Tử Lang trên thân lây nhiễm đã càng lúc càng sâu, ý thức cũng đang dần biến mất, chỉ còn lại bản năng sát lục. Tam đại thần thú gần như đã sức cùng lực kiệt, nhưng mà Tử Lang cũng đã không khá hơn chút nào, mất đi ý thức, nó cũng chỉ còn lại bản năng, nếu như cẩn thân, tam đại thần thú hoàn toàn có thể kéo chết nó.
Xoạt!
Ngay lúc này, một bóng người chạy về phía Lạc Cảnh Thiên, người này hắn biết, ngoài Long Nhã ra còn có ai. Nữ nhân này nhìn thấy hắn cho nên mới chạy tới, mà mục đích… hiển nhiên là muốn hắn hỗ trợ.
“Không tại sao cả, ta không có nghĩa vụ giúp các ngươi đối phó nó”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Nếu như ta chết ở đây ngươi cũng không quan tâm?”. Long Nhã mím môi hỏi.
“Đừng dùng bài cảm tình tới áp chế ta. Chưa nói tới thực lực của ngươi cũng không tham dự được chiến đấu cấp độ kia, trên thân ngươi mang theo thứ ta đưa, những ma vật kia là không tổn thương được ngươi. Dù cho có dính phải dư ba của tam đại thần thú cũng chết không được”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Nếu như ta cố ý tham dự đây?”. Long Nhã không cam tâm nói.
Đông Long Thanh Nguyệt Thành đã tổn thất quá nhiều, số lượng người chết đi của tứ đại thành trì đã đạt tới một phần ba dân số toàn bộ Phong Linh Đại Lục. Cho nên trận chiến này thảm thiết bao nhiêu cũng không cần nói nhiều, Long Nhã chính là không muốn tổn thất kéo dài thêm cho nên khi thấy được Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng ở một bên quan sát nàng liền tức giận chạy tới.
Nhưng mà nghe được lời nói của đối phương, nàng liền nhịn không được muốn bạo tục. Chỉ có điều nàng biết Lạc Cảnh Thiên ăn mềm không ăn cứng. Ép buộc hắn là không có cách nào, chỉ có thể dùng cảm tình để đánh động. Tốt xấu gì nàng cùng hắn cũng đã ân ái hai lần, miễn cưỡng có thể xem như vợ chồng, nhưng mà không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên câu trả lời kế tiếp lại tuyệt tình đến thế.
“Cùng ta có liên quan gì? Mạng là của ngươi, không phải ta. Ngươi sống hay chết lại thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Ngươi… ngươi thật sự tuyệt tình đến như thế sao?”. Long Nhã mím môi nói, hai mắt có chút sưng lên, hiển nhiên là rất muốn khóc nhưng bị nàng kìm lại.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một cái, sau đó khẽ lắc đầu nói.
“Trước đó ta có nói, nếu như tính cách ngươi thay đổi, nói không chừng ta sẽ động tâm. Nhưng mấy năm qua, ngươi không có thay đổi chút nào, vẫn là như thế… đáng ghét”.
“Ha ha, nếu như ai làm nữ nhân của ngươi, thấy được bộ mặt này của ngươi hẳn là sẽ hối hận”. Long Nhã cười lạnh nói.
“Ngươi biết không, trước khi biết ngươi, ta có nữ nhân, hơn nữa không chỉ một người. Nhưng nếu như rơi vào tình trạng này, họ sẽ không hỏi ta tại sao không xuất thủ, mà sẽ hỏi ta tại sao còn đứng ở đây, vì cái gì không chạy”.
“Đó chính là sự khác biệt của ngươi cùng các nàng. Họ tin tưởng ta, cũng nguyện vì ta làm tất cả. Đổi lại, ta cũng có thể vì họ làm mọi thứ. Nhưng ngươi thì không, ngươi chạy tới chỗ này, câu đầu tiên hỏi là ‘vì cái gì không xuất thủ’, biết sự khác nhau của ngươi và các nàng chỗ nào chưa?”.
