Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 368: Cầu ngươi



Trong vũ trụ, một đợt sóng năng lượng vô hình lan truyền toàn vũ trụ, cường giả cấp bậc thấp không có cảm nhận được, nhưng mà lại kinh động tới toàn bộ cường giả trên cấp bậc ngụy thần. Đương nhiên, chân thần cấp bậc trở lên cũng biết, chẳng qua họ kinh ngạc một chút, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng mà những ngụy thần kia lại khác.

“Đây… làm sao có thể?”.

“Không… không có khả năng. Nó không phải đã biến mất sao?”.

“Loại cảm giác này…”.

“Làm sao lại không thấy? Nó rốt cuộc từ đâu tới?”.

Mà lúc này, tại một góc khác của vũ trụ, Thượng Cổ Tôn Giả gương mặt tái nhợt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Ánh mắt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng kinh ngạc.

“Tiểu tử này làm sao lại ưa thích gây náo động như thế đây? May mà ta ra tay nhanh, nếu không sợ rằng sẽ ủ thành họa lớn. Ông trời a, lại là Bạch Cốt Tiêu, hắn lại nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh? Nhưng mà Viễn Cổ Tinh Linh không phải sớm đã rời khỏi phiến vũ trụ này rồi sao? Làm sao lại... chẳng lẽ…”.

Thượng Cổ Tôn Giả như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt hiện vẻ kinh hãi trước ý nghĩ của mình. Nhưng mà một giây sau, đó không còn là ý nghĩ nữa mà đã là khẳng định, bởi vì có một cái nữ nhân đột ngột xuất hiện trước mặt bà ta.

“Ngài… ngài…”.

“Lần này coi như xong, lần sau không cần thiết can thiệp vào chuyện của hắn. Hiểu không?”. Nữ nhân kia âm thanh bình thản lên tiếng.

“Ta… ta hiểu được”. Thượng Cổ Tôn Giả âm thanh có chút run rẩy nói.

“Hiểu được liền tốt, ta biết ngươi là sư phụ hắn, nhưng ngươi cũng tự biết mục đích của ngươi ban đầu cũng không phải muốn làm sư phụ hắn. Bất quá… nhân loại đi, có chút dã tâm cũng có thể hiểu. Nhưng mà đừng có đi quá đà, những thứ khác ta có thể không xem ra gì, nhưng mà ngươi dám can thiệp vào vận mệnh của hắn, như vậy dù lão già kia ra mặt cũng không bảo vệ được ngươi. Hiểu chứ?”.

Nữ nhân kia âm thanh vang lên, khí thế trên thân phát ra, xung quanh vô số tinh vân cùng mấy trăm cái tinh vệ đột nhiên sụp đổ. Chỉ một cái chớp mắt hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ, giống như chúng chưa từng xuất hiện trong vũ trụ này.

“Hiểu… hiểu rõ”.

Nữ nhân kia nhẹ gật đầu, sau đó liền biến mất.

Thượng Cổ Tôn Giả nhìn về phía sau, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.

Mặc dù bà ta biết người này rất khủng bố, nhưng mà lại không nghĩ tới khủng bố tới mức độ này. Đưa tay nhẹ vỗ ngực, bà ta lúc này mới bình tâm lại. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thu một tên đồ đệ như vậy, không biết là tốt hay là xấu đây?!

Chuyện ở đây hiển nhiên cũng không qua mắt được những chân thần kia, đặc biệt là Nguyệt Thần, nàng nhưng là rất chú ý tới Lạc Cảnh Thiên, thấy hành động của Thượng Cổ Tôn Giả, bà ta liền cười khẩy, thầm nghĩ: những chân thần khác cũng không dám động, ngay cả tứ đại ma thần cũng ngoảng mặt làm ngơ xem như không có gì, chỉ bằng ngươi cũng dám tham dự vào? Sống lâu nên muốn chết sao?!

