Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 191: Tung tích



Chương 191: Tung tích

Tại một điểm ghi công của công trường xây dựng, Liên ngồi trước bàn giấy, ghi chép sổ sách. Sau khi nàng viết xong, phụ tá sẽ đọc to tên từng người rồi phát lương thực cho công nhân.

Trần Cương chưa lập gia đình, chỉ còn đứa cháu duy nhất là Trần Dũng. Vì thế, thân phận của Trần Dũng nước lên thì thuyền lên, Liên cũng được hưởng lợi không nhỏ nhờ mối quan hệ này. Hiện tại, nàng đang quản lý công nhân đào tầng hầm ngầm.

Trong tận thế, lương thực luôn là thứ quý giá nhất, nên việc nắm quyền phân phối lương thực mang tới cho Liên quyền lực khá lớn. Nếu muốn, nàng hoàn toàn có thể trục lợi để vơ vét thêm cho mình.

Tuy nhiên, Liên lại làm việc một cách nghiêm chỉnh, tuân theo quy định. Thỉnh thoảng, nàng tranh thủ dành thêm phúc lợi đối với công nhân, khác hẳn các chủ quản tham lam khác. Nhờ thế mà nàng rất được lòng những người lao động dưới quyền.

Công nhân chủ yếu là người sống sót tìm đến nương nhờ, trong đó một phần là người từng bị giải cứu khỏi chuồng nuôi của k·ẻ c·ướp đoạt.

Trợ lý của Liên hô to tên:

“Tô Dự! Tô Dự! Tô Dự?”

Phải lần thứ ba gọi, Tô Dự mới xuất hiện.

Trợ lý giận dữ quát lớn:

“Ngươi làm cái gì mà chậm chạp vậy? Không muốn nhận lương thực nữa à?”

Tô Dự cúi đầu, giải thích:

“Đại nhân, trong đội 3 có người ngã gãy chân. Ta chỉ giúp băng bó cho hắn một chút.”

Chưa nói hết lời, tên trợ lý đã vung tay tát mạnh vào mặt Tô Dự, mắng:

“Còn dám chống chế?”

Sau đó, hắn tiếp tục quyền đấm cước đá, đánh Tô Dự mặt mũi bầm dập, phải liên tục cầu xin tha thứ.



Liên quan sát, vẻ mặt không đổi. Đây là lần đầu tiên nàng làm việc với trợ lý này, vì người trợ lý trước bất ngờ "m·ất t·ích" chẳng rõ lý do. Trong Đảng Khởi Nguyên, dù bề ngoài thoạt nhìn khá ổn định, nhưng sóng ngầm bên trong liên tục nổi lên, thỉnh thoảng lại có kẻ biến mất không dấu vết.

Liên đưa mắt nhìn về phía hai nam nhân đứng sau nàng, mỗi người đều cầm súng trong tư thế canh gác. Cả hai đều là cải tạo chiến sĩ được Trần Cương phái đến bảo vệ riêng cháu dâu. Sự hiện diện của họ khiến nàng cảm thấy an tâm hơn.

Liên nhìn tên trợ lý phách lối kia mà cảm thấy khó chịu, liền lên tiếng:

“Được rồi! Đừng lôi thôi nữa, Tô Dự mau tới.”

Tô Dự lúc này trông gầy gò, khuôn mặt đen nhẻm và bẩn thỉu, tay còn dính máu. Tuy vậy, Liên vẫn làm đúng quy trình, giao lương thực cho hắn.

Sau khi xong việc, nàng hỏi:

“Nghe nói ngươi biết y thuật?”

Tô Dự trả lời:

“Ta học một ít từ ông và anh trai.”

Lời của hắn cũng chẳng sai, Tô Dự xem lão Tân như ông, Đổng A như anh trai mình. Lão Tân, Đổng A khi rảnh rỗi, thường dạy đội viên và đám trẻ chút ít y thuật để phòng thân.

Liên nghe xong, phân phó:

“Ta sẽ thành lập trạm xá. Ngươi không cần làm việc ở công trường nữa, đến đó trợ giúp đi.”

Tô Dự mừng rỡ, vội vã nói:

“Cảm ơn chủ quản.”

Tên Trợ lý nhìn Tô Dự rời đi, sắc mặt khó coi, chẳng thèm giấu vẻ tức giận trên mặt.



Vừa ra khỏi khu phát lương thực, Tô Dự liền thay đổi thái độ. Hắn đâu còn vẻ hèn mọn như trước, nhìn về phía nam trợ lý đang gây sự với công nhân khác kia, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Tô Dự là đội viên được Đổng A huấn luyện. Dù không sở hữu siêu sức mạnh, nhưng kỹ năng và kiến thức mà hắn có, đối phó người thường lại quá đơn giản. Hắn thầm nghĩ:

“Ngươi cứ phách lối đi, hừ… hừ…”

Khoảng thời gian gần đây, Tô Dự trải qua vô số nguy hiểm, phần lớn do con người gây ra. Hắn suýt c·hết mấy lần, gần nhất bị k·ẻ c·ướp đoạt bắt, suýt bị ăn thịt. Các thử thách này khiến hắn trưởng thành nhanh chóng, dần dần sử dụng thành thạo những kiến thức Lão Tân đã dạy.

