Đổng A và Sở Tuyết sử dụng thiết bị vô tuyến điện liên lạc về căn cứ trên núi. Khi biết tin đội trưởng đã trở về, mọi người đều phấn khởi, vui mừng khôn xiết.
Theo kế hoạch, phải một tuần nữa mới tới kỳ thay đổi nhân sự và bổ sung nguyên liệu. Tuy nhiên, do Đội trưởng trở về sớm, Lập Thành quyết định ngày mai sẽ lái xe đến tiếp ứng.
Dẫu vậy, Đổng A lại chưa định quay về căn cứ ngay. Hiện tại, điểm cống hiến tích lũy được khá nhiều, nhưng thủ tục xét duyệt để lên danh sách cấp 4 cần thêm vài ngày nữa. Vì thế, Đổng A ngăn ý định của Lập Thành, bảo hắn chuẩn bị thật kỹ càng rồi tới đón mình sau ba ngày cũng không muộn.
Tình hình tại căn cứ trên núi đang ngày càng khởi sắc. Mọi người tích góp được khoản tiền điện tử đáng kể, cộng thêm số chiến lợi phẩm, điểm cống hiến mà Đổng A và Sở Tuyết thu về từ các nhiệm vụ, tình hình kinh tế có chút dư dả. Tuy nhiên, số tiền này cần được quy hoạch cẩn thận, không thể tùy tiện phung phí. Theo lời Nguyễn Văn Hồng, bom nguyên tử sắp p·hát n·ổ, và trong vòng 10 năm, họ buộc phải rời xa căn cứ Z.
Trong ba ngày, Đổng A còn một nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành: "Ủy thác của Nguyễn Văn Hồng."
Đêm đó, Đổng A và Sở Tuyết nghỉ ngơi tại nhà trọ. Sáng hôm sau, Thanh Nhã đến đúng giờ như đã hẹn.
Hôm nay, họ dự định xuất phát tới điểm định cư Ánh Dương. Hai chiếc ba lô siêu trọng được gửi tại cửa hàng kẹo đường, nhờ Hồng Diệp trông coi cẩn thận. Ngoài v·ũ k·hí, Đổng A chỉ mang theo những món đồ quan trọng nhất: gậy ba toong, pin hydro và pin nguyên tử.
Các điểm định cư quanh căn cứ Z, như Ánh Dương, thường sở hữu cái tên tích cực, thực tế lại đầy rẫy hình ảnh tiêu cực, tình trạng quản lý lỏng lẻo, hỗn loạn khỏi phải nói...
Để tránh phải cuốc bộ đường dài, Thanh Nhã rút kinh nghiệm từ lần trước, trao đổi được hai chiếc xe mô tô địa hình. Sở Tuyết lái một chiếc chở theo Đổng A, Thanh Nhã lái chiếc còn lại, cả nhóm xuất phát từ trung tâm thương mại.
Ban đầu, Đổng A định tự lái, Sở Tuyết ngồi sau, nhưng nàng nhất quyết không chịu. Nhìn vẻ mặt háo hức tràn đầy của nàng, Đổng A chẳng nỡ từ chối. Thế là Sở Tuyết được dịp trổ tài lái xe siêu hạng, khiến Đổng A chỉ biết im lặng cảm thán.
Thanh Nhã vốn dẫn đường, đáng lẽ phải đi trước, cuối cùng bị Sở Tuyết vượt lên, để nàng phải chạy phía sau hít bụi. Nhìn chiếc mô tô yêu quý của mình dưới tay Sở Tuyết điều khiển, giống đang chịu "t·ra t·ấn" lòng Thanh Nhã đau như cắt, liên tục oán thầm.
Sau hai mươi phút cưỡi xe mô tô, ba người tới điểm tập trung Ánh Dương. Cả ba ung dung lái xe vào trong khu trại tập trung tồi tàn, bẩn thỉu, thu hút vô số ánh mắt tò mò. Kiếm được moto không khó nhưng có tiền đổ nhiên liệu chạy mới khó. Người sống sót chẳng có mấy ai chạy được xe máy như thế.
Trả thù cho việc bị Sở Tuyết để mình hít bụi suốt đoạn đường, Thanh Nhã quyết định bắt Sở Tuyết ở lại trông xe, nàng dẫn Đổng A đi tìm đám trẻ mà Nguyễn Văn Hồng đã nhắc tới.
Muốn thuyết phục nhóm người mới gia nhập căn cứ, trước tiên phải làm quen với họ, xây dựng niềm tin, rồi mới đưa ra lời mời. Tuy nhiên, Đổng A chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Hắn rất bận rộn, nào có thời gian.
Vì thế, cảnh tượng tiếp theo khiến Thanh Nhã cạn lời. Nàng cảm giác mình giống nhân vật phản diện trong các câu chuyện vậy.
Đổng A đứng trước hai thanh niên, ba thiếu niên và hai thiếu nữ, cùng một bé trai và một bé gái. Bé trai khoảng chừng 11, 12 tuổi, cõng bé gái trên lưng. Ở giữa nhóm, một người đàn ông nằm b·ất t·ỉnh trên đất, rõ ràng là đã bị Đổng A đánh ngất.
