“Lão cha, ngươi thật ác tâm”. Lạc Tuyết Giai nhíu mày, có chút buồn nôn nói. Đây là lần đầu tiên Lạc Cảnh Thiên trước mặt nàng giết người nhiều như thế, hơn nữa còn dùng phương thức này, thật sự khiến người khác rất khó chịu.
“Ây… ta quên mất ngươi còn chưa thích ứng”. Lạc Cảnh Thiết vuốt vuốt mũi ngượng ngùng nói.
“Ngươi đáng chết! Đem hắn bắt lại, phản kháng giết tại chỗ bất luận tội!”. Giáo hoàng sắc mặt cực độ tức giận quát lên.
Đám người Thánh Đường lập tức động thủ, chỉ có mấy tên đại gia tộc kia thì do dự không quyết.
Dưới cơn phẫn nộ, giáo hoàng không có quan tâm tới vấn đề thực lực Lạc Cảnh Thiên ra sao, bởi vì chỉ với hành động này, Lạc Cảnh Thiên liền triệt để đem Thánh Đường đắc tội, hơn nữa còn là tát một phát vào mặt nàng.
Nàng đường đường là giáo hoàng, lời nói của nàng không khác nào thánh lệnh, vậy mà Lạc Cảnh Thiên còn dám trước mặt nàng giết người, đây không phải xem nàng không ra gì sao?!
Đám người Thánh Đường vây công, Lạc Tuyết Giai có chút nhàm chán đi tới ngồi trên đùi Lạc Cảnh Thiên, cả người dựa vào hắn nghịch đồ chơi trên tay chờ đợi.
Lạc Cảnh Thiên một tay vung vẩy, không có bất kỳ kẻ nào có thể tiếp cận phạm vi trong năm mét. Toàn bộ đều bị đẩy lùi.
“Các ngươi chờ cái gì? Còn không động thủ?”. Giáo hoàng nhìn mấy người đại gia tộc quát lên.
Mấy người đó nhìn nhau, sau đó đều đồng loạt động thủ.
Thực lực của Lạc Cảnh Thiên rất mạnh, nhưng mà phía họ nắm giữ số đông. Vây công hoàn toàn dư sức, cho dù đánh không lại thì họ cũng phải đánh. Bởi vì thủ đoạn của giáo hoàng họ cũng không muốn nếm thử. Nữ nhân này tàn nhẫn lên bất kỳ gia tộc nào cũng gánh không nổi.
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, mặc dù hắn có thể phòng thủ toàn bộ, nhưng mà đám người này thật sự phiền lắm. Nếu như cứ để họ càn quấy như vậy chỉ sợ sẽ để cho họ cảm thấy hắn dễ dàng bắt nạt. Thế là hắn nhẹ búng tay một cái.
Vận Mệnh Chi Trượng xuất hiện trong tay, Lạc Cảnh Thiêm dậm xuống đất một cái, nhất thời trong vòng bán kính trăm mét xung quanh tạo thành một cái Trọng Lực Thuật đem toàn bộ đám người ép xuống dưới đất.
Làm hắn kinh ngạc là vị giáo hoàng kia lại không hề bị ảnh hưởng chết nào.
Khẽ nhếch miệng lên, Vận Mệnh Chi Trượng biến mất, một cây sáo xuất hiện trong tay, Lạc Cảnh Thiên đặt lên miệng bắt đầu thổi.
Bất Hủ Chương Nhạc - Thống Khổ Thiên Khúc.
Đương nhiên, hắn chỉ vận dụng ba phần thực lực, nếu như dùng tới năm thành, sợ rằng toàn bộ Tử Lang Thuấn Ảnh Thành đều phải chết.
Âm thanh vang lên, có một số người thoát khỏi Trọng Lực Thuật, đang muốn lao tới liền nghe được âm thanh, sau đó cả đám thống khổ che tai ngã trên đất kêu gào.
Nữ giáo hoàng kinh ngạc, sau đó sầm mặt xuống. Nàng từ trong người lấy ra một cái… nếu Lạc Cảnh Thiên nhìn không lầm, kia hẳn là một cây sáo.
Nàng muốn cùng hắn đấu âm? Đùa nhau sao?!
