Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 53



Chỉ Du lật gương lại, đặt chiếu nguyệt kính dưới tay áo rộng, che nó kín mít.

 

“Thanh kiếm này……” Long đại gia nhìn thanh kiếm vảy rồng Chỉ Du đang cầm, sau một lúc trầm ngâm: “Trông không tệ lắm, con luyện chế à?”

 

“Một vị rùa trưởng bối sợ con và Cửu Hồi ra ngoài gặp nguy hiểm, cho nên đưa cho chúng con mang theo phòng thân.” Thanh kiếm vảy rồng biến mất trong tay Chỉ Du, Chỉ Du nắm chặt chiếu nguyệt kính, không để nó rơi xuống đất lần nữa.

 

“Long đại gia, người đang tìm ai?” Cửu Hồi dịch chân ra khỏi người của nam nhân Nghịch Kích Kình tộc, tiến lại gần Long đại gia: “Con có quen không?”

 

“Ta không hiểu con hay sao, có phải con muốn ta dẫn con đi theo để ăn ké không?” Long đại gia không mắc bẫy: “Người lớn làm việc, trẻ con đừng tham dự.”

 

Thừa dịp Cửu Hồi và Long đại gia nói chuyện, nam nhân Nghịch Kích Kình lén lút bò về phía trước, có ý đồ bò xuống biển trốn thoát.

 

“Ngoan ngoãn đợi ở đó cho ta, đừng nhúc nhích!” Cửu Hồi quay đầu nhìn hắn: “Ta đã cho ngươi đi chưa?”

 

Nam nhân lập tức dừng lại, vùi mặt vào cát, miệng lúc đóng lúc mở nhưng không phát ra âm thanh. Khi hắn lẩm bẩm xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cửu Hồi đã ngồi xổm ở trước mặt hắn, hắn hoảng sợ co rúm lại.

 

“Có phải ngươi thầm mắng ta không?” Cửu Hồi liếc hắn.

 

Nam nhân lắc đầu mãnh liệt.

 

“Ngươi tên gì?” Cửu Hồi nghịch cái xẻng nhỏ, cười tủm tỉm nhìn hắn.

 

Nam nhân lo lắng một khi nàng không hài lòng sẽ cắm cái xẻng vào đầu hắn, đành chịu đựng sự nhục nhã nói: “Kim Qua.”

 

“Tên không tệ.” Cửu Hồi dùng cái xẻng vỗ lưng hắn: “Còn dám đùa giỡn với mỹ nữ không?”

 

Kim Qua im lặng, không nói lời nào. Nếu biết nàng là tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang, hôm nay hắn thà đi dạo quanh vùng biển này còn hơn gây ra cái chết lớn như vậy.

 

Người ta nói, thiếu chủ của thôn Thượng Hoang đánh bại toàn bộ thiếu chủ của Yêu tộc và bất khả chiến bại, mặt mũi hung dữ, cực kỳ đáng sợ. Ai ngờ, nàng xinh đẹp và đáng yêu khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc vài câu?

 

Tất cả là do lời đồn bên ngoài làm hại người ta!

 

“Biết sai chưa?” Tuy rằng Nghịch Kích Kình tộc là lưu manh dưới đáy biển, thích chửi bới gây chuyện khắp nơi khiến yêu chán ghét, nhưng tội ác không đáng chết, nàng không định lấy mạng hắn.

 

Kim Qua ấm ức trả lời: “Biết rồi.”

 

“Lần sau nếu có Yêu tộc tới thôn Thượng Hoang tố cáo ngươi, ta sẽ rút vây của ngươi.” Cửu Hồi lấy ra một quyển sách nhỏ: “Ta có thể thả ngươi đi, ngươi nói cho ta biết, có yêu nào dưới đáy biển tệ hơn ngươi không?”

 

“Có có có.” Kim Qua vội vàng nói: “Mấy ngày trước có con rắn biển cắm hai cành cây trên đầu, chạy tới thành trì của nhân loại giả vờ làm thần long, lừa nhân loại cung phụng.”

