Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 166: Quỷ dị



Chương 166: Quỷ dị

Dưới sự trợ giúp của robot quét dọn, hai người thành công đi đến phòng kiểm duyệt.

Cửa phòng kiểm duyệt thoạt nhìn bình thường, giống như hàng trăm cánh cửa khác, cho đến khi chạm vào tay nắm, Đổng A mới nhận ra được sự khác biệt.

Cả cánh cửa lại được làm bằng hợp kim đúc, cực kỳ kiên cố. Với sức mạnh của Đổng A, vậy mà nhất thời chưa thể mở cửa. Chưa nao núng, hắn vận toàn bộ sức lực, cơ bắp gồ lên, phải khó khăn lắm mới tháo được cả cánh cửa ra ngoài, đồng thời lôi theo kha khá linh kiện.

Đổng A tinh mắt quan sát sơ đống linh kiện, mới biết mình gặp may. Trên cửa còn có một bộ kích điện, may mắn là điện của cả hệ thống đã bị cúp, nếu không cũng sẽ bị giật tơi bời.

Hai người tiến vào phòng kiểm duyệt. Khác với những căn phòng sạch sẽ tinh tươm khác, phòng này lại đầy rẫy vết ố đen loang lổ. Dưới sàn còn lưu lại 20-30 t·hi t·hể đều đ·ã c·hết khô từ lâu.

Làm sơ quan sát, hắn có thể xác định vết ố đen trong phòng hẳn là máu từ những t·hi t·hể này. Bọn họ đã bị thứ gì đó rất sắc bén và mạnh mẽ cắt chém.

Quan sát xong hiện trường, Đổng A nói với Sở Tuyết:

“Không khéo lại giống như em suy đoán, đám nhà khoa học nghiên cứu phải thứ khó lường gì, chẳng may xổng chuồng, tàn sát hết tất cả bọn họ.”

Lục soát một chút nhưng chưa phát hiện được manh mối gì, cả hai tìm cách đi xuống bên dưới.

Không có điện, thang máy chẳng hoạt động, nhưng hệ thống cáp thang máy vẫn còn, Đổng A dựa vào đó leo xuống là chuyện rất đơn giản. Tuy nhiên, tòa cao ốc quá cao, quá lớn. Họ phải tìm cách vượt qua các vùng thang máy trung chuyển, tốn vô số công phu.

Hai người đi xuống trạm trung chuyển ở tầng 44, liền không thể dựa theo đường cáp thang máy đi xuống dưới nữa. Từ tầng này trở đi đã không còn thang máy.

Đổng A hết cách, phải tiếp tục lần mò trong các khối hành lang chằng chịt như mê cung. Mất điện, dưới này cũng chẳng sở hữu đèn khẩn cấp nhấp nháy như các tầng trên, tối om om.

Dựa vào siêu thị lực và đèn pin mang theo, vừa đủ để tìm đường. Thế nhưng, mỗi khi một giác quan bị trở ngại, khả năng quan sát của Đổng A liền yếu đi thấy rõ.



Đi lại trong tối tăm, qua một khúc cua, hai người bất ngờ phát hiện một cửa phòng chỉ khép hờ. Bên trong điện đóm sáng trưng, tia sáng theo khe cửa chiếu ra bên ngoài rất bắt mắt.

Đổng A nâng lên 120 phần trăm tinh thần, cẩn thận ứng đối nguy hiểm có thể xảy ra, từ từ tiếp cận căn phòng.

Chưa đi được vài bước, hắn đã bất ngờ dừng lại, đồng thời ra hiệu cho Sở Tuyết ở phía sau nhanh lùi.

Trong trạng thái quan sát của Đổng A, trong phòng xuất hiện một người, không còn là bóng mờ nữa mà là hình ảnh của một cô bé, rõ rõ ràng ràng. Cô bé đang ôm búp bê ngồi trên ghế sofa xem tivi, một chiếc tivi cũ kỹ từ thập niên trước.

Đây là lần đầu tiên trạng thái quan sát của Đổng A có thể "nhìn thấy một người rõ ràng" như vậy, khiến hắn khá bối rối.

Dường như phát hiện được điều gì, ngay khi Sở Tuyết vừa lùi lại hai bước, cô bé đã ngoảnh đầu nhìn về phía Đổng A, như thể các vách tường đã trở nên trong suốt.

Đổng A cách một bức tường, "mắt đối mắt" nhìn cô bé. Tình cảnh kinh dị như trong phim chẳng hề xuất hiện. Bé gái chỉ tỏ vẻ tò mò, nàng nghiêng đầu, làm bộ như đang lắng nghe, sau đó từ từ tụt xuống chiếc ghế sofa hơi quá cao, đi đến cửa phòng.

Đổng A vẫn đứng tại chỗ, hắn có chút cau mày. Sở Tuyết đã lùi xa 5-6 mét, nâng khẩu súng bắn tỉa lên, đề phòng.

Nàng chưa phát hiện được điều gì dị thường, chỉ thông qua biểu lộ của Đổng A mà đoán rằng mình sắp gặp phải một đối thủ đáng gờm, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác lo lắng.

Bé gái ló đầu ra khỏi cửa, chính diện nhìn hai người, đôi mắt to đáng yêu không che giấu được vẻ tò mò.

Đổng A nhìn cô bé, chẳng hề quyết đoán t·ấn c·ông trước như mọi khi. Tầm mắt và trạng thái quan sát đều biểu thị bằng một thân ảnh trùng hợp với nhau, khiến hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Không nói tới 'trạng thái quan sát' phát sinh bất thường, Đổng A bất chợt nhớ lại lần đầu gặp tiểu Thất, tình huống cũng tương tự như hiện tại. Hắn cảm thấy mình lâm vào điểm yếu, dù vẫn còn đề phòng nhưng hơi luống cuống, chưa biết phải làm gì tiếp theo.

Đang lúc lúng túng, bé gái đột nhiên mở miệng hỏi:



"Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"

Đổng A thấy cô bé nói chuyện được, mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, quỷ dị biết nói chuyện vẫn dễ tiếp nhận hơn một quỷ dị điên cuồng. Hắn trả lời:

"Là người từ bên ngoài tới, xuống đây tìm đồng đội của ta."

Bé gái nghe được câu trả lời, hơi chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười dễ thương và nói:

"Thật lâu rồi chưa có người ngoài nào tới đây. Các ngươi ở đây lâu không?"

Đổng A: "Tìm được sẽ rời đi ngay."

Bé gái: "Ta không biết bạn của các ngươi ở đâu. Các ngươi hãy đi gặp ngài quản trị viên, ngài ấy cái gì cũng biết."

Đổng A có chút nghi ngờ hỏi: "Ngài quản trị viên ở đâu?"

Bé gái suy nghĩ một chút: "Hôm nay là ngày nghỉ, ngài ấy hẳn ở nhà của mình rồi! Ngươi cứ đi hỏi cảnh vệ, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi."

"Cảnh vệ?" Đổng A tự hỏi, một đường đi tới, ngoài mấy con robot quái dị ra thì chẳng có gì khác, không biết cảnh vệ theo lời cô bé đang ở đâu. Hắn trầm tư một lát rồi thăm dò hỏi:

"Ta chưa gặp được cảnh vệ. Ngươi có thể dẫn ta đi gặp quản trị viên được không?"

Bé gái: "Không đi, ta đang cùng các bạn xem phim hoạt hình. Nếu không, chờ bố mẹ ta đi mua thức ăn về, họ sẽ dẫn các ngươi đi."

Đổng A ngạc nhiên: "Ngươi ở với bố mẹ ư? Bọn họ đi đâu rồi?"



Bé gái hơi không vui: "Ngươi thật kỳ quái, ta đương nhiên phải ở với bố mẹ rồi! Bố mẹ ta đi siêu thị mua đồ ăn nha."

Nàng nói tiếp: "Đây là tầng số 44, mọi người ở tầng này đều là người quen cả, an ninh ở đây rất tốt. Ngươi có thể vào nhà đợi bố mẹ ta trở về."

Nói rồi, cô bé không để ý đến hai người xa lạ, tung tăng trở lại ghế sofa, ngồi chăm chú xem tivi.

"..."

Trong lúc Đổng A đang trò chuyện với bé gái, Sở Tuyết đứng phía sau vẫn chăm chú ngắm bắn. Đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ ở một nơi như thế này, Sở Tuyết có nằm mơ cũng chẳng thể nghĩ tới.

Nàng chỉ thấy cô bé ló đầu ra khỏi cửa nhìn chăm chú vào Đổng A. Đổng A tương tự, chăm chú nhìn bé gái, cả hai không nói một lời. Bầu không khí yên lặng, quỷ dị. Sau đó, bé gái lùi trở lại phòng và biến mất sau cánh cửa.

Sở Tuyết chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì, định hỏi Đổng A thì tầm mắt chợt hoa lên, mắt hơi bị cộm rồi đau xốn một cái, nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường. Đồng thời, bên tai "ông" một tiếng, đèn điện sáng trưng.

Nàng thầm nghĩ: "A! Có điện trở lại rồi!"

"..."

Đổng A sau khi nói chuyện với bé gái, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Cô bé kia chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại:

"Mặc kệ quỷ dị hay không quỷ dị, chỉ cần không cản trở ta tìm kiếm dược nhân, liền mặc kệ..."

Quyết định xong, hắn cẩn thận lùi lại, ra hiệu cho Sở Tuyết rời khỏi chỗ quỷ dị này. Cảm nhận được biểu hiện khác thường của Sở Tuyết, hắn nhanh như chớp xoay người trở lại bên cạnh nàng, sắc mặt lo lắng hỏi:

"Em có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt của Sở Tuyết không có tiêu cự, đờ đẫn nhìn Đổng A, nhưng vẫn trả lời rất rành mạch:

"Không có gì! Có điện trở lại, hơi chói, tạm thời không thích ứng thôi."

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.