Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 370: Lạc Cảnh Thiên lĩnh ngộ



Lạc Cảnh Thiên đầu óc nhất thời chưa xoay chuyển được, rõ ràng Ôn Dịch Chi Nguyên đang bị phong ấn, làm sao có thể ảnh hưởng đến sinh linh khác cho được? Cái này là không thể nào.

Chính Thượng Cổ Chi Linh xuất thủ phong ấn, đừng nói là Ôn Dịch Chi Nguyên, ngay cả mấy tên chân thần cũng không phải nói muốn liền có thể phá hủy phong ấn. Cho dù Thượng Cổ Chi Linh hiện tại không phải ở thời kỳ mạnh nhất, nhưng không có cấp bậc ngụy thần trở lên thì cũng đừng nghĩ.

Mà Ôn Dịch Chi Nguyên mới cấp bậc nào? Tại vũ trụ, mặc dù năng lực lây nhiễm của nó đứng đầu, nhưng mà thực lực chỉ có thể xếp ở tầng dưới chót.

Chờ đã!

Lạc Cảnh Thiên nhớ tới Bạch Cốt Tiêu, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ khi giải phong, sóng năng lực bắn ra làm phong ấn có vết nứt?!

Mặc dù là suy đoán, nhưng tám chín phần hẳn là dạng này. Nếu không không thể nào giải thích chuyện trước mắt được.

Mà hiện tại, sau khi Tử Lang xuất hiện, đám ma vật bắt đầu có chút biến đổi, trên người Tử Lang những chấm xanh kia bắt đầu truyền bá, sự lây nhiễm truyền đi với tốc độ vô cùng khủng bố.

Ngao ô!

Tử Lang rống một tiếng, nó há miệng, một đạo lôi điện bắn về phía tường thành, oanh một tiếng, tường thành trong nháy mắt bị bắn nứt một mảng lớn.

“Làm sao… Tử Lang làm sao lại…”. Nữ giáo chủ biến sắc thốt lên.

Những người khác cũng đứng chết chân tại chỗ.

Tử Lang là thần thú của Tử Lang Thuấn Ảnh Thành, nó là thần thú trấn giữ bảo vệ thành trì này, nhưng hiện tại, thần của họ lại công kích chính họ. Không có bất kỳ loại lực yrzTT đả kích nào giống như tín ngưỡng bị sụp đổ.

Đám người kia ngay cả tâm tư phản kháng cũng biến mất, bởi vì trong đầu họ lúc này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào, có chỉ là hỗn loạn cũng không dám tin.

Tử Lang… lại công kích họ.

Thần thú bảo vệ họ suốt ngàn năm qua lại tấn công chính họ, đem toàn bộ lòng tin của họ đánh sụp đổ hoàn toàn.

Lạc Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, hắn cảm giác nếu mình không xuất thủ thì chỉ cần một hai đạo công kích nữa thì thành trì này sẽ hoàn toàn thất thủ.

Ngâm!

Nhạ!

Rống!

Ngay lúc Lạc Cảnh Thiên đang chuẩn bị xuất thủ, ba đạo âm thanh trầm thấp vang lên, Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nhìn qua liền thấy được Thanh Long, Bạch Ưng cùng với Dạ Sư Tử xuất hiện. Trên thân chúng cũng không có dấu hiệu như Tử Long, hẳn là không có bị lây nhiễm.

“Được… được cứu rồi. Chúng ta được cứu rồi”.

Đám người trên tường thành thấy tam đại thần thú xuất hiện liền mừng rỡ nhảy cẫng lên.

“Phòng thủ! Cho ta liều chết phòng thủ, người dân đặt niềm tin vào chúng ta, đặt tính mạng vào chúng ta, chúng ta không thể để họ thất vọng”.

“Toàn lực giết tới cho ta! Đem ma vật đẩy lùi!”. Nữ giáo chủ quát lên.

Nữ giáo chủ nhìn tam đại thần thú lao về phía Tử Lang, nàng hai tay nắm chặt, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy hình dáng khổng lồ của tam đại thần thú như đang gửi gắm toàn bộ hi vọng vào.

Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, mặc dù có niềm tin là tốt, nhưng mà đáng tiếc kết quả cũng không phải lạc quan như vậy. Tử Lang bị Ôn Dịch Chi Nguyên lây nhiễm, nhưng đồng thời chiến lực cũng tăng lên rất khủng bố.

Ma vật là có trí tuệ, cấp bậc như Tử Lang lại càng đừng nói, so với nhân loại cũng chẳng kém cạnh gì. Dù là bị Ôn Dịch Chi Nguyên ảnh hưởng, nhưng mà nó vẫn có ý thức của chính mình, Ôn Dịch Chi Nguyên chỉ là đem mặt trái cảm xúc của nó vô hạn phóng đại cùng với sự bá đạo của ôn dịch.

Tử Lang hiện tại chiến lực so với thời kỳ đỉnh phong của tam đại thần thú đều mạnh hơn nhiều lắm. Càng đừng nói tới việc Thanh Long, Bạch Ưng hiện tại cấp bậc cũng chưa tới mức đỉnh.

Cũng chỉ có Dạ Sư Tử là mạnh nhất, nhưng mà vẫn kém Tử Lang.

Nói là tam đại thần thú vây công Tử Long, nhưng mà nhìn thế nào cũng giống như Tử Lang đang đè lên tam đại thần thú điên cuồng vung móng vuốt.

Ngao!

Thanh Long trên thân xuất hiện một vết trảo, máu tươi vảy đại địa. Bạch Ưng nhân cơ hội công kích đôi mắt Tử Long, nhưng mà lại bị Tử Lang há miệng cắn mất một cái ngón chân.

Cũng chỉ có Dạ Sư Tử hiện tại là còn nguyên vẹn, nhưng mà cũng đang ở thế yếu. Nó mang trên mình đại địa thuộc tính, liên tục lợi dụng sức mạnh hạn chế Tử Lang di chuyển, đáng tiếc Tử Lang nhưng là mang trên người thuộc tính lôi điện, tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa còn được Ôn Dịch Chi Nguyên cường hóa, Dạ Sư Tử hạn chế đối với nó cực kỳ nhỏ bé.

Nếu như có thể lôi kéo, hạn chế lại một thời gian nhất định, Tử Lang có lẽ sẽ bị Ôn Dịch Chi Nguyên ăn mòn mà chết, nhưng mà xem ra thời gian là không đủ. Tam đại thần thú không hạn chế nổi nó.

“Lão cha?!”. Lạc Tuyết Giai ở bên đưa tay kéo kéo tay hắn.

Lạc Cảnh Thiên biết ý của nàng, cơ bản là nha đầu này không muốn tam đại thần thú chết. Cho nên nàng muốn hắn ra tay.

Chỉ là Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt lắc đầu.

Không phải hắn không muốn ra tay, mà là chưa phải lúc. Bởi vì mặc dù Tử Lang rất mạnh, nhưng mà kết quả còn chưa có định. Phía xa còn đang có vô số bóng người lao tới, bởi vì cách đây vài chục giây, Lạc Cảnh Thiên liền đã phát hiện họ.

Làm hắn khá kinh ngạc là ngay cả Đông Long Thanh Nguyệt Thành cũng hiện thế.

Nếu hắn đoán không sai, hẳn là tam đại thần thú thông báo cho những thành trì khác nên mới xuất hiện cảnh tượng này.

Hắn nếu ra tay, kết cục hiển nhiên sẽ thay đổi một trời một vực, nhưng mà hắn là pháp sư, cũng biết dùng chiêm tinh thuật, cũng hiểu cái gọi là vận mệnh. Từ khi đám người thành trì khác xuất hiện hắn liền đã mất đi ý nghĩ xuất thủ.

Hắn chỉ là một kẻ ngoại lai, hiện tại xuất thủ cũng chỉ là tạm thời đem uy hiếp ngăn chặn, trong tương lai thế giới này cũng sẽ nhận lấy một lần đại nguy cơ như hiện tại. Điều này hắn thay đổi không được.

Cho nên chỉ có thể để cho đám người này tự lực cánh sinh, nếu như không thể vượt qua nguy cơ này, như vậy kết cục của họ chỉ có thể chờ đợi tử vong.