 

“Tòa thành trì nào?” Cửu Hồi nhíu mày.

 

“Tòa thành gần núi Nữ Thần nhất đó.” Kim Qua thấy sắc mặt Cửu Hồi tối sầm, vội nói: “Nghịch Kích Kình tộc của chúng ta rất coi thường loại hành vi này, cho nên hôm nay ta vốn định đi vào thành xem thử, sau đó sẽ báo cáo tình hình cụ thể cho thôn Thượng Hoang các ngươi.”

 

Điều bất hạnh là, khi hắn đi ngang qua nơi này, nhìn nhiều một chút, bất cẩn háo sắc, vì thế bước vào con đường không thể quay lại này.

 

“Được rồi, chúng ta sẽ đi xem cùng ngươi.” Cửu Hồi quay đầu nhìn Long đại gia: “Long đại gia, người muốn đi chung với bọn con không?”

 

“Đây là việc nhỏ, con và Chỉ Du giải quyết đi.” Long đại gia đã quen với việc các loại yêu của Thủy tộc tự xưng là rồng.

 

Cá chép muốn hóa rồng, giao muốn trở thành rồng, cá sấm giả làm rồng sấm, ngay cả con rùa nhếch nhác cũng tự xưng là rồng đất.

 

“Dạ được.” Cửu Hồi gật đầu.

 

“Đi vào thành chơi vui vẻ nhé.” Long đại gia lấy một túi bạc trong ngực ra, đưa cho Chỉ Du: “Buổi tối nếu không về nhà thì nhớ nhắn tin.”

 

Dặn dò bọn trẻ xong, Long đại gia xoay người biến mất, không có chút do dự.

 

Có người lớn tỉnh táo nào thích dẫn trẻ con đi mua sắm không?

 

“Các ngươi thật sự muốn đi cùng ta à?!” Vẻ mặt Kim Qua vô cùng đau khổ.

 

“Ngươi có ý kiến?” Cửu Hồi cười tủm tỉm: “Không sao, có ý kiến thì chúng ta cũng không tiếp thu.”

 

Kim Qua: “……”

 

Nếu sau này hắn lại trêu chọc mỹ nhân, hắn sẽ tự tát vào miệng mình.

 

Ngay cả khi vội vã chạy từ biển vô tận tới thành trì gần nhất, vẫn phải đi thuyền bay xuyên qua núi Nữ Thần. Núi Nữ Thần tựa như một rào cản thật lớn, chia cắt thôn làng phía sau núi và bên ngoài thành hai thế giới.

 

Chỉ Du nhìn thấy một lệnh bài màu vàng trên thắt lưng Kim Qua, lệnh bài này giống lệnh bài mà thôn trưởng gia gia cho hắn, nhưng hoa văn khắc trên đó hơi khác một chút.

 

“Lệnh bài của mỗi thôn có hoa văn khác nhau.” Cửu Hồi chú ý tới ánh mắt của Chỉ Du, nhỏ giọng giải thích với hắn: “Nếu không có lệnh bài này, cho dù vào núi Nữ Thần cũng sẽ không tìm thấy đường vào thôn, nếu lỡ đột nhập, không có người dẫn đường thì không thể đi ra ngoài.”

 

Chỉ Du lấy chiếu nguyệt kính ra, đặt vào tay Cửu Hồi: “Vừa rồi gương bị rớt.”

 

Kim Qua lén nhìn cái gương, thấy bản thể đen trắng của mình phản chiếu trong gương, hắn kinh hãi lùi về phía sau một bước trên thuyền bay: “Đây là loại gương gì?”

 

“Tò mò lắm phải không?”

 

Kim Qua gật đầu.

 

“Không nói cho ngươi biết đâu.” Cửu Hồi treo gương ở bên hông, dùng pháp thuật giữ nó tại chỗ.

 

Chỉ Du liếc nhìn Kim Qua, lặng lẽ ngồi bên cạnh Cửu Hồi. Hắn thậm chí còn không tò mò, vì sao phải dẫn theo một con cá yêu đen trắng mập mạp đi vào thành tìm con rắn yêu lừa người ta cung phụng.

