Người trợ lý duyệt đọc xong tài liệu, nghe câu trả lời của Đổng A, thở dài một tiếng rồi nói:
“Ngươi mang về những vật này, giảm cho chúng ta rất nhiều tổn thất. Thằng Hề c·hết quá oan uổng, Phan Khải là hạt giống tốt... Đáng tiếc..."
"Kế hoạch của ta thất bại chủ yếu vì chuột hoang tưởng. Nếu không, với thực lực của Thằng Hề làm sao dễ dàng c·hết như vậy? Ai ngờ trên đời lại xuất hiện thứ nghịch thiên như thế?”
Sau đó, người trợ lý hỏi Đổng A:
“Ngươi mang về chuột hoang tưởng không? bất cứ vật gì liên quan cũng được.”
Đổng A trả lời ngay:
“Ta tình cờ được thổ dân tặng bình c·hất đ·ộc chuột hoang tưởng, định đem về tự nghiên cứu và làm c·hất đ·ộc phòng thân. Nếu cần, ta có thể trao đổi với ngài.”
Người trợ lý gật đầu:
“Tốt lắm.”
Người trợ lý tiếp tục xác nhận với Đổng A:
“Theo như ngươi nói, sau khi đánh nhau với Thành Chủ El Dorado, còn hai ngươi sống sót, Thiên Đường và tùy tùng của hắn, đồng thời cứu đi dược nhân?”
Đổng A gật đầu, không chút do dự:
“Đúng thế.”
Người trợ lý nhìn Đổng A, nhướn mày nghi hoặc:
“Vậy hai ngươi khi nào sẽ đột phá biến thân sinh học cải tạo chiến sĩ? Trong điều kiện đó, chẳng thể nào có đại lượng nhân khẩu cung cấp được. Ta thấy các ngươi không phải loại người ăn đồng loại để mạnh lên.”
Đổng A giọng điềm tĩnh:
“Chúng ta chưa bao giờ ăn người, mà dùng loại vật này.”
Rồi từ từ lấy ra bình dịch tủy sống màu hoàng kim, lấp lánh ánh kim tuyến.
Người trợ lý mắt sáng lên, hứng thú nhìn ống thủy tinh chứa 1ml dung dịch tủy sống, hứng thú hỏi:
“Có thể trao đổi ư?”
Đổng A mỉm cười nhẹ, ánh mắt ẩn chứa tự tin:
“Vật này chúng ta ngẫu nhiên thu được từ rừng rậm, ta biết ngài sẽ hỏi nên đã chuẩn bị trước. Chuyên tặng ngài nghiên cứu.”
Người trợ lý gật đầu, vẻ mặt thoải mái nói:
“Cứ tính điểm cống hiến đi, ta thích sòng phẳng.”
Đổng A đối với chuyện thù lao chẳng ý kiến gì, tán đồng:
“Nghe theo ngài.”
Kỳ thật, đây là điều Đổng A suy tính kỹ trong suốt hai tháng đi đường vừa qua, nhằm giải thích với người trợ lý về nguyên nhân tăng thực lực của mình:
“Ống thủy tinh không chỉ chứa dịch tủy sống mà còn sở hữu lượng cực ít tinh chất bậc 5, đủ để đoàn đội nghiên cứu của căn cứ Z bận rộn, đau đầu một thời gian.”
Người trợ lý, sực nhớ ra, nói:
“Cơ duyên của hai ngươi quả thật rất tốt. Về chuyện cấp độ trong tư liệu đã đề cập, từ cấp 1, cấp 2, cấp 3... Phân chia chưa hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng thuận tiện. Tình báo thu được ở đâu?”
Đổng A lấy cớ trả lời:
“Từ trong viện nghiên cứu số 9. Ta viết chưa rõ lắm, sẽ nói rõ hơn...”
Thế là Đổng A liền giảng lại tin tức Quản trị viên đã nói cho Người trợ lý nghe. Người trợ lý nghe xong gật gù, nhận xét:
“Khá tương tự, hẳn thuộc về thang đo sức mạnh riêng nào đó. Tuy nhiên, phân chia như vậy rất dễ hiểu. Cái này đáng tham khảo.”
Đổng A vẻ mặt chẳng quan trọng:
“Thuận lợi là tốt, tên gọi có gì quan trọng đâu, đối với ta cũng không phải vấn đề lớn.”
Người trợ lý đưa ra kết luận:
“Nhiệm vụ ngươi chưa hoàn thành, nhưng vẫn đem về nhiều tin tức, lõi xương vỏ ngoài thiết giáp và pin, còn hai mẫu vật nữa, giá trị khá lớn. Những vật này quy ra điểm cống hiến hết, ngươi thấy sao?”
Đổng A tán đồng:
“Nghe theo ngài.”
Thấy Đổng A như có điều muốn nói, người trợ lý chưa vội kết thúc cuộc trò chuyện, liền hỏi:
“Ngươi còn gì muốn nói sao?”
Đổng A trình bày:
“Trước khi đến rừng rậm, chúng ta bị lạc đường, đi tới vùng Đồng Bằng Tây Nam. Do đó, hai ta đến thành El Dorado trễ hơn dự định quá nhiều, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến nhiệm vụ thất bại. Bù lại, ta điều tra được vài thông tin về Cứu Thế Thành muốn bán cho căn cứ Z.”
Người trợ lý hứng thú nói:
“Người của chúng ta đã lâu chưa tới vùng Đồng Bằng Tây Nam. Đem tệp dữ liệu truyền cho ta, sẽ định giá và trả thù lao xứng đáng.”
Đổng A cung kính đáp:
“Nghe theo ngài.”
