Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 146: Đau



Chương 146: Đau

Đám cải tạo chiến sĩ ra tay cực kỳ hung ác, trong nháy mắt, khách chơi bạc phần lớn đã nằm trong vũng máu, chỉ còn lại 5, 6 người, thực lực mạnh hơn hẳn, đang “đau khổ” chống cự.

Đổng A không muốn dây vào ân oán này định mở miệng nói chuyện, nhưng một người khác nhanh chóng bắt lấy cơ hội nói trước:

“Ta là người của phủ thành chủ! Các ngươi dám g·iết ta, phủ thành chủ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."

Không nói còn tốt, vừa nói ra tên Đội Trưởng nổi giận đùng đùng, dồn toàn lực vây đánh người của phủ thành chủ.

Người đó làm sao có thể chống nổi, chỉ ba chiêu hai thức liền bị phanh thây c·hết thảm không nỡ nhìn, có vẻ còn chưa nguôi giận, tên đội trưởng còn hùng hùng hổ hổ rủa xả:

“CMN # # $ @ người của phủ thành chủ, đang yên đang lành đuổi hết dân ra khỏi thành, để ta và đàn em nhịn đói suốt mấy ngày,...”

Trong lòng Đổng A thực sự không muốn diễn nữa, nhưng lời định nói ra lại tiếp tục bị chen ngang. Khuôn mặt hắn biến sắc đến mức vô cùng khó coi.

Một người khác vừa né tránh đòn t·ấn c·ông của cải tạo chiến sĩ vừa vội vàng lên tiếng:

“Ta là người của đội phòng giữ thành cao, chuyện hôm nay nhất định là hiểu lầm, tha cho ta! Ta sẽ làm như không thấy, như thế nào?”

Tên Đội trưởng mất hết kiên nhẫn nói:

“Tin tức tập kích nơi đây không thể lộ ra ngoài, các ngươi phải c·hết hết mới an toàn.”

Nóng ruột, hắn gầm lên với đám đàn em: "Các ngươi chưa ăn cơm hay sao? Nhanh dọn dẹp đám tạp nham kia cho ta, đánh xuống hầm ngay!"

Hắn vung tay ra lệnh, dẫn theo một toán lính tiến về sân sau.

Bốn tên biến dị còn lại bị hắn vứt cho thuộc hạ "luyện tay" nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi.



Tên Đội trưởng tin chắc rằng đám lâu la này không thể nào làm nên chuyện gì, chiến thắng đã nằm gọn trong tầm tay.

Quả thật, sau khi dẫn đi một nửa nhân số, số lượng người còn lại của căn cứ C vẫn chênh lệch gấp 4 lần con bạc.

Đổng A bị vây công, trên người chi chít v·ết t·hương. Tất nhiên, đây là do hắn cố ý để lộ, đồng thời khống chế cơ bắp để kẻ địch không phát hiện ra khả năng hồi phục nhanh chóng của mình.

Đang lúc muốn dồn toàn lực giải quyết đám cải tạo chiến sĩ còn lại, Đổng A lại bị hành động của một người chơi khác làm cho khựng lại.

Bị lỡ mất một nhịp, cơ hội cứ thế vụt bay, sắc mặt vốn đã khó coi giờ đây biến thành màu gan heo, hắn thầm rủa xả trong lòng:

“Cái CMn @ # $ % !! Hôm nay ra ngoài không xem ngày hay sao mà xui xẻo quá vậy trời? Lại cao thủ ẩn danh nào nữa đây?”

Chỉ thấy một người thanh niên có làn da tái nhợt, đang đau khổ chống cự bỗng dưng gầm lên một tiếng, cả người biến thân.

Đầu hắn ta biến dạng, khuôn mặt trở nên dữ tợn, nanh vuốt nhọn hoắt lộ ra, toàn thân phủ đầy lông xám.

Nhìn thấy bộ dạng này, hai mắt Đổng A đỏ bừng. Đây không phải là quái vật của căn cứ S từng t·ấn c·ông căn cứ trên núi hay sao?

Thanh niên biến thành quái vật dễ dàng xé xác một cải tạo chiến sĩ, đồng thời chịu liên tiếp sáu, bảy vết chém, vặn gãy đầu một chiến sĩ khác.

Tốc độ hồi phục của quái vật quá ghê gớm. Nếu không bị phá hủy hoàn toàn, nó sẽ nhanh chóng hồi phục như ban đầu.

Đám cải tạo chiến sĩ thu hồi lại ý định đùa giỡn, dồn toàn lực tiêu diệt thêm hai vị khách nhân, sau đó ùa lên vây công quái vật.

Trên sàn sòng bạc rộng lớn, chỉ còn lại ba nhóm người: cải tạo chiến sĩ của căn cứ C, quái vật căn cứ S, và Đổng A.



Vì quái vật quá mạnh, đám chiến sĩ dồn toàn lực vây công nó, chỉ lưu lại một tên đối phó với "khách nhân cuối cùng" đang đầy thương tích.

