Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 372: Trận chiến cuối cùng (2)



Ôn Dịch Chi Nguyên… không đúng, đúng hơn là con của Ôn Dịch Chi Nguyên.

Bởi vì hình thể so với Ôn Dịch Chi Nguyên mà hắn gặp nhỏ hơn nhiều lắm. Hơn nữa thực lực cũng kém quá nhiều. Ôn Dịch Chi Nguyên kia thực lực ít nhất cũng là cấp bậc vũ trụ cất bước, nhưng mà thứ này nhiều lắm liền là Thánh cảnh trung kỳ.

Cho nên hắn suy đoán, phong ấn chỉ là bị hao tổn một chút chứ không hề bị phá hủy.

Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, Ôn Dịch Chi Nguyên dừng lại, hướng về phía hắn rống lên. Trên người lây nhiễm phát tát ra xung quanh.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, bàn tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ…

Không Gian – Tịnh Hóa!

Trong nháy mắt, bao phủ xung quanh chiến trường là một loại năng lượng không gian khủng bố, vài giây sau, một cơn sóng năng lượng bùng phát, toàn bộ lây nhiễm bị Lạc Cảnh Thiên thanh lọc toàn bộ không sót lại bất kỳ thứ gì.

Ôn Dịch Chi Nguyên thấy vậy, nó ánh mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, đang muốn thăm dò một chút thì Lạc Cảnh Thiên đột nhiên lấy ra Bạch Cốt Tiêu, sau đó đưa lên miệng thổi.

Bất Hủ Chương Nhạc – Tịnh Hóa Linh Hồn.

Gào!

Nghe được âm thanh kia, Ôn Dịch Chi Nguyên hiện lên vẻ đau đớn.

Điều thuần kỳ xuất hiện, toàn bộ ma vật bỗng nhiên ngưng lại, sau đó đều thanh tỉnh. Toàn bộ ma vật ánh mắt nhìn về phía Ôn Dịch Chi Nguyên hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên lại hiện lên vẻ cảm kích.

Sau đó đều đồng loạt lùi lại phía sau, để lại chiến trường cho Lạc Cảnh Thiên cùng Ôn Dịch Chi Nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều kinh ngạc há hốc mồm.

Quá hùng vĩ!

Quá đáng sợ!

Ngay cả nữ giáo hoàng cũng ngẩn ra, nàng không bao giờ nghĩ ra được, vũ khí của nàng trong tay Lạc Cảnh Thiên lại phát huy ra sức mạnh đáng sợ như vậy. Nếu đổi lại như lúc bình thường, nàng nhiều lắm liền có thể quấy nhiều ma vật, đem chúng xua đuổi đi mà thôi.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại có thể biến ma vật từ trạng thái mất lý trí thành thanh tỉnh, đồng thời còn rút lui. Nàng có thể thấy rõ ràng, đám ma vật trước khi đi còn hướng về phía Lạc Cảnh Thiên bày tỏ lòng cảm kích.

Đây là… thần phục sao?!

Nàng không biết, cũng không dám nghĩ.

Rống!

Ôn Dịch Chi Nguyên trần ngập lửa giận rống lên một tiếng, trí tuệ của nó cực kỳ cao, tuy không biết nói nhưng mà có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Dù sao nói cho cùng nó cũng là sinh vật sinh ra trong vũ trụ, cho nên trí tuệ của nó chẳng kém bất kỳ ai.

Nó hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên chính là kẻ ngăn cản nó.

Nếu không có Lạc Cảnh Thiên, nó có thể dựa theo ý chí của phụ thần, đem thế giới này công chiếm, bồi dưỡng ra hàng ngàn hàng vạn Ôn Dịch Chi Nguyên, sau đó liền đánh trở về vũ trụ, sáng tạo huy hoàng năm xưa.

Nhưng hết thảy đều bị Lạc Cảnh Thiên phá hủy không còn một mống, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận, càng đừng nói là nó, Ôn Dịch Chi Nguyên sinh ra chính là mang theo sát lục chi ý, vì sinh mà hủy diệt.

Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày, Ôn Dịch Chi Nguyên khí tức đã sắp bước vào cấp độ mới, nó hấp thu quá nhiều sinh mệnh, cho nên đã sắp sửa đột phá tới mức độ Thánh cảnh trung kỳ.

Nếu như là Thánh cảnh sơ kỳ, Lạc Cảnh Thiên còn có tự tin giết nó, nhưng mà hiện tại, mặc dù vẫn có thể giết nó, nhưng chiến đấu dư ba sẽ đem thế giới này làm hư hao không còn một mống.

Ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý, Lạc Cảnh Thiên bàn tay vung vẫy, ma lực phun trào rải rác khắp nơi. Chỉ mất vài giây, ma lực đã rơi xuống xung quanh chiến trường, tạo thành một cái ma trận.

Ôn Dịch Chi Nguyên cũng không định cùng Lạc Cảnh Thiên liều chết, nó cần kéo dài thời gian để đột phá, cho nên nó quay đầu liền chạy. Chỉ có điều ma pháp trận đem nó ngăn cản lại.

Vận Mệnh Chi Trượng xuất hiện trong tay. Hắn gõ xuống mặt đất, trong nháy mắt chiến trường liền biến thành một vùng băng phong.

Băng Phong Chi Địa!

Nháy mắt liền hình thành.

Hàn Băng Thịnh Yến!

Vung vẩy quyền trượng, trên bầu trời xuất hiện vô số mũi tên băng lao về phía Ôn Dịch Chi Nguyên.

Cảnh tượng này có thể nói là mỹ lệ tới cực điểm, nhưng mà bất kỳ ai chứng kiến cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo phía sau vẻ đẹp mỹ lệ đó. Họ hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần một mũi tên kia rơi vào trên người, họ chắc chắn phải chết.

Lúc này họ mới xem như triệt để hiểu rõ, Lạc Cảnh Thiên khủng bố tới mức độ nào. Nhất là mấy người từng muốn vây giết Lạc Cảnh Thiên trong Tử Lang Thuấn Ảnh Thành. Họ lúc này cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn là không có thực sự nổi lên xung đột, INrfAD cũng may mắn rằng Lạc Cảnh Thiên không hạ sát thủ. Nếu không toàn bộ thành trì đều sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Ôn Dịch Chi Nguyên một trảo liền đem băng tiễn đánh tan, sau đó lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên bị tốc độ của nó làm giật mình, trên ngực xuất hiện một vết trảo, nhưng chỉ là sượt qua người, rách một chút áo. Nếu thật sự bị thương, hắn cũng không dám chắc mình có thể chống lại lây nhiễm trên người nó.

Có chút tức giận, Lạc Cảnh Thiên cũng không lại đi thăm dò, hắn lập tức vận dụng ra sát chiêu.

Bất Hủ Chương Nhạc – Tịnh Diệt Ma Âm.

Âm thanh vang lên, đại địa run rẩy. Ôn Dịch Chi Nguyên hiển nhiên là chịu ảnh hưởng nặng nhất. Từng tiếng ma âm như mũi vết đao đâm vào trong đại não của nó, gương mặt khủng bố của nó vặn vẹo liên tục càng tăng thêm vẻ đáng sợ.

Nhưng mà Ôn Dịch Chi Nguyên cũng không phải đèn cạn dầu. Nó cưỡng ép nhịn xuống đau đớn, đem thân thể co lại, sau đó bộc phát ra tốc độ vô cùng khủng khiếp. Chỉ một cái chớp mắt nó đã xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên, há ra mồm máu của mình muốn một ngụm đem đầu hắn cắn nát.

Lạc Cảnh Thiên sớm đã phòng trước điểm này, hắn biết rõ Ôn Dịch Chi Nguyên sức chịu đựng cực mạnh, cho nên ngay khi nó vừa tiếp cận, Lạc Cảnh Thiên liền tại chỗ tránh né, sau đó giữ khoảnh cách với nó cả mấy chục mét.

Ôn Dịch Chi Nguyên thấy mình tấn công thất bại, nó đang muốn quay người thì một luồng nguy cơ ập tới, đầu ngẩng lên liền thấy được một cái như tinh vân đập tới.

Lạc Cảnh Thiên lợi dụng cơ thể làm mồi nhử, lại vận dụng không gian chi lực che chắn, vận dụng ra sát chiêu ngày đó giết chết Trần Tuệ Dung – Tinh Vân Vẫn Lạc.

Oanh!

Dư chấn làm cả toà thành trì rung chuyển, tường thành ở gần nhất chịu ảnh hưởng rất lớn, toàn bộ tường thành bị dư ba oanh sụp đổ. Mà tại trung tâm, một cái hố không đáy xuất hiện, bên trong bốc lên nhiệt độ đủ để thiêu đốt mọi thứ xung quanh.

