“Thế nào? Có phải hay không mê luyến ta rồi?”. Long Nhã nằm trong ngực Lạc Cảnh Thiên, ngón tay đâm đâm vào ngực hắn cười nói.
“Đừng nghĩ nhiều, ta chẳng qua chỉ đang cảm thấy ngươi ngốc có chút đáng yêu mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái rồi nói.
“Hắc. Ăn xong kéo quần lên liền không nhận người?”.
“Đừng nói khó nghe như vậy. Ngươi tình ta nguyện mà thôi, hơn nữa cứ cho là ta có tình cảm với ngươi, nhưng mà đó cũng chỉ là trong ngắn hạn. Bởi vì có nhiều thứ không phải ta muốn là được”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
“Có ý gì?”. Long Nhã khó hiểu hỏi.
“Mấy năm trước ta cũng đã nói cho ngươi biết thế giới này là thế nào. Muốn đem nó trở lại chủ thế giới rất khó, ít nhất ta lúc này là không làm được. Ngươi phải biết, muốn làm được điều này sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu như ngươi nảy sinh tình cảm với ta, một khi ta rời đi thì ngươi sẽ phải chờ đợi rất lâu, thậm chí đến lúc chết cũng có thể không cách nào gặp được ta”.
“Quy tắc thế giới này chính là như vậy. Ta không có cách nào mang ngươi theo, một khi mang ngươi đi, một khi ngươi tiếp xúc với chủ thế giới, ngươi sẽ nhận lấy hậu rất nghiêm trọng, thậm chí là sẽ trực tiếp chết tại chỗ”. Lạc Cảnh Thiên giải thích.
“Ngươi gạt ta chứ? Nếu như là như vậy vậy tại sao Lạc Tuyết Giai có thể đi? Đừng nói với ta ngươi cũng không mang nha đầu đó theo. Tình cảm ngươi dành cho nàng ta nhưng nhìn rất rõ ràng, ngươi không bỏ nàng xuống được”. Long Nhã nhướng mày nói.
“Tiểu Giai ta cũng không có mang theo được, mang nàng trở về chủ thế giới, kết cục cũng sẽ như ngươi, nhưng mà ta sẽ đưa nàng vào vũ trụ, bởi vì ta đã tìm cho nàng một vị sư phụ lợi hại. Nàng cùng ngươi khác biệt, không phải là vì địa vị hay ta thiên vị ai, mà là từ lúc nàng mới có vài tuổi, ta liền đã đem cơ thể nàng gột rửa đi rất nhiều thứ”.
“Cho nên tuổi thọ của nàng cùng ngươi là khác biệt, nàng có thể sống rất lâu, còn ngươi thì không. Cho dù có đưa ngươi vào trong vũ trụ, tìm một nơi an toàn để ngươi ở đó, thậm chí là cho ngươi công pháp tu luyện thì cũng không cách nào thay đổi kết quả cuối cùng”.
“Bởi vì… ngươi sinh ra ở một cái thế giới thiếu hụt quá nhiều quy tắc dẫn tới việc ngươi tuổi thọ tối đa liền 200 năm tuổi. Tuy rằng trong vũ trụ có rất nhiều thứ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng mà tác dụng đối với ngươi không có hiệu quả”.
Long Nhã nghe vậy liền cúi thấp đầu 2m3RZ yên lặng, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Lạc Cảnh Thiên âm thầm thở dài, hắn cũng không có nói dối, nếu như Long Nhã chỉ có 15 tuổi, hắn có thể nếm thử cải tạo thân thể nàng, đem hạn chế của quy tắc thế giới này đẩy ra khỏi thân thể nàng, nhưng mà hiện tại… tha thứ hắn bất lực.
Trong vũ trụ có không ít người có thể làm được, nhưng sẽ không có ai đi giúp hắn. Bất kể thế giới này thiếu hụt ra sao, quy tắc chính là quy tắc. Nếu như giúp hắn đem Long Nhã cơ thể cải tạo, đồng nghĩa với việc chống lại quy tắc, dù là quy tắc này rất yếu, hậu quả dù ít cũng sẽ không có ai tình nguyện làm chuyện này.