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn không biết nàng lấy tự tin từ đâu ra. Thống Khổ Chương Nhạc nhưng là đỉnh cấp ma âm kết hợp với ma pháp đỉnh cấp. Có thể ảnh hưởng tới linh hồn, toàn bộ vũ trụ, không có bất kỳ người nào ngang cấp hắn mà có thể chống lại, cho dù hiện tại xuất hiện một tên Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba cũng phải chạy trốn chứ đừng nói chỉ là một cái cô nương như nàng.
Nhưng mà khi âm thanh kia vang lên, Lạc Cảnh Thiên trợn tròn mắt, bởi vì hắn thấy được, âm thanh từ cây sáo của nàng vang lên lại có một năng lực thần kỳ - tịnh hóa.
Không sai, chính là tịnh hóa.
Đem mọi mặt trái mà hắn tạo ra đều nhẹ nhõm xóa bỏ.
Nếu không phải hắn biết nàng cũng không nắm giữ những nguồn sức mạnh từ vũ trụ, hắn chắc chắn sẽ cho rằng nàng là một cái Viễn Cổ Tinh Linh. Loại âm thanh này trong vũ trụ là không có bất kỳ ai có thể nắm giữ.
Bởi vì từ trong ký ức truyền thừa Viễn Cổ Tinh Linh, loại âm thanh này cũng không phải hiếm lạ, chính Viễn Cổ Tinh Linh sáng tạo ra nó. Nhưng khuyết điểm là chỉ có nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh mới có thể thi triển được.
Lạc Cảnh Thiên dừng lại, bàn tay vung ra, Vạn Tượng Thiên Dẫn nháy mắt phát động đem nữ giáo hoàng kéo lại.
“Giáo hoàng!”.
“Buông ra giáo hoàng!”
“Cứu viện! Lập tức đem giáo hoàng cứu ra!”.
Đám người Thánh Đường thấy cảnh này liền gấp gáp. Giáo hoàng trong lòng họ chính là thần thánh. Vậy mà hiện tại giáo hoàng lại bị tên tặc tử này bắt lại, đây không phải muốn ép điên họ sao?!
Tinh!
Lạc Cảnh Thiên búng tay một cái, một cái vòng sáng xuất hiện quanh hắn năm mét đem đám người khác ngăn chặn bên ngoài.
Nữ giáo hoàng bị bắt lại, nàng ban đầu có chút kinh hãi, nhưng mà rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt thản nhiên đối mặt với Lạc Cảnh Thiên, không hề có chút sợ hãi.
Lạc Cảnh Thiên không có đoái hoài tới nàng, dùng ma lực đem nàng trói lại, tay đoạt lấy cây sáo trên tay nàng bắt đầu quan sát.
“Ngươi không dùng được nó, chỉ có ta mới có thể”. Nữ giáo hoàng cười nhạt nói.
Đây chính là vũ khí của nàng, chính là dựa vào nó nàng mới có thể nắm quyền nhiều năm trong Thánh Đường. Ở nơi khác nàng không biết, nhưng tại nơi này, nàng thân phận chẳng khác nào như vua một nước.
Có không ít người từng trộm cây sáo này, nhưng mà bất kể là ai, thực lực ra sao đều không cách nào dùng được. Cho nên nàng cũng không cho rằng Lạc Cảnh Thiên có thể sử dụng nó.
Chẳng qua Lạc Cảnh Thiên không có để ý tới nàng, hắn nhìn chằm chằm cây sáo trên tay, ký ức truyền thừa bắt đầu điên cuồng truyền ra.
“Lão cha, cây sáo này có gì thú vị sao? Làm sao hình dáng xấu xí như vậy?”. Lạc Tuyết Giai hiếu kỳ hỏi. Bởi vì hình dáng cây sáo này thật sự rất xấu, xiên xiên vẹo vẹo, mỗi cái lỗ trên thân đều không đồng nhất, hơn nữa toàn thân đều là một màu bạc kỳ quái làm cho người khác cảm giác rất quái dị.
Lạc Cảnh Thiên không có lập tức đáp, hắn nhìn nữ giáo hoàng hỏi.
“Ngươi lấy thứ này ở đâu?”.
