Tạo Thần

Chương 9: Quỷ Keo Kiệt



Chương 9: Quỷ Keo Kiệt

Ở bàn bên cạnh, một cô gái sinh viên với gương mặt có chút ngái ngủ vừa mở laptop vừa ngáp.

Trần Thư Di bước tới, cúi xuống hỏi nhỏ.

“Vẫn là cafe sữa của em đúng không? Em muốn thêm sữa hay vẫn như cũ?”

Cô gái ngước đầu lên, nở nụ cười biết ơn.

“Vẫn như cũ ạ… Em đúng là không thể thiếu cafe của chị được.”

Trần Thư Di bật cười, xoay người về phía quầy.

“Em chờ một lát nhé, sẽ có ngay thôi!”

Sau quầy, máy pha cafe hoạt động đều đặn, từng dòng cafe đen sóng sánh chảy vào ly sứ trắng.

Nguyễn Tử Dương thong thả ngồi ở góc quán, lật từng trang báo, ánh mắt bình thản quan sát khung cảnh nhộn nhịp xung quanh.

Đây là quán cafe của hắn vào ban ngày, một quán cafe yên bình, nơi hắn cũng chỉ là một ông chủ bình thường.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, khi màn đêm buông xuống, hắn lại là kẻ thao túng những thế lực quỷ dị trong bóng tối.

Trần Thư Di sau khi chuẩn bị cafe xong cho mọi người, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tháo xuống dây buộc tóc trên đầu, vừa chỉnh vừa đi về phía Nguyễn Tử Dương.

“Anh Dương, anh không có ý định tuyển thêm người sao? Một mình em xoay như chong chóng thế này, sắp mệt c·hết rồi a.”

Nguyễn Tử Dương nhìn xem mọi người ngồi kín cả căn phòng, hắn trầm ngâm một lúc.

Thầm nghĩ chỉ một mình Trần Thư Di quả thật có chút vất vả.

Xác thật cần tuyển thêm người.

Nhưng mà… Tuyển thêm ai bây giờ? Hắn rất khó khăn mới lừa gạt được người như Trần Thư Di a.

Suy nghĩ một hồi, trong đầu bỗng lóe lên gương mặt của Lục Linh, trong lòng dâng lên một trận ác tâm.

Cô nhóc này mấy ngày trước còn dám nói xấu hắn.

Bình thường không chơi game thì cũng là đọc tiểu thuyết, gần như sắp hòa tan vào ghế sofa luôn rồi, thêm một đoạn thời gian nữa chỉ sợ cũng từ Quỷ Nguyền Rủa biến thành Quỷ Lười.

Là hắn quá nuông chiều, nên lá gan ngày càng mập.

Nhân lúc trong quán cần tuyển thêm người, cho cô đi làm cũng là biện pháp tốt.

Vừa hay bù đắp được vị trí thiếu xót mà lại rèn luyện được tính lười biếng của Lục Linh.



Nhất định không phải vì hắn tiếc tiền thuê nhân viên mới…

Chẳng qua hắn muốn tốt cho Lục Linh, là chủ nhân của cô, hắn phải có trách nhiệm rèn giũa thuộc hạ của mình.

Mà Lục Linh lúc này đang mải chơi game, hoàn toàn không hay biết mình vừa bị chủ nhân sắp đặt số phận.

Nếu biết, chắc chắn cô sẽ gào lên đầy phẫn nộ.

Cho dù cô có biến thành Quỷ Lười thì chủ nhân nhất định cũng sẽ biến thành Quỷ Keo Kiệt a!

Càng nghĩ, Nguyễn Tử Dương càng cảm thấy hợp lý.

“Chuyện đó anh đã lo liệu rồi.” Hắn nói với giọng điệu thản nhiên.

“Anh đã phỏng vấn một người, vài ngày nữa cô ấy sẽ đến làm.”

“Thật sao?”

Trần Thư Di ngạc nhiên, có chút không tin vào tai mình.

Cô còn tưởng với tính cách của Nguyễn Tử Dương, hắn sẽ bóc lột sức lao động của cô đến c·hết luôn chứ.

Vậy mà lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tử Dương có điểm khác lạ, hơi xấu hổ vì trước đây đã đánh giá sai về hắn.

Hóa ra anh Dương cũng không phải keo kiệt như mình nghĩ…

Lần này không cần Lục Linh mà Quỷ Ảnh một bên lặng lẽ che mặt, không đành lòng nhìn tiếp.

Nếu nó có thể nói chuyện, nó nhất định sẽ vỗ vai cô, với ánh mắt đầy thương hại.

Cô gái à, mặc dù không biết trước kia cô đánh giá chủ nhân là người như nào.

Nhưng cô nhìn đúng rồi đấy, không sai đâu.

Hoàn toàn không sai đâu!

Trên tường, TV đang phát chương trình âm nhạc đột nhiên chuyển sang tin tức buổi sáng.

“Hôm nay, tại khu đường số 26, phát hiện hơn hai mươi bộ t·hi t·hể.”

