Tạo Thần

Chương 8: Con Mồi Mới



Chương 8: Con Mồi Mới

Đêm đã khuya.

Bên ngoài nhà họ Đinh, Nguyễn Tử Dương chậm rãi bước đi, dáng vẻ nhàn nhã như một quý ông lịch sự, hắn cầm chiếc gậy trong tay, đón gió đêm.

Đột nhiên một luồng khí kỳ lạ len lỏi trong không gian, nó không mạnh, không áp bức nhưng lại mang theo mùi vị quen thuộc.

Là mùi của quỷ dị.

Hắn di chuyển ánh mắt về phương xa, phát hiện trong bóng tối giữa hai con hẻm nhỏ có một sinh vật đang lặng lẽ quan sát hắn.

Nó không giống những con quỷ khác mang theo sát khí, cũng không có áp bức hay ý định khiêu khích, nhưng lại toát lên vẻ xảo quyệt và ti tiện của một con chuột cống đang lén lút theo dõi kẻ săn mồi mạnh hơn nó gấp vạn lần.

Không còn bộ dáng mờ ảo như trước, lúc này nó trên người mặc một bộ vest cũ kỹ, cơ thể gầy gò với những khớp xương lộ rõ và một đôi mắt đỏ ngầu, trũng sâu như những kẻ nghiện cờ bạc mất ngủ cả tháng trời, ánh lên tia sáng của lòng tham không đáy.

Quỷ Cờ Bạc

Nó đứng đấy, đôi chân khẽ run rẩy, cơ thể hơi co lại như một con thú nhỏ đang đối mặt với kẻ săn mồi đáng sợ nhất.

Một nỗi sợ hãi nguyên thủy bùng lên từ tận đáy lòng.

Nó nhìn thấy Nguyễn Tử Dương.

Và Nguyễn Tử Dương… Cũng đã nhìn thấy nó.

Khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau, Quỷ Cờ Bạc khẽ giật mình, như thể bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.

Mặc dù đã mất đi nhân tính, mất đi cả linh hồn nhưng bản năng vẫn thì thầm vào tai nó.

Đừng đến gần người đó!

Nó biết… Nếu bước tới gần người kia, cái giá phải trả có lẽ sẽ khủng kh·iếp hơn cả ván bài định mệnh cuối cùng, mà nó từng chơi khi còn là con người.

Thế nên nó không dám lại gần.

Nhưng cũng không dám lập tức rời đi.

Ở phía bên kia con đường, hai người đàn ông khoác áo lông đắt tiền vừa bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, tay cầm điếu xì gà thượng hạng, từng bước tiến vào sòng bạc lớn nhất khu này.



“Mẹ kiếp, tao không tin đêm nay tao lại thua.”

Một người trong đó bất mãn kêu lên một câu, vứt điếu xì gà đang cháy dở xuống đất rồi giẫm nát.

“Tiền đóng lãi tháng này tao cũng dốc hết vào đây rồi… Nếu mà thua…”

Còn chưa để hắn nói hết, người bên cạnh đã vội cắt lời, vỗ mạnh vào vai hắn.

“Đã đến đây rồi mày còn sợ cái gì, mày cũng không còn gì để mất. Cùng lắm tối nay làm một ván tất tay, một lần cược lớn, đổi đời!”

Lời nói như một lời nguyền, len lỏi vào tai kẻ nghiện cờ bạc, khiến ánh mắt hắn lóe lên một tia điên cuồng.

“Được! Tao tin mày, cược một ván tất tay, sống c·hết có số, phú quý do trời!”

Quỷ Cờ Bạc chăm chú dõi theo hai người, dường như phát động quy tắc nào đó, nó âm thầm đổi mục tiêu.

Thay vì đối mặt với Nguyễn Tử Dương, nó lặng lẽ bám theo hai người đàn ông vừa bước qua cánh cửa rực rỡ ánh đèn kia.

Trong đôi mắt đỏ ngầu, tham lam cùng dục vọng bùng lên.

Nó khẽ liếm môi, như thể ngửi thấy mùi của một ván bài mới… Và những con nợ tiềm năng.

Nguyễn Tử Dương đứng từ xa, ánh mắt vẫn bình thản quan sát.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo âm thanh cười khẽ của hắn.

Bên cạnh, Lục Linh đột nhiên xuất hiện, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

“Chủ nhân, là tên lần trước.”

Cô khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng dáng Quỷ Cờ Bạc biến mất sau cánh cửa.

“Tên này nghiện đến mức thành quỷ cũng không bỏ được, thật đúng là hết thuốc chữa mà.”

Nguyễn Tử Dương mỉm cười, không đáp.



Lục Linh trong lòng mang theo nghi hoặc, do dự một lúc, vẫn là lên tiếng hỏi.

“Chủ nhân, ta không phải con người cũng không hiểu bọn họ, rõ ràng biết cờ bạc là sai lầm, biết là sẽ thua, vậy tại sao vẫn không thể dừng lại.”

Nguyễn Tử Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong màn đêm trăng tròn rất sáng.

“Trong phật pháp, Đức Phật có dạy một câu rất hay ‘Định sinh tuệ’. Tâm phải tĩnh, trí tuệ mới sinh ra.”

“Nhưng trong sòng bạc, tất cả đều được sắp đặt để phá vỡ sự tĩnh lặng của con người. Ánh đèn, rượu ngon, gái đẹp, tiếng xào bài,… Thậm chí nhiều nơi dùng cả tần số sóng siêu âm, tai không nghe mắt không thấy nhưng vẫn làm đầu óc trở nên mụ mị… Mà tâm đã loạn thì làm sao có thể sáng suốt được.”

Nguyễn Tử Sâm liếc mắt nhìn cô, giọng điệu như cười như không.

“Bọn họ đã vào đấy nếu mà bắt họ phải giữ được lý trí, thì người ngu mới là mình.”

Lục Linh gãi gãi đầu, cái hiểu cái không, cô cười hì hì nói.

“Chủ nhân, ta nghe không hiểu lắm.”

Nguyễn Tử Dương xoa nhẹ mái tóc cô, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa.

“Ngươi không cần bận tâm, ngươi không có ham muốn và dục vọng thì không ai có thể đả động được ngươi.”

“Cứ cho là ta đột nhiên nhiều lời cũng được… Dù sao có đôi khi con người so với quỷ còn phải đáng sợ hơn rất nhiều.”

“Được rồi, về thôi.”

Lục Linh ngoan ngoãn gật đầu, dường như nhớ tới điều gì đó, cô đột nhiên mở miệng.

“Chủ nhân, ngài nhất định là để ý ta đúng không?”

Khóe môi nhếch lên tinh nghịch: “Nếu không phải vậy, làm sao ngài biết ta rớt hạng? Nếu không quan tâm, thì cũng đâu cần đòi tiền của Quỷ Lửa cho ta, phải không?”

“Ngươi đừng mơ, tiền nào là của ngươi?” Nguyễn Tử Dương liếc mắt, gõ nhẹ lên trán cô một cái.

“Ta ngại mất mặt nên mới lấy cớ cần tiền cho ngươi thôi.”

Lục Linh ôm trán, bĩu môi đầy ấm ức.

“Keo kiệt.”



“Ngươi nói gì?” Giọng nói hắn bỗng trầm xuống, mang theo ý cười nhưng lại khiến sống lưng cô chợt lạnh đi một chút.

“Không có gì, không có gì hết!” Lục Linh cười gượng, không dám nhìn thẳng hắn, sau đó cô bỗng nhích lại gần hắn, ôm lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên.

“Ta chỉ muốn nói… Chủ nhân là người mà ta thích nhất!”

Nguyễn Tử Dương lắc lắc đầu, không tiếp tục truy cứu, hắn thả lòng bàn tay, xoay người bước đi.

Bóng hai người nhanh chóng hòa vào màn đêm, từng bước từng bước chậm rãi rời xa, để lại phía sau những đốm sáng rực rỡ của thành phố và những bí ẩn chưa ai hay biết.



Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua những tấm kính lớn, chiếu xuống sàn gỗ tạo nên những vệt sáng dịu nhẹ.

Không khí trong quán cafe thoang thoảng mùi cafe mới pha, quyện cùng hương bánh ngọt ấm áp, mang đến một cảm giác dễ chịu khó tả.

Quán không quá rộng, nhưng được bài trí tinh tế với những bộ bàn ghế gỗ hương, trên tường treo vài bức tranh phong thủy.

Góc quầy lấp lánh ánh kim loại phản chiếu từ chiếc máy cafe chuyên dụng.

Tiếng lách cách của muỗng khuấy, cùng tiếng lật báo và tiếng trò chuyện khe khẽ hòa vào nhau, tạo thành một bản nhạc êm đềm của buổi sáng.

Lúc này, Trần Thư Di đang tất bật bưng ly cafe còn nóng hổi, khéo léo lách qua từng dãy bàn để phục vụ khách.

Cô gái trẻ với mái tóc buộc cao, đồng phục tạp dề màu xanh nhạt, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy năng lượng.

Dù bận rộn nhưng trên môi cô vẫn giữ nụ cười lạc quan, khéo léo trò chuyện với khách quen bằng giọng nói nhẹ nhàng.

“Anh Nam, vẫn là một ly Americano không đường như mọi khi đúng không?”

Cô đặt ly cafe xuống bàn của một người đàn ông mặc sơ mi trắng, trên bàn hắn ta bày sẵn một tập tài liệu.

“Đúng vậy, cảm ơn em. Mà hôm nay hình như quán đông hơn mọi khi nhỉ?”

Trần Thư Di cười, nhanh chóng đặt thêm một chiếc bánh nướng bên cạnh.

“Vâng, sáng nay có chương trình giảm giá cho khách quen mà anh. Đây, bánh tặng kèm cho anh, một ngày làm việc hiệu quả nhé!”

Người đàn ông híp mắt cười, hài lòng gật gật đầu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.