 

Sau khi xuống thuyền bay, đi đến cổng thành, Chỉ Du mới hiểu, vì sao Cửu Hồi nói đây là một thành trì nhỏ. Cổng thành thấp, ngay cả tên của thành khắc trên cổng cũng loang lổ khó đọc.

 

Người gác cổng là hai nam nhân trung niên có sắc mặt ngăm đen, trông giống như những ông già nông dân thường xuyên ra đồng, chứ không phải là binh lính của phủ thành chủ.

 

“Cửu cô nương.” Hai binh lính nhìn thấy Cửu Hồi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành: “Đã lâu không thấy ngươi vào thành.”

 

“Năm ngoái, trưởng bối đưa ta đến Đào Lâm thành để học tập, gần đây học viện cho ta nghỉ để về thăm người thân, ta mới có thể trở về.” Cửu Hồi quen thuộc nói: “Hai thúc, năm ngoái thu hoạch như thế nào?”

 

“Thu hoạch rất tốt.” Binh lính thành thật cười: “Vào đi, hiếm khi được về, chơi vui vẻ nhé.”

 

“Cảm ơn thúc.” Cửu Hồi lấy hai gói mứt ở trong tay áo ra, đưa cho hai binh lính: “Đào Lâm thành có nhiều trái cây, đây là mứt ta mua ở địa phương, không đáng giá bao nhiêu tiền, thúc mang về cho các nhóc nếm thử.”

 

Binh lính cứ từ chối, thật sự không từ chối được mới nhận. Hai người cẩn thận cất mứt trong túi, nhếch miệng cười cực kỳ vui vẻ.

 

Đào Lâm thành xa xôi như vậy, đám trẻ con của bọn họ chưa bao giờ nếm thử mứt ở đó.

 

“Cửu Nhi đã về rồi à?”

 

“Đã trở lại.”

 

“Lần này trở về còn đi lại không?”

 

“Việc học chưa xong, một thời gian nữa phải đi về học.”

 

“Những quả hồng năm ngoái để dành cho ngươi đã hư rồi, cầm quả óc chó ăn đi, đọc sách sẽ lãng phí đầu óc, nghe nói quả này có thể bổ não.”

 

“Cảm ơn thẩm.” Cửu Hồi nhận quả óc chó, dùng tay bóp lớp vỏ bên ngoài, lấy nhân ra ăn: “Ngon quá.”

 

“Ngon thì mang về nhiều chút đi.” Bà chủ quán trái cây khô nhét một túi đầy quả óc chó cho Cửu Hồi, nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng.

 

“Thẩm, ta cũng mang đồ cho thẩm.” Cửu Hồi lấy một cây trâm bạc có khảm hoa đào trong tay áo ra: “Ta đặc biệt mua cho thẩm ở Đào Lâm thành, thẩm thấy có đẹp không?”

 

“Hoa đào đẹp quá, ta tới tuổi này rồi, làm sao đeo cái này được.” Bà chủ đỏ mặt.

 

Cửu Hồi thuyết phục bà chủ quán đeo trâm bạc lên tóc, nói chuyện với bà một hồi lâu mới tìm cớ rời đi.

 

“Ăn óc chó đi.” Cửu Hồi chia quả óc chó cho Chỉ Du, thấy Kim Qua nhìn chằm chằm mình đầy mong chờ, nàng cho hắn một quả: “Không phải cá voi các ngươi chỉ ăn thịt hay sao?”

 

“Thỉnh thoảng cũng nếm thử thứ khác.” Kim Qua bóp vỏ quả óc chó để nếm thử nhân, đây là quả óc chó bình thường mà? Không có chút linh khí nào, tiểu bá vương thích cái gì?

 

“Năm đó ta đi lạc, vị thẩm này đã bế ta đi khắp nơi tìm người.” Cửu Hồi cầm quả óc chó nói với Chỉ Du: “Sau này ta mới biết, bà vốn có một đứa con gái, chết năm ba bốn tuổi. Kể từ đó, nếu ta gặp bà mỗi lần vào thành, bà sẽ nhét một túi đồ ăn cho ta.”

