Giống như bầu trời trong xanh sau khi cơn bão tan biến, toàn bộ chiến trường đều bị quét sạch toàn bộ. Điều đáng kinh ngạc nhất là Lạc Cảnh Thiên vận dụng Vạn Thế Khai Hoa, không chỉ đem Ôn Dịch Chi Nguyên đánh giết, còn đem chiến trường biến thành một vùng thảo nguyên xinh đẹp.
Vạn Thế Khai Hoa, nó không chỉ đơn giản là một chiêu thức, mà còn có thể tái thiết lập sự sống. Đây chính là ma pháp thần kỳ nhất của Viễn Cổ Tinh Linh hệ không gian, vận dụng không gian chi lực liên kết với sinh mệnh chi nguyên, vừa tạo ra uy lực khủng bố, lại không phá vỡ đi sự sống trên chiến trường.
Nếu như không có cái hố khổng lồ kia, có lẽ sẽ không có ai nghĩ nơi này mới chỉ vài phút trước là một chiến trường đầy thảm khốc.
Đám người nữ giáo hoàng chậm rãi đi tới, nhìn về phía xung quanh chiến trường, lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên đang đứng ở đó, không biết là ai bắt đầu, toàn bộ đám người lần lượt quỳ xuống một chân, ánh mắt kính ngưỡng nhìn Lạc Cảnh Thiên, rồi đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ thành kính.
Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng đứng nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn không biết cảm giác bây giờ là gì, là tự hào? Kiêu ngạo? Vẫn là thoả mãn? Đều không phải. Hắn chỉ biết rằng tâm cảnh của hắn có vẻ như đã tăng lên một cấp độ mới.
Hắn đón nhận cúi đầu của đám người, nhưng lại có vẻ như khá lạnh nhạt. Có lẽ những thứ hắn làm chỉ là tuỳ hứng, nhưng xem ra, cái tùy hứng của hắn lại cứu vớt thế giới.
Đây là cảm giác của chúa cứu thế? Không. Chỉ đơn giản là cảm giác hài lòng.
Hắn nhận ra, so với việc nói rằng không quan tâm tới cảm nhận của người xung quanh thì việc mình làm được người khác chấp nhận cùng tán đồng là một cảm giác thật sự không tệ.
Lạc Cảnh Thiên không có nói lời nào liền quay người rời đi, hắn cần đi xem chỗ phong ấn rốt cuộc ra sao.
Quả nhiên như hắn nghĩ, nơi này toàn bộ đã biến thành một mảnh tử địa. Lúc này Thượng Cổ Chi Linh cũng xuất hiện. Nó nhìn xung quanh, âm thanh lanh lảnh vang lên.
“Xem ra ngươi đã hiểu ra được một chút”.
“Có lẽ thế, ai biết được”. Lạc Cảnh Thiên mỉn cười đáp.
“Ha ha, xem ra là ta nghĩ nhiều. Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, so với ‘hiểu’ hẳn là càng có cảm nhận sâu hơn”. Thượng Cổ Chi Linh cười nói.
“Ta nghĩ, so với việc ta hiểu được cái gì, ngươi được lợi càng không nhỏ. Hỗn Độn Thụ sử dụng thế nào?”.
“Ha ha ha, ta biết sẽ không giấu được ngươi. Ta cũng sẽ không nói cái gì vì ngươi tốt hay những câu tương tự. Bởi vì ngươi hẳn là biết tại sao, nhưng mà yên tâm, Hỗn Độn Thụ vẫn còn rất nhiều, ta chỉ lấy một nửa chế tạo một mảnh thiên địa mới. Dù sao trước kia cùng ngươi ký kết khế ước cộng sinh, thế giới ta sáng tạo ra cũng đã nát, xem như ngươi vì ta đền bù tổn thất đi”. Thượng Cổ Chi Linh cười lớn.
Cả hai cũng không có đề cập gì quá nhiều, bởi vì nói ra cũng không có ý nghĩa.
Lạc Cảnh Thiên lĩnh ngộ được cái gì, chính hắn hiểu rõ nhất. Thực lực không có tăng lên, nhưng về mặt tâm cảnh lại có bước đột phá quá lớn, so với việc tăng lên thực lực đều có lợi hơn nhiều lắm.