“Ngươi không biết thực lực của ta có thể đối phó Tử Lang hay không, cũng không biết ta vì cái gì lại đứng ở đây. Trong tâm ngươi không có ta, bởi vì nó sớm đã bị những thứ khác chiếm giữ. Rất vĩ đại, rất lương thiện. Nhưng ta lại chán ghét loại người đó”.
“Bởi vì một khi ta cùng thế giới là địch, ngươi sẽ không chút do dự đứng ở phía đối diện của ta, mà họ có thể cùng ta chống lại toàn thế giới. Đây chính là khác biệt”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng lạnh nhạt nói.
Hắn nói đều là lời thật lòng, bởi vì đổi lại là mấy người Lạc Cảnh Điềm, đầu tiên sẽ không đi nghi vấn hắn, mà lựa chọn tin tưởng hắn. Nhưng Long Nhã… làm hắn thật sự có chút thất vọng.
May mắn hắn cũng không có đối với nàng động chân tình, nếu không hắn thật sự hối hận.
Lương thiện, có thể. Nhưng đừng có thánh mẫu.
Mà Long Nhã, nàng lương thiện là có, thánh mẫu cũng có. Nhưng tất cả mọi thứ này đều xây dựng trên vấn đề - lợi ích.
Long Nhã biết rõ thực lực của hắn, mặc dù không biết có thể đối phó Tử Lang hay không, nhưng hoàn toàn có thừa sức giúp đỡ tam đại thần thú. Mà khi hắn ra tay, nhất định có thể thắng. Mà một khi thắng, chỉ cần mối quan hệ của nàng cùng hắn bị người khác biết… thực tế toàn bộ Đông Long Thanh Nguyệt Thành đều đã biết.
Như vậy, lợi ích sau trận chiến này mang tới cho Long gia có thể nói là cực kỳ khổng lồ. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là vì gia tộc lo nghĩ, mà không phải vì hắn suy tư. Đây mới là điểm làm hắn thất vọng nhất.
Long Nhã nghe vậy, đầu nàng hơi cúi xuống giữ im lặng. Có lẽ đang suy nghĩ, cũng có thể là bị vạch ra nội tâm nên không dám cùng hắn đối mặt. Nhưng bất kể nàng suy nghĩ cái gì, nàng hiện tại cùng hắn cũng đã không có bất kỳ liên hệ nào. Hắn không quan tâm.
Trận chiến kéo dài thêm nửa giờ, Tử Lang đã bắt đầu suy yếu, mà tam đại thần thú cũng đã không còn quá nhiều sức lực. Nếu như cứ như thế, trận chiến này có lẽ sẽ thắng, nhưng mà tổn thất cũng sẽ cực kỳ lớn.
Quả nhiên như hắn nghĩ, Dạ Sư Tử dốc hết toàn lực trong một kích cuối cùng đem Tử Lang đánh gục, mà tam đại thần thú cũng ngã xuống, vết thương trên người của chúng đã bắt đầu bị lây nhiễm ăn mòn. Nếu cứ để như thế, một khí tứ đại thần thú đều chết, thế giới này cũng sẽ diệt vong.
“Thắng! Chúng ta thắng! Ngươi nhìn thấy chưa? Không cần ngươi ra tay chúng ta cũng có thể thắng”. Long Nhã kích động kêu lên, ánh mắt bất mãn nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
Đám người bên dưới cũng nhảy cẩng lên vui mừng, chỉ là không có ai để ý tới, lây nhiễm vẫn đang tiếp tục.
Lạc Cảnh Thiên không để ý tới nàng, hắn chỉ ngẩng đầu nhiên lên bầu trời, sau đó lẩm bẩm.
“Vận mệnh đã qua, xem ra ta cũng không cần thiết phải chờ đợi thêm nữa”.
“Ngươi nói gì?”. Long Nhã uQpCe ở bên cạnh nghe không rõ liền hỏi.
Bất quá Lạc Cảnh Thiên cũng không đáp, chỉ là lạnh nhạt nói.
“Xem như ngươi may mắn, giúp ta bảo vệ tiểu Giai, trận chiến tới, các ngươi không tham dự được”.
