Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 361: Nam Phong Dạ Sư Tử, một tát quật ngã



Đám người xung quanh âm thầm nuốt nướng bọt, loại sát khí bao trùm thiên địa kia, không khí cùng không gian đều đang bị vặn vẹo. Họ phẳng phất cảm thấy ở phía sau lưng Lạc Cảnh Thiên đang có một cái hư ảnh viễn cổ ma thần đang nhìn lấy họ.

“Vừa rồi là ngươi lên tiếng?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lẽo vang lên.

“Ta… ta… là… là ta…”. Vỗn dĩ ông ta muốn phủ nhận, nhưng khí tức của Lạc Cảnh Thiên quá mức cường đại đem ông ta ép tới nỗi không dám nói dối.

Lạc Cảnh Thiên không có nói tiếp, bàn tay xuất hiện Du Long Phiến. Lão giả kia thấy vậy nội tâm hiện lên vô tận sợ hãi, quay đầu lập tức chay trốn. Nhưng mà vừa chạy được vài bước, một đạo quang mang lao ra.

Lão giả kia nhất thời đứng yên tại chỗ, miệng muốn nói gì đó nhưng mà lại nói không ra lời, bởi vì một giây sau, đầu của ông ta đột nhiên liền rơi xuống. Cơ thể co giật mấy lần liền đổ xuống, con mắt trợn to lên, chết không nhắm mắt.

“Đây chính là thực lực của các ngươi? Chỉ có nhiêu đây liền muốn đối phó ta? Còn muốn bắt nữ nhi của ta? Ai cho các ngươi dững khí?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Nữ bệ hạ há miệng, nhưng không nói ra lời.

Nói Lạc Cảnh Thiên cường đại sao? Có lẽ vậy. Nhưng nhiều hơn là do họ không biết rõ thực lực của Lạc Cảnh Thiên cường đại cỡ nào, nếu như biết sớm, họ chạy còn không kịp, làm sao sẽ đi trêu trọc loại tồn tại đáng sợ như này.

Vẻn vẹn một chiêu liền đem một tên thuật sĩ cấp sáu đỉnh phong giết, mặc dù ông ta đã già, thực lực có chút suy giảm, nhưng đó cũng là cấp sáu đỉnh phong. Ở đây không có người nào là đối thủ của ông ta, người như vậy mà lại bị Lạc Cảnh Thiên một chiêu liền giết. Họ ngay cả Lạc Cảnh Thiên ra tay như nào cũng không biết.

Sau khi đem lão giả kia giết, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về đám người còn lại. Sát khí trong mắt nhìn họ không có bất kỳ giấu 6qqiF diếm nào.

“Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc… ngươi không trân quý”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh lẽo nói.

“Ta… ta…”. Nữ bệ hạ cơ thể run lên, nàng vừa rồi còn đang suy tính xem làm thế nào đối phó Lạc Cảnh Thiên, hiện tại hắn không chỉ đánh tới, còn đem người mạnh nhất trong họ giết đi.

Chẳng lẽ hôm nay liền phải chết ở đây?!

“Đại… đại nhân, ta… ta nguyện ý đầu…”.

Chứ “hàng” còn chưa nói ra, Lạc Cảnh Thiên liền tiện tay vung lên một cái, cả người tên kia liền bị chia năm xẻ bảy, hiện trường có thể nói là vô cùng máu tanh.

Ọe!

Đám nữ tử quay người nôn mửa không thôi, những người khác vẻ mặt tái xanh.

“Sớm cho các ngươi cơ hội, hiện tại hối hận… đã muộn. Nhắm vào ta, ta có lẽ chỉ xem các ngươi như khỉ nhảy nhót để thu hút sự chú ý của ta. Nhưng mà… lại dám nhắm vào nữ nhi ta? Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên sát khí càng lúc càng khủng bố.

Hắn hiện tại hoàn toàn ở trạng thái phẫn nộ cùng cực.