 

Cửu Hồi dừng lại, quay đầu nhìn bà chủ đang nhiệt tình tiếp đón các khách khác: “Có lẽ bà ấy tìm kiếm bóng dáng của đứa trẻ không có cơ hội trưởng thành ở nơi ta.”

 

Tòa thành trì này vốn không lớn, có thể đi từ đầu thành đến cuối thành trong một canh giờ. Cửu Hồi trông xinh đẹp, lại thường xuyên tới thành chơi, có rất nhiều người trên phố biết nàng. Trên đường đi, những người già trẻ lớn bé chào hỏi nàng gần như không dứt.

 

“Không phải chúng ta đi hỏi thăm con rắn lừa nhân loại cung phụng hay sao?” Kim Qua thấy Cửu Hồi kéo Chỉ Du ngồi xuống một quán mì tươi, không khỏi nhỏ giọng nói: “Ngươi còn có tâm trạng ăn mì à?”

 

“Đừng nóng vội, ăn xong mì sẽ có tin tức.” Cửu Hồi vẫy tay với bà chủ quán: “Bà chủ Vương, cho chúng ta ba tô mì tươi.”

 

“Ôi chao, Cửu cô nương phải không?!” Bà chủ quán nhìn thấy khách đến là Cửu Hồi, vui vẻ nói: “Đã lâu không gặp.”

 

Bà bưng tới ba đĩa đồ ăn kèm, quay đầu rống ông chủ Vương: “Không mau nhóm lửa đi, Cửu cô nương thích ăn thịt bò thái của quán chúng ta, nhớ cho nhiều một chút.”

 

“Ừ ừ ừ!” Ông chủ Vương từ trước đến nay sợ vợ, nghe bà chủ nói, vội vàng rửa tay làm mì.

 

“Thẩm thẩm, ta vừa trở về, nghe nói trong thành có Long Thần gì đó phải không?” Lúc này không phải là giờ ăn tối, không có khách tới ăn, Cửu Hồi kéo bà chủ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Vị Long Thần này có linh không?”

 

“Hừ, Long Thần này không được gì cả!” Bà chủ ghét bỏ xua tay: “Ngày hôm qua lão Lưu bị mất con mèo đã nuôi ba năm, chạy tới dâng hương cho Long Thần, còn cúng một tô thịt ba chỉ, kết quả con mèo vẫn chưa trở về.”

 

“Các ngươi để cho Long Thần…… làm việc này?” Kim Qua tưởng lỗ tai mình có vấn đề.

 

“Chỗ chúng ta không loạn lạc, không hạn hán, không thể cung phụng Long Thần mà không để ngài ấy không làm việc gì phải không?” Bà chủ quán nhìn Kim Qua khó hiểu: “Có gạo, mì và thịt nào được cung cấp miễn phí không, cho dù là Long Thần cũng nên có lý một chút, ngươi thấy đúng không?”

 

“Đúng đúng đúng.” Cửu Hồi vội vàng gật đầu.

 

“Dù sao ta cũng thấy Long Thần này không linh lắm, nếu các ngươi tò mò, lát nữa ăn xong mì, đi đến ngôi miếu đổ nát ở rìa phố tây xem thử,  ở chỗ đó.” Bà chủ nhỏ giọng nói: “Vốn có người muốn đặt vị trí của Long Thần ở sảnh phụ của miếu Thần Tài, nhưng ta thấy nó quá mức.”

 

“Không tìm được con mèo nên trách Long Thần không linh, các ngươi cúng Thần Tài chẳng lẽ đều phát tài hết à?” Kim Qua đã bá đạo ở dưới đáy biển nhiều năm, nghe thấy người khác nói chuyện, không khỏi tranh cãi.