Cũng không nhìn một chút Nguyệt Thần là ai? Đó là cấp bậc chân thần, một trong những cường giả cấp bậc đỉnh phong nhất vũ trụ. Mà Phong Linh Đại Lục có liên kết với vũ trụ, bản thân Nguyệt Thần cùng những chân thần khác đương nhiên là biết thứ kia tồn tại, nếu muốn cướp thì họ sớm đã cướp rồi.

Nhưng đến hiện tại họ cũng không dám mò tới, vậy mà Thượng Cổ Tôn Giả lại dám tới? May mắn là bà ta không có ý định cướp thứ kia, nếu không hiện tại bà ta sớm đã biến thành bụi vũ trụ.

Bảo vật Viễn Cổ Tinh Linh cũng dám cướp? Thật cho rằng Viễn Cổ Tinh Linh rời đi liền không biết chuyện ở vũ trụ này?.

Đạt tới cấp bậc chân thần, không ai là người ngu. Chỉ có bước vào cấp bậc chân thần mới hiểu được cái gì là đáng sợ, nhưng đáng sợ về đáng sợ, chỉ cần không tìm đường chết liền không có chuyện gì. Ngược lại chỉ cần không làm chuyện ngu xuẩn họ liền có thể xDjJe cùng vũ trụ này trường tồn, cần gì phải làm chuyện ngu ngốc đâu.



Bạch Cốt Tiêu biến thành một cái tiêu vô cùng xinh đẹp, toàn thân màu trắng, trên thân có vài cái lỗ, xung quanh khảm ngọc lục bảo, trên đầu treo một viên Bạch Ngọc.

Nếu như nói dùng sáo thi triển Bất Hủ Chương Nhạc có thể thi triển ra một phần sức mạnh, như vậy dùng Bạch Cốt Tiêu liền sẽ tăng lên tới hai thành, thậm chí là ba thành sức mạnh.

Đừng nhìn nó nhỏ như vậy, thực tế nó được chế tác từ xương của Viễn Cổ Tinh Linh đời đầu, khả năng tăng cường sức mạnh ma pháp lẫn uy lực không có thứ nào sánh bằng. Ngay cả Vận Mệnh Chi Trượng cũng vậy.

Vận Mệnh Chi Trượng là Vận Mệnh Nữ Thần chế tác, nhưng lại chỉ sử dụng một số bảo vật vũ trụ đản sinh, không phải nắm giữ sinh mạng thể. Mà Bạch Cốt Tiêu là chế tác từ sinh mạng thể, hơn nữa còn là ma pháp sinh mạng thể, ẩn chứa quy tắc vũ trụ khủng bố tới mức nào Lạc Cảnh Thiên cũng không biết, bởi vì còn chưa có ai đem toàn bộ sức mạnh của nó bộc phát ra.

Chỉ biết trong quá khứ, có một tên phản đồ Viễn Cổ Tinh Linh trộm đi Bạch Cốt Tiêu, hơn nữa còn thi triển ra bảy phần sức mạnh, nhưng mà gần như chín phần vũ trụ đều kém chút bị diệt sạch, nếu không phải cuối cùng Nguyệt Thần dùng bản mệnh sức mạnh cùng hi sinh vô số năm tháng tu luyện cứu vớt, sợ rằng vũ trụ này phải mất thêm vào tỷ năm mới có thể hồi phục lại như ban đầu.

Cũng từ lúc đó, Viễn Cổ Tinh Linh dần biến mất.

Nhìn Bạch Cốt Tiêu, Lạc Cảnh Thiên phẳng phất như cảm nhận được nó như thuộc về một bộ phận trên cơ thể, chẳng qua là phong ấn mặc dù giải trừ, nhưng Bạch Cốt Tiêu còn chưa có chấp nhận hắn. Cho nên thi triển ra sức mạnh vô cùng có hạn.

Về phần quyền năng của nó, mặc dù hiện tại chỉ có một cái nhưng đối với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng, còn những quyền năng khác, hắn hiện tại cũng không có dùng ra được. Dù có dùng được cũng không phải thân thể hắn lúc này có thể chịu được.

Cơ bản tới nói, dùng ra liền phải chết.

