Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 103: Bất thường



Chương 103: Bất thường

Đổng A bật trạng thái quan sát, đã nắm rõ vị trí canh phòng, đối với người có siêu sức mạnh, vượt qua tường rào biệt thự cao hai mét là chuyện quá đơn giản.

Trong biệt thự, lính canh rất nhiều, nhưng không có camera, lại càng dễ dàng tiềm nhập vào trong hành lang. Hai người di chuyển như bóng ma, mỗi bước chân đều được đặt nhẹ nhàng trên đất, hơi thở cũng được điều chỉnh để tránh tiếng ồn.

Tháo đi lớp vải ngụy trang, chỉ mặc trang phục làm từ vật liệu carbon màu đen chìm, thân ảnh đều trông có vẻ linh hoạt hơn nhiều. Ánh đèn mờ mờ từ các dụng cụ nén khí và túi đèn dầu không đủ độ sáng để phân biệt được.

Theo như kế hoạch, Sở Tuyết mang theo một túi lớn đi tới hậu viện tìm kiếm lương thực, hắn thì đi tới tòa nhà trung tâm tìm Trại Chủ.

Theo lối cửa sổ đột nhập vào phòng là cách làm của những tên trộm thông thường, Đổng A không cần phiền toái như vậy, rất dễ dàng tránh né lính canh.

Gặp cửa bị khóa, không tốn thời gian dùng mở khóa thần kỹ, liền dùng tay bóp, ổ khóa như làm bằng đất sét dễ dàng biến dạng, tuy có tiếng lạch cạch rất nhỏ phát ra, đám lính canh lại chẳng thể nào phát giác.

Đổng A như đi về nhà, ung dung tiến vào đại sảnh. Về đêm, tầng 1 rộng rãi, trạng thái quan sát không có bất cứ một hình bóng mơ hồ nào hiện lên trong đầu, hắn vẫn như cũ cẩn thận lục soát thêm một lần, xác định thực sự không có ai về sau, mới thẳng tiến lầu hai.

Trên lầu hai có các phòng riêng của gia đình Trại Chủ. Luôn mở ra trạng thái quan sát, các bóng mờ bắt đầu xuất hiện trong đầu. Chỉ là bóng mờ nhưng nhìn tư thế đang chồng lên nhau thế kia, cũng có thể đoán được bọn họ đang làm gì, rất cay con mắt. Lầu hai tràn ngập người chìm đắm trong dục vọng.

Thời gian hắn đến Thiên Thủy Trại quá ngắn, quá trình thu thập tin tức, có thể moi ra không ít thông tin nhưng Đổng A chưa bao giờ gặp qua mặt, hơn nữa trong hai ngày gần đây, trại chủ không có ra ngoài.

Đổng A dứt khoát chọn đại một phòng, định bụng bóp nát tay nắm cửa chui vào, dù sao bên trong vọng ra tiếng hoan ái khá to, rất khó nghe được dị thường. Ai ngờ, hắn vừa chạm tay vào, cánh cửa liền tự động hé ra một khe hở…

“Cửa hỏng rồi?” Lẩm bẩm một tiếng, sau đó không để ý tới cánh cửa, Đổng A nhanh như chớp xông vào, tay khép thành chưởng hướng về sau gáy người đàn ông lõa lồ đang hì hục chống đẩy, đánh tới.

Người đàn ông b·ị đ·ánh bất ngờ, không chút phản kháng nào, ngoẹo đầu đổ gục sang một bên. Người phụ nhân nằm dưới nhận ra bất thường, vừa muốn hô to thì bị Đổng A bóp chặt cổ, tiếng kêu chưa ra khỏi miệng lập tức im bặt mà dừng.



Hắn cố gắng thu bớt lực đạo, mặt người phụ nhân bớt tím tái, đồng thời nhìn về người đàn ông vạm vỡ ngoẹo đầu trên giường kia, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ thầm nghĩ:

“Không để ý khống chế lực đạo, nhìn cái cổ bị gãy thành bộ dáng kia, xem ra không sống nổi, lần sau phải chú ý thêm một chút.”

Thực sự, Đổng A đánh nhau với người, từ trước tới giờ luôn chính diện solo, lần đầu tiên đánh lén có chút bỡ ngỡ.

Người phụ nhân bị b·óp c·ổ, khuôn mặt bắt đầu tím tái đi, tưởng sắp c·hết đến nơi, đúng lúc này cánh tay kia mới nới lỏng ra, để nàng có thể tham lam hít lấy hít để dưỡng khí.

Phụ nhân cũng không dám hô lớn nữa, một cây súng lục đã chống vào thái dương, thích khách có thể nổ súng bất cứ lúc nào, để nàng run lên, sợ hãi nói:

“Các ngươi là ai? Có oán có thù thì hãy tìm chồng ta, ta không liên quan tới việc ác mà hắn đã làm. Xin tha mạng.”

Đổng A nghe được, hứng thú hỏi:

“Ngươi là Trại chủ phu nhân?”

Phụ nhân: “Đúng vậy. Đại nhân.”

Đổng A lạnh tanh nói tiếp: “Ta hỏi, ngươi trả lời, ấp úng… c·hết. Hiểu không?”

Phụ nhân lắp bắp liên tục gật đầu nói: “Hiểu…hiểu rồi, hiểu rồi,...”