Thượng Cổ Chi Linh nhìn Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười, mặc dù nói nó cùng Lạc Cảnh Thiên là cộng sinh, cùng tiến cùng lùi. Nhưng đa phần thời gian nó chỉ là ở vị trí quan sát.
Thực sự nỗ lực vẫn là tự thân Lạc Cảnh Thiên.
Như ngày hôm nay, hắn hiểu được cái gì là chấp nhận. Vận mệnh không phải thứ gì xấu, nó cũng không có quyết định một người hay một tập thể thành tựu đi được bao xa, bởi vì vận mệnh chỉ là một điểm chỉ dẫn.
Dù là rơi vào tình cảnh thập tử vô sinh cũng có thể nghịch chuyển, phải xem ngươi có thể nắm bắt được hay không. Cái gọi là thay đổi vận mệnh, hoặc là đem vận mệnh nắm trong tay cũng chỉ có thể chỉ ra việc ngươi có nhìn thấu được vận mệnh của mình ở đâu không mà thôi.
Vận mệnh luôn có hai loại kết cục, thay vì nói đem vận mệnh nắm trong tay, nhưng mà ít người biết rằng vận mệnh luôn nằm trong tay mỗi người. Không có ai chi phối vận mệnh của ngươi ngoài chính bản thân ngươi cả.
Đây chính là thứ Lạc Cảnh Thiên hiểu được, cũng là thứ hắn được lợi lớn nhất.
...
Chớp mắt, 7 năm trôi qua.
Phong Linh Đại Lục vẫn là Phong Linh Đại Lục, nhưng thay đổi lại là rất lớn. Sau cuộc chiến kia, mặc dù không có thay đổi gì nhiều, nhưng mà mỗi người tại nơi này đều đang cố gắng đem Phong Linh Đại Lục biến thành thiên đường.
Cũng không vì cái gì, chỉ bởi vì Lạc Cảnh Thiên đem rất nhiều thứ nói ra. Cho đám người biết tới thế giới rộng lớn ra sao.
Trước kia, Phong Linh Đại Lục có thể xem như là một cái ngôi làng nhỏ, ngươi tranh cái này ta tranh cái kia. Hoặc chính là nói nội bộ đấu đá lẫn nhau, nhưng từ khi Ôn Dịch Chi Nguyên xuất hiện, ai cũng biết có nhiều thứ đáng phải lo hơn là quyền lực.
Càng quan trọng hơn là Lạc Cảnh Thiên đem rất nhiều thứ nói cho họ. Họ cũng biết tới Thiên Linh Đại Lục, cho nên thứ họ phải làm duy nhất chính là đem thực lực bước vào đỉnh phong, cũng chính là cấp bảy đỉnh phong.
Rất nhiều thứ thay đổi, nhưng cái này về sau hãy nói.
“Điện hạ, đừng chạy”.
“Ha ha, ta chính là chạy, ngươi tới bắt ta a”. Lạc Tuyết Giai quay đầu cười nói, sau đó nhún nhảy một cái liền leo lên nóc nhà.
Đám người phía sau bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy theo. Dẫn đầu chính là một cái tiểu cô nương, độ tuổi lớn hơn Lạc Tuyết Giai vài tuổi, nàng chính là tiểu nha đầu năm đó Lạc Cảnh Thiên cứu, cũng là con gái của nữ tử bệ hạ kia.
Mà hiện tại, nàng chỉ là một người hầu theo sau Lạc Tuyết Giai.
Nói là người hầu cũng không đúng, đúng hơn là nữ hộ vệ. Những người khác cũng thế.
Mặc dù với thân phận của Lạc Tuyết Giai, không có ai ngu xuẩn tới mức đi trêu chọc nàng, nhưng nữ giáo hoàng cũng không có an tâm cho nên liền phái người đi theo bảo vệ.
Kể từ 5 năm Lạc Cảnh Thiên bế quan, Lạc Tuyết Giai liền trở thành tiểu công chúa của toàn bộ Phong Linh Đại Lục, đây là vinh dự mà Lạc Cảnh Thiên mang tới cho nàng.
Thời gian qua, nha đầu này trưởnh thành hơn không ít, nhưng tính trẻ con vẫn không có thay đổi quá nhiều, dù đã 18 tuổi nhưng tính cách vẫn như trước kia không có thay đổi chút nào.
Lạc Cảnh Thiên trong lúc bế quan, nhiều lần từng âm thầm quan sát nàng. Bởi vì hắn biết sau này cơ hội gặp lại nàng sẽ rất lâu. Hắn không có cách nào mang theo nàng về Thiên Linh Đại Lục, cho nên hắn từng nghĩ muốn để nha đầu này đi theo Thượng Cổ Tôn Giả học ma pháp.
Nhưng mà sau đó hắn cũng không còn ý nghĩ này, bởi vì Thượng Cổ Chi Linh nói nha đầu này không thích hợp học ma pháp, ngược lại trở thành võ giả lại là một khả tạo chi tài.
Cho nên hắn đã nhờ Thượng Cổ Chi Linh tìm người thích hợp làm sư phụ cho tiểu Giai, nhưng mà hắn không nghĩ tới nó lại đề cử người là Bình Minh Nữ Thần.
Bình Minh Nữ Thần thật sự phù hợp, nàng là nữ chiến thần, chinh chiến hàng trăm vạn năm. Nhưng điều làm hắn lo nghĩ là con gái hắn sẽ bị Bình Minh Nữ Thần thay đổi.
Bởi vì hắn nghe qua, Bình Minh Nữ Thần chính là một cái ‘nữ hán tử’, nghĩ tới cảnh lần sau gặp lại, Lạc Tuyết Giai nhìn thấy hắn liền nói ‘lão cha, tới đánh một trận’ hắn liền nhịn không được tê cả da đầu.
Bất quá thật sự hết cách, ai bảo Bình Minh Nữ Thần quá mức phù hợp đâu. Cho nên hắn liền thông qua Nguyệt Thần, nhờ nàng làm người trung gian. Sau khi trả giá vài sợi hỗn độn quy tắc cùng với một góc Hỗn Độn 3cUsZ Thụ, Bình Minh Nữ Thần mới chấp nhận yêu cầu của hắn.
Thật sự mẹ nó là ăn cướp a.
Vài sợi hỗn độn quy tắc đủ hắn làm cho tứ đại ma thần thiếu hắn một cái ân tình, càng đừng nói tới việc một góc Hỗn Độn Thụ quý giá cỡ nào.
Thổ phỉ a!
Nhưng mà hết cách, ai bảo người ta là chân thần đâu, hắn cũng không muốn bị đánh. Cho nên liền đồng ý.
Cảm nhận trong có thể ma lực cùng quy tắc hỗn hợp xoay vòng, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ nóng rực.
Oanh!
Hỗn Độn Châu xoay vòng phát ra nhiệt quang lung linh, ma lực cùng quy tắc không ngừng dunh hợp, cho tới tia ma lực cuối cùng kết hợp, Lạc Cảnh Thiên bàn tay đưa ta, trên tay xuất hiện một đoá liên hoa. Nếu như đem thứ này cho nổ, hắn dám nói có thể đem toàn bộ Tử Lang Thuấn Ảnh Thành huyết tẩy.
Đây chỉ là một cái ma pháp cơ bản – Phật Nộ Kim Liên.
Trước kia, dù dùng hết toàn lực, nhiều lắm liền đem tường thành nổ rớt. Nhưng sau khi cùng quy tắc không gian dung hộ lại có uy lực này, quả nhiên nắm giữ quy tắc chính là khủng bố như thế.
Nhìn bên ngoài, lúc này đã trời tối, Lạc Cảnh Thiên hoạt động thân thể một chút rồi cất bước đi ra. Nhưng vừa ra ngoài liền thấy được Long Nhã đang đứng đó nhìn hắn.
“Ngươi cuối cùng cũng đi ra”. Long Nhã mỉm cười nói.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Nữ nhân này, từ khi hắn bế quan liền luôn đứng ngoài cửa trông coi. Năm năm như một, ngoài lúc tắm rửa ăn cơm còn lại chưa từng rời đi.
Có lẽ chuyện năm đó đối với nàng đả kích quá lớn. Nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, Lạc Cảnh Thiên cũng có chút không đành lòng.
“Nữ nhân ngốc”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói, sau đó trước sự sững sờ của nàng, hắn liền đi tới đem nàng bế lên mang vào trong.
Trong phòng nhất thời hiện lên cảnh xuân xao động lòng người...
(Ps: ta đang nghĩ nên cho Long Nhã kết cục như nào. Thu là k thể nào thu, chỉ có thể tận lực cho nàng kết cục tốt một chút, về phần có con cũng đừng nghĩ, rất phiền phức)
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với