 

“Sao giống được.” Bà chủ trợn mắt với hắn: “Thần Tài rất bận rộn, tạm thời không nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta thì có vấn đề gì? Chỉ cần chúng ta đủ thành kính, nhất định sẽ phù hộ chúng ta phát tài.”

 

Kim Qua: “……”

 

Thật sự không nhìn ra, nhân loại quả nhiên có hai mặt.

 

“Ừm ừm ừm.” Cửu Hồi tiếp tục gật đầu.

 

Kim Qua lặng lẽ nhìn Cửu Hồi, người ta ghét bỏ Yêu tộc giả Long Thần, ngươi gật đầu theo làm gì?

 

Bản thân cũng là yêu, ngươi không cảm thấy mất mặt hay sao?

 

“Long Thần thật sự chắc chắn rất giỏi.” Khi mì được đặt lên bàn, Cửu Hồi khen mì ngon, sau đó tiếp tục trò chuyện về Long Thần với bà chủ: “Ta nghi ngờ cái gọi là Long Thần này, là do tiểu yêu ở vùng hoang dã bên ngoài giả làm đó.”

 

“Đúng vậy, ta cũng nghi như thế.” Bà chủ vỗ đùi: “Lúc ấy ta cảm thấy không thích hợp, thành của chúng ta nghèo, làm sao Long Thần thật sự ở đây được.”

 

“Nếu biết đã không bỏ ra 20 văn tiền để dâng hương cho Long Thần giả.” Bà chủ hối hận: “Thật xui xẻo.”

 

Lúc ngươi cho rằng đối phương là Long Thần thật, ngươi chỉ móc 20 văn tiền ra……

 

Kim Qua đột nhiên cảm thấy, con rắn yêu giả làm Long Thần kia dường như không còn đáng giận nữa.

 

Trông rất đáng thương.

 

Ăn mì tươi xong, Cửu Hồi dẫn Chỉ Du và Kim Qua đi đến phố tây. Phố tây càng đi càng nghèo, nhà cửa thấp và cũ nát.

 

Ba người đi được hai khắc mới tìm thấy nơi mà bà chủ đã đề cập.

 

Nói rằng chỗ đó đổ nát là coi như đã cất nhắc, chỉ có thể nói đó là một tòa nhà nhờ bốn cây cột mới miễn cưỡng không sụp xuống.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi hương khói rất nhẹ, dường như không có nhiều người hành hương.

 

“Thần này chẳng linh gì cả. Hôm qua ta cho nó một viên kẹo, ước gì sáng nay thức dậy sẽ có một trăm viên kẹo, kết quả không có gì hết.” Một đứa trẻ nói với Cửu Hồi: “Tỷ tỷ, ngươi đừng để bị lừa.”

 

“Tỷ tỷ đã biết, cảm ơn. Nơi này hẻo lánh không có người, trẻ con đừng tới đây chơi một mình.” Cửu Hồi sờ đầu hắn, nhét một viên kẹo cho hắn.

 

“Cảm ơn tỷ tỷ.” Đứa trẻ vui vẻ chạy đi.

 

Đứa trẻ vừa chạy đi, trong căn miếu đổ nát vang lên tiếng chửi rủa.

 

“Loại người gì vậy, bỏ ra một văn tiền mà muốn nhận được một vạn lượng bạc, có chuyện tốt như vậy thì ta cần gì giả làm Long Thần, ta sẽ đến quỳ trước tượng thần.”

 

“Con mèo xấu này còn chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì, cào mặt lão tử nữa chứ.”

 

“Hừ, cái thứ nhang chất lượng kém, sặc chết người ta!”

 

Một tiếng vang ục ục phát ra từ ngôi miếu đổ nát, hình như có thứ gì đó bị đá.

 

“Khụ.” Cửu Hồi nhìn căn miếu lung lay sắp sụp, đứng ở bên ngoài, không đi vào: “Ra đây đi.”

 

Âm thanh chửi bới trong miếu biến mất, dường như nó không thể tin được con người có thể nghe thấy tiếng chửi bậy của mình, nó cẩn thận đẩy cửa hé ra một khe hở, ai ngờ cánh cửa đã hỏng, rơi xuống, phát ra một tiếng động thật lớn.

