“Đừng đi trêu chọc hắn, hắn đối với kế hoạch của chúng ta không có ảnh hưởng gì, thay vì trêu chọc một tên địch nhân mạnh mẽ còn không bằng mặc kệ hắn. Dù sao Thánh Đường cũng sắp rơi vào tay chúng ta, hiện tại thiếu chỉ là thời gian. Các ngươi tốt nhất cho ta an phận một chút”.
“Thuộc hạ biết rõ, đại nhân. Vậy còn tứ đại…”.
“Thứ không nên hỏi đừng hỏi. Toàn bộ cho ta chờ đợi, chúng ta nỗ lực mười mấy năm, chờ thêm vài năm cũng không có vấn đề gì quá lớn. Hiểu rõ cả chưa?”.
“Rõ, đại nhân!”.
“Tốt, trở về đi”.
…
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chỉ mới như chớp mắt liền đã trôi qua ba năm. Lạc Cảnh Thiên thời gian qua mang theo Lạc Tuyết Giai ngao du toàn bộ Phong Linh Đại Lục, ngoài một số nơi cực kỳ nguy hiểm thì gần như không có chỗ nào mà hắn chưa từng đặt chân tới.
Từ Đông Phong Thanh Nguyệt Thành tới Dạ Sư Chi Thành, Dạ Sư Chi Thành tới Tử Lang Thuấn Ảnh Thành, cuối 3cUsZ cùng chính là Bạch Ưng Thiên Không Thành. Toàn bộ tứ đại thành hắn và Lạc Tuyết Giai đều đã đặt chân tới.
Năm năm thời gian, Lạc Cảnh Thiên đã ở lại nơi này năm năm. Mặc dù có đôi khi rất cô độc, nhưng mà có Lạc Tuyết Giai bồi tiếp, thời gian qua cũng không phải rất nhàm chán, ngược lại có không ít niềm vui.
Trên một cái thảo nguyên, Lạc Cảnh Thiên đứng phía sau Lạc Tuyết Giai, mà Lạc Tuyết Giai phía trước chính là Đại Bạch.
“Lão cha, ta không muốn”. Lạc Tuyết Giai tức giận nói.
“Không muốn? Tốt, vậy ta liền làm thịt Đại Bạch”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Không muốn!”. Lạc Tuyết Giai vội kêu lên.
“Vậy cho ta nhặt vũ khí lên! Ngươi chỉ có một lần cơ hội cuối cùng, không phải muốn trở nên mạnh mẽ sao? Chỉ cần giết nó, ngươi liền sẽ đạt được tất cả”.
“Nhưng… nhưng mà Đại Bạch…”.
“Trên con đường cường giả, không ai có thể giúp ngươi, chỉ có bản thân ngươi có thể giúp chính mình. Ngươi nếu như từ bỏ, thì ngươi sẽ chẳng bao giờ lại bước lên được nữa”.
“Ta… ta không… không muốn…”.
“Nhặt vũ khí lên!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn.
Lạc Tuyết Giai cơ thể hơi run lên, sau đó nhìn thanh chủy thủ dưới đất, nàng bàn tay hơi run rẩy nhặt lên. Nhìn Đại Bạch đứng phía trước, hai mắt của nàng chảy ra nước mắt.
“AAAAAAA”.
Lạc Tuyết Giai hét lớn một tiếng, lợi dụng ma pháp nàng học được bảo hộ quanh thân rồi lao thẳng tới.
Đại Bạch đôi mắt đỏ như máu, hai chân trước lộ ra móng vuốt cực kỳ sắc bén, nó lao thẳng về phía Lạc Tuyết Giai, một vuốt đi ra liền đem hộ giáp ma pháp của nàng chém nát. Sau đó liền hướng xuống chém tới.
Lạc Tuyết Giai hoảng sợ vội vàng lăn qua một bên né tránh. Sau đó đôi chân lanh lẹ vội vàng đứng dậy, mỗi bước đi của nàng đều xuất hiện một vòng tròn ma pháp dưới chân. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng nhảy lên trên lưng Đại Bạch, chủy thủ trong tay đâm vào trên lưng nó.