Bất quá thu lại được bảo vật của Viễn Cổ Tinh Linh cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn, hắn hiện tại tâm tình đặc biệt tốt, cho nên cũng không có đi làm khó nữ giáo hoàng kia.

Tiện tay vẫy một cái, nữ giáo hoàng liền bị bay ra ngoài, nhưng cũng chỉ là bay ra mà thôi, hắn cũng không có ý định làm tổn thương nàng, cho nên nàng cũng không có bị gì cả.

“Đem nó trả lại cho ta!”. Nữ giáo hoàng sau khi bình ổn lại thân thể, tức giận quát lên.

“Nữ nhân, đây vốn là thuộc về ta, ngươi dùng nó 25 năm đã là kiếm lợi lớn rồi, đừng quá tham lam. Ta bây giờ dù có trả lại cho ngươi ngươi cũng không dùng được”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Nói láo! Nó rõ ràng thuộc về ta, ta năm tuổi liền mang theo nó bên người, ngươi đừng có mà vô sỉ như vậy”. Nữ giáo hoàng tức giận nói.

Đám người Thánh Đường cùng những cường giả gia tộc kia nhìn nhau, từ ban đầu đối địch, cho đến giáo hoàng bị bắt, lại đến hiện tại. Họ biết họ không làm gì được Lạc Cảnh Thiên. Chỉ là nhìn thấy giáo hoàng cùng Lạc Cảnh Thiên cãi nhau, họ liền cảm thấy có chút… quái dị.

Làm sao lại có cảm giác… hai người này là một đôi oan gia đây?!

Ầm ầm ầm!

Ngay lúc này, một tiếng động lớn vang lên, đám người giật nảy mình xác định vị trí, là từ phía xa vang tới.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, lại có chuyện gì đây?!

“Báo! Bẩm giáo hoàng, ma vật tập kích!”. Một tên lính của Thánh Đường xông vào, quỳ xuống một chân nói.

“Cái gì? Làm sao có thể? Không phải còn tới mấy tháng nữa mới tới sao?”. Nữ giáo hoàng kinh hãi kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên nghe được liền hiểu, hẳn là Bạch Cốt Tiêu được giải phong, cho nên mới hấp dẫn tới đám ma vật. Hắn nở ra nụ cười bất đắc dĩ, họa này mặc dù hắn không quan tâm, nhưng nó đích thật là vì hắn mà tới.

Nhìn đám người thần sắc hoang mang, lại nhìn nữ giáo hoàng gương mặt tái nhợt, Lạc Cảnh Thiên liền lẩm bẩm nói:

“Quên đi, đã ngươi giúp ta bảo quản thứ này nhiều năm như vậy, lần này ta liền giúp ngươi lần này”.

Nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ một cái ý thức quét hình hắn cũng biết Tử Lang Thuấn Ảnh Thành là sẽ gặp phải diệt vong. Bên ngoài có ít nhất vài ngàn ma vật cấp sáu, cấp năm trở xuống càng là tới hàng trăm vạn.

Mặc dù đa phần ma vật bình thường đều ẩn nấp, nhưng một khi xuất động, đó không phải là nhân loại ở thế giới này có thể đối phó, nếu không có tứ đại thần thú trấn áp, nhân loại sớm đã diệt vong.

“Ngươi trả nó cho ta”. Nữ giáo hoàng mím môi nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Nó hiện tại là ta”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Ta… xem như cho ta mượn có được không?”. Nữ giáo hoàng ấm ức nói, nàng còn là lần đầu tiên dùng giọng điệu này cùng người khác nói chuyện.

“Không được”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu.

Nữ giáo hoàng nghe thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, nàng khẽ cắn răng, sau đó đi tới cách Lạc Cảnh Thiên gần mười mét, sau đó đột nhiên quỳ xuống.

“Cầu ngươi, cho ta mượn nó một lần, không có nó, dân chúng Tử Lang Thuấn Ảnh Thành sẽ chết”.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt, nhất thời nói không ra lời. Lần này ánh mắt hắn nhìn nữ tử này xem như triệt để thay đổi.

Nữ nhân này… thật đúng là một vị hợp cách giáo hoàng.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.