Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 363: Ta xxx mẹ ngươi!



Lạc Cảnh Thiên nói xong chờ một lúc không thấy Thượng Cổ Chi Linh đáp, hắn liền định mở miệng liền đột nhiên thấy một đạo tàn ảnh bắn ra làm hắn hoa cả mắt.

Cũng không biết là một giây hay hai giây, hắn liền cảm thấy toàn bộ cơ thể, ngoại trừ hạ bộ ra thì tất cả những chỗ khác đều đau đớn. Bởi vì Thượng Cổ Chi Linh trong vòng vài giây liền đánh hắn mấy trăm quyền.

May mắn nó khống chế lực đạo rất tốt, nếu không sợ rằng chỉ một quyền hắn liền treo.

Nhưng mà cũng chẳng khá hơn chút nào, toàn thân nơi nơi đều bầm tím. Lạc Cảnh Thiên u oán nhìn Thượng Cổ Chi Linh, mẹ nó, đùa giỡn một chút cũng không được? Hẹp hòi như vậy sao?!

Vài giây sau, Hỗn Độn Châu phát ra cường nhiệt quang mang đem thân thể hắn chữa khỏi.

“Ngươi ra tay không thể nhẹ một chút?”. Lạc Cảnh Thiên bất mãn nói.

“Ta sợ ngươi nhớ không lâu”.

Lạc Cảnh Thiên:...

Thần mẹ nó nhớ không lâu, xem như hắn xui xẻo, ai bảo hắn đánh không lại đây.

“Ta nói cho ngươi chuyện này chỉ là muốn cho ngươi biết, nội tâm cùng mục đích là đôi khi không phải có thể là một. Nhiều khi ngươi không muốn nhưng vẫn phải làm. Nhưng có đôi khi ngươi làm nhưng lại nhận ra đó không phải thứ ngươi muốn”.

“Cho nên làm cái gì cũng đừng đi tận lực nghĩ nó đúng hay sai. Chỉ cần tuân theo nội tâm là được. Quản nó tốt hay không tốt”.

“Giống như hôm nay, ngươi mục đích đi chính là vì muốn giết người. Bởi vì cái gì? Bởi vì họ chọc ngươi, muốn dùng âm mưu nhắm vào con gái ngươi”.

“Ngươi đi, mục đích mặc dù không đạt tới, kết quả cũng không có gì khác nhau. Họ hiện tại cũng không dám nhắm vào ngươi hay con gái ngươi. Ngươi chẳng qua là đang tự trách bản thân mềm lòng. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi vốn dĩ là nhân loại”.

“Tình cảm chính là điểm yếu của nhân loại, mất đi tình cảm ngươi cũng sẽ không còn là nhân loại, chỉ còn lại một cái sát thủ máu lạnh”.

“Ngươi bỏ xuống nó đồng nghĩa với việc mất đi bản tính nhân loại. Đối với ngươi không phải chuyện tốt, ngược lại là chuyện xấu. Cho nên cứ làm theo ý mình là được”. Thượng Cổ Chi Linh nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi hé miệng, chỉ có điều hắn không biết nên nói gì. Không phải hắn cảm thấy Thượng Cổ Chi Linh nói đúng, mà là... hắn thật đúng là bội phục nó, nói nhiều đạo lý như vậy chẳng khác gì một nhân loại.

Chỉ có điều... đều mẹ nó là đánh rắm!

Ta vì chuyện này mà bực bội sao? Ta mẹ nó tức giận là vì nữ nhân kia không biết cách chăm sóc con gái mình được chứ? Ngươi ở đây nói cái rắm gì đó a? Nếu ta chỉ vì chuyện buông tha một người mà băn khoan thì ta mẹ nó sớm điên rồi.

Nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám nói cái gì. Hắn sợ lại bị đánh...

“Ngươi chừng nào thì đi?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ hỏi.

“Ngươi đuổi ta?”. Thượng Cổ Chi Linh ngẩn ra kinh ngạc hỏi.

Không đuổi ngươi đi giữ ngươi ở lại ăn tết sao? Ta mẹ nó không muốn cùng một cái sinh vật không hiểu gì về tình cảm như ngươi nói chuyện được chứ?!

“Ngươi không đi thì ở đây làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhẫn nhịn hỏi.

“... Bị đả kích như vậy sao? Ta chọc trúng điểm yếu ớt nhất của ngươi?”. Thượng Cổ Chi Linh tò mò hỏi. Nó không có đọc ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên, nếu không sợ rằng nó sẽ tức hộc máu.