Nữ giáo hoàng mỉm cười không đáp.
“Cũng đúng, ngươi làm sao có thể biết nó là gì được chứ”. Lạc Cảnh Thiên thở dài lắc đầu.
“Lão cha???”.
“A. Đây cũng không phải là hình dáng thật của nó, nàng chỉ là mượn dùng được nửa phần sức mạnh của nó mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ha ha, ngươi nói dối con gái như thế thật tốt chứ? Thứ này theo ta hơn 25 năm, ngươi năm nay mới bao lớn? Nhiều nhất liền 30 chứ?”. Nữ giáo hoàng cười nhạt nói.
Nàng cho rằng Lạc Cảnh Thiên là đang cố ý khoe khoang trước mặt con gái mình.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nó đang bị phong ấn, nếu như là hình thái thật ngươi chỉ cần cầm vào nó cũng đủ khiến người tan biến khỏi nhân gian”. Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu nói.
Hắn không nghĩ tới lại có niềm vui bất ngờ như này.
Thứ này nhưng là một trong tam đại bảo vật của Viễn Cổ Tinh Linh.
Tam đại bảo vật bao gồm Hỗn Độn Tinh Đồ, Ngọc Bảo Linh, cùng Bạch Cốt Tiêu.
Hỗn Độn Tinh Đồ ghi chép lại toàn bộ quá trình hỗn độn sinh ra, cho tới vũ trụ đản sinh cùng hủy diệt. Nó ngắn gọn, Hỗn Độn Tinh Đồ có thể ghi chép lại toàn bộ quy tắc vũ trụ diễn sinh. Nhưng mà nghe nói nó sớm đã biến mất từ mấy trăm vạn năm trước rồi.
Ngọc Bảo Linh chính là một viên ngọc bội, tác dụng là gì hắn không biết, bởi vì trong ký ức truyền thừa, hắn chỉ biết nó rất mạnh, nhưng lại chưa từng có ai chân chính nắm giữ nó, cho nên cũng không biết tác dụng của nó là gì.
Về phần Bạch Cốt Tiêu, cũng chính là thứ hắn đang cầm trên tay, nó được làm từ xương cốt của Viễn Cổ Tinh Linh đầu tiên trong vũ trụ, nắm giữ quyền năng cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí khi hoàn toàn giải phong, chỉ cần một khúc liền cũng có thể đem toàn bộ vũ trụ tàn phá bừa bãi.
“Ha ha, ngươi dọa ai đây?”. Nữ giáo hoàng cười khinh bỉ nói.
Nếu như nó có hình dạng khác, 25 năm qua nàng sớm đã phát hiện, làm sao tới lượt Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, hắn hai tay đưa Bạch Cốt Tiêu lên trước mặt, đôi mắt nhắm lại. Sau đó Bạch Cốt Tiêu cứ như thế lơ lửng trước mặt hắn, Lạc Cảnh Thiên lấy ra chủy thủ, cắt vào lòng bàn tay hắn rồi rải lên Bạch Cốt Tiêu.
Hành động của hắn làm nữ giáo hoàng ngẩn người, Lạc Tuyết Giai cũng kinh ngạc nhìn hắn khó hiểu.
Sau khi rải máu lên, Lạc Cảnh Thiên hai tay dang ra, hình dáng của hắn bắt đầu có chút biến đổi, đôi tai bắt đầu dài ra một chút, mái tóc cũng dài ra, không biết m41GE cơn gió tờ đâu tới đem tóc hắn thổi bay lên.
Thần kỳ là, Bạch Ngọc Tiêu lúc này bắt đầu phát ra ánh sáng trắng thần kỳ, Lạc Cảnh Thiên vào lúc này lập tức mở mắt, hắn dùng máu vẻ ra một cái trận đồ, trong miệng không ngừng nói một loại ngôn ngữ không ai hiểu - Viễn Cổ Tinh Linh ngữ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Giống như năng lượng sắp bạo động, Bạch Cốt Tiêu từ bên trong giống như bị ánh sáng xé rách bắt đầu nứt ra.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Bạch Cột Tiêu sau mấy trăm vạn năm bị phong ấn lần nữa xuất hiện lại nhân gian!