Tô Dự nhìn lên bầu trời, lòng nặng nề:

“Không có Đội trưởng, chị Sở Tuyết và đồng đội bao bọc, sống thật mệt mỏi quá...”

"..."

Trải qua hai tháng hành trình, Đổng A và Sở Tuyết từ vực sâu bò ra, trở lại địa phận của căn cứ Z. Thời gian đúng như Đổng A nói, phải tốn thêm một tháng nếu không trực tiếp xuống vực sâu.

Lần này, từ khi ra đi vào tháng 11 năm ngoái, hiện tại tháng 6, nhiệm vụ kéo dài hơn nửa năm, phần lớn thời gian trôi qua trong hành trình di chuyển, quá tốn thời gian.

Cảnh quan ở vùng địa bàn của căn cứ Z vẫn khô hạn, gió cát, rừng c·hết và bầu trời mờ mịt khói bụi. Tuy nhiên, mưa tuyết đen đã giảm nhiều. Đổng A nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, không hiểu sao bỗng cảm thấy một sự thân thiết đến kỳ lạ.

"Có lẽ cảnh quan ấy quá thân thuộc đi?" Hắn thầm nghĩ.

Mang theo nhiều thông tin quan trọng, Đổng A có thể sở hữu chút đặc quyền. Hắn lấy ra thiết bị liên lạc.

Chưa được bao lâu, thiết bị đã kết nối. Tiếng nói của nhân viên trực tổng đài vang lên từ loa.

Thực ra, Đổng A chẳng cần phải nói gì nhiều. Khi tín hiệu kết nối, đối phương sớm nhận diện được đầy đủ thông tin của người gọi, bao gồm cả vị trí hiện tại.

Đổng A và Sở Tuyết đứng yên chờ đợi. Sau khoảng 30 phút, một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện trong tầm mắt. Lần này, máy bay chưa đáp xuống, chỉ thả dây cáp.



Rất nhanh, hai người được máy kéo lên, vào khoang và quay lại căn cứ Z.

Bãi đáp trực thăng nằm trên bức tường cao. Đổng A xuống khỏi trực thăng, nhìn từ trên cao, Trung Tâm Thương mại to lớn hiện ra trước mắt, vẫn nhộn nhịp và phồn hoa như xưa.

Hai người chia ra, Sở Tuyết mang theo balo siêu trọng của cả hai, bước xuống tường cao, quay về cửa hàng kẹo đường trước. Đổng A thì xách theo balo của nguyễn văn Hồng và các thiết bị khác, tiến thẳng tới văn phòng của Người Trợ Lý, chuẩn bị tiếp kiến.

Hắn được nhân viên dẫn vào trong phòng làm việc trước. Tại đây, ngồi đợi 15 phút sau, chủ nhân căn phòng mới xuất hiện.

Chẳng chút dây dưa dài dòng, Người Trợ Lý ngay lập tức hỏi:

“Nhiệm vụ thế nào? Báo cáo đi.”

Đổng A nhận thiết bị đầu cuối từ tay người trợ lý, tải tập tin biên soạn sẵn vào, chờ đối phương duyệt đọc. Khi đó, hắn cũng bắt đầu trình bày:

“Chúng ta tìm thấy dược nhân tinh khiết, một nữ nhân tuyệt đẹp, không phải Tô Dự, dường như nàng đã được ai đó cứu đi......”

Người trợ lý vừa nghe vừa đọc, thoạt đầu không khỏi lộ ra thất vọng, rồi lại tỏ vẻ hứng thú lẩm nhẩm :

“Thiên Đường? Hẳn là tập đoàn Dream Paradise? Tống Viễn?... sắp có kịch hay để xem.”

Đổng A đương nhiên không nhớ rõ chi tiết sự việc đã xảy ra, dù sao ký ức lúc ấy khá mơ hồ, nhưng theo ghi chép trong cuốn sổ tay, hắn chỉ cần dựa vào đó trình bày hợp lý là được.

Người trợ lý gật đầu: “Thì ra là thế, hợp tình hợp lý.”

Đổng A tiếp tục: “Chúng ta còn gặp phải đoàn đội lính đánh thuê chính thức do Hỏa Long dẫn đầu, bọn họ toàn quân bị diệt. Trước khi c·hết, Hỏa Long nói với ta rằng căn cứ Bắc Sơn đã đầu nhập vào căn cứ T, chuẩn bị có cuộc di chuyển lớn.”

Người trợ lý đáp: “Đã hiểu.” Tin tức rất lớn, vẻ mặt hắn lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể đã biết từ trước.

Người trợ lý tiếp tục duyệt đọc tài liệu, những phần chưa rõ liền xác nhận với Đổng A.

Khi người trợ lý đọc xong, Đổng A đưa balo của Nguyễn Văn Hồng lên. Bên trong chứa rất nhiều thiết bị hiện đại, bao gồm cả lõi công nghệ của xương vỏ ngoài thiết giáp, các loại pin nguyên tử và pin hydro trong thiết giáp,....

Lõi công nghệ trong thiết giáp chắc chắn chứa thông tin và tiến độ nhiệm vụ của Nguyễn Văn Hồng. Đổng A chẳng cần giải thích gì thêm về vấn đề này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.