Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 365: Muốn lấy con gái ta?



“Tới đây một chút”. Lạc Cảnh Thiên vẫy vẫy Lạc Tuyết Giai nói.

“Lão cha, thế nào?”.

“Đưa tay ra”.

Lạc Tuyết Giai hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Lạc Cảnh Thiên bàn tay xuất hiện một cái vòng tròn ma pháp, sau đó ép lên trên bàn tay nàng.

Lạc Tuyết Giai chỉ cảm thấy bàn tay nóng lên, sau đó càng lúc càng nóng làm nàng nhịn không được kêu lên.

“Lão cha, đau”.

“Yên nào, sắp xong rồi”. Lạc Cảnh Thiên giữ chặt tay nàng sợ nàng rụt lại.

Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên như bị rút hết sức lực, hắn ngồi xuống thở hồng hộc, gương mặt có chút trắng bệch.

“Cha, ngươi thế nào?!”. Lạc Tuyết Giai sợ hãi vội ngồi xổm xuống hỏi.

“Ta không sao, có chút mệt mỏi thôi”. Lạc Cảnh Thiên cười nhẹ đáp một câu.

Hắn vừa rồi là đem ma lực chuyển vào trong cơ thể nàng. Đây cũng không phải là công kích ma pháp, mà là thật sự đem sức mạnh truyền cho nàng.

Số lượng ma lực này đối với hắn mà nói không tính là nhiều, nhưng mà chủ yếu cái ma pháp này quá tiêu tốn thể lực.

Với trình độ hiện tại của hắn, chỉ tốn khoảng nửa tháng liền sẽ tu luyện trở lại. Mà hắn vận dụng chiêu này là muốn cho Lạc Tuyết Giai phát triển càng nhanh chóng. Cơ thể nàng cùng người khác khác biệt, nếu như nói nàng là chiến sĩ cũng không sai, bởi vì nàng vốn không có đem nguyên khí trong cơ thể tiết ra ngoài.

Cho nên mức độ thân thể nàng so với người đồng lứa mạnh hơn nhiều lắm. Nếu như chỉ tính riêng sức mạnh, nàng đã đạt cấp hai đỉnh phong chiến sĩ.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên dạy nàng là ma pháp, thứ này lại không có cách tăng trưởng nhanh, cho nên hắn liền vận dụng biện pháp kia, đem ma lực truyền cho nàng. Với thể chất hiện tại của tiểu Giai, nếu như luyện hoá hết ma lực liền có thể bước vào trung cấp pháp sư.

Đây có thể nói là được lợi nhiều lắm.

“Ngươi tại chỗ ngồi xuống, đem ma lực trong cơ thể luyện hoá chuyển làm của mình. Nếu như không thể hấp thu hết liền tụ lại thành ma châu để vào ý thức hải, rõ chưa”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lão cha, ngươi...”.

Lạc Tuyết Giai năm nay đã 11 tuổi, thời gian qua Lạc Cảnh Thiên dạy nàng kiến thức nàng đều nhớ, cho nên khi nghe thấy vậy nàng liền biết Lạc Cảnh Thiên vừa rồi là làm gì. Hốc mắt đỏ bừng, miệng có chút giương lên, nhưng là lại nói không ra lời.

“Yên tâm, cha ngươi là ai? Tổn thất chút ma lực, nửa tháng liền lấy lại. Không cần lo lắng cho ta”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.


“Thế nhưng là... thân thể ngươi...”. Lạc Tuyết Giai biết rõ ma pháp này mang tới tác dụng phụ khủng bố như nào.

Thi triển ma pháp này ít nhất phải một năm đều nằm ở trạng thái cực kỳ mệt mỏi. Cũng có nghĩa là Lạc Cảnh Thiên trong vòng một năm tới đừng nghĩ có thể hoạt động bình thường, thậm chí đi đường được hay không cũng là cả một vấn đề.

“Yên nào. Đừng khóc, cha ngươi còn chưa có chết đây. Khóc khóc cái gì”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy hai mắt nàng đẫm lệ liền đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi cười mắng.

“Nhưng mà...”.

“Ta mặc đu hiện tại thân thể không tốt nhưng ta còn có ma pháp đó a. Ngươi lo lắng cái gì”. Lạc Cảnh Thiên bật cười.

Mặc dù thân thể suy yếu, nhưng mà thực lực của hắn cũng không phải dựa vào tay chân, mà là ma lực.

Ma lực còn đương nhiên vẫn là vô địch.

“Ta không phải ý này, ý ta là lão cha ngươi thành thế này, sau này ai làm cơm cho ta ăn”. Lạc Tuyết Giai nghiêm túc nói.

Lạc Cảnh Thiên mặt đều đen, hắn nhịn không được trừng mắt nói.

“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”.