Mặc dù Lạc Tuyết Giai không phải con gái ruột của hắn, nhưng mà tình cảm hắn dành cho tiểu Giai lại không ít chút nào, thậm chí có phần cực đoan bao che. Có thể nói dù Lạc Tuyết Giai muốn giết sạch một tòa thành, hắn cũng không nói một câu đi giúp nàng hoàn thành.

Đây là đối với nàng tin tưởng, cũng giống như đám người Lạc Cảnh Điềm. Không nghi ngờ, không hỏi nguyên do.

Càng quan trọng hơn là, Lạc Tuyết Giai có thể nói là điểm tựa tinh thần duy nhất của hắn tại thế giới này. Nếu không có nàng, hai năm qua hắn cũng không biết mình sẽ trải qua thế nào.

Vậy mà đám người này lại dám nhắm tới nàng?!

“Chia ra chạy!”. Một tên chiến sĩ cấp sáu đột nhiên lao tới ngăn cản Lạc Cảnh Thiên, âm thanh vang lên.

Mấy người khác hơi ngẩn ra, sau đó không chút do dự quay đầu chạy.

Chỉ là Lạc Cảnh Thiên khẽ nhếch miệng, bàn tay búng nhẹ một cái, một cái lồng giam trong nháy mắt nhốt toàn bộ đám người lại. Sau đó hắn bắt đầu cuộc tàn sát…

Đường lui bị ngăn lại, toàn bộ đám người đều lâm vào tuyệt vọng.

Trong đó lão giả họ Triệu, cũng chính là người ngày đó ngăn cản Lạc Cảnh Thiên đi vào cấm khu ma vật, ông ta hiện tại hối hận vô cùng. Ông ta hoàn toàn không có liên quan tới chuyện này, không có xung đột với Lạc Cảnh Thiên, càng không có nhắm vào con gái hắn.

Trước đó ông ta cùng Thánh Đường mâu thuẫn mới quay sang đầu quân cho nữ bệ hạ, vốn cho rằng có thể dựa vào thế lực này báo thù, nhưng mà hiện tại ngay cả sống được hay không cũng không biết.

Bất lực, ông ta ngồi xuống đất rơi lệ.

Phản kháng? Đánh nổi sao? Những người kia ai nấy cũng không yếu hơn ông ta, nhưng hiện tại trải qua bao lâu? Lạc Cảnh Thiên động thủ còn chưa tới vài giây liền đã chết năm người. Ông ta… lại có thể làm gì?!

Toàn bộ người trong này, hiện tại cũng chỉ còn lại cũng chỉ có bốn người. Một là nữ bệ hạ, hai là nữ tử bên cạnh nàng. Hai cái nam nhân một là lão Triệu, người còn lại đang bị Lạc Cảnh Thiên dùng chân đạp trên đất, nhìn xem hắn không ngừng nôn ra máu, hiển nhiên sống không được nữa rồi.

Biến cố phát sinh đã kinh động tới những người khác, đám binh lính thấy nữ bệ hạ bị tấn công liền lập tức bao vây lại, nhưng mà lồng giam bên ngoài làm họ không cách nào đột phá, dù là điên cuồng công kích muốn phá hủy ra một lỗ hổng để đi vào cũng khó mà làm được.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, có vẻ như thế giới này cùng vũ trụ câu thông nên mới vừa rồi hắn bị một loại ý niệm sát phạt muốn xâm nhập. Nhưng mà linh hồn hắn quá cường đại, nháy mắt liền đem nó xua đuổi. Cho nên hiện tại hắn cũng thu bớt lại sát khí, nếu như để cho một số tồn tại cao hơn để ý thì không ổn.

Nhìn ba người còn lại sợ hãi ngồi trên đất, lại nhìn đám binh linh điên cuồng công kích lồng giam, Lạc Cảnh Thiên khẽ nhếch miệng lên nói.

“Nhìn không ra, ngươi ánh mắt không quá tốt, nhưng ít nhất tuyển người lại có một tay. Có không ít người nguyện ý cùng ngươi chôn cùng đâu”.

Gào!

Ngay lúc này, một âm thanh gầm rú vang lên. Lạc Cảnh Thiên giật mình, ý thức lập tức phong tỏa nơi phát ra âm thanh, hắn thấy được một khí tức mạnh mẽ đang lao tới.