 

Con rắn yêu trong bộ quần áo tả tơi, gương mặt dính máu, chạm mặt nhóm Cửu Hồi.

 

“Kim Qua thiếu chủ!” Khi con rắn yêu nhìn thấy Kim Qua, chân nó mềm nhũn quỳ xuống: “Tiểu nhân không có làm điều gì ác trên thế gian, chỉ muốn đến thế gian để tích cóp chút công đức hương khói.”

 

Tộc lưu manh vẫn có chút uy tín ở dưới đáy biển.

 

Thấy bộ dạng chật vật của con rắn yêu, Kim Qua tin tưởng nó thật sự không có làm chuyện ác, chỉ có chút thê thảm.

 

Kim Qua chưa kịp hỏi, rắn biển yêu đã bắt đầu gào khóc, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

 

“Bọn họ đặt bài vị của ta trong căn miếu đổ nát, còn yêu cầu ta bắt mèo bắt chó, lão thái thái làm rơi kim thêu cũng tới phàn nàn với ta.” Rắn biển yêu dùng tay áo rách tung toé để lau nước mắt: “Để bắt được con mèo xấu kia, ta chạy suốt đêm, bị mèo cào vỡ đầu chảy máu, kết quả bọn họ nói ta không linh!”

 

Tiếng khóc của nó khiến Kim Qua đau cả đầu, kình tộc nổi tiếng không kiên nhẫn, lập tức cắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của rắn biển yêu: “Có gì cần nói thì ngươi nói với thiếu chủ của thôn Thượng Hoang đi.”

 

“Cửu, Cửu…… Cửu thiếu chủ?!” Rắn biển yêu hoảng sợ mở to mắt, hắn xụi lơ thành một đống, không quên run rẩy gỡ cành cây cột trên đầu: “Cửu thiếu chủ, tiểu nhân biết sai rồi.”

 

Cửu Hồi: “……”

 

Trông nó rất đáng thương.

 

“Ngươi là một tiểu yêu dưới đáy biển, tại sao chạy vào thành giả làm Long Thần?” Cửu Hồi dở khóc dở cười: “Nếu chút tu vi của ngươi bị tu sĩ của đại tông môn phát hiện, có thể chém ngươi thành từng khúc và nướng chín chỉ bằng một nhát kiếm.”

 

“Thiếu chủ, nguyên hình của tiểu nhân…… tiểu nhân có độc, không ăn được.” Rắn yêu của biển sâu run rẩy dữ dội hơn.

 

“Ta không ăn ngươi, run rẩy làm gì?” Cửu Hồi hỏi: “Ngươi nói đi, vì sao phải tới nhân gian giả làm Long Thần?”

 

Tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang vang danh khắp nơi, rắn biển yêu sợ nàng sẽ chém mình thành nhiều khúc nên vội vàng nói: “Mấy ngày trước, ta ở trong nước nghỉ ngơi trong tình trạng nguyên hình, gặp vài tu sĩ tông môn.”

 

“Tu sĩ tông môn?” Lông mày của Cửu Hồi khẽ nhúc nhích: “Tông môn nào?”

 

“Tiểu nhân không biết, bọn họ không đề cập tới trong lúc nói chuyện với nhau, chỉ biết bọn họ gọi tông chủ của bọn họ là tiên tôn.” Rắn yêu cẩn thận nhớ lại: “Bọn họ ăn mặc lộng lẫy, cầm linh kiếm, hình như đang tìm thứ gì đó của Yêu tộc.”

 

“Vì sao ngươi không báo cáo chuyện quan trọng như vậy?!” Nghe thấy những lời này, Kim Qua lập tức nổi giận, ước gì có thể tát chết con rắn này.

 

Rắn yêu rụt cổ, nhích về phía Cửu Hồi: “Ta nghe bọn họ nói về công đức gì đó, rồi thảm họa này nọ, ta cực kỳ sợ hãi nên muốn đi tích cóp chút công đức, lỡ như có thảm họa, yêu có công đức sẽ khác với yêu không có công đức.”