Đổng A chỉ tên không may đang gục trên giường xem như câu hỏi khởi động: “Người nam nhân kia là ai?”



Phụ Nhân: “Là hộ vệ của ta.”

Hắn đã sớm đoán được, lại không nhịn được bát quái thầm nghĩ: “Hộ vệ? Xem như tận chức tận trách.”

Đổng A: “Chồng ngươi ở phòng nào?”

Phụ Nhân: “Ta không biết, buổi tối hắn thường biến mất không thấy tăm hơi.”

Đổng A: “Ngươi có ảnh chân dung của chồng không?”

Phụ Nhân: “Trên bàn trang điểm, có ảnh gia đình, ngài hẳn có thể phân biệt thật giả.”

Đổng A kéo phụ nhân lại gần bàn trang điểm, lật lên khung ảnh đã bị lật úp trên mặt bàn. Xem ra người phụ nhân này đối với chồng oán khí không nhỏ.

Trong tấm hình thấy ngay ba người, người phụ nhân, thiếu trại chủ, (hay đi ra bên ngoài rêu rao, Đổng A đã từng gặp qua) người đàn ông trung niên hơi béo mập còn lại hẳn là Trại Chủ.

Đổng A nhớ lại câu đầu không đánh tự khai của phụ nhân liền hỏi tiếp: “Ngươi nói xem hắn đã làm việc gì là ác nhất?”

Phụ Nhân nghe xong có chút chần chờ, lại thấy súng trên thái dương càng kề càng chặt liền sợ hãi mở miệng:

“Đại nhân, ta biết hắn mở tiệc rượu quý tộc để thưởng thức thịt “lợn hai chân” là chuyện không đúng…Đại nhân, ta không có ăn a, xin tha cho ta một mạng, xin tha mạng, xin tha mạng…”

Đổng A nghe xong lẩm bẩm: “Lại một bộ này, đáng ghét. Cải tạo chiến sĩ đã kinh tởm rồi, các ngươi là người thường, lương thực lại không thiếu, tại sao có thể làm việc phi nhân loại như thế?”



Hắn hỏi tiếp: “Kể từ khi ăn thịt “lợn hai chân” chồng ngươi có gì khác người thường hay không?”

Phụ Nhân: “Khác thường? Không có gì khác thường. Chỉ là hai năm trước, đột nhiên lạnh nhạt với ta, hình như hắn còn không bao giờ ngủ, sau đó mới có bữa tiệc quý tộc…dạo gần đây cứ đến tối liền không biết đi đâu.”

Đổng A đi vào chuyện chính hỏi: “Ngươi từng gặp người đến từ căn cứ Long Tuyền, hay biết đường đến căn cứ Long Tuyền hay không?”

Phụ Nhân: “Chúng ta biết căn cứ Long Tuyền qua lời của Cứu Thế Quân, nhưng chưa từng gặp ai từ bên đó đi qua, nghe nói vực sâu cách trở.”

Đổng A nghe được liền “Quả nhiên là thế”. Lúc trước tại căn cứ Z tìm hiểu thông tin, có đề cập tới phía nam căn cứ Long Tuyền đã bị rất nhiều vực sâu chia cắt, không có thất vọng, dù sao người trước mắt này chỉ là trại chủ phu nhân mà thôi, tìm được trại chủ có thể sẽ khai thác được nhiều thông tin hơn.

Đổng A bất ngờ dắt súng lục trở lại bên hông, một tay liền bịt miệng phụ nhân một tay cầm lấy tay trái của nàng bóp mạnh.

Bàn tay người thường làm sao có thể chịu nổi lực đạo to lớn đó, xương và thịt liền hòa quyện vào nhau, “nước sốt đỏ” bung ra.

Động tác của Đổng A quá nhanh, phụ nhân còn đang hoảng hốt, một cỗ đau đớn thấu tim gan liền truyền đến. Miệng lại bị bịt chặt không thể phát ra tiếng kêu chỉ biết nức nở than khóc.

Đợi một lát, hắn mới buông tay bịt miệng nàng hỏi: “Nói thật cho ta biết ngươi đã ăn bao nhiêu “lợn hai chân” rồi?. Đừng có nói dối, biểu hiện của ngươi và cơ thể không thể nào gạt được ta.”

Phụ Nhân lúc này mới hiểu ra, liền không dám giấu giếm nữa, nức nở nói: “Đại Nhân, ta ăn rất ít, trong biệt thự này ai cũng ăn cả, là hắn ép ta, hắn ép chúng ta,...huhu.”

Đổng A nghe được thấy phiền liền, khép tay thành chưởng hết sức vung về cổ đối phương… Đem phụ nhân cùng tên không may ở cùng một chỗ, xem như đoàn tụ với tình nhân, hắn lau tay sạch sẽ rồi rời khỏi căn phòng xa hoa.



Có ảnh chân dung, Đổng A tiếp tục tới các phòng còn lại, gặp phải chủ yếu là thủ vệ và người hầu, chẳng thấy bóng dáng của Trại Chủ ở đâu. Từ thông tin phụ nhân cung cấp, tên trại chủ này có vấn đề, Đổng A rất ghét dính vào những chuyện như thế, hôm nay không may gặp phải, để tâm tình dâng lên một cỗ bực bội. Tìm không ra Trại Chủ, muốn tìm tên Thiếu Trại Chủ cứu người cũng không thấy, không biết đã đi đâu đàn đúm ăn chơi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.