Nhóm trẻ con kiếm ăn quanh điểm tập trung Ánh Dương, mới vừa hội tụ chưa lâu, đang nghi ngờ chẳng hiểu vì sao, hai người đàn ông trước mặt lại đánh nhau vì bọn chúng.
Đổng A đá đá người đàn ông nằm trên đất,nói:
“Đừng giả vờ nữa, tỉnh rồi thì ngồi dậy, giải thích cho đám trẻ một chút đi.”
Người đàn ông bị Đổng A nói toạc, nào dám giả bộ nữa, ngồi dậy, nhìn về phía đám trẻ, nói:
“Ta được người phái đến bảo vệ các ngươi.”
Đám thanh thiếu niên nghe xong, vẻ mặt đầu tiên là sợ hãi. Bọn họ đã sống sót qua tận thế suốt bốn năm, hiểu sâu được nhân tính đen tối. Chẳng ai vô duyên vô cớ đi bảo vệ người khác, hẳn là có mục đích gì đó phía sau.
Tên thanh niên lớn tuổi nhất, hiếm khi không sợ hãi, hắn lên tiếng hỏi người đàn ông:
“Vì sao lén lút bảo vệ chúng ta?”
Người đàn ông trả lời:
“Bởi vì ta được thuê. Ta là cải tạo chiến sĩ của căn cứ E26 - Thực Quang, nghe nói người thuê là đại nhân vật của căn cứ Z, bọn ta nào dám từ chối.”
Thanh niên: "Ngươi biết người thuê mình là ai chăng?"
Tên Siêu nhân loại: "Đó là giao dịch của trưởng căn cứ, ta làm sao mà biết được."
Đổng A thấy mục đích đã đạt được, liếc nhìn Thanh Nhã một cái. Nàng hiểu ý, bước tới trước mặt tên siêu nhân loại, lục soát căn cước của hắn rồi lấy ra thiết bị chuyển tiền điện tử để thanh toán.
Cùng lúc đó, Đổng A nhìn lấy đám trẻ đang cảnh giác, kiêng kị nhìn mình, hắn lạnh lùng mở miệng:
"Một đám nhóc con sống lâu trong tận thế, các ngươi nghĩ mình đã lợi hại lắm sao?"
Hắn nói lời này chẳng phải giả, dân cư ở khu căn cứ Z đâu giống như ở vùng rừng rậm, nơi đây hiểm ác hơn rất nhiều. Nếu không có người lớn hoặc ai đó âm thầm bảo vệ, hai đứa trẻ nhỏ nhất có thể bị biến thành đồ ăn, thiếu nữ b·ị b·ắt làm nô lệ.
Đổng A chưa nói với bọn trẻ mà quay sang nói với tên siêu nhân loại:
"Nhiệm vụ của ngươi đã xong, từ nay không cần phải bảo vệ nữa. Cút đi."
Người đàn ông, dù là cải tạo chiến sĩ, vừa đối mặt với tình huống còn chưa kịp rút v·ũ k·hí đã bị chế trụ, đủ thấy kẻ đến không đơn giản. Hơn nữa, có vẻ tiền thù lao đã được thanh toán, hắn ngu sao mà ở lại cho đối phương chướng mắt, liền chẳng dám hó hé nửa chữ, lập tức bỏ chạy.
Đổng A không nhìn tên siêu nhân loại chạy xa, hướng về phía lũ trẻ nói:
"Đại nhân vật kia là thân thích của các ngươi, không tiện lộ mặt, nên mới phái người âm thầm bảo vệ. Nhưng bây giờ hắn đ·ã c·hết rồi, chẳng còn ai bảo vệ nữa. Trước khi c·hết, hắn giao dịch với ta, để ta tới cưu mang các ngươi.
Ta cho các ngươi lựa chọn, ai muốn đi theo thì đi, ai muốn ở lại thì sinh tử tự chịu, ta sẽ không can thiệp."
Thanh Niên vẫn trấn tĩnh, hắn đánh bạo lên trước hỏi:
"Ta gọi là Thạch Tùng, xin hỏi ngài là ai?"
Đổng A vẫn lạnh lùng, đây chỉ là biểu hiện bình thường của hắn khi nói chuyện với người lạ:
"Ta là người đứng đầu căn cứ B20. Các ngươi có nửa giờ để suy nghĩ."
Đổng A vốn chẳng phải người dài dòng. Nếu đám trẻ không dám cược, không dám đi theo, hắn sẽ bắt bé gái nhỏ nhất (con gái của Nguyễn Văn Hồng) rồi rời khỏi, coi như hoàn thành ước định.
Lời của Đổng A cũng chưa hoàn toàn đúng. Thạch Tùng, khổ công dẫn dắt đám trẻ sinh tồn trong tận thế, thì chắc chắn phải là người có bản lĩnh. Tuy nhiên, nếu thiếu người bảo vệ, tỷ lệ t·ử v·ong sẽ cao hơn rất nhiều mà thôi.
Thạch Tùng gọi đám nhóc lại hội ý một chút.
Đổng A khá kiên nhẫn, hắn và Thanh Nhã tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống. Thanh Nhã lấy ra điện thoại để viết kế hoạch kinh doanh của mình, còn Đổng A thì lấy ra viên tinh thể màu đen chơi đùa.