Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 161: Rừng



Chương 161: Rừng

Ngoài ra, Đổng A cũng được biết đến Thuốc An Thần Vĩnh Cửu.

Đây là một hợp chất duy nhất được Thành El Dorado chế tạo, có khả năng ngăn chặn quá trình suy đồi tinh thần của máy móc cải tạo chiến sĩ. Điều đặc biệt, thuốc này không gây hiện tượng kháng thuốc, chiến sĩ dùng nhiều vẫn duy trì hiệu quả ban đầu lại không cần tăng liều.

Thật nực cười là loại thuốc mà người của căn cứ T luôn khát khao, thì căn cứ Z chẳng đặc biệt quan tâm.

Nguyên nhân: Thuốc An Thần Vĩnh Cửu có một tác dụng phụ nghiêm trọng, làm cho tư duy của con người dần trở nên lờ đờ, càng dùng càng ngu ngơ đi.

Về nhân vật bí ẩn mà Nguyễn Văn Hồng đã đề cập, không có thêm thông tin nào được chia sẻ. Chứng tỏ Thằng Hề cũng không muốn Đổng A liên quan đến vấn đề này thêm nữa.

Ngồi trò chuyện và sửa chữa thiết bị chưa tốn quá nhiều thời gian, Đổng A chứng kiến một vài đoàn người khác đi ngang qua, nhưng chúng chẳng hề phát hiện ra người của căn cứ Z đang che giấu ở góc phòng.

Hắn nhìn thấy nhóm da xanh với giáp kim loại, không thể nghi ngờ gì nữa, là thành viên của căn cứ Long Tuyền. Nhìn vào bộ dáng và trang bị mạnh mẽ như vậy, cho thấy nhóm này khác biệt và tinh nhuệ hơn nhiều so với những tên da xanh thông thường t·ấn c·ông phủ thành chủ ngày ấy.

Trong khi đó, Nguyễn Văn Hồng đang ôm cây đợi thỏ, mong chờ sự xuất hiện của người thần bí đó.

Đổng A vẫn quan sát xác dược nhân, lúc này mũi tên đã không còn xoay loạn như trước, đã chỉ về một phương hướng cố định, để hắn rất vui mừng, vội vàng nói với Nguyễn Văn Hồng:

“La bàn đã ổn định cho ra hướng đi mới. Tần số liên lạc bọn ta cũng đã trao đổi xong, tạm thời chia ra hành động, nếu có gì quan trọng nhớ thông qua bộ đàm trao đổi.”

Nguyễn Văn Hồng chăm chú thao tác thiết bị, chưa ngẩng đầu lên nói:



“Các ngươi đi tới cuối đường sẽ có 2 cánh cửa dẫn tới hai lối đi khác nhau. Một tổ đội lính đánh thuê chính thức đã được ta cử đi do thám, sau khi tiến vào cánh cửa phía bên phải đã mất đi liên lạc. Có thể sẽ rất nguy hiểm. Đi vào cánh cửa trái hay phải là quyết định của ngươi rồi!”

Đổng A nghe xong tò mò hỏi:

“Lính đánh thuê chính thức ư?"

Nguyễn Văn Hồng: "Đúng vậy, Đoàn đội của căn cứ Bắc Sơn, bọn họ hoạt động ở địa bàn căn cứ C mới được điều tới không lâu."

Đổng A: "Cảm ơn tình báo này. Chúng ta đi trước một bước!”

Nguyễn Văn Hồng: “Ok! Nhớ cẩn trọng.”

Đổng A liền dẫn theo Sở Tuyết rời đi khỏi khu vực ẩn giấu, theo sau lũ da xanh đi tiếp.

Hai người vừa rời đi chưa được bao lâu, Phan Khải liền tò mò hỏi Nguyễn Văn Hồng:

“Tại sao không cung cấp tình báo của “người thần bí” cho Đổng A biết?”

Nguyễn Văn Hồng:



“Mặc dù hai người kia được Người Trợ Lý giao việc, nhưng nhiệm vụ lần này rất quan trọng! Không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai. Hơn nữa nếu chia sẻ thông tin cho bọn họ, khi hoàn thành nhiệm vụ, ắt phải g·iết người diệt khẩu. Xung đột với họ chẳng phải ý hay.

Phan Khải nghe xong liền hiểu được, Đội Trưởng né qua phương án lợi dụng người ta làm việc rồi thủ tiêu nên ẩn giấu tình báo là điều dễ hiểu. Điều này cũng giải thích vì sao đoàn đội lính đánh thuê chính thức của căn cứ Bắc Sơn dù được điều tới hỗ trợ, lại hợp tác lỏng lẻo, chỉ làm lính do thám là chính.

Nguyễn Văn Hồng nói tiếp: “Chờ lâu như vậy cũng chẳng phát hiện được tung tích, có lẽ hắn ta đã rời đi nơi đây, hoặc có biện pháp lẻn qua thiết bị truy tra của chúng ta, phải đổi kế hoạch thôi!”

Phan Khải: “Chúng ta đuổi theo Đổng A?”

Nguyễn Văn Hồng: “Không! Tìm nguồn năng lượng trước. Nơi này được cung cấp năng lượng bằng công nghệ sinh học, phải khống chế được chỗ kia sau đó muốn làm gì thì làm.”

Phan Khải: "Vậy đi thôi!"

“…”

Đổng A và Sở Tuyết một đường tiến lên, quả nhiên cuối đường liền gặp phải hai cánh cửa bằng thép đúc dày tới 10 cm, đã bị người ta dùng phương pháp b·ạo l·ực mở ra từ lâu.

Vết tích để lại, chứng tỏ các nhóm người đi trước rất vội vàng tiến vào, chẳng biết trong số họ, ai sẽ chọn theo cửa bên nào.

Đổng A có tình báo của Nguyễn Văn Hồng, suy đi nghĩ lại, việc này về cơ bản là vận may, hoàn toàn không có đầu mối gì để dựa vào. Nếu đoàn đội trinh sát kia đã đi theo cửa bên phải thì hắn sẽ đi theo cửa bên trái. Lính đánh thuê chính thức mà, chẳng thể tùy tiện tin tưởng lẫn nhau.

Hai người tiến vào cửa được một đoạn liền lấy ra bộ đàm liên lạc thử với Nguyễn Văn Hồng, xem tín hiệu có bị chặn hay không, kết quả chẳng thể kết nối được. Dường như lối đi có khả năng ngăn chặn sóng vô tuyến, vì thế chọn cửa trái hay phải đều giống nhau, không thể liên lạc được với người ở bên ngoài.

Đổng A quan sát xác dược nhân có thể nhìn thấy mình vẫn đi theo đúng hướng mũi tên chỉ đường.Có vẻ hắn đã cách mục tiêu của mình ngày một thêm gần.



Tiếp tục di chuyển, Đổng A và Sở Tuyết phát hiện dấu tích của một số trận chiến. Dọc theo lối đi, họ nhìn t·hấy x·ác c·hết của binh lính mang trang phục của phủ thành chủ nằm la liệt.

Những người này định phục kích những ai đi qua nhưng lại bị phản công dữ dội, rồi bị tiêu diệt hoàn toàn, thậm chí không kịp gây t·hương v·ong cho bất kỳ kẻ địch nào. Điều đó cho thấy nhóm người đi trước cặp đôi sở hữu sức mạnh chiến đấu vô cùng cường hãn.

Đổng A đi sau tuy không gặp phải phục kích tiết kiệm rất nhiều sức lực, nhưng đám người đi trước chẳng phải thứ tốt lành gì, trên đường để lại kha khá địa lôi, nếu không phải hắn có giác quan kinh người, hướng dẫn Sở Tuyết né tránh, sớm đã bị nổ tan tành.

Bước qua khe hở cuối đường, Đổng A choáng ngợp trước không gian khổng lồ mở ra trước mắt. Không chỉ là một hang động bình thường, mà là một khu vườn thực vật ẩn mình dưới lòng đất.

Nơi đây càng giống một lăng tẩm, lưu giữ những tàn dư của một nền văn minh đã bị lãng quên.

Không có ánh sáng, hang động chìm trong màn đêm u ám.

Đổng A ngửa đầu nhìn lên mái vòm cao sâu, có lẽ khu rừng trước kia được soi sáng bởi những bóng đèn cao áp Natri đã tắt từ lâu này. Bóng đèn to lớn rải rác trên vòm hang như những con mắt dõi theo từng bước chân của hai người.

Dưới ánh sáng le lói, hàng ngàn tán cây khô héo hiện ra như những bộ xương, đan xen vào nhau tạo thành mê cung.

Mùi h·ôi t·hối nồng nặc bao trùm khắp nơi, khiến Đổng A cảm thấy buồn nôn. Hắn bước từng bước, dè chừng từng ngóc ngách,sao cho tiếng bước chân dẫm lên các cành cây khô giòn không tạo ra tiếng động quá lớn.

Đi sâu vào bên trong, Cặp đôi không khỏi choáng ngợp trước sự kỳ vĩ và quái dị của khu rừng. Những loài thực vật nơi đây chẳng giống với bất kỳ thứ gì cả hai từng gặp bên ngoài. Chúng mang hình thù kỳ dị, cành cây cong queo như những con quái vật.

Dù chỉ còn là xác khô, nhưng kích thước vẫn khiến Đổng A phải kinh ngạc. Có những cây cao tới cả chục mét, tán cây rộng che khuất không gian lớn trong động. Nhìn vào những xác cây khổng lồ này, hắn không khỏi tưởng tượng về sức sống mãnh liệt của chúng khi còn sống.

Hắn thầm nghĩ: “Ai đã tạo ra khu vườn? Mục đích của họ là gì? Tại sao họ lại xây dựng một khu rừng khổng lồ dưới lòng đất? Và điều gì đã khiến cho nơi đây trở thành nghĩa địa như vậy?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.