 

“Tu vi của ta thấp, không thể xa biển quá lâu, cũng không dám đến các thành trì lớn, cho nên chỉ có thể tới nơi này thử vận may.” Rắn yêu co ro thành một đống: “Tiểu nhân không có ý định làm hại Nhân tộc.”

 

“Ngươi quả thật không có ý làm hại Nhân tộc, nhưng ngươi muốn lén lút tích cóp công đức, còn không cho các yêu khác biết.” Kim Qua vạch trần tâm tư nho nhỏ của nó: “Ngươi nghĩ rằng người khác không làm thì ngươi có thể làm tốt à?”

 

Nghe vậy, rắn biển yêu lại gào khóc: “Ta không biết cuộc sống của Nhân tộc khó khăn đến thế!”

 

Cửu Hồi: “……”

 

“Nếu thảm họa thật sự xảy ra, cho dù ngươi có công đức cũng không có tác dụng.” Chỉ Du nói: “Thiên mệnh sẽ không thiên vị.”

 

Không thiên vị tức là tàn nhẫn đối với mỗi loại sinh linh.

 

Rắn yêu ngẩng đầu nhìn Chỉ Du, tự hỏi đó là ai.

 

“Đây là Chỉ công tử do Cửu thiếu chủ dẫn về.” Kim Qua cực kỳ sợ hãi Chỉ Du, chó săn của Cửu Hồi, lúc này thân thể hắn vẫn còn đau.

 

“Chỉ công tử?” Rắn yêu bối rối, không phải Cửu thiếu chủ cướp dân nam hay sao? Chẳng lẽ hắn bắt mèo cả đêm nên bỏ lỡ tin tức quan trọng nào đó của Yêu tộc?

 

“Ngươi có thể tiếp tục ở lại đây để tích cóp công đức, nhưng không thể lấy danh nghĩa của Long Thần.” Cửu Hồi khéo léo nói: “Rồng có sức lực bẩm sinh vô cùng lớn, thần thông quảng đại……”

 

Rắn yêu khóc sướt mướt: “Không tích cóp nữa, ta sẽ về đáy biển ngay bây giờ.”

 

Cho dù thật sự có thảm họa, nó cũng chấp nhận, không muốn ở lại nhân gian bắt mèo bắt chó còn bị người ta ghét bỏ.

 

Kim Qua mang theo rắn yêu khóc sướt mướt rời đi, Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: “Chỉ có hai người được gọi là tiên tôn ở trong giới tu chân.”

 

“Bộ Đình và Thu Hoa.” Chỉ Du nói: “Nhưng không thể là Thu Hoa.”

 

Hai người đi chầm chậm trên con phố náo nhiệt, bầu trời dần dần tối.

 

Tòa thành trì này không náo nhiệt như Đào Lâm thành vào buổi tối, nhưng người chủ động nói chuyện với Cửu Hồi cũng không kém gì Đào Lâm thành.

 

“Cửu cô nương.” Hai đại thúc binh lính đã thay áo giáp của phủ thành chủ, bọn họ đang mặc áo và quần ngắn vải thô.

 

Dường như bọn họ đã đợi ở cổng thành một hồi, thấy Cửu Hồi cuối cùng cũng bước ra, vội vàng vẫy tay với nàng.

 

“Thúc.” Cửu Hồi chạy về phía hai người.

 

“Trong sân của chúng ta có vài trái lựu chín, ngươi lấy về nếm thử nhé.” Hai người đưa lựu cho Cửu Hồi: “Lựu tháng này chưa đủ ngọt, một thời gian nữa chúng ta sẽ hái những trái ngọt nhất cho ngươi.”

 

“Cảm ơn thúc.” Cửu Hồi không từ chối lòng tốt của bọn họ, nhận trái lựu.

 

Thấy nàng không chê, hai vị binh lính trung niên càng vui hơn: “Trời sắp tối rồi, các ngươi hãy mau về nhà, nhớ thường xuyên vào thành chơi nhé.”