Đáng tiếc một đao xuống chỉ làm Đại Bạch đứt vào cái lông. Đại Bạch nhảy mạnh một cái đem Lạc Tuyết Giai hất ra. Lạc Tuyết Giai trên không trung, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, mà Đại Bạch ở bên dưới, há ra cái mồm máu của nó muốn chờ Lạc Tuyết Giai rơi xuống, một miệng nuốt vào.
Trong giây phút sinh tử, Lạc Tuyết Giai theo bản năng bắn ra một đạo ma pháp đánh vào mặt Đại Bạch, Đại Bạch đau đớn quay đầu đi, còn Lạc Tuyết Giai thì rơi thẳng xuống dướt đất, cú ngã làm nàng đau đớn muốn khóc. Nàng hiện tại rất muốn Lạc Cảnh Thiên tới an ủi nàng một chút, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Lạc Tuyết Giai ấm ức muốn khóc, nhưng kiên cường làm nàng đưa tay quệt lên mặt. Sau đó vội vàng đứng dậy né tránh Đại Bạch tấn công.
“Nhược điểm của nó là mắt, dưới bụng cùng trong miệng. Chú ý vị trí di chuyển của ngươi, lợi dụng tốt ma pháp bảo vệ cùng tấn công”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Lạc Tuyết Giai nghe vậy cắn răng, tức giận quay đầu nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, nhưng mà Đại Bạch lại thấy nàng lộ ra sơ hở liền lập tức tấn công. Lạc Tuyết Giai sợ hãi vội tránh né nhưng không kịp, móng vuốt của Đại Bạch trực tiếp cắm vào bắp tay của nàng.
Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này hơi nhíu mày, bất quá cũng không can thiệp. Muốn chiến thắng phải dựa vào chính bản thân nàng, hắn không thể giúp, đây là đối với nàng có hại nhiều hơn có lợi.
Lạc Tuyết Giai một tay ôm lấy bắp tay, ánh mắt cũng hiện lên vẻ tức giận. Nàng cắn răng một cái, bàn tay đưa ra bắn ra một đạo ma pháp, Đại Bạch nhất thời bị giam cầm lại. Đây chính là Ngục Cổ Ngữ Lạc Cảnh Thiên dạy nàng.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới bụng Đại Bạch, nhưng mà Đại Bạch bảo vệ nơi đó quá tốt, nàng không có cơ hội hạ thủ, cho nên chỉ có thể nhắm vào đôi mắt. Nhưng mà Đại Bạch cũng không phải ăn chay, nó sức mạnh thân thể bộc phát, một chạm, hai chạm… Ngục Cổ Ngữ lung lay sắp đổ.
Lạc Tuyết Giai vội vàng tung ra một đạo ma pháp - Âm Ti Trói Buộc.
Vài sợi dây xích từ dưới đất chui lên đem cổ của Đại Bạch trói lại, Lạc Tuyết Giai vội vàng lao tới, chân nhún nhảy nhảy lên đầu Đại Bạch, bàn tay giơ lên chủy thủ, có chút do dự. Nhưng mà cảm nhận được Đại Bạch đang kịch liệt giãy dụa, nàng biết cơ hội này không nhiều, cho nên nàng cắn răn mạnh mẽ đâm xuống.
Phốc!
Chủy thủ đâm vào mắt Đại Bạch, giống như đâm vào trong đậu hũ, nhẹ nhàng liền xuyên thấu.
Đại Bạch bị đau đớn, nó tức giận gồng mình lên, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ trói buộc. Lạc Tuyết Giai ngã xuống đất, ánh mắt khóa chặt vào trên người Đại Bạch. Nàng nhìn thấy phía dưới bụng của Đại Bạch có một chỗ để nàng có thể lách mình chen xuống dưới. Thế là nàng quyết định điên cuồng, lao thẳng tới, sau đó ngả mình xuống đất trượt một đoạn dài.
Ngay khi thân thể cùng bụng của Đại Bạch cách nhau chỉ có vài cm, nàng liền rút ra chủy thủ đâm lên. Thậm chí nàng còn lợi dụng ma pháp từ trên vết thương bắn vào bên trong triệt để đem nội tạng Đại Bạch phá hủy sạch sẽ.