Hiển nhiên, đây là một con ma vật cấp bảy.

Hắn nheo mắt nhìn lại, liền thấy được một con sư tử thân thể cực kỳ to lớn, cao phải trên năm mét, dài hơn mười mét chạy tới. Toàn thân trắng như tuyết, bộ bờm màu bạch kim, con ngươi màu bạc cùng với hàm răng sắc bén. Hắn chưa từng thấy một con sư tử nào lại oai hùng như thế.

Trên thân nó, hắn phẳng phất cảm thấy có một tia giống với Long chủ.

Nam Phong Dạ Sư Tử!

Đây là ý nghĩ trong đầu hắn lúc này.

Mà những người khác chắc chắn ý nghĩ của hắn, bởi vì nó vừa xuất hiện, toàn bộ đám người đồng loạt quỳ xuống, âm thanh vang đội vang lên.

“Bái kiến Nam Phong Dạ Sư Tử đại nhân”.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng hơi giật giật, một đám nhân loại quỳ lậy một con ma vật, thật đúng là đủ châm chọc,

Dạ Sư Tử khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, âm thanh hùng vĩ vang lên.

“Nhân loại, dừng tay đi. Ngươi sát lục đã ảnh hưởng tới Phong Linh Đại Lục, chết quá nhiều chiến sĩ cùng thuật sĩ cấp sáu sẽ làm thế giới mất cân bằng. Thu tay lại đi”.

Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười, chẳng lẽ con thần thú nào của nơi này cũng như thế… ngu xuẩn? Tự cho mình là đúng?!

Hắn cười cười, trực tiếp xuyên qua lồng giam, dưới chân một cơn gió thổi lên đem hắn nâng lên cao, cùng với Dạ Sư Tử trực diện đối mặt. Hắn âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Nam Phong Dạ Sư Tử, nghe danh đã lâu. Bất quá sơ với Thanh Long cùng Bạch Ưng, ngươi… ngu xuẩn hơn nhiều”.

“Hỗn láo!”.

“Dám nói chuyện với đại nhân như vậy?!”.

Đám người bên dưới lập tức xù lông, đối với họ, hoặc là nói đối với Dạ Sư Chi Thành, Nam Phong Dạ Sư Tử chính là thần. Là thần thú bảo vệ họ, bởi vì có nó cho nên mới có Dạ Sư Chi Thành ngày nay.

Vậy mà Lạc Cảnh Thiên lại ở trước mặt họ sỉ nhục thần trong lòng họ, họ làm sao lại không tức giận cho được?!

“Một cái phải dựa vào ngoại vật tăng tiến sức mạnh, một cái ngay cả sức mạnh truyền lại cho đời sau cũng không có, có tư cách gì cùng ta so sánh?”. Dạ Sư Tử cũng không tức giận, nó chỉ lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, ngươi nói không sai, bởi vì thực lực của ngươi đã tới cấp bảy đỉnh phong cho nên ngươi có tư cách nói câu này. Nhưng mà… ngươi lại có tư cách gì ra lệnh cho ta? Dựa vào thực lực hiện tại của ngươi? Vẫn là thứ đang nằm trong bụng ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.

Nghe vậy, Dạ Sư Tử biến sắc, nó há mồm muốn tấn công, nhưng Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể để cho nó thành công. Hắn bàn tay nâng lên, một hư ảnh bàn tay khổng lồ xuất hiện, một tát như trời giáng đánh ra đem Dạ Sư Tử quật quã xuống đất.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, một chân đạp lên bàn chân khổng lồ của Dạ Sư Tử, Dạ Sư Tử chỉ cảm thấy bàn chân cực độ đau đớn, nó muốn hất bay Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà vô luận nó dùng lực lượng cỡ nào cũng không cách nào di chuyển.

Rắc!

Âm thanh to lớn vang lên, sau đó…

Gào!

Dạ Sư Tử nhịn không được gào lên đau đớn, bởi vì bàn tay của nó vừa bị Lạc Cảnh Thiên ép gãy xương.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.