 

“Dạ.” Cửu Hồi gật đầu, sau khi nàng và Chỉ Du đi được một đoạn ra khỏi cổng thành thì vẫn thấy hai vị đại thúc đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

 

“Tòa thành này rất nhỏ, nhưng có rất nhiều người nhiệt tình.” Cửu Hồi bẻ một trái lựu, lộ ra hạt lựu màu hồng nhạt bên trong, nàng chia cho Chỉ Du một nửa: “Lúc mới biết hai vị đại thúc này, bọn họ là lang quân trẻ tuổi mới ngoài hai mươi.”

 

“Ta còn nhỏ, mỗi lần vào thành rồi rời khỏi thành, bọn họ đều chịu khó nhắc nhở ta chú ý an toàn.” Cửu Hồi ăn vài hạt lựu, tuy không đủ ngọt, nhưng đã có vị ngọt.

 

Có lẽ bọn họ sợ khi lựu chín, nàng đã trở về Đào Lâm thành, cho nên mới hái lựu chưa chín cho nàng trước.

 

Thế gian này có rất nhiều người bình thường như bọn họ, cho nên nàng không thể lấy đồ trong mười tiên đỉnh, càng không muốn đi.

 

“Lựu rất ngon.” Chỉ Du cầm nửa trái lựu, đứng trên thuyền bay cùng Cửu Hồi: “Khi lựu chín, chúng ta sẽ quay lại.”

 

“Được đó.” Cửu Hồi ngồi xuống bàn trên thuyền bay: “Tuy nhiên ngày mai chúng ta sẽ bớt chút thời gian để đi đến Thiên Hạc thành.”

 

Chỉ Du lấy một cái chén ngọc trong nạp giới ra, bỏ những hạt lựu đã bóc vào trong chén, đẩy đến trước mặt Cửu Hồi.

 

Nhìn những hạt hựu trong suốt như pha lê, Cửu Hồi sờ chiếu nguyệt kính bên hông, nói đùa: “Chỉ Du, ngươi có biết sau ngày hôm nay, ngươi sẽ trở thành chó săn của tiểu bá vương trong mắt các tộc khác không?”

 

“Ta sẵn sàng.” Chỉ Du lấy nửa trái lựu trong tay Cửu Hồi, tiếp tục dùng bàn tay như bạch ngọc bóc lựu: “Ta không có thân thích, không có gia đình, không có lối thoát. Gia nhập Vọng Thư Các, gặp được ngươi, ta mới hiểu thế nào là vui buồn.”

 

“Bọn họ gọi ta là kẻ ẻo lả, là chó săn cũng không sao.” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi: “Trên đời này vốn không có ai hay đồ vật nào khiến ta quan tâm, cũng không có ai quan tâm đến ta.”

 

“Ngươi đã dạy cho ta biết vui buồn giận hờn, dạy ta cách làm một người sống, cho ta gia đình ở thôn Thượng Hoang.” Chỉ Du đưa hạt lựu đã bóc xong cho Cửu Hồi: “Ta không để ý đến thứ gì, bất kể là người, ma hoặc yêu, chỉ cần có tiểu sư tỷ ở đây.”

 

Tiểu sư tỷ?

 

Tay Cửu Hồi run lên, hạt lựu trên đầu ngón tay rơi xuống.

 

Ây dà, Chỉ Du gọi “Tiểu sư tỷ” nghe hay quá.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chỉ Du: Ta không biết ngôn ngữ trà, ta chỉ biết làm tiểu sư đệ ngoan ngoãn của tiểu sư tỷ.

 

Bạch trà: A, nam nhân quỷ quyệt, lại dùng “Kỹ năng tối thượng của sự chân thành”.

 

Rắn yêu: Kiếm sống ở nhân gian khó khăn quá!

 

Bà chủ quán: Ta không phát tài là vì Thần Tài bận quá, ngài ấy không có lỗi! Sớm muộn gì ngài ấy cũng nhớ tới ta!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.