Tình huống phát triển đến mức này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đổng A.

Tuy nhiên, hắn cũng không hề lo lắng, ngược lại còn nhàn nhã nhìn xem cuộc chiến diễn ra.

Cải tạo chiến sĩ lao vào t·ấn c·ông Đổng A với quyết tâm cao độ. Tuy nhiên, càng giao chiến, hắn càng cảm thấy hoang mang.

Đối thủ trước mắt thoạt nhìn có vẻ b·ị t·hương vô cùng thảm trọng, lại thủy chung duy trì lấy một hơi, đánh thế nào cũng không c·hết.

Đối phương thỉnh thoảng còn lơ đãng chú ý chiến cục bên kia, thực không đem bản thân để vào mắt.

Cải tạo chiến sĩ của căn cứ C khi nào bị một tên “Biến dị” làm nhục như thế, hắn liền gầm lên một tiếng, vận sức bú sữa mẹ t·ấn c·ông tới tấp, quyết tâm đem kẻ địch chém g·iết.

"..."

Tên Đội Trưởng của căn cứ C vừa xuống dưới hầm ở sân sau không bao lâu, nghe được thủ hạ thông báo tình hình đột biến phía trên.

Hắn lập tức lưu lại người phá hủy thiết bị dưới đáy hầm, bản thân dẫn theo hai thân tín chạy về mặt đất, đổi lại bất cứ ai lâm vào tình trạng như thế đều không thể nào có sắc mặt tốt cho được.

Quái vật thấy đội trưởng của đám cải tạo chiến sĩ đi mà trở lại, vội khắc chế điên cuồng, dốc hết sức đánh lui một đợt t·ấn c·ông.

Nó sinh sinh chịu vài vết đao, cơ thể còn bị một thanh đâm lút cán, lại vẫn nhảy nhót tưng bừng bứt ra thoát đi.

Đội trưởng vừa trở lại, cảm thấy ngăn cản quái vật đã không kịp. Đúng lúc nhìn thấy Đổng A vẫn còn “treo một hơi” du đấu.

Hắn ta không vội đuổi theo con quái của căn cứ S nữa mà nở nụ cười tàn nhẫn, dùng tay siết chặt quân đao, lao lên muốn dứt điểm tên “biến dị may mắn” này để phát tiết cảm xúc trong lòng.

Đổng A thấy quái vật rút đi lập tức gấp gáp. Khỏi cần nói cũng đoán được căn cứ S đến đây chính là vì Dược Nhân.



Biết đâu quái vật có thể cung cấp manh mối quan trọng trợ giúp hắn tìm ra được nhân đây, không thể để chạy mất.

Đang định đuổi theo, lại bị tên đội trưởng không biết sống c·hết cản đường.

Nhìn bộ dáng cao ngạo kia, Đổng A vốn đã nhịn một bụng toàn lửa giận lập tức bạo phát:

“Sớm nhìn ngươi chướng mắt, uy phong thật to ha!”

Không có v·ũ k·hí thì sao chứ, đối phó đám lâu la này còn cần v·ũ k·hí hay sao. Nhìn lấy Tên Đội trưởng vận hết sức chém tới một đao, Đổng A đang bực, không thèm né tránh, vươn bàn tay hướng về lưỡi đao chộp tới.

"..."

Nghe được lời nói và động tác của Đổng A quá ngông cuồng, Tên Đội Trưởng cười gằn một tiếng cố vắt thêm sức lực toàn thân vào một đòn này.

Trong tưởng tượng, lưỡi đao chặt đứt bàn tay, thuận thế chém lên người đối phương không có xảy ra.

Quân đao thành công phá vớ da thịt, đến khi v·a c·hạm với xương bàn tay lại phát ra âm thanh “Coong” vang giòn, nhất thời không thể tiến thêm nữa.

Phải biết xương bàn tay toàn là xương loại nhỏ và rời rạc, có thể ngăn cản một đao toàn lực mà không có vấn đề gì, nó phải cứng tới mức nào?

Đao bị cản lại, hai mắt tên đội trưởng co rút lại thành mũi kim, hắn ta biết được mình xong đời.

Không nghĩ tới đòn t·ấn c·ông bị ngăn trở, sơ hở liền để lộ ra; Đổng A đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lập tức vung chân đá vào hạ bộ đối phương một phát, để tên kia bay ngược ra ngoài, đụng thủng cả vách tường, cuốn lên khói bụi mù mịt.

Thanh đao của đối thủ vẫn còn bị Đổng A cầm lấy, không để ý cách cầm đao quái dị, hắn trở tay vung về hướng tên cải tạo chiến sĩ tép riêu một mực đánh với mình lúc trước.

Không một chút huyền niệm, một đòn miểu sát.

Bỏ mặc những cải tạo chiến sĩ đang ngỡ ngàng, hoang mang không biết phải làm gì, Đổng A vận sức ở chân, thoăn thoắt nhảy vài nhịp rồi biến mất khỏi tầm mắt, tốc độ nhanh kinh người đuổi theo quái vật.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.