Ngao!
Đại Bạch kêu lên đau đớn một tiếng, sau đó ánh mắt dần dần mất đi sinh cơ, thân thể mềm oặt ngã xuống đè lên trên người Lạc Tuyết Giai.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm phía dưới. Lạc Tuyết Giai cũng không có làm hắn thất vọng, nàng từ dưới bụng Đại Bạch bò ra. Toàn thân nàng lúc này toàn là máu, ánh mắt hiện vẻ đờ đẫn cùng uất ức.
Lạc Tuyết Giai ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ tức giận cùng… chán ghét. Điều này làm Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, hắn có chút bất đắc dĩ đi tới, bàn tay giơ lên muốn xoa đầu nàng, nhưng mà Lạc Tuyết Giai liền dùng tay hất tay hắn ra.
Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười, hắn biết cảm xúc lúc này của Lạc Tuyết Giai là gì, cho nên cũng không có tức giận, chỉ là nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng. Lạc Tuyết Giai kịch liệt giãy dụa, nhưng mà làm sao có thể thoát khỏi sức mạnh mạnh mẽ của Lạc Cảnh Thiên được, cho nên chỉ có thể hét lên.
“Đáng ghét lão cha, buông ta ra, ta ghét ngươi”.
“Thế nào? Hận ta?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.
“Trả Đại Bạch lại cho ta, đem Đại Bạch trả cho ta”. Lạc Tuyết Giai trực tiếp khóc lớn, bàn tay không ngừng đánh lên trên người Lạc Cảnh Thiên.
“... Tốt a, ngươi nhìn đây là cái gì”. Lạc Cảnh Thiên nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn bàn tay búng nhẹ một cái, xung quanh không gian hơi chút chấn động.
Lạc Tuyết Giai cũng cảm nhận được điều này, nàng quay người lại thì phát hiện nơi này cũng không phải là lúc ban đầu, chỉ là một mảnh thảo nguyên nhỏ, có một hồ nước nhỏ ở trước mặt. Mà Đại Bạch chính là ở trong đó đang tắm rửa, nàng hai tay đưa lên, vốn dĩ hai tay đầy máu, nhưng lúc này lại chỉ là nước.
“Đồ ngốc, vừa rồi chỉ là ảo cảnh”. Lạc Cảnh Thiên vỗ nhẹ lên trán nàng một cái cười nói.
“Ảo… ảo cảnh? Không phải là thật?”.
“Đó là đương nhiên”.
“Oa!”.
Lạc Tuyết Giai ôm chặt lấy cổ Lạc Cảnh Thiên sau đó khóc lớn.
Toàn bộ ủy khuất, toàn bộ bi thương hiện tại đều biến mất sạch sẽ. Thay vào đó chỉ có khó chịu cùng mừng rỡ. Vừa rồi chính bản thân nàng giết chết Đại Bạch, chính bản thân nàng đem Đại Bạch, thứ làm bạn với nàng năm năm qua giết chết. Nội tâm nàng có bao nhiêu đau đớn không ai hiểu cả.
Hiện tại nàng biết chỉ là một cái ảo cảnh, cho nên từ bi thương hóa vui mừng. Nhưng cũng thật sự ủy khuất vì lão cha lại gạt nàng.
Đại Bạch ở dưới hồ nghe thấy tiếng khóc của Lạc Tuyết Giai, nó hơi khó hiểu nghiêng đầu một cái, sau đó vội nhảy lên, dùng lỗ tai khổng lồ của mình chọc chọc lấy cái má bầu bĩnh của Lạc Tuyết Giai.
Lạc Tuyết Giai đem Lạc Cảnh Thiên buông ra, sau đó nhảy lên người Đại Bạch, gương mặt hiện rõ vẻ hớn hở.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ thở ra một hơi, hắn muốn dạy Lạc Tuyết Giai chiến đấu, xem ra cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua. Vừa rối chính bản thân hắn cũng rất lo lắng, hắn sợ Lạc Tuyết Giai sẽ trực tiếp buông bỏ. Nhưng nàng cũng không có khiến hắn thất vọng.