Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 106: Mùa mưa



Chương 106: Mùa mưa

Đổng A phụ giúp mang theo lương thực, Sở Tuyết thì cõng Liên đi theo động đá xuống tới chân đồi.

Hắn còn nhanh chóng trở lại lều, cõng Trần Dũng rời đi.

Vừa đeo balo lỉnh kỉnh, vừa cõng người, dù không có nặng nề gì nhưng khá vướng víu, rất khó di chuyển. Đổng A ghé tạm vào một khu dân cư bỏ hoang cải tạo một cái xe kéo đơn giản, cứ thế trong bóng đêm, bốn người càng lúc càng rời xa ngọn đồi.

Đoạn đường này đi tới không nhẹ nhõm. Ban đầu Đổng A đảm nhận vai trò phu kéo xe, kéo lấy đồ đạc và 2 cái vướng víu, nhưng sau đó tần suất gặp phải zombie tăng cao rất nhiều, người kéo xe cũng chuyển thành Sở Tuyết.

Hiện tại trời không mưa, 2 cái "cải tạo chiến sĩ" siêu mạnh nếu gặp phải zombie, chỉ cần không phải số lượng quá lớn, cơ bản không có uy h·iếp gì. Tuy vậy, hắn phải liên tục tập trung, mở ra trạng thái quan sát đề phòng tình huống xấu nhất. Đi một đoạn, thấy cự ly đã đủ xa, 4 người liền kiếm một căn nhà hẻo lánh, chui đi vào, xịt lên thuốc khử mùi, chờ cho trời sáng.

Nhiệt độ bây giờ rất lạnh, Sở Tuyết không còn cách nào khác để Trần Dũng và Liên nằm sát vào nhau, choàng thêm nilon bên ngoài, chỉ hy vọng Liên có thể cầm cự qua đêm nay.

Nếu đã xử lý sạch người trong tòa biệt thự, Đổng A liền không dám trở về mai phục Trại Chủ, hắn để lại Sở Tuyết ở lại trông chừng hai cái vướng víu, một lần nữa quay lại cửa động, thử xem tên trại chủ có lợi dụng động đá bí mật đi ra ngoài rồi trở về như dự đoán hay không, nhưng rất tiếc, tên đó vẫn luôn ở trong Thiên Thủy Trại.





Đổng A không có ở lại đợi tên trại chủ là một quyết định chính xác. Khu biệt thự nằm trong một chuỗi an ninh nối liền, một khi có sơ sót, rất nhanh sẽ bị các bộ phận an ninh khác để ý tới, 4 người rời đi không bao lâu người ta liền phát hiện cả căn biệt thự đã bị đồ sát.

Bên trong Thiên Thủy trại, những đoàn đội lớn như của Phạm Minh có rất nhiều, Trại Chủ cũng chỉ là một đoàn đội lớn trong số đó mà thôi. Có thể ngồi lên được vị trí này, phần nhiều vì nơi đây do hắn thành lập, ngoài ra còn có liên hệ với cứu thế quân, nên mới có thể ổn ép những người khác một đầu.

Nhận được tin tức, các đoàn đội khác ngoài sợ hãi ra, còn có người ngửi được thời cơ. Trong đêm tối nổ súng bắn nhau sẽ dẫn tới zombie, tất cả ăn ý đều nhịn một hơi, chỉ chờ cho trời sáng. Thế là sóng ngầm mãnh liệt, mấy tên chóp bu rục rịch chuẩn bị cho cuộc chiến - tranh quyền đoạt lợi.

Phải đến khi trời sáng, Trại Chủ mới xuất hiện, không biết ban đêm đã đi đâu, khi trở về đã thành quan can tư lệnh, dưới quyền không có một trợ thủ nào, quái vật bảo vệ dưới hầm cũng bị một mồi lửa đốt sạch sẽ, để sắc mặt biến hết sức khó coi.

Trại chủ không hề cảm thấy tiếc thương người thân chút nào, trên mặt chỉ còn lo lắng, giống như thiếu nợ người ta vậy. Hắn điên cuồng lục soát ký ức, không biết dạo gần đây mình đã đắc tội ai? Quái vật dưới hầm vô thanh vô tức bị g·iết c·hết, xem ra đối phương không phải kẻ đơn giản.

Tên Trại Chủ cũng là người cơ linh, khi thấy cơ đồ của mình bị hủy hoại chỉ trong một đêm, liền không dám ở lại trong khu biệt thự, lén lút tìm đến cửa hàng của cứu thế quân cầu che chở.

Các đoàn đội khác đã chiến thành một đoàn, ai cũng không phục ai, muốn thống lĩnh nơi đây. Khi biết trại chủ vẫn còn sống thì lập tức dừng tay, đem cửa hàng của Cứu Thế Quân vây chật như nêm cối, nhưng không dám công đi vào, tên đó mới thoát được một kiếp.



Phải đến vài ngày sau, khi thời hạn thuê đất của Đổng A đến kỳ, Phạm Minh mới biết được 2 người mình dẫn vào trại đã vô thanh vô tức biến mất. Còn việc có đem 2 sự việc móc nối phân tích ra thông tin gì hay không, phụ thuộc vào Phạm Minh rồi, Đổng A đã sớm đi xa.