“Theo điều tra sơ bộ, tất cả n·ạn n·hân đều t·ử v·ong trong trạng thái kỳ lạ, trên cơ thể không có dấu hiệu bị t·ấn c·ông thông thường…”

Nói đến đây trên TV liền xuất hiện những hình ảnh về vụ án, mặc dù đã làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy xác người nằm la liệt trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt méo mó vì đau đớn.



Nhưng điều kỳ lạ là trên người không có bất kỳ v·ết t·hương chí mạng nào rõ ràng.

Nguyễn Tử Dương đặt tách cafe xuống bàn.

Xem ra đây là tác phẩm của Quỷ Cờ Bạc, mỗi loại quỷ dị đều có quy tắc riêng của mình.

Những kẻ tham gia trò chơi c·hết chóc của nó sẽ phải đánh cược bằng chính sinh mạng của mình.

Nếu thua, kết cục chỉ có một, đó là mất đi tất cả, bao gồm cả linh hồn.

“Hiện tại cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra và chưa đưa ra kết luận chính thức.”

Bên trong quán cafe, bầu không khí vốn dĩ thoải mái bỗng chốc trở nên nặng nề, một vài người nhíu mày, thì thầm bàn tán, có không ít người đều không khỏi rùng mình khi nhìn thấy hiện trường.

Trần Thư Di vô thức dừng động tác lau bàn, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.

“Lại có vụ án nữa sao? Gần đây xảy ra nhiều chuyện kỳ quái quá…”

“Ting! Ting! Ting! Ting! Ting!”

Liên tục có năm tiếng chuông thông báo vang lên từ điện thoại của Nguyễn Tử Dương. Hắn ung dung rút điện thoại ra, lướt mắt nhìn màn hình.

Trong một giây ngắn ngủi, đôi mắt sâu thẳm thoáng ánh lên vẻ thích thú.

Là thông báo chuyển tiền của Đinh Quốc Sơn.

Mỗi lần tiếng chuông thông báo vang lên, trong tài khoản của hắn liền nhiều thêm 10 tỷ đồng.

Nguyễn Tử Dương khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Làm việc cũng nhanh gọn đấy chứ.”

Trần Thư Di tò mò nhìn sang, thấy nụ cười nhàn nhã trên mặt hắn, cô chớp chớp mắt.

“Anh Dương, có chuyện gì vui à?”

“Xác thật có chuyện vui, anh có chuyện bận, em trông quán giúp anh.”

“Chuyện gì thế?”

Nguyễn Tử Dương cũng không có ý định giấu giếm, hắn cười nói.

“Không có gì, chỉ là đi bộ có chút mỏi chân, anh muốn mua chiếc xe đi tạm thôi.”

“Anh muốn mua xe?” Trần Thư Di tròn mắt, giọng đầy ngạc nhiên.



Trước kia cô còn hay trêu hắn là vị công tử nhà giàu nào chán đời, đến đây mở quán cafe chỉ để trải nghiệm cuộc sống.

Ban đầu hắn còn chối, lần này thì hay rồi vậy mà trực tiếp thừa nhận.

Quán cafe tuy có lợi nhuận, nhưng làm gì đến mức khiến cho một người keo kiệt như hắn sẵn sàng bỏ tiền mua xe.

“Anh Dương, anh muốn mua xe gì?”

Nguyễn Tử Dương cất điện thoại, thong thả đứng dậy, trên mặt giấu không được vẻ hứng thú.

“Xe gì à?” Hắn kéo dài giọng, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý.

“Đương nhiên là một chiếc xe xứng đáng với anh.”

Trần Thư Di chống cằm nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ tò mò.

“Anh định mua siêu xe à?”

“Cũng không hẳn.” Nguyễn Tử Dương khoát tay.

“Siêu xe quá phô trương, không hợp phong cách anh.”

Cô nhíu mày: “Vậy là loại nào?”

Nguyễn Tử Dương không trả lời ngay, mà chậm rãi bước ra khỏi quầy, chỉnh lại cổ tay áo một cách tùy ý.

“Cái này em không cần biết.” Hắn vỗ vai cô, cười khẽ.

“Chỉ cần biết rằng ngày mai em sẽ thấy anh ở một phiên bản cao cấp hơn.

Trần Thư Di: “…”

“Vậy nhé, anh đi đây.”

“Được rồi, được rồi.”

Trần Thư Di bĩu môi nhìn xem bộ dáng giống như nhà giàu mới nổi của hắn, lại nghĩ với tính keo kiệt của hắn.

Không chừng lại mua một cục sắt vụn về cũng nên…

Lục Linh từ sau quầy ló đầu ra, trông thấy Nguyễn Tử Dương rời khỏi quán, cô liền nhanh chóng đuổi theo.

“Chủ nhân! Ngài thật sự muốn mua xe?” Tin tức quá lớn, nhất thời Lục Linh có chút không tiếp thu nổi.

“Là Quỷ Ảnh muốn mua, nó xem trên mạng cảm thấy lái xe rất có phong cách, liền nằng nặc đòi ta mua…”

Nguyễn Tử Dương thở dài, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

“Ta cũng hết cách rồi, ai bảo ta là chủ nhân của các ngươi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.