Hai người đã quen thuộc, mỗi khi tới địa điểm mới phải đi xung quanh một vòng, điều tra một hai.
Trời mưa không biết kéo dài bao lâu, Đổng A đã lôi ra máy khí tượng mini, sau một hồi mày mò thao tác qua vô số dòng số liệu, có thể tạm thời rút ra kết luận trong ngắn hạn mưa sẽ không ngừng. Lượng mưa còn có thể lớn hơn bây giờ nhiều lần, sợ đến lúc đó, hắn sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng mưa như trút nước là như thế nào.
Đi bộ trong mưa, Đổng A có mặt trang phục bảo hộ nên chỉ ướt phần vải ngụy trang bên ngoài. Nước sung túc có thể không ngừng bổ sung hydro nhờ đó sưởi ấm bằng điện, nhưng không thể quá khác nguời, củi khô vẫn phải tìm cách trao đổi đến tay.
Đổng A và Sở Tuyết đi dạo hết một vòng tường thành, dừng chân trước một tòa nhà khá rộng rãi không có tường, nó được xây đơn giản chỉ bao gồm các cột bê tông chịu lực và mái tôn bên trên.
Cũng chỉ ở vùng này, loại kiến trúc sơ sài đó mới có thể tồn tại, đổi lại vùng thành phố Z sớm đã bị gió cuốn bay.
Cách đó không xa là một tòa nhà 3 tầng được xây bằng bê tông kiên cố, có lối đi lên tường thành. Là tòa nhà của đội an ninh phòng giữ.
2 người tiến vào bên trong, tiếng trao đổi huyên náo lọt vào tai, Đổng A mở ra trạng thái não siêu tốc vận chuyển, vận dụng siêu thính giác nhanh chóng lựa ra tin tức mình muốn thu thập.
Bên trong người đi lại không ít, là nơi để mọi người trao đổi vật tư.
Sở Tuyết nhìn hết một vòng nói:
“Nơi này so với Thiên Thủy trại giàu có hơn.”
Đổng A một đường điều chỉnh thính giác, chọn lọc thông tin, không cho là đúng nói:
“Không, cư dân ở đây cũng rất kham khổ, bọn họ dù sống ở vòng tường thành số 2, điều kiện lại không khác vòng tường thành số 3 mà chúng ta đang ở là mấy. Các kiến trúc kia dành cho Cứu Thế quân.
Nơi này không có di tích, lại cheo veo trên đỉnh núi không thể nào canh tác, họ không còn cách nào khác phải đi vào rừng tìm kiếm gỗ, thức ăn, rất phụ thuộc vào khách bên ngoài và Cứu Thế Quân.
Những người bày quầy bán củi và nông sản hầu hết đều là cư dân ở đây. Em nhìn bọn họ xem, đâu có tốt hơn người ở Thiên Thủy trại bao nhiêu.”
Sở Tuyết nghe vậy, thở dài:
“Ở đâu cũng vậy, người của tầng dưới chót luôn luôn nhiều nhất, cũng khổ nhất.”
Cả hai đi tới trước một quầy hàng, nhìn người bán hàng khác hẳn với đám đông liền có thể biết được thân phận đối phương không tầm thường. Đây là quầy đổi tiền.
Cứu Thế Thành lưu hành tiền tệ gọi là tiền S.A. Hình thức lưu thông như tiền giấy trước kia, không hiện đại đến mức dùng tiền điện tử như căn cứ Z, nên chênh lệch giá khi quy đổi là khá lớn. Đổng A đem một ít đồ hộp ra đổi, để nhân viên nhìn lấy hai người với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cho đến khi chủ cửa hàng nhìn thấy đôi thay trắng nõn không một vết chai của Sở Tuyết, như ngộ nhận điều gì liền cười cười đem giao dịch hoàn tất.
Hai người rời đi không lâu, Đổng A liền bắt được tiếng thì thầm của chủ quầy, khóe miệng câu lên hướng Sở Tuyết nói:
“Tên chủ quầy đổi tiền là người của Cứu Thế Quân, ban đầu hắn hoài nghi chúng ta là k·ẻ c·ướp đoạt, sau đó ngộ nhận em là trại chủ phu nhân của trại nào đó bỏ trốn cùng người tình. Haha…”
Sở Tuyết nghe xong cũng không ngại ngùng, đùa giỡn:
“Đây không phải thừa nhận người ta xinh đẹp có khí chất hay sao? Mặt mày đã làm ngụy trang nhưng hai tay thì quên mất, đây là thiếu sót…”
Đổng A cũng gật đầu:
“Xác thực! Người tinh minh sao mà nhiều, trong tận thế tay của một người nào đó trắng, lại không chai sần sẽ rất chói mắt. Hơn nữa thịt hộp là vật phẩm lưu hành nội bộ. Tuy có chảy ra thị trường một ít nhưng người bình thường khó mà đổi đến, đem ra trao đổi số lượng lớn rất dễ bị nghi ngờ, cần chú ý hơn.”