Buổi sáng, mặt trời xuất hiện, zombie trên đường ít đi nhiều, Ở đỉnh ngọn đồi nơi lần trước gặp mặt Phạm Minh, Đổng A buông xuống dụng cụ chữa bệnh, hắn phải tốn tới hơn 1 tiếng không ngừng xử lý nhiễm trùng, khâu, băng bó, cho uống thuốc kháng sinh,... Tình trạng của Liên mới có phần ổn định.

Đổng A làm xong hết thảy, không cần nghỉ ngơi, lập tức đi tới chỗ Trần Dũng, lấy bản đồ điện tử cho xem, rồi hỏi về tuyến đường đến vùng duyên hải phía nam. Trần Dũng b·ị t·hương chưa khỏi, chỉ còn cách dùng miệng để truyền đạt, tốn không ít công phu mới vẽ ra tới.

Bằng vào nó, muốn đi căn cứ Long Tuyền là không thể nào, Đổng A cần thêm thông tin. Hắn có chút hối tiếc, nếu lúc đó không manh động đi cứu Liên, không tàn sát biệt thự, rất có thể sẽ mai phục thành công tên Trại Chủ. Khi rời đi hai người giải quyết rất sạch sẽ, đoán chừng tạm thời sẽ không có ai dựa vào việc cứu Trần Dũng và Liên mà hoài nghi đến mình. Người của căn cứ Z bại lộ trước tầm mắt của một thế lực xa lạ, không rõ lập trường, thực quá nguy hiểm.

"Vậy tiếp theo sẽ tìm đường đến cứu thế thành, hy vọng ở đó sẽ tìm được nhiều tin tức hơn."



Bốn người tạm thời nghỉ ngơi trên đồi một ngày, đợi tình trạng cơ thể Liên trở tốt, mới tiếp tục lên đường. Tối hôm đó Liên rốt cuộc từ trong hôn mê tỉnh lại, chính thức làm quen với 2 người xa lạ, đã không ngại “hiểm nguy" cứu giúp. Đặc biệt, thái độ của nàng đối với Sở Tuyết cực kỳ thân cận…

Đổng A nghe xong giới thiệu chỉ cười cười, chỉ qua loa nói mình là người sống sót đi lạc đến vùng này liền ngậm miệng, không chia sẻ gì thêm về bản thân nữa.

Liên không phải người thường, mặc dù trải qua h·ành h·ạ, trên thân mang theo thương tật, nhưng vẫn kiên cường, đối với mạng sống của mình rất trân quý, không có ủ dột hay nghĩ quẩn gì, để 3 người còn lại đều nhẹ nhàng thở ra. Có Trần Dũng nằm bên, cũng góp phần ổn định cảm xúc của nàng.

Có lẽ vì Đổng A đã làm đúng lời hứa cứu được người yêu, nên Trần Dũng đã không còn lâm vào tự trách nữa, mà mở chuyện nhiều hơn, chỉ nằm hoài một chỗ ai cũng rất chán. Đổng A mặc kệ hắn, đi kiểm kê thu hoạch và làm gọn lại balo siêu trọng, chỉ có Sở Tuyết chăm sóc Liên liền thuận miệng trả lời 2, 3 câu. Bất ngờ từ miệng Trần Dũng mới biết mình đã bỏ sót một nguy cơ khá tai hại, liền lập tức tìm gặp Đổng A, lo lắng nói :

“Đã sắp vào mùa mưa rồi! Bây giờ là tháng 1 năm thứ 4. Chỉ còn đâu đó khoảng 1 đến 2 tuần nữa trời sẽ đổ mưa như trút nước. Xem ra muốn nhanh chóng trở lại căn cứ Long Tuyền hay đến căn cứ El Dorado là chuyện không tưởng rồi.”

Đổng A nghe vậy nhíu mày nói:

“Không nghĩ tới vùng này còn có cả mùa mưa, đến lúc đó zombie hẳn sẽ rất sinh động, thực là đau đầu…

Chúng ta chỉ còn cách đi được bước nào hay bước đó. Cứ lang thang bên ngoài như thế này, quá nguy hiểm, trước hết phải nhanh chóng đến Cứu Thế Thành! Anh phải kiếm một cái xe điện, như vậy tốc độ mới nhanh hơn được.”

Trần Dũng vốn có ý định rời khỏi Thiên Thủy Trại, đã hỏi thăm được tuyến đường đến Cứu Thế Thành. Thu xếp ổn thỏa, 4 người tiếp tục hành trình.

Đoạn đường được Cứu Thế Quân sửa chữa đủ để dùng, nhưng kênh rạch vùng này khá nhiều, mùa mưa rất có thể một số vùng sẽ bị cô lập. Việc đi lại trên đồng bằng không tính khó khăn, chỉ có điều zombie thực sự nhiều lắm, cộng thêm bệnh nhân, thật to kéo lại tốc độ. Nhiều lúc phải tránh né zombie mà phải đi chệch khỏi lộ tuyến ban đầu. Bình thường đoạn đường mà 2 người Đổng A mất một ngày để đi, lại kéo dài tới 2 hoặc 3 ngày.

...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.