“Ngươi cũng không cần khổ sở như vậy, ta có thể giúp ngươi. Không cần phải bận tâm, nên đối mặt với nội tâm mới có thể trở lên mạnh mẽ”. Thượng Cổ Chi Linh đưa cánh tay vỗ vỗ vai Lạc Cảnh Thiên nói.

Nhìn bộ dáng “ta hiểu ngươi” của nó, Lạc Cảnh Thiên lúc này thật nhịn không được nữa.

“Ta là không muốn cùng một cái thiểu năng trí tuệ còn tự cho là đúng nói chuyện, hiểu không? Ta mẹ nó là đang tức giận nữ nhân kia đem con gái mình lôi vào vũng nước đục này, mà không phải như ngươi nói. Hiểu không?”.

Lạc Cảnh Thiên nói xong liền giật mình, xem ra lại sắp bị đánh. Nhưng mà nhìn bộ dáng thất lạc của Thượng Cổ Chi Linh, hắn liền có chút áy náy.

Dù sao Thượng Cổ Chi Linh cũng không hiểu gì về tình cảm nhân loại, nói như vậy thật có chút khó nghe.

“Ta...”.

“Ta hiểu”. Thượng Cổ Chi Linh cắt đứt lời nói của hắn, sau đó quay người rời đi.

Lạc Cảnh Thiên há to miệng muốn an ủi lại nói không ra lời. Chính hắn gây ra chuyện này, cái này làm sao an ủi?!

Ngay lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đạo bạch quang. Lạc Cảnh Thiên cả người đều cứng ngắc. Sau đó thở dài lắc đầu, cuối cùng lẩm bẩm.

“Chơi lớn rồi”.

Oanh!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, toàn bộ khu vực ngàn mét xung quanh nơi Lạc Cảnh Thiên đứng liền bị san thành bình địa.

Không sai, chính là Thượng Cổ Chi Linh ra tay.

“Hừ! Ta không thể giết ngươi còn không đánh được ngươi? Dám mắng ta? Không biết chữ chết viết như nào!”. Thượng Cổ Chi Linh hừ lạnh một tiếng, phủi phủi tay tung tăng rời đi.

Đáng thương Lạc Cảnh Thiên lúc này đang chật vật từ dưới hố bò lên. Toàn thân hắn lúc này không có chỗ nào là lành lặn, gãy mất một nửa xương sườn, hai chân cũng gãy, một cánh tay bị phế đi, lục phủ ngũ tạng cũng vặn vẹo lệch vị trí.

Ngoài thân quần áo chẳng khác nào một tên ăn mày, da cũng bị cháy mất một mảng lớn.

Mất tận 10 phút mới bò lên trên mặt đất, hắn thở hồng hộc nằm trên đất, dùng chút khí lực cuối cùng cùng một tay còn lại giơ lên trên không trung. Bàn tay nắm lại, ngón giữa nhô ra.

“Ta xxx mẹ ngươi”.

(Ps: nhìn main sống quá an ổn nên nhịn k được ngược nó một cái. Hắc hắc).

...

“Lão cha, ngươi thế nào?”. Lạc Tuyết Giai vừa tỉnh dậy, liền thấy được Lạc Cảnh Thiên nằm trên đất, gương mặt có chút hốc hác liền khó hiểu hỏi.

“Không sao, tối qua đi ra ngoài đi dạo bị chó đuổi một đêm nên ta có chút mệ mỏi”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Sớm biết như vậy hắn liền không đi trêu chọc Thượng Cổ Chi Linh, bị ngược cũng quá thảm. Nếu không phải có Hỗn Độn Châu, hắn phải nằm giường ít nhất nửa năm.

“Lão cha, ngươi cũng quá... gà chứ? Ngay cả chó cũng đánh không lại? Là chó gì mà đáng sợ như vậy?”. Lạc Tuyết Giai kinh ngạc nói.

Trong mắt nàng, Lạc Cảnh Thiên chính là vô địch, vậy mà bị chó... đuổi chạy?!

Lạc Cảnh Thiên há to miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Xong!

Hình tượng của hắn hoàn toàn mất hết. Thượng Cổ Chi Linh, ta hận ngươi!

Mất nửa ngày giảng giải Lạc Cảnh Thiên mới để cho Lạc Tuyết Giai tin tưởng rằng hắn chỉ là đang chơi đùa.