Cặp đôi tiếp tục dừng chân trước một quầy hàng, chất rất nhiều củi, còn có một ít rau khô bày bán, không biết là loại rau gì, nhưng đen sì sì như thế, không phải người đói sắp c·hết khó mà ngon miệng nổi.
Trong quầy có kê hai khối đá phẳng, một lớn, một nhỏ làm chỗ để ngồi. Khối đá lớn trống trơn, người lớn không biết đã đi đâu. khối đá nhỏ thì có một bé gái gầy còm đang ngồi, khuôn mặt lem luốc đang cầm lấy một con búp bê làm bằng gỗ, dùng đôi mắt to tròn trong veo đi nhìn lấy hai vị khách. Cô bé nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Muốn mua củi sao?”
Sở Tuyết không có trả lời cô bé mà hỏi ngược lại:
“Người lớn đi đâu rồi?”
Cô bé rất thành thật trả lời:
“Chiều tối rồi, về nhà lấy đồ ăn. Ta ở đây trông hàng.”
Đổng A đối với trẻ em luôn kiên nhẫn mà ôn hòa, những lúc gặp phải bọn nhỏ đáng yêu, liền giống như lần đầu gặp phải tiểu Thất như vậy, rất lúng túng, như phá công, không còn các loại đề phòng. Lão Tân đã từng đề cập, đây có thể là điểm yếu lớn nhất của hắn, nếu để kẻ thù biết đến rồi nhằm vào sẽ rất nguy hiểm.
Đổng A cũng biết điều đó, nhưng hắn luôn cho mình là người, mà đã là người, ai không có một hai điểm yếu đâu?
Sở Tuyết thấy cô bé đáng yêu liền ngồi xuống cùng cô bé bắt chuyện lên. Còn hắn chỉ đứng đấy nhu hòa nhìn lấy hết thảy.
Sở Tuyết: “Thế có bán hàng được không đấy? Ta muốn mua củi đây này.”
Cô bé: “Bán được, nếu có tiền S.A thì tốt nhất, 6 S.A tiền. còn không thì phải đổi bằng thức ăn.”
Sở Tuyết chỉ vào bó củi lớn trước mặt hỏi: “Vậy một bó củi kia đổi bao nhiêu thức ăn?”
Cô bé liền rất chuyên nghiệp trả lời: “Vậy ta phải xem thức ăn như thế nào mới được.”
Sở Tuyết từ trong ba lo lấy ra một lon đồ hộp, đây không phải sản phẩm trước tận thế mà được Cứu Thế Thành sản xuất gần đây. Nó to như lon sữa đặc, bên ngoài cũng không có hình ảnh hoa mỹ hay hạn sử dụng cái gì, chỉ có một dòng chữ ghi “thịt lợn”.
Cô bé thấy lon thịt hộp hai mắt bỗng nhiên trợn to, giống như nhìn thấy trân bảo, không nhịn được nuốt nước bọt “Ực” một tiếng, biểu hiện như thế quả là một thương nhân không hợp cách.
Nhìn lấy cô bé bị b·iểu t·ình của mình bán đi lúc nào không hề hay biết, Đổng A không nhịn được cười cười, đối với chuyện tự tiện trao đổi thịt hộp của Sở Tuyết không hề để tâm. Dù sao đã lỡ lấy ra đổi tiền ở đây rồi, cũng không cần làm việc giấu đầu lộ đuôi.
Thứ này đối với bọn hắn không tính là gì nhưng đối với người sống sót quanh đây quả thật là trân bảo.
Đang lâm vào lúng túng, thì mẹ cô bé đã quay trở lại, trên tay còn mang theo hai bát bột sắn cùng với rau rừng được nấu chung với nhau nhìn như cám lợn.
Vội vàng đặt bữa tối sang một bên, sau đó áp sát đến bên người Sở Tuyết giống như muốn lấy thân mình che chắn tầm mắt, để người khác không nhìn thấy lon thịt hộp.
Cô gái này khá trẻ nhưng tay chân, khuôn mặt đều lộ ra sự khắc khổ, làn da cũng bị đen sạm đi, tràn đầy nứt nẻ, cô vội vàng mở miệng nói:
“Vật này trân quý, mau cất đi, đừng để người khác để ý tới. Ta nhìn hai ngươi không phải là người trong trại, an ninh ở vòng tường rào số 3 không tốt, cẩn thận có người ngấp nghé.”
Sở Tuyết biết nàng kia có ý tốt nên cũng không để ý việc cô gái tiến sát đến gần. Nếu như người khác đã bị nàng sớm một cước đá ra xa. Sở Tuyết buộc phải trình bày lại một lần những gì đã nói với bé gái.