‘Người ta bảo người lớn thích nhất là trẻ con khen mình, nếu như mình khen cha... như vậy hẳn là cha sẽ không đánh mình’. Lạc Tuyết Giai thấy bộ mặt tức giận của Lạc Cảnh Thiên liền thầm nghĩ, sau đó nói.

“Cha có bản lĩnh thật đó”. Lạc Tuyết Giai giơ lên ngón cái nói.

Lạc Cảnh Thiên tại chỗ liền muốn bật dậy, nhưng mà hắn cơ thể lúc này thật quá kém, cho nên chỉ có thể lớn giọng nói.

“Lạc Tuyết Giai, có phải ngươi muốn ép ta ra tay đúng không? Trước kia ta chưa từng đánh ngươi nên giờ muốn nếm thử sao?”.

‘Người ta nói giơ tay không đánh người mặt tươi cười’.

Nghĩ vậy Lạc Tuyết Giai liền nhếch miệng.

“Ha ha”.

Lạc Cảnh Thiên gương mặt méo xẹo, hắn nhịn không được, lập tức dùng ma pháp đem Lạc Tuyết Giai treo lên trên không trung. Hơn nữa còn biến ra một cái cây đánh vào trên mông nàng, nhưng lực đạo rất nhỏ, hắn chỉ là muốn doạ nàng một chút thôi.

‘Cha tức giận rồi, có lẽ quan tâm lão cha một chút, có lẽ lão cha sẽ nguôi giận’.

“Cha, chắc ngươi chưa ăn cơm đâu nhỉ?”. Lạc Tuyết Giai gương mặt thành thật hỏi.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Phanh phanh phanh!

Lần này hắn thật nhịn không được nữa, khống chế cái cây liên tục đánh vào trên mông nàng ba cái, lực đạo kia... đơn giản có thể khiến nàng nhớ mãi không quên.

“Aaaa. Thối lão cha, đau, ta không dám, mau thả ta xuống”. Lạc Tuyết Giai hoảng sợ kêu lên.

“Chừng nào ngươi biết sai ta liền...”.

“Ta sai rồi”. Lạc Tuyết Giai cắt ngang.

“... Ta liền treo ngươi ba ngày liền thôi”. Lạc Cảnh Thiên khoé miệng cười lạnh nói.

Tiểu nha đầu, muốn cùng ta đấu? Còn non lắm đâu.

Nháo kịch qua đi, Lạc Tuyết Giai cùng Đại Bạch đi tìm thức ăn trở về. Có Đại Bạch đi cùng nên không có khó khăn chủ nào liền bắt được mấy con thỏ nhỏ.

Đại Bạch mặc dù là ma vật, nhưng nó cũng là thỏ tộc, cũng không có ăn thịt, chỉ là ở bên cạnh ngừng Y A Y A.

Ai bảo hai người họ ăn đồng loại của nó đâu. Lạc Cảnh Thiên không có cách nào đành phải ném cho nó một cái nội đan, lúc này nó mới an tĩnh xuống.

...

Tử Lang Thuấn Ảnh Thành.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đang ngồi trên xe lăn, phía sau Lạc Tuyết Giai đang đẩy hắn đi. Hắn hiện tại thật đúng là không có khí lực để đi bộ, cho nên chỉ có thể lựa chọn kiểu này.

Mà Lạc Tuyết Giai có lẽ vẫn còn một chút sợ người lạ, ở bên cạnh hắn rất hoạt bát, có người ngoài liền biến thành một cái búp bê di động không nói lấy một câu.

Tại một quán ăn ăn cơm, Lạc Cảnh Thiên lại lần nữa bị người khác trêu chọc. Chẳng lẽ thể chất của hắn thật rất dễ hấp dẫn phiền phức hay sao?!

Bởi vì có vài tên nam tử, tuổi tác trên 20 dưới 25 tuổi. Nhìn thấy Lạc Tuyết Giai bọn chúng ánh mắt đều sáng lên.

Ai bảo nàng xinh đẹp như vậy đây.

Năm nay 11 tuổi, vừa lúc ở độ tuổi phát triển, nàng hiện tại cao trên 1m5, dáng người so với mấy tiểu cô nương 15-16 tuổi đều không kém, hấp dẫn chết người nhất chính là ánh mắt cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng.

Người ta nói hồng nhan thì hoạ thủy quả nhiên không có sai. Đám nam tử kia khi thấy nàng liền lập tức đứng dậy đi tới.

“Lăn”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt khẽ nheo lại, âm thanh tràn đầy uy nghiêm vang lên.

Đám người kia còn chưa đi tới liền bị khí thế của Lạc Cảnh Thiên doạ sợ. Nhưng mà rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, chỉ là một tên phế nhân thì họ sợ cái gì.

“Ha ha, tiểu thư, không biết ngươi họ gì?”. Tên dẫn đầu đi tới nhìn Lạc Tuyết Giai cười nói.

Lạc Tuyết Giai liếc hắn một cái, âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Lăn”.

