Một bên khác, Sở Tuyết dạo khắp khu hậu viện, cuối cùng cũng tìm được nhà kho, cách mở khóa cũng giống với Đổng A, sau khi đánh hai tên thủ vệ ngất xỉu, phá khóa liền trực tiếp chui vào.
Không ngoài sở liệu, trong kho chứa rất nhiều rau củ, đồ hộp, gia vị, chỉ có điều thịt tươi chứa rất ít.
Nghĩ tới tương lai phải bôn ba khắp nơi, điều kiện bảo quản không được tốt, nàng cuối cùng chỉ lựa lấy đồ hộp một ít củ quả lâu hỏng và gia vị mang đi. “Thịt tươi” dĩ nhiên không sạch sẽ, quyết định của nàng rất chính xác.
Không tốn quá nhiều thời gian, Sở Tuyết trở ra vác theo một bao vải căng phồng. Vừa đi được mấy bước, phát hiện được điều gì, như báo săn, vận lực nhảy sang một hành lang khác ẩn núp.
Chỗ nàng vừa đứng lúc trước, đi qua một đám đàn ông hở ngực lộ nhũ, ăn mặc sơ sài. Bọn họ đi ra từ một phòng nhỏ đã bị lục soát, Sở Tuyết nhớ rõ ràng, trong phòng kia trống trải, không có bất cứ đồ vật gì.
Quan sát đám đàn ông, đi giữa là một người Sở Tuyết vẫn nhớ rõ khuôn mặt, tên Thiếu Trại chủ đáng ghét, nhìn bộ dạng hả hê đó, nàng rất muốn đi lên đấm bạo đầu hắn.
Sở Tuyết không khó để đoán ra được, phòng trống có tầng hầm. Rất có thể tên Thiếu trại chủ bắt nữ nhân về nhốt dưới hầm phóng túng. Dù sao đã nhận lời cứu người yêu Trần Dũng, phải vào trong điều tra một phen.
Đợi cho đám người đi xa, nàng tiến vào phòng nhỏ, cẩn thận đóng cửa lục soát. Biết chắc dưới đất có mật thất, nên lục soát không bao lâu, liền tìm được cửa vào.
Lần trước t·ấn c·ông điểm tập trung Bình An, không có thiết bị do thám hầm, để cả đội phi thường bị động, hơn một tháng chuẩn bị, trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, Đổng A rút kinh nghiệm, sử dụng một chiếc xe điều khiển từ xa, gắn thêm camera, điều khiển bằng smart watch, tạm gọi là “robot do thám” đi trước dò đường cực tiện lợi. Lần này đi làm nhiệm vụ mang theo 2 chiếc, mỗi người 1 chiếc.
Sở Tuyết vội để bao lương thực qua một bên, nhanh chóng lấy ra xe do thám trong balo. Chiếc xe rất nhỏ, chỉ bằng con chuột máy tính, khá khó bị phát giác. Không lâu lắm, cảnh tượng dưới hầm hiện trên màn hình bé xíu của smart watch. Không điều khiển robot tiến lên nữa, chủ yếu là sợ bị phát hiện, nên cho nó dừng lại.
Thấy không có nguy hiểm, Sở Tuyết thủ sẵn súng trường, cẩn thận tiến vào.
Căn hầm được làm cách âm rất tốt, phải đi xuống sâu 5, 6 mét mới nghe tới tiếng nữ nhân rên rỉ, còn có tiếng nói chuyện của đàn ông, tiếng cãi vã, cười hả hê, hình như đang đ·ánh b·ạc.
Đại khái đoán ra được nhân số, Sở Tuyết cảm thấy dùng súng không cần thiết, liền treo lại ra sau lưng, rút đao bên hông, mon men tiến tới.
Bốn tên lâu la đánh bài thật là tập trung, tử thần đã tiến đến rất gần vẫn không hay biết gì, cho đến khi tiếng xé gió vang lên, liên tiếp là từng tiếng kêu thảm, ba tên xui xẻo đều bị đao chém gục trên bàn.
Còn lại một tên bị đao kề lên cổ, sợ vãi cả ra quần, liên tục cầu xin tha thứ. Sở Tuyết nghe thấy phiền, tung một cước, để tên kia bay ra xa, hộc máu b·ất t·ỉnh. Nàng dùng vải lau “dịch đỏ” trên lưỡi đao, không để ý tới người đàn ông bị mình đạp b·ất t·ỉnh kia, mở miệng phàn nàn:
“Không ngửi thấy mùi thối hay sao, lũ bẩn thỉu này!”
Sau đó vén lên bức màn làm bằng nilon, cảnh tượng trước mắt để Sở Tuyết lập tức lâm vào cuồng nộ. 3 cô gái trẻ bị cột tay chân trên bàn gỗ, trong đó 2 cô đã bị t·ra t·ấn không nhìn ra hình người. Người còn lại, là Liên, dù mới b·ị b·ắt đi không lâu, nhưng trên thân, mặt...có chi chít vết rạch, đã bắt đầu có dấu hiệu nhiễm trùng, tình trạng đáng lo.
Sở Tuyết cẩn thận lại gần kiểm tra một phen, ngoài Liên còn có ý thức đang nhỏ giọng rên rỉ, hai cô gái còn lại đã mất đi ý thức, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, trên thân chi chít vết rạch, vết roi, còn bị chặt cụt một phần chi, đã bắt đầu nhiễm trùng, coi bộ nhiễm trùng máu, với điều kiện hiện giờ, vô phương cứu chữa.
Quay sang nhìn Liên, vì mới vào nên tình trạng còn khá hơn một chút, tứ chi vẫn lành lặn, nhưng một mắt đã mù, một bên vành tai còn bị thứ gì đó gặm nham nhở.
“Trong trại đồn rằng bị Thiếu Trại chủ bắt đi, mặc dù bị lăng nhục nhưng được ăn no ngày ba bữa, có thể sống sót, là hy vọng của nhiều người. Tất cả chỉ là sàm ngôn. Trần Dũng nói đúng, nữ nhân bị tên đó bắt, không một ai có kết cục tốt…” Nàng thầm nghĩ.
Sở Tuyết bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng, dù nàng không phải chịu đựng t·ra t·ấn nhưng cảm xúc phẫn uất cứ cuộn trào trong lòng, khóe mắt cay cay, nước mắt không nhịn được chảy xuống, rồi nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:
“Súc sinh, ta tất sát ngươi.”
Liên nghe thấy tiếng nữ nhân, liền vội vàng mở con mắt còn lại nhìn sang, thấy người phụ nữ lạ mặt, tưởng là đồng bọn của Thiếu trại chủ liền thất vọng nhắm mắt lại, giống như đã nhận mệnh.
Đúng lúc này, Sở Tuyết mới nói chuyện:
“Ngươi tên Liên? Trần Dũng nhờ ta đến cứu ngươi.”
Liên nghe thấy đối phương gọi tên mình, tên Trần Dũng, hy vọng được đáp lại, giọng nữ nhân vang vào trong tai như giọng của thánh nhân, nàng cảm thấy cô gái ấy sao mà thân thiết… Nước mắt từ con mắt còn lại lăn trên gò má, mở ra bờ môi khô khốc:
“Cứu ta…”
Nói xong, Liên thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng, hôn mê đi. Sở Tuyết vội tiến lên sơ cứu, nhưng điều kiện nơi này quá mất vệ sinh, nhất thời kiếm không ra tấm vải choàng lại. Mới lấy ra bộ đàm kêu gọi Đổng A.
…
Một lát sau, Đổng A cũng xuất hiện dưới hầm, trước mắt hắn là cảnh tượng Sở Tuyết đem tứ chi tên đàn em sống sót bẻ cho dặt dẹo, tra hỏi những việc mà Thiếu Trại Chủ cùng đồng bọn đã từng làm.Càng hỏi, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Sở Tuyết đang bạo nộ, dù tên đàn em đã đem tất cả những việc mình biết khai xong, vẫn tiếp tục bị t·ra t·ấn. Đổng A thấy vậy, vội đi lên hỏi thăm tình hình, không muốn Sở Tuyết lâm vào tàn bạo, trong lúc nàng đang trả lời, liền tận dụng cơ hội đá một cước, đưa tên đáng c·hết xuống địa ngục.
Đổng A có kiến thức về sơ cứu, vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình, sau đó đem chăn vải sạch sẽ mới cầm xuống bọc Liên Lại, tạm thời coi như ổn định. Hắn nói với Sở Tuyết:
“Có dấu hiệu nhiễm trùng, kháng sinh có mang theo nhưng không nhiều, ta cần thêm thiết bị, phải nhanh chóng trở lại vị trí đặt ba lô siêu trọng, may ra mới cứu nổi.”
Đổng A nói tiếp: “Chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi. Thiên Thủy Trại, cái tên thật hay nhưng ở đây quá bẩn thỉu rồi.”
Sở Tuyết nghe xong nói: “Đã muốn cứu người, vậy phải nhanh chóng rời đi. Những kẻ có dính líu đến chuyện này nhất định không thể sống, nhất là tên Thiếu Trại chủ.”
Đổng A cũng không có phản đối nói: “Kỳ thật, anh muốn đem ba người bọn họ một mẻ làm thịt, nhưng đợi đến sáng có phần nguy hiểm. Đến lúc đó em mang Liên và Trần Dũng rời đi trước, anh sẽ ở lại triệt để giải quyết cái ung nhọt này.”
Sở Tuyết đồng ý với lời Đổng A, nhưng nhìn hai người phụ nữ còn lại, hỏi: “Bọn họ… Chúng ta phải giải quyết như thế nào? Cứ như vậy rời đi, quá tàn nhẫn, mang theo… họ vẫn sẽ c·hết, cứu không nổi.”
Đổng A hơi suy tư nói: “Tạm thời em mang Liên rời khỏi nơi đây tìm một chỗ giấu đi, anh sẽ giải quyết dưới này.”
Hai người cộng tác đã lâu, Sở Tuyết ăn ý không suy nghĩ nhiều, lập tức cõng Liên rời đi.
Đổng A nhìn hai người nữ đã không thành hình người thở dài. Mặc dù đã không cứu nổi, mục đích là nhân đạo, chấm dứt đau khổ, nhưng đây vốn là một mệnh đề triết học khó, dù có làm thế nào cũng sẽ biến thành ác nhân. Hắn không muốn người yêu phải buồn, đành làm ác nhân vậy.
Đổng A giải quyết xong dưới tầng hầm trở lại mặt đất, đứng trong phòng trống đợi một lát, Sở Tuyết cũng trở lại. Hồi tưởng lại những gì gặp được tối nay, hắn thấy ai trong khu biệt thự này từ bảo an đến đầu bếp đều rất không bình thường.
Đổng A bình tĩnh hướng Sở Tuyết nói:
“Trang viên này quá bẩn thỉu, không gặp thì thôi, hôm nay đã gặp phải, để thì chướng mắt, cần dọn dẹp một tý.”
Sở Tuyết đương nhiên không phản đối. Sau 1 phút phân công, 2 người như hai u linh biến mất trong đêm tối.