một bên.
Không phải người đã say rồi hay sao, nhích qua một bên làm gì?!
Hắn di chuyển cái ghế, tiếp tục nghiêng người về phía cha mình, Khổng thôn trưởng lại tiếp tục nhích.
Thằng con bất hiếu, tránh xa lão tử đi, lão tử không thể mất mặt được.
Thôn trưởng của thôn Chim Sẻ bị hai cha con ép thành một cục: “……”
Khổng tước tộc các ngươi quả thật có huyết thống cao quý, nhưng đừng bắt nạt người ta như thế này được không, có để yêu được ăn tiệc không?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người rời đi, càng thêm khách sáo với Chỉ Du, đặc biệt là đám vãn bối, đều thành thật cúi đầu xuống, sợ chọc trúng Cửu Hồi và Chỉ Du.
Sau khi đám yêu rời khỏi thôn Thượng Hoang, toàn bộ Yêu tộc đều biết, tiểu bá vương có thêm một kẻ giúp đỡ làm ác, sau này nhìn thấy nàng, nhất định không được kiếm chuyện, phải nhanh chóng bỏ chạy.
Mọi người giải tán, Chỉ Du vừa định xin lỗi các trưởng bối, nói rằng hắn đã gây rắc rối cho thôn, kết quả các trưởng bối lên tiếng trước.
“Chỉ Du thật tốt bụng, chỉ cắt vài sợi tóc của thằng nhóc Khổng gia.”
“Người của thôn Thượng Hoang phải có khí thế của cao thủ!”
“Thắng rất đẹp, tuy nhiên nếu lần sau lại có người khiêu khích con, ít nhất nên cắt một nửa số tóc của hắn.”
“Trẻ con biết phấn đấu, thưởng cho con này!”
Nhìn mấy pháp khí cực phẩm trong ngực, Chỉ Du quay đầu tìm Cửu Hồi, không ngờ Cửu Hồi đã kéo thôn trưởng đi tới dưới tàng cây đốt pháo.
Thấy hắn tìm nàng, Cửu Hồi vẫy tay: “Chỉ Du, lại đây chơi với ta.”
“Đi chơi đi.” Long đại gia vỗ vai hắn: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta sẽ dẫn hai đứa xuống đáy biển chơi.”
“Vâng.” Chỉ Du ôm pháp khí trong lòng, đứng dậy đi về phía Cửu Hồi.
“Đốt pháo lần nào chưa?”
“Chưa.”
“Tới đây, ta sẽ dạy cho ngươi.”
Nhìn hai đứa trẻ bật lửa đốt pháo rồi bỏ chạy, kết quả bị ngã lông lốc, Long đại gia vỗ đùi cười to: “Hai đứa ngốc này.”
Ngô bá liếc nhìn ông: “Có lẽ giống ngươi.”
Long đại gia không tức giận, ông đã quen với giọng điệu xỏ xiên của Ngô bá: “Đúng đúng đúng, giống ta.”
Thôn trưởng dời một cái bàn nhỏ và ghế đến, không chơi với hai đứa trẻ mà chậm rãi uống trà.
Bặc đại gia đi đến bàn ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Như vậy cũng tốt.”
Thôn trưởng cười: “Có cái gì không tốt, đoán trước thiên mệnh không bằng sống vui vẻ trong hiện tại.”
Bặc đại gia vuốt râu, gật đầu cười.
Năm tháng còn dài, chuyện trên đời lại vô thường, thà cứ vui vẻ thảnh thơi.
Sau khi chơi được một canh giờ, Cửu Hồi bị các trưởng bối kêu dẫn Chỉ Du về nhà ngủ. Cửu Hồi nắm tay áo Chỉ Du, nói nhỏ với hắn: “Trưởng bối luôn như thế, thích thúc giục các vãn bối đi ngủ.”
Đây là lần đầu tiên Chỉ Du bị các trưởng bối xụ mặt, không thể chơi tiếp, cần phải về nhà ngủ, có cảm giác mới lạ và…… thỏa mãn.
“Từ giờ trở đi, đây là viện của ngươi ở thôn Thượng Hoang.” Cửu Hồi đẩy cửa viện ra, quay đầu mỉm cười với Chỉ Du ở phía sau: “Có gì không thích, hoặc muốn thêm vào, chúng ta đến gặp thôn trưởng gia gia để xin, ông có nhiều thứ tốt lắm.”
Chỉ Du ngơ ngác nhìn căn viện có treo đèn lồng bằng đá thạch anh, ánh nến ấm áp, cả viện dường như bừng sáng trong trong đêm tối.