Cùng lúc đó, Thánh Đường lúc này cũng đang âm thầm theo dõi hắn. Bởi vì sự xuất hiện của hắn làm một số người chú ý, nhất là sau sự việc của tên đội trưởng kia.

Thậm chí năm đó Lạc Cảnh Thiên cứu đứa bé kia cũng được điều tra lại. Dù sao chuyện này trước kia gây nên Thánh Đường chú ý vô cùng, dù sao Thánh Kiếm là chí bảo của Thánh Đường, nó tượng trưng cho danh dự của cả Thánh Đường.

Cho nên khi Lạc Cảnh Thiên xuất hiện họ liền bắt đầu âm thầm theo dõi hắn.

“Ngươi thấy thế nào?”.

“Ta cũng không biết. Thánh Đường chỉ kêu chúng ta quan sát, lại không bắt chúng ta làm gì. Hơn nữa nếu có xung đột lấy hoà bình giải quyết. Cho nên ta nghĩ hắn đối với Thánh Đường không có uy hiếp gì nhiều”.

“Ta ngược lại thì thấy hắn có uy hiếp rất lớn. Thánh Đường địa vị ngày nay là dựa vào thực lực đánh ra, để cho cao tầng nói giải quyết hoà bình đủ thấy họ đối với hắn coi trọng ra sao”.

“Coi trọng? Ta thấy hắn ngoài là một cái sủng nữ nhi cuồng ma ra không còn gì khác. Không nhìn thấy hắn ngoài bồi con gái dạo chơi ra còn làm cái gì khác sao? Đơn giản chính là một cái cường giả không làm chuyện đàng hoàng. Đổi lại là ta ta sớm đã xưng bá Dạ Sư Chi Thành, ít nhất cũng phải tăng lên địa vị của mình”.

“Không phải ngươi dung tục sao?”.

“Dung tục cái rắm. 2UoMh Đại tục tức đại nhã, ngươi biết cái gì?”.

“Hai người các ngươi làm gì?”. Ngay lúc này, Cao Triết đột ngột xuất hiện làm hai người họ giật nảy mình.

“Thống lĩnh”. Hai người lập tức cúi người chào.

“Hai ngươi ở đây làm gì?”. Cao Triết hỏi.

“Bẩm thống lĩnh, chúng ta được lệnh theo dõi hắn”.

“Hắn? Hắn rất mạnh, nếu phát hiện các ngươi có thể trốn? Cao tầng đang làm gì? Không phải ta sớm nói không nên trêu chọc hắn sao?”. Cao Triết nhíu mày nói.

“Thống lĩnh, đây là lệnh của Lệ Na tu nữ, chúng ta cũng không có cách nào”.

“Lệ Na? Nữ nhân kia thì hiểu cái gì? Lập tức cút trở về. Hắn không phải người có thể chọc, nếu như chọc hắn, thực lực của hắn đủ mang tới cho Thánh Đường đả kích cấp bậc tai hoạ. Tốt nhất nên giữ mỗi quan hệ tốt, nếu không sẽ chọc đại hoạ. Hiện tại trở về cho ta”. Cao Triết quát lên.

Hai người kia nhìn nhau, sau đó đáp một tiếng liền quay người trở về.

“Xem ra Thánh Đường các ngươi đối với ta rất coi trọng”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên từ sau lưng Cao Triết đem Cao Triết doạ giật nảy mình.

“Ha ha, ra là Lạc huynh”. Cao Triết cười nói.

“Ngươi diễn rất giả. Bất quá đó không liên quan tới ta, ta ghét nhất người khác theo dõi ta, ngươi tốt nhất nên quản người của ngươi tốt một chút”. Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Cao Triết nói, sau đó không chút do dự quay người rời đi.

Hắn sớm đã nhìn ra Cao Triết dã tâm không nhỏ, ngoài mặt nhìn như đang giáo huấn hai người kia, nhưng trong lòng lại đang vui tới nở hoa.

Hẳn là Cao Triết cùng người gọi Lệ Na kia có mâu thuẫn, có lẽ là tranh đoạt quyền lực. Mà hắn chính là vũ khí cho Cao Triết đạt được điều này. Cho nên Lạc Cảnh Thiên mới nói như vậy.

Cao Triết gương mặt hơi trầm xuống, bất quá rất nhanh liền nở ra nụ cười.

“Thú vị”.

(Ps: 2 ngày đều mất điện vào buổi tối, ta thật say)

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.