Cả đám nhất thời sửng sốt, tên kia ánh mắt hơi nheo lại, sao đó nở ra nụ cười tự tin nói.

“Tiểu thư, với... tài sắc của ngươi, vốn không cần ủy khuất bản thân đi theo một tên phế nhân như hắn. Làm gì lại phí hoài thanh xuân vì một tên phế nhân đâu? Ta tự giới thiệu một chút, ta gọi Tử Đông Thanh. Tử gia trưởng tử. Ngươi hẳn là nghe qua, Tử gia tại Tử Lang Thuấn Ảnh Thành đều là gia tộc số một số hai, chỉ cần theo ta, ta đảm bảo ngươi cả đời sống trong nhung lụa. Cần gì đi theo một tên phế nhân đâu”.

Không trách hắn nghĩ như vậy, chủ yếu Lạc Cảnh Thiên vẻ ngoài thật sự rất trẻ tuổi, nhìn như mới 24-25 tuổi, cho nên mới khiến người khác nghĩ thế.

“Ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút, hắn là cha ta, không phải chồng ta. Còn nữa, ngươi nói ai là phế nhân?”. Lạc Tuyết Giai tức giận đập bàn đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn Tử Đông Thanh.

Tử Đông Thanh ngẩn ra, khuôn mặt có chút đỏ bừng. Nhưng qua một lúc hắn liền cười nói.

“Thúc thúc, thật xin lỗi. Chủ yếu nhìn ngài quá trẻ tuổi, ta nhìn nhầm. Là ta thất lễ, mong ngài tha thứ cho”.

Tử Đông Thanh hắn nhưng là tại Tử Lang Thuấn Ảnh Thành rất nổi danh, ai mà không cho hắn một bộ mặt đây?.

Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn giống như một tên hề, nhìn vẻ ngoài cười cười lại chẳng khác nào lão sói vẫy đuôi. Hắn khoé miệng khẽ nhếch lên, hỏi.

“Ngươi vừa ý con gái ta?”.

“A... đúng vậy. Từ lần đầu gặp nữ nhi của ngài ta liền động chân tình, chỉ cần ngài nguyện ý, bất kỳ giá nào ta đều tiếp nhận, ta Tử Đông Thanh nói được làm được”. Tử Đông Thanh tự tin nói.

“Ta không quan tâm tiền, tiêu chuẩn của ta rất đơn giản, gia thế, tiền tài, thực lực cái gì đều không quan trọng. Quan trọng là thân thể phải khoẻ mạnh”. Lạc Cảnh Thiên mỉn cười nói.

Lạc Tuyết Giai nín cười, nàng biết tên này sắp gặp xui xẻo.

“A... Thật không dám giấu diếm, ta năm nay 25 tuổi, thực lực đã bước vào Cấp năm chiến sĩ, so với người cùng thế hệ, ta đều có thể nằm tron ba top đầu”. Tử Đông Thanh vỗ ngực nói.

“Ngươi hiểu sai ý ta, ý ta là chỉ cần có thể chịu ta một đòn mà có thể đứng lên được là được rồi”. Lạc Cảnh Thiên cwdp9 khoé miệng nhếch lên, trúng kế.

“Ta còn tưởng là chuyện gì, tới, đại thúc, thân thể ta tuyệt đối rất mạnh, ngài tùy tiện đánh. Nhưng mà ngài tốt nhất nên giữ lời hứa, nếu không...”.

“Yên tâm, ta nói sẽ giữ lời”.

“Tốt, ngài đánh đi”.

“Ngươi cũng đừng hối hận”. Lạc Cảnh Thiên cười cười, ngón tay búng một cái, một cái hư ảnh cái búa khổng lồ xuất hiện, to phải gấp bốn năm lần người bình thường.

“Cái ...”. Nhìn thấy chiếc búa, Tử Đông Thanh ngẩn ra, sắc mặt kinh hãi muốn lên tiếng nhưng mà Lạc Cảnh Thiên đã động thủ.

Phanh!

Một búa đánh ta đem Tử Đông Thanh đánh toàn thân bất toại, ngoài cái đầu ra gần như toàn thân không có chỗ nào xương cốt còn nguyên vẹn.

“Ha ha, muốn lấy con gái ta? Ngươi làm sao không tự đái xuống đất soi xem gương mặt ngươi có khác một con cá trê hay không?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

(Ps: máy lại bị tự động khởi động lại rồi, ta thật phục. Bỏ ra 4-500k mà éo sửa đc. tiệm éo gì mất nết vc. Còn éo chịu trách nhiệm. Cho nên giờ ta chỉ có thể dùng đt viết. Chờ cuối tuần ta đi mua bộ pc khác, thứ 2 sẽ ngày ra 2c đều lại. Lol, cuối năm đến nơi mà gặp toàn thứ gì đâu, hết sét đánh lại bị đụng xe, giờ thêm cái máy tính ta có nên đi xem bói k? Cảm giác thật xui xẻo a)

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.