Đổng A rời khỏi phòng làm việc, nhưng người trợ lý vẫn ngồi đó, đăm chiêu suy nghĩ. Hắn mở đường dây liên lạc cá nhân, gọi một tên môn đồ, phân phó:
“Ngư Dân? Có thể nhận nhiệm vụ không?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông:
“Có thể, ngài cứ phân phó.”
Người trợ lý ra lệnh:
“Liên lạc với Dream Paradise, nói là ta cần trao đổi... chuyện gấp.”
Ngư Dân do dự:
“Ta phải nhắc nhở ngài, kế hoạch của họ đang vào thời khắc mấu chốt, chúng ta không thể kết nối với cao tầng của Dream Paradise.”
Người trợ lý không kiên nhẫn:
"Ngươi chỉ cần truyền lời là được."
Ngư Dân tuân lệnh:
"Đã rõ!"
Người trợ lý lập tức cắt đứt liên lạc và chuyển sang đường dây khác:
“Nghiên Cứu Sinh? Ngươi mau tới phòng làm việc của ta lấy mẫu vật về nghiên cứu, sẵn tiện gọi Thợ Máy cùng đi. Thằng Hề c·hết rồi, ta muốn hắn mau chóng giải mã thông tin trong hộp đen của lõi xương vỏ ngoài thiết giáp.”
Trong điện thoại truyền đến giọng kinh ngạc của Nghiên Cứu Sinh:
“Thằng Hề c·hết rồi? Tin động trời... Ta lập tức tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, người trợ lý khẽ cười, tự nhủ:
“Thằng Hề liệu đã gặp được vị kia? Có lẽ không gặp được đâu? Quá đáng tiếc.”
“Hai cái cấp 4 sinh học cải tạo chiến sĩ, chiến lực rất ổn...rất may mắn. Ta phải chú ý hơn hai ngươi rồi.”
Đổng A rời phòng làm việc của người trợ lý, tiếp tục tới trung tâm giao nhận nhiệm vụ, cập nhật lượng lớn điểm cống hiến. Sau khi vừa lòng thỏa ý, hắn trở lại cửa hàng Kẹo Đường.
Vừa bước vào cửa hàng, Đổng A thấy Thanh Nhã và Sở Tuyết đang vui vẻ trò chuyện, cười nói rôm rả. Tiểu Hổ đã quay về căn cứ trên núi, phụ giúp Thanh Nhã là cô bé tên Hồng Diệp.
Tiểu Thất, phụ trách quán ăn No Nê, cũng gấp rút chạy tới. Nàng lập tức nhảy chồm vào lòng Đổng A, ôm chặt lấy hắn, nói:
“Tiểu Thất nhớ chú Đổng A quá. Hu hu...”
Đổng A an ủi nàng:
“Mới nửa năm không gặp, Tiểu Thất đã cao lớn và xinh đẹp hơn nhiều. Đừng lo, chú Đổng A an toàn trở về rồi đây.”
Xong, hắn liền trêu cô bé:
“Ngươi sợ rằng đang trông ngóng tin tức của Tô Dự phải không?”
Tiểu Thất lập tức đỏ mặt, nhưng chưa phản bác. Ý đồ rõ rõ ràng ràng.
Hắn còn muốn trêu chọc thêm, Thanh Nhã vui mừng chạy ra đón, cắt ngang:
“Đội trưởng, ngươi đã trở lại! Chúng ta ngày ngày đều chờ tin tức của các ngươi, thật là t·ra t·ấn người mà.”
Đổng A cười:
“Ha ha, Đội trưởng của các ngươi rất lợi hại, yên tâm đi thôi.”
Thanh Nhã thở dài:
“Tô Dự chẳng biết đi đâu? Thời gian càng lâu, cơ hội gặp lại càng nhỏ.”
Đổng A cũng thở dài, nói:
“Đã tận thế rồi, không thể đảm bảo gì cả, có thể hắn c·hết rồi cũng chưa biết chừng. Chúng ta chỉ làm hết khả năng của mình, hữu duyên sẽ gặp lại.”
Thanh Nhã gạt phăng ưu tư đó qua một bên, chuyển đề tài:
“Ta nghe Sở Tuyết nói hai người đã đến Rừng Nguyên Sinh, vùng Đồng Bằng Tây Nam, Căn cứ Long Tuyền, đi nhiều nơi quá.”
Đổng A gật đầu:
“Đúng vậy! Từ từ Sở Tuyết sẽ kể rõ cho mọi người nghe, chuyện này nhớ giữ bí mật.”
Những lời ấy không phải nói với Thanh Nhã mà nói với Hồng Diệp đang đứng sau lưng nàng.
Thanh Nhã hiểu ý, gật đầu nói:
“Ngươi yên tâm!”
Đổng A hỏi thăm:
“Dạo này tình hình kinh doanh thế nào?”
Thanh Nhã:
“Tình hình rất tốt, chúng ta kiếm được kha khá. Ta định làm lớn làm mạnh, có mấy cửa hàng ở vị trí đắc địa của căn cứ Bắc Sơn bỗng dưng rao bán, ta muốn mua lại.”
Đổng A:
“Bọn họ ồ ạt rao bán hết sao?”
Thanh Nhã:
“Không phải, chỉ vài cửa hàng lớn thôi, các cửa hàng nhỏ khác vẫn hoạt động bình thường.”
Đổng A nghe vậy, nhíu mày, đột ngột chuyển đề tài:
“Chúng ta hơn nửa năm chưa tổ chức hội nghị, ngươi thu xếp một chút, trở lại căn cứ trên núi, bàn bạc kế hoạch trong tương lai.”
Thanh Nhã thấy sắc mặt nghiêm túc của Đổng A, vội vàng nói: