Lạc Cảnh Thiên chỉ đơn giản là đam trong lực xung quanh thân hắn tăng lên gấp 10 lần mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng là đã quá khủng bố, trực tiếp đem bàn chân của Dạ Sư Tử ép tới gãy xương.
Nghe được âm thanh gầm thét đau đớn của Dạ Sư Tử, đám người không tự chủ được trong lòng nhíu lại, gương mặt đờ đẫn, vũ khí trong tay đồng loạt rơi xuống đất.
Thần của họ… lại cứ như thế bị đánh bại?!
Làm sao có thể?!
Nữ bệ hạ lúc này ánh mắt đã chết lặng, chịu hết đả kích này đến đả kích khác. Nhưng cảnh tượng trước mắt mới khiến nàng biết được nàng là cỡ nào ngu xuẩn. Lại muốn đối phó một tồn tại ngay cả một trong tứ đại thần thú cũng có thể đơn giản đánh ngã.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt khẽ híp lại, giết Dạ Sư Tử rất dễ dàng, nhưng mà giết nó, có lẽ toàn bộ Dạ Sư Chi Thành sẽ biến thành cấm khu ma vật thứ hai. Đây không phải là điều hắn muốn thấy, nhưng bỏ qua cho Dạ Sư Tử hắn lại không muốn. Cho nên hắn liền nhấc chân lên, đi tới trước mặt Dạ Sư Tử, bàn tay đưa ra nắm lấy một cái răng cửa khổng lồ của nó, sau đó…
Rắc!
Chiếc răng cửa của nó cứ như thế bị bẻ xuống.
Ngao!
Dạ Sư Tử lần thứ hai đau đớn kêu lên, bị sống sờ sờ nhổ đi một cái răng cửa, nó khoang miệng lúc này toàn là máu.
“Hiện tại ngươi có thể lăn”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người nhìn đám người còn lại. Hắn cũng không sợ Dạ Sư Tử sẽ đánh lén, làm như vậy chỉ khiến nó chết càng nhanh. Hơn nữa, với trí tuệ của nó cũng sẽ tự hiểu lấy có làm được hay không.
Dạ Sư Tử chật vật bò dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên, nó không hiểu được làm sao một tên nhân loại lại có sức mạnh khủng bố như thế. Do dự trong chốc lại, nó thở dài một hơi, sau đó tập tễnh quay người rời đi.
Lạc Cảnh Thiên chậm rãi đi về phía nữ bệ hạ, những người khác không có ai dám tiến lên ngăn cản. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên đã đem trong lòng họ thần đánh bại. Hiện tại hình tượng của hắn chính là thần, họ chỉ là người phàm, làm sao có thể đánh được thần?!
Hắn tiến một bước, nữ bệ hạ lùi lại một bước. Nàng hiện tại hai chân đều đang run rẩy, sợ hãi làm nàng ngay cả chạy cũng không dám, chỉ có thể từng bước lùi lại phía sau.
Lạc Cảnh Thiên dừng lại, hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“Ngươi chạy không thoát, thay vì suy nghĩ chạy trốn thì ngươi có thể tự sát, ít nhất chết còn có thể diện một chút”.
Nữ bệ hạ cơ thể run lên, ánh mắt tuyệt vọng mang theo chút hi vọng nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ta… ta tự sát… ngươi có thể… buông tha những người khác không?”.
“Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta”.
“Ta… ta hiểu”. Nữ bệ hạ âm thanh run lên, nàng khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh không biết đang nhìn cái gì. Sau đó móc ra chủy thủ, hai tay nắm lấy cán dao, hướng mũi dao về bụng mình đâm xuống.
“Mẹ!”.
Nhưng mà ngay lúc này, một bóng người lao tới đem nàng đẩy ngã, mặc dù vậy chủy thủ cũng đâm một phần vào bụng nàng, chỉ có điều không phải chỉ mạng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn bóng người kia, sau đó nhất thời sửng sốt, đây không phải là…
“Ca ca, buông tha mẹ ta có được hay không? Cầu ngươi, buông tha mẹ ta đi. Ta tình nguyện làm bất kỳ thứ gì, chỉ cầu ca ca bỏ qua cho mẹ ta”. Âm thanh nữ tử vang lên.
Người này chính là nữ tử năm đó Lạc Cảnh Thiên gặp, người mà bị đám người Thánh Đường vây bắt vì trộm đi Thánh Kiếm. Năm đó nha đầu này 14 tuổi, cách biệt hai năm, nàng đã 16 tuổi. Vẫn là dáng vẻ năm đó, chỉ là chiều cao cao lên một chút mà thôi.
Hắn không nghĩ tới nha đầu này lại là con gái của người kia. Nhìn nàng quỳ dưới đất khẩn cầu, hai tay chắp trước ngực không ngừng xuýt xoa, Lạc Cảnh Thiên khẽ nhíu mày.
Hắn không muốn thấy nhất là cảnh này.
Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng lại phải để cho con của mình chạy ra hứng chịu tội lỗi. Mặc dù không phải là bản ý của nàng, nhưng mà hắn dám nói, đổi lại là người khác, nữ bệ hạ không những sẽ chết, mà con gái nàng cũng sẽ bị bắt đi làm thành thứ mua vui cho người khác.
Đã biết con đường mình chọn nguy hiểm rất lớn thì đừng kéo con gái mình vào. Mà nha đầu này xuất hiện ở đây, hiển nhiên trước đó nàng chính là sống ở nơi này. Nữ nhân này… ngay cả con gái mình cũng kéo vào cuộc chiến này?!
Lạc Cảnh Thiên bàn tay siết chặt, sau đó mới buông lỏng ra. Có lẽ do ảnh hưởng của Trần Tuệ Dung nên hắn đối với mấy người trưởng bối không chịu trách nhiệm như này rất mâu thuẫn. Nghĩ xem, bởi vì Trần Tuệ Dung hắn chịu bao nhiêu thứ?!
Cũng không phải ai cũng như Trần Tuệ Dung, hắn không thể xem ai cũng như bà ta được.
Hắn còn thật sự không xuống tay được với nha đầu này, nàng là vô tội.
“Không, ca ca, cầu ngươi, buông tha mẹ ta có được không? Mẹ ta không muốn làm như vậy, thật sự là không còn cách nào khác. Mẹ ta cũng không muốn chống lại Thánh Đường, nhưng không làm như thế chúng ta cũng không sống được”.
“Ca ca, cầu ngươi, van ngươi”.
Nhìn tiểu nhà đầu khóc lóc van xin, Lạc Cảnh Thiên có chút không nhẫn tâm. Hắn âm thanh có chút mẫn kiên nhẫn nói.
“Ta nói đứng lên. Không đứng lên ta liền giết nàng”.
“Ta đứng, ta lập tức đứng”. Tiểu nha đầu sợ hãi vội vàng bò dậy.
Chỉ là nàng đứng dậy liền chạy tới đem nữ bệ hạ ôm lấy, cả thân thể che chắn phía trước giống như sợ Lạc Cảnh Thiên sẽ đột nhiên ra tay. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, sau đó bước tới.
Nhìn ánh mắt sợ hãi của tiểu nha đầu, lại thêm nữ bệ hạ ánh mắt cầu mong, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được nắm lấy cổ áo của nàng kéo lên, âm thanh tức giận vang lên.
“Vì cái gì kéo nàng vào? Nàng mới bao nhiêu tuổi? Ngươi làm mẹ kiểu gì?”.
“Ta…”.
Nhìn bộ mặt của nàng, Lạc Cảnh Thiên thật sợ mình kìm không được cho nàng một quyền. Lại nhìn tiểu nha đầu kia, Lạc Cảnh Thiên đẩy nữ bệ hạ lùi ra, sau đó bất đắc dĩ thở dài rời đi.
Nhìn Lạc Cảnh Thiên cứ thế rời đi, đám người toàn bộ đều ngẩn ra. Họ còn cho rằng phải chết ở đây, nhưng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại buông tha họ dễ dàng như vậy.
Nhất là lão giả họ Triệu, ông ta mừng rỡ tới phát khóc.
Tiểu nha đầu kia nhìn theo bóng lưng Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt mang theo vẻ cả kích không thôi.
...
“Xem ra ngươi sát tâm không nặng như ta nghĩ”. Thượng Cổ Chi Linh lơ lửng tren không trung nhìn Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“... Giết hay không không có quá nhiều ý nghĩa. Ta chẳng qua chỉ là...”.
“Mềm lòng?”.
“... Có lẽ vậy, ai biết được”.
“Hừm... ta cũng từng trong tình cảnh của ngươi bây giờ. Nhưng mà lựa chọn của ta khác ngươi”. Thượng Cổ Chi Linh nhìn về phương xa nhẹ giọng nói.
“Ngươi? Ngươi cũng có tình cảm? Đừng chọ ta cười”. Lạc Cảnh Thiên nhoẻn miệng nói.
“Ta từng nằm giữa một quyết định khó khăn. Năm đó ta cũng từng quan biết một đứa bé, biết rất nhiều năm, đó là một đứa trẻ tộc Manh Tộc. Cũng chính là tộc đàn đơn thuần nhất vũ trụ, ngươi hẳn là nghe qua”.
“Ta biết, nhưng Manh Tộc sớm đã diệt tuyệt rồi chứ?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chẳng qua không phải như lời đồn. Năm đó ta vì muốn biết mọi mặt tình cảm của nhân loại, cho nên đã thử thay đổi ý nghĩ của đứa bé đó, cho nó sức mạnh khổng lồ”.
“Thậm chí... đem ý nghĩ của nó thay đổi toàn bộ. Từ một đứa trẻ đơn thuần biến thành một đứa bé cực kỳ tàn nhẫn cùng độc ác. Ngươi biết kết quả cuối cùng thế nào không?”.
“Như thế nào? Nó đem Manh Tộc giết sạch?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
“Không. Manh Tộc sở dĩ gọi Manh Tộc là vì dù có bị ảnh hưởng thế nào thì nội tâm cũng sẽ không thay đổi. Nó cưỡng ép vứt bỏ sức mạnh, mà ta... ta thấy vậy liền giận. Đó là đứa trẻ nhân loại đầu tiên ta nhận định, là một tạo vật hoàn hảo”.
“Ta cho nó sức mạnh, cho nó tâm tính của một cường giả. Nhưng nó lại đem ân điểm ta ban cho ném đi. Trong cơn tức giận, ta đem toàn bộ Manh Tộc giết sạch”. Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.
Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật, hoá ra ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Ngươi biết không. Dù ta trước mặt nó giết sạch tộc nhân của nó, nó cũng không có oán giận, không phẫn nộ, càng không phản kháng. Nó quỳ xuống đất hướng về Nguyệt Thần cầu phúc cho ta”.
“Ngươi biết cảm giác lúc đó của ta thế nào sao? Chính là buồn cười. Thật sự là rất buồn cười”.
“Ta đường đường Thượng Cổ Chi Linh, sinh mệnh khởi nguyên. Ai có thể giết được ta? Nó lại hướng về Nguyệt Thần cầu phúc cho ta? Đây không phải rất buồn cười, rất ngu xuẩn sao?”.
“Chỉ có điều, Manh Tộc dù gì cũng là tộc quần được tam đại sáng thế thần bảo vệ. Sau khi ta giết sạch Manh Tộc, lại giết đứa bé kia, ta liền bị quy tắc trấn áp.Nhưng ngươi biết không, vào phút chót, linh hồn đứa trẻ kia lại tình nguyện dâng hiến ra bảo vệ ta”.
“Lúc đó ta liền minh bạch, ta sớm đã bị phẫn nộ che đậy ý chí. Cũng từ lúc đó, ta thề không bao anebo giờ lại giết người”. Thượng Cổ Chi Linh mỉm cười tự nhiên nói.
Lạc Cảnh Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Thượng Cổ Chi Linh quái dị hỏi.
“Cho nên ngươi là đang hướng về ta khoe khoang chiến tích của ngươi?”.
(PS: kế hoạch bù chương phá sản do mất điện rồi ^^)
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với