Lạc Cảnh Thiên heo nheo mày, bởi vì một chiêu này cũng không có đem Ôn Dịch Chi Nguyên giết chết, bởi vì hắn vẫn cảm nhận được sinh mệnh lực từ dưới hố. Ôn Dịch Chi Nguyên sinh mệnh lực quả nhiên ương ngạnh.

Cách đó không xa, tam đại thần thú cũng đã tỉnh lại, mặc dù bị thương nặng, nhưng mà được Lạc Cảnh Thiên tịnh hoá lây nhiễm trên người, chúng nó cũng không có nguy hiểm tới tính mạng. Sau khi tỉnh lại, tam đại thần thú liền yên lặng lùi lại phía sau, giác quan trên người siêu cường khiến chúng nó biết Ôn Dịch Chi Nguyên đang từ dưới hố sâu bò lên.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, Bạch Cốt Tiêu đặt ngang người, sau đó vòng tròn ma pháp dưới chân xuất hiện. Hắn cất bước đi tới bên cạnh hố, âm thanh lạnh nhạt nhưng lại vang vọng khắp nơi.

“Lùi lại phía sau xa một chút, ở gần nếu như chết đừng trách ta không báo trước”.

Nghe được lời của hắn, không có ai không dám nghe theo, toàn bộ đều lập tức lùi lại cả trăm mét. Thậm chí nữ giáo hoàng còn hạ lệnh cho toàn bộ thuật sĩ lập hàng rào phòng ngự bằng nguyên tố. Chỉ trong vài giây, một bức tường bằng nguyên tố hoà lẫn với nhau được tạo ra. Không ai dám coi thường lời cảnh cáo của Lạc Cảnh Thiên, bởi vì trong lòng đám người lúc này...

Lạc Cảnh Thiên chính là thần!

Ôn Dịch Chi Nguyên bò lên, ngay khi cách miệng hố chưa tới năm mét, nó đột nhiên xuyên thăng vào lòng đất, từ dưới đất đánh lén phía sau Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên cười lạnh, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một cái ma pháp trận.

Thiên Mệnh Khả Biến!

Oanh!

Ôn Dịch Chi Nguyên đánh vào trên ma pháp trận, chín phần uy lực bị nuốt mất, chỉ còn lại một phần đánh vào trên người Lạc Cảnh Thiên. Nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì. Mà ngay sau đó, phía sau Ôn Dịch Chi Nguyên một cái ma pháp trận xuất hiện, chín phần uy lực trước đó từ phía sau oanh kích tới Ôn Dịch Chi Nguyên.

Ngao!

Ôn Dịch Chi Nguyên thống khổ kêu lên, toàn thân đều là huyết, máu tươi từ khắp nơi chảy ra nhuộm máu đại địa. Trong giây phút này, nó biết, mình chết chắc. Nhưng mà nó không cam tâm cứ như vậy chết đi...

Lạc Cảnh Thiên hơi nhếch miệng, quả nhiên là chiêu này. Đây là chiêu thức thành danh của Ôn Dịch Chi Nguyên, Ôn Dịch Tự Bạo.

Một khi thi triển chiêu này, toàn thế giới cũng đừng nghĩ có người có thể sống sót. Thậm chí dù có sống sót cũng bị lây nhiễm cực nặng, không cách nào cứu chữa. Cũng chính vì thế Lạc Cảnh Thiên mới để cho đám người lùi lại phía sau.

Toàn thân Ôn Dịch Chi Nguyên phồng lên, như một quả bong bóng hơi bay lên trên cao, quá trình này rất khó cắt đứt, nhưng Lạc Cảnh Thiên sớm đã có chuẩn bị. Hai tay hắn dang ra, đầu ngẩng lên trời giống như đang hướng thần linh cầu khẩn.

Vạn! Thế! Khai! Hoa!

Oanh!

Ôn Dịch Chi Nguyên nổ tung, lây nhiễm cùng sóng năng lượng khủng bố hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán. Nhưng mà cùng lúc đó, khắp chiến trường nổi lên vô vàn cánh hoá bằng ma lực, sau đó cũng đồng thời nổ tung.

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, sóng năng lượng đem toàn bộ tường thành đánh thánh bụi phấn, nhưng mà đồng thời cũng bị chiêu thức của Lạc Cảnh Thiên cản xuống 9,9 thành uy lực.

Ầm!

Dư ba đánh vào trên tường phòng ngự của đám người, nhưng cũng chỉ đem tường phòng ngự đánh sập, sau đó toàn bộ liền biến mất.

(Ps: 2c nữa là xong map)

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.