“Nào, chúng ta vào xem đi.” Cửu Hồi kéo tay áo hắn bước vào cửa: “Thôn trưởng gia gia nói, không biết ngươi thích kiểu như thế nào cho nên sao chép bố cục của viện ta, khi ngươi về đây, sẽ từ từ thay đổi theo sở thích của ngươi.”
Vượt qua ngoại viện, tiến vào nội viện, vòng qua cây cầu chín khúc, lá cây cạnh phòng chính xào xạc trong gió đêm.
“Tới đây đi.” Cửu Hồi đứng trước cửa của phòng chính, nàng buông tay áo Chỉ Du ra: “Đây là phòng của ngươi, ngươi tới mở cửa đi.”
Chỉ Du giơ tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa linh mộc khắc hoa dày đặc, cổ tay hơi dùng sức, cửa phòng từ từ mở ra.
Chiếc giường linh ngọc quý hiếm trên thế gian, bàn gỗ cả vạn năm tuổi, màn lụa nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm……
“Có lẽ thôn trưởng gia gia thấy tranh của ngươi, cho rằng ngươi thích vẽ tranh, nên đã thu thập một số dụng cụ cần thiết để vẽ tranh ở trong thư phòng.” Cửu Hồi vỗ trán: “Tại ta, ta quên nói với thôn trưởng gia gia, không phải ngươi thích vẽ tranh lắm.”
Chỉ Du nhìn căn phòng được trang hoàng tỉ mỉ, lắc đầu: “Ta rất thích mấy thứ này.”
“Suỵt.” Cửu Hồi thì thầm vào tai hắn: “Tuyệt đối đừng nói ngươi đặc biệt thích cái gì, cẩn thận bọn họ sẽ mang ngươi đi ra ngoài khoe khoang tài vẽ tranh của ngươi.”
“Lúc ta hai ba tuổi, ta học được một pháp thuật phức tạp. Thôn trưởng gia gia dẫn ta đi thăm mười mấy thôn, mở miệng sẽ là, ây chà, sao ngươi biết Tiểu Cửu của chúng ta làm được pháp thuật khó như vậy. Nào, Tiểu Cửu, biểu diễn cho các ông bà xem đi.”
Chỉ Du không khỏi nhếch khóe miệng, xem ra chuyện này đã kích thích Cửu Hồi rất nhiều, cho nên đến nay vẫn nhớ rõ.
“Dù sao người lớn đều là như vậy, cái gì cũng tốt, chỉ thích khoe khoang con cháu thôi.” Cửu Hồi đi đến cái ghế ngồi xuống: “Trong phạm vi một ngàn dặm, không có mấy người am hiểu vẽ tranh. Ngươi mới vừa về nên thôn trưởng gia gia chưa thể dẫn ngươi đi ra ngoài khoe khoang, đợi thêm một thời gian nữa, ngươi sẽ hiểu.”
Chỉ Du nghĩ, cho dù như vậy cũng không thành vấn đề.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Cửu Hồi thấy hắn vui vẻ chịu đựng, bất đắc dĩ cười, chọc trán hắn: “Sáng mai nhớ kêu ta dậy.”
Chỉ Du đưa Cửu Hồi ra khỏi phòng, Cửu Hồi lười đi đường vòng, trực tiếp nhón mũi chân, bay qua tường vào viện của mình.
Nàng nằm trên tường, vẫy tay với Chỉ Du: “Ta về đây!”
“Ừ.” Nhìn Cửu Hồi rụt đầu lại, Chỉ Du cúi đầu nhìn cây cầu chín khúc phía sau, cúi xuống giơ tay sờ nước trong hồ.
Nước đêm lành lạnh truyền từ đầu ngón tay đến khắp cả người.
Nơi đây không phải là một giấc mơ đẹp trên nhân gian.
Khi Cửu Hồi vội vã chạy ra khỏi viện, mặt trời đã lên cao, nàng thấy Chỉ Du đang chơi cờ với Bặc gia gia dưới tàng cây ở cửa thôn: “Chỉ Du, sao ngươi không kêu ta?”
“Ngủ nhiều tốt cho cơ thể.” Chỉ Du lấy đồ ăn nhẹ trong tay áo ra, đưa cho nàng: “Ăn chút gì đi.”
“Nhiều lần nhờ người kêu con, có lần nào con dậy sớm được đâu?” Bặc gia gia cất quân cờ: “Được rồi, hai đứa tự đi chơi đi.”
Cửu Hồi liếc nhìn bàn cờ: “Bặc gia gia, người thua phải không?”
“Con chơi cờ dở thì nhìn ván cờ hiểu được cái gì?” Bặc gia gia xáo bàn cờ: “Đi đi đi, đi mau đi.”
“Hừ!” Cửu Hồi hừ với Bặc gia gia, kéo Chỉ Du đứng dậy: “Đi thì đi.”
Long đại gia ngồi bên cầu đợi Cửu Hồi thức dậy, thấy Cửu Hồi cuối cùng đã tới, giơ tay gõ đầu cô: “Khi nào mới sửa được tật ngủ nướng của con?”
Ngay khoảnh khắc Long đại gia giơ tay gõ Cửu Hồi, Chỉ Du vô thức duỗi tay, sau đó cúi đầu rụt tay lại.
Cửu Hồi che đầu cười: “E rằng hơi khó.”
“Đi, xuất phát nào!” Long đại gia đưa tay ra túm chặt Cửu Hồi và Chỉ Du, Chỉ Du cảm thấy trước mắt có ánh sáng lập loè, lúc hoàn hồn lại, hắn đã ở trên bãi cát ẩm ướt.
Sóng biển vỗ vào đá tạo nên âm thanh ầm ĩ.
Biển xanh thẫm không nhìn thấy bờ, chỗ xa nhất dường như nối liền với bầu trời, Chỉ Du thất thần nhìn về phương xa, hóa ra đây là biển.
“Chỉ Du, tới đây.” Cửu Hồi nắm cổ tay hắn, bước vào một cái bong bóng thật lớn mà Long đại gia đã thổi.
“Đừng sợ.” Cửu Hồi vỗ cánh tay hắn: “Dòng nước ngầm dưới đáy biển đang cuồn cuộn, có cái bong bóng này, chúng ta chỉ cần để Long đại gia đẩy là có thể tùy tiện chơi dưới đáy biển.”
Bong bóng trải ra một sợi dây ánh sáng, đầu kia của sợi dây nằm trong tay Long đại gia.
“Chỉ Du, có sợ không?” Long đại gia dựa vào bong bóng hỏi.
Chỉ Du lắc đầu.
“Chúng ta xuống biển nhé.” Long đại gia nắm bong bóng xuống biển, tư thế của ông ở trong biển rất mạnh mẽ, tựa như không có gì dưới đáy biển có thể tạo ra phiền toái cho ông.
Khi bong bóng càng ngày càng tới gần đáy biển, Chỉ Du nhìn thấy vô số loài cá kỳ lạ.
Xấu xí, đẹp đẽ, phát sáng, phóng điện, gào thét chửi bới suốt đường đi.
Những ghi chép trong sách dù đẹp cách mấy cũng không bằng mọi thứ được nhìn thấy trước mắt.
“Thấy loại cá thích chửi rủa không, chúng nó không những thích mắng chửi, còn thích đá mấy con cá khác như đá bóng.” Cửu Hồi chỉ vào mấy con cá lớn có bụng trắng và lưng đen đang bơi trước mặt bọn họ: “Long đại gia nói chúng nó là đám lưu manh dưới đáy biển.”
“Những con trai lớn bên kia, chỉ cần khen vỏ của chúng đẹp, chúng sẽ nhả ngọc cho ngươi.” Cửu Hồi chỉ con trai lớn dưới đá san hô: “Nhưng chúng keo kiệt lắm, ngọc trai chúng cho không có chất lượng tốt.”
Long đại gia dẫn hai người đi dạo dưới đáy biển một vòng, sau khi trở lại trên bờ, ông dùng pháp thuật lau khô nước biển trên người: “Vẫn còn sớm, Tiểu Cửu chơi với Chỉ Du ở trên bờ một hồi đi, ta đi thăm một người bạn cũ ở gần đây.”
“Vâng ạ.” Cửu Hồi lấy một cái xô nhỏ và cái xẻng trong nạp giới ra, đưa cho Chỉ Du: “Đi, chúng ta đi bắt cua.”
“Cua?” Chỉ Du cầm cái xô hơi mờ mịt.
“Trên bờ có cua, tìm được thú vị lắm.” Cửu Hồi rất có kinh nghiệm: “Cho dù không tìm thấy cua, chơi cát cũng thú vị.”
Chỉ Du ngoan ngoãn đi theo sau Cửu Hồi, hai người lang thang trên bờ cát vài vòng, chỉ tìm thấy vài con ốc xà cừ nửa sống nửa chết.
“Nhất định là do không đúng lúc.” Cửu Hồi ho khan: “Hay là chúng ta chơi cát đi?”
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên Chỉ Du chơi cát, có vẻ hơi vụng về và lúng túng, đắp một hồi lâu nhưng chỉ đắp được một đống cát nhỏ.
“Ồ, tiểu mỹ nhân từ đâu đến, dám dẫn tình lang tới biển vô tận của chúng ta chơi?”
Một đợt sóng biển ập đến, đánh tan đình đài lầu các mà Cửu Hồi đã đắp. Nàng mở to mắt, quay đầu nhìn người đang trôi nổi trên biển.
Người tới có thân hình cao lớn, mặc áo da đen trắng xen nhau: “Tiểu mỹ nhân tức giận trông càng ngon hơn.”
“Ngươi là ai?” Cửu Hồi cắm xẻng vào cát, đứng dậy nhìn người này.
“Chưa từng nghe thấy tên của ta à?” Nam nhân cười ha ha: “Ta là con trai của chủ nhân vùng biển này, thiếu chủ của Nghịch Kích Kình tộc.”
“Nghịch Kích Kình tộc?” Chỉ Du liếc nhìn đống cát không hình dạng mà mình đắp, quay đầu nhìn Cửu Hồi.
“Là con cá bụng trắng lưng đen, thích chửi bới, đá mấy con cá khác như đá banh ấy.” Cửu Hồi nhỏ giọng giải thích: “Lưu manh ở dưới đáy biển.”
“Hở?” Nam nhân nhíu mày: “Nói nhảm nhí, ai không biết Nghịch Kích Kình tộc là chúa tể dưới đáy biển?”
“Dưới đáy biển không có Long Vương, Nghịch Kích Kình tự xưng là vua.” Cửu Hồi thấp giọng nói: “Nghịch Kích Kình tộc các ngươi mà là chúa tể dưới đáy biển cái gì?”
“Tiểu mỹ nhân có miệng lưỡi sắc bén quá, người cuối cùng dám già mồm đối với bổn vương là một con rùa đồi mồi.” Nam nhân tặc lưỡi, nhẹ nhàng nói: “Đó là chuyện mấy trăm năm trước, con rùa kia bị cái đuôi của ta đánh ra khỏi đáy biển, e rằng ngay cả mai rùa cũng không còn.”
“Rùa đồi mồi?!”
Đôi mắt Cửu Hồi sáng lên, trao đổi ánh mắt với Chỉ Du: “Chỉ Du, đánh hắn đi!”
Đang lo không tìm thấy ai để đánh, không ngờ có người chủ động tới cửa, cảm tạ biển rộng đã tặng.
Chỉ Du đặt cái xẻng xuống, lấy thanh kiếm vảy rồng mà Ô thừa tướng đưa cho hắn ở trong nạp giới ra.
“Ngươi muốn ra tay với ta?” Nam nhân nhìn Cửu Hồi: “Bản thiếu chủ không giết kẻ vô danh. Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự để tiểu tình lang tìm chết hay sao?”
Cửu Hồi lùi ra sau hai bước, làm động tác mời.
Thanh kiếm vảy rồng ra khỏi vỏ, vẻ mặt của nam nhân lập tức thay đổi: “Tại sao trên kiếm của ngươi có long khí?”
Chỉ Du không quan tâm đến sắc mặt của hắn, rút kiếm, phi thân tiến lên, trong vòng ba chiêu, nam nhân bị kiếm đâm và xoay tròn trên không, không thể rơi xuống đất trong một thời gian dài dưới kiếm khí.
“Bị người ta đập có vui không?” Cửu Hồi khoanh tay, ngửa đầu hỏi nam nhân: “Nếu vui thì chúng ta đập tiếp. Tựa như ngươi thường đập mấy con cá khác vậy, có ý nghĩa đúng không?”
“Ngươi, các ngươi……” Nam nhân nói một cách khó khăn: “Các ngươi là ai?”
“Cửu Hồi của thôn Thượng Hoang.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nói.
Chỉ Du rút kiếm lại, kiếm khí biến mất, nam nhân ngã thật mạnh xuống cát.
Chỉ Du nhìn bộ dạng chật vật của hắn, chậm rãi lên tiếng: “Chỉ Du của…… thôn Thượng Hoang.”
“Hai ngươi là tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang và chó săn của nàng?!” Sắc mặt của nam nhân thay đổi, quay người định bỏ chạy, bị Cửu Hồi giẫm mạnh xuống cát.
“Tên côn đồ, ngươi nói ai là chó săn?!”
Nam nhân lén nhìn Chỉ Du đang cầm kiếm vảy rồng, nuốt nước miếng không dám nói lời nào.
Chỉ Du thấy chiếu nguyệt kính trên thắt lưng của Cửu Hồi rơi xuống đất, hắn bước tới, cúi xuống nhặt lên.
“Ta mới tránh ra vài bước, tại sao các ngươi đánh nhau rồi.” Long đại gia chợt xuất hiện, ông duỗi tay đặt lên vai Chỉ Du, nhìn nam nhân bị tiểu rau hẹ nhà mình giẫm mạnh không thể nhúc nhích: “Ồ, đây là thằng nhóc con lão lưu manh phải không?”
Chỉ Du nhìn thấy trong chiếu nguyệt kính, năm ngón tay đang đặt trên vai mình là móng vuốt rồng thật lớn.