Thật sự rất châm chọc, chính hắn từng nói muốn nắm giữ vận mệnh trong tay, nhưng mà hiện tại chính hắn cũng đang bị vận mệnh chi phối. Bởi vì nếu hắn ra tay, tương lai cũng sẽ có một ngày như này.

Hoặc nói chính xác hơn là vận mệnh không cho hắn lựa chọn. Kết quả của vận mệnh, hắn không thay đổi được, nói cái gì mà nắm trong tay vận mệnh cơ chứ. Hắn nhiều nhất cũng chỉ là đem vận mệnh biến đổi sang một ngã rẽ khác, nhưng kết quả cũng vẫn không thay đổi chút nào. Nắm giữ vận mệnh? Cũng chỉ là ý nghĩ hão huyền mà thôi.

Đến cả Vận Mệnh Nữ Thần cũng không dám nói có thể nắm giữ vận mệnh trong tay, huống chi là hắn?!

Tam đại thần thú liều mạng ngăn cản bước tiến của Tử Lang, mà những người tới cứu viện đang càng lúc tới càng gần. Sau vài phút, đám người kia đã đến, sau đó không nói hai lời liền lao lên tấn công vào đám ma vật.

Những người trên tường thành thấy cảnh này sững sờ một lúc, sau đó cũng không cần chờ ai ra lệnh, họ liền lập tức lao xuống.

Nhưng mà… cũng không phải chuyện gì cũng có thể thuận lợi như vậy, bởi vì nhân loại hợp sức, nhanh ma vật cũng không phải ăn chay, gần như toàn bộ ma vật trên Phong Linh Đại Lục đều kéo tới đây, chưa tới còn dễ nói, những vừa tới liền bị Tử Lang ảnh hưởng, cả đám bị đánh mất lý trí, sau đó tấn công nhân loại.

Lạc Tuyết Giai thấy cảnh này liền úp mặt vào người Lạc Cảnh Thiên không dám nhìn.

Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn thấy rất rõ, rất nhiều người hắn đều từng biết, nhưng mà bất kể trước kia ra sao, kẻ xấu cũng được, người tốt cũng thế, hiện tại toàn bộ đều đang liều mạng ngăn cản ma vật.

Đứng ở góc nhìn thứ ba, nhìn thấy toàn bộ thảm cảnh diễn ra, hơn nữa còn đã từng cũng những người này tiếp xúc. Lạc Cảnh Thiên có thể rất rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác khác lạ.

Trước đó dung hợp ký ức ác niệm, hắn cũng từng thấy rất nhiều cảnh tượng như này, ác niệm diệt đi vô số sinh mạng, nhưng bất kể thế nào cũng chỉ là một chút chiến đấu cũng tiếng kêu thảm thiết của sinh linh.

Mà lần này, hắn lại thấy rất rõ ràng những người này nỗ lực ra sao.

Tất cả đều chỉ có duy nhất một mục đích - bảo vệ nhân loại.

Hắn còn không biết, lúc này chính bản thân hắn cũng đang nằm ở một trạng thái vô cùng kỳ lạ, có lẽ là đang đốn ngộ, cũng có thể là không. Nhưng mà trạng thái này lại không có ảnh hưởng tới người khác, cũng chỉ có Lạc Tuyết Giai nhạy cảm phát hiện hắn có điểm khác lạ, bởi vì hắn lúc này đang nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc chiến càng lúc càng tàn khốc, vô số người ngã xuống, ma vật chết đi cũng lên tới con số hàng chục vạn. Cũng vào lúc này, Lạc Cảnh Thiên đôi mắt mở ra, đôi mắt như nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Trong đầu hắn Hỗn Độn Châu điên cuồng quay vòng, ma lực cũng như đang bị đun sôi, từ trong vũ trụ năng lượng điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn. Tất cả những điều này mắt thường là thấy không được, cũng chỉ có hắn biết, con đường bước vào Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba đã mở ra.

Lạc Cảnh Thiên nhìn thảm cảnh trước mặt, chỉ là lộ ra nụ cười bình thản, bởi vì hắn biết, cuộc chiến của họ sắp kết thúc, nhưng cuộc chiến của hắn lại chỉ vừa mới bất đầu.

(PS: map này sắp end)

Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.