“Trận chiến tới? Ngươi có ý gì? Không phải đã kết thúc rồi sao?”.
Rống!
Ngay lúc này, một tiếng rống khủng bố vang lên.
Đám người kinh hãi nhìn qua, liền thấy được một con chuột khổng lồ, cao phải tới năm mươi mét từ dưới lòng đất chui lên, ngay khi vừa chui lên, nó liền dùng đuôi quất một cái đem tứ đại thần thú quật bay.
Do vốn đã bị trọng thương, một kích kia gần như lấy mạng tam đại thần thú, cũng chỉ có Tử Lang là đã chết nên không có cảm giác gì.
“Làm sao…”. Long Nhã kinh hãi muốn kêu lên, nhưng mà nhìn qua, Lạc Cảnh Thiên không biết từ lúc nào đã biến mất. Sau đó nàng liền nhớ tới lời nói vừa rồi, ánh mắt nhìn về phía chiến trường liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đứng trên không trung, hai tay chắp phía sau, giống như là thiên thần hạ phàm. Bễ nghễ thiên hạ.
Khí thế trên người hắn bao phủ xung quanh, toàn bộ những người sống sót đều nổi lên một tia sợ hãi. Ôn Dịch Chi Nguyên cũng cảm nhận được khí tức trên người Lạc Cảnh Thiên, nó nhìn tới, sau đó rống một tiếng, một cơn sóng xung kích bắn về phía hắn.
“Các ngươi lui lại phía sau”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Đám người kia không tự chủ được làm theo, họ biết rõ hiện tại họ không có bất kỳ sức chiến đấu nào có thể tham dự vào chuyện này. Toàn bộ hi vọng liền chỉ có thể gửi gắm vào Lạc Cảnh Thiên, mặc dù không biết hắn là ai, nhưng có thể ngăn cản công kích của con quái vật khổng lồ kia, họ chỉ có thể tin tưởng hắn.
Long Nhã hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên, lại nghĩ tới những lời hắn nói. Đôi mắt nàng đỏ lên lẩm bẩm nói.
“Là ta quá nông cạn, thật xin lỗi”.
“Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng khóc. Lão cha cũng không có ý xấu, chẳng qua là tính cách của ngươi làm cha ta không thích mà thôi”. Lạc Tuyết Giai nhìn thấy Long Nhã khóc liền lên tiếng.
“Tiểu Giai, ngươi không giận ta chứ? Ta vốn dĩ không nên nghi ngờ hắn”. Long Nhã nghe vậy đưa tay lau nước mắt, sau đó ngồi xổm xuống hỏi.
“Không có, lão cha tính cách rất thực tế, ai tốt với hắn hắn liền tốt với ai. Chẳng qua… các làm của tỷ tỷ thật khiến lão cha thất vọng. Vốn dĩ ta còn nghĩ ngươi hẳn là sẽ trở thành mẹ ta, dù sao nhiều năm qua lão cha cũng không có cùng nữ nhân nào tiếp xúc, nhưng mà xem ra… ngươi là hết hi vọng rồi”.
“Haizz, chừng nào ta mới có mẹ đây?”. Lạc Tuyết Giai bất đắc dĩ nói.
Long Nhã nghe vậy sững sờ tại chỗ, sau đó nội tâm như bị thứ gì bóp lấy. Hối hận lại đau khổ làm nàng nói không ra lời.
Nếu Lạc Cảnh Thiên nghe được những lời của tiểu Giai, hắn nhất định sẽ nói: tiểu nha đầu, ngươi trí tưởng tượng thật đúng là đủ phong phú.
Thần mẹ nó không tiếp xúc nữ nhân, làm như hắn vì Long Nhã nên mới như vậy không bằng. Hắn chỉ là đơn thuần không có hứng thú, lại thêm một lòng muốn trở về mới như vậy.
(ps: chương sau là kết thúc chiến đấu, có lẽ sẽ kéo dài thêm 1c đem thời gian trôi nhanh cùng với sắp xếp Lạc Tuyết Giai đi vào vũ trụ, có lẽ sẽ tốn thêm 2-3c nữa là end map)