“Nói như vậy… ta không cách nào trở thành nữ nhân của ngươi rồi? Xem ra là ta quá tham, đây hẳn là báo ứng đi”. Long Nhã nở ra nụ cười miễn cưỡng nói.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay ôm lây nàng vào lòng, bàn tay đưa lên xoa đầu nàng nói.
“Đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là tin tức xấu nhất. Tin tức tốt là thế giới này cùng chủ thế giới dòng thời gian khác nhau. Ở đây thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều”.
“Cho nên?”.
“Mặc dù ta đối với ngươi cảm tình không có sâu như những người kia, nhưng ngươi cũng biết ta là người trọng cảm tình. Trước đó có lẽ có thể, nhưng hiện tại ta rất khó bỏ xuống ngươi, mặc dù ta không làm được gì, nhưng ít nhất ta có thể bồi ngươi thời gian thêm vài chục năm cũng không có vấn đề gì”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
Điều này hắn đã suy nghĩ cả đêm qua, thời gian ở thế giới này gấp 10 lần thế giới cũ, mà tuổi thọ của hắn hiện tại ít nhất cũng có gần ngàn năm. Dù sao bước vào Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba, tuổi thọ kéo ra rất dài, hơn nữa hắn là Viễn Cổ Tinh Linh huyết mạch, mặc dù không thể dung nhan bất lão, nhưng ít nhất giữ nguyên bộ dáng hiện tại vài chục năm là không có vấn đề gì.
Cho nên hắn muốn dùng vài chục năm tới bù đắp cho Long Nhã, xem như hắn cho nàng một cuộc sống viễn mãn nhất.
Long Nhã hai tay ôm chặt lấy hắn, yên lặng rơi ra hai hàng nước mắt. Có lẽ đây không phải điều nàng muốn nhất, nhưng là điều có thể khiến nàng thỏa mãn nhất. Bởi vì nàng biết rõ, Lạc Cảnh Thiên không phải người tùy tiện, thật muốn nữ nhân hắn cũng sẽ không chọn nàng, đặc biệt là sau trận chiến kia, toàn bộ Phong Linh Đại Lục đối với hắn cực độ sùng bái, nhất là nữ giáo hoàng.
Thậm chí chỉ cần hắn muốn, nữ giáo hoàng liền tình nguyện hiến thân. Về nhan sắc, địa vị lẫn khí chất nàng đều kém nữ giáo hoàng một bậc. Lạc Cảnh Thiên có thể đối với nàng chiếu cố đến mức này đều có thể tóm gọn trong hai chữ - cảm tình.
Cho nên khi Lạc Cảnh Thiên nói ra lời kia, nàng biết hắn đời này... không, phải nói là nàng đời này sẽ được hắn tận tâm chiếu cố. Không phải lo nghĩ về mấy vấn đề như ‘tiểu tam’ hay những thứ khác.
Đối với một nữ nhân tới nói, có gì hạnh phúc hơn chứ? Cho nên nàng lúc này có thể nói đặc biệt cảm động. Sau đó... lại là một đợt triền miên, Long Nhã lần này vô cùng chủ động, thậm chí có thể nói là... điên cuồng.
“Nha đầu, ta là vì muốn tốt cho ngươi. Đều bao lớn, làm sao không hiểu được đạo lý này? Tương lai của ngươi không nên gò bó tại đây, ta không muốn tương lai khi ta vào vũ trụ nhưng nhìn không thấy ngươi. Hiểu không?”. Lạc Cảnh Thiên xoa đầu nàng cười nói.
Lạc Tuyết Giai mím môi không nói lời nào. Nàng biết rõ Lạc Cảnh Thiên là vì muốn tốt cho nàng, chỉ có điều nhiều năm như vậy, Lạc Tuyết Giai sớm đã quá ỉ lại hắn. Cho nên lúc này mới không muốn rời đi.
“Lão cha, ngươi sẽ nhớ ta sao?”.
“Đương nhiên, ngươi nhưng là tiểu công chúa của ta, ta không nhớ ngươi thì nhớ ai?”. Lạc Cảnh Thiên hôn lên trán nàng rồi nói.
Hai cha con tâm sự một lúc lâu, sau đó Lạc Cảnh Thiên mới nhìn về phía hình chiếu đầy uy nghiêm kia, hắn nhẹ cúi đầu nói.
“Xin ngài chiếu cố nha đầu này một chút, nàng rất nghịch ngợm, nhưng tính cách không xấu, nếu như có làm điều gì làm ngài phiền lòng, còn xin bao dung nàng một chút”.
“Ta đã biết, yên tâm đi, nha đầu này sẽ không chịu tới người khác ức hiếp”. Hình chiếu kia lên tiếng.
“Đa tạ”. Lạc Cảnh Thiên bái tạ một cái.
Cuối cùng, Lạc Tuyết Giai mang theo Đại Bạch rời đi Phong Linh Đại Lục đi vào vũ trụ.
...
Chớp mắt đã 60 năm trôi qua.
Thời gian qua, Lạc Cảnh Thiên mang theo Long Nhã ngao du sơn thủy. Long Nhã ban đầu rất muốn có một đứa con, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên không phải không muốn, mà là vì quy tắc thế giới này quá cực đoan. Đời sau của hắn không cách nào tại đây dựng dục ra.
Biết được điều này Long Nhã rất đau lòng, nhưng theo thời gian nàng cũng liền không còn quan tâm tới nữa, bởi vì Lạc Cảnh Thiên mang tới cho nàng tình cảm quá phong phú.
Nàng bản thân là một cái thuật sĩ, sức mạnh thân thể thật sự yếu ớt vô cùng, lại thêm theo thời gian, thân thể nàng cũng dần suy yếu. Mặc dù Lạc Cảnh Thiên đem dung nhan của nàng giữ lại lúc tuổi trẻ, thậm chí từng nói có thể kéo dài sinh cơ của nàng, nhưng nàng từ chối.
Bởi vì nàng biết, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với chuyện này. Có thể dung nhan bất lão nàng đã rất mãn nguyện.
Mà hôm nay, cũng là lúc Long Nhã rời đi thế giới này.
Nhìn Long Nhã nằm trên giường ngọc, cơ thể đã mất đi sinh cơ. Lạc Cảnh Thiên không có đau lòng, bởi vì hắn biết Long Nhã đã thoả mãn hết thảy ảo tưởng mỹ hảo. Hắn chỉ là đang cảm thấy tiếc nuối.
Long Nhã là một nữ tử tốt, mấy chục năm chung sống, hắn sớm đã đem nàng thành nữ nhân của mình. Chỉ có điều đáng tiếc là hắn không cách nào nghịch chuyển tử vong. Nhưng mà cũng không có gì phải hối hận.
Nhiều năm qua tâm cảnh của hắn sớm đã đi vào cảnh giới cực cao. Đối mặt với chuyện này cũng không có gì phải đau lòng cả.
Đem bạn đời mấy chục năm của mình hạ táng, Lạc Cảnh Thiên lúc này xem như cùng thế giới này đã không còn nhân quả nào nữa.
“Đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
“Còn chưa đi được”. Thượng Cổ Chi Linh lắc đầu nói.
“Không, là ngươi cần điều chỉnh lại tâm tính của mình, gần 80 năm qua, ngươi tâm tính đã bước vào tuổi xế chiều, mặc dù nó khiến ngươi chững chạc cùng bình tĩnh, nhưng cũng khiến ngươi đánh mất đi đấu chí. Cho nên trước khi đi, ngươi cần phải làm một chút chuyện”. Thượng Cổ Chi Linh nói.
“... Làm chuyện gì?”.
Thượng Cổ Chi Linh nhếch miệng cười. Lạc Cảnh Thiên thấy nụ cười kia đột nhiên cảm thấy không ổn, nhưng mà Thượng Cổ Chi Linh đã bắt đầu động thủ.
“Ngươi mẹ nó... ta xxx... đừng đánh mặt”.
Âm thanh thảm thiết vang lên.
Mặc dù biện pháp này có chút... cực đoan. Nhưng mà hiệu quả thật sự rất không tệ, ít nhất Lạc Cảnh Thiên tâm tính bây giờ đã không còn như trước. Chững chạc mang theo tự tin, thản nhiên nhưng không mất đi đấu chí. Đây mới là tâm tính của người trẻ tuổi.
Dù sao dù Lạc Cảnh Thiên bây giờ hơn trăm tuổi, nhưng độ tuổi này trong vũ trụ cũng chỉ là trẻ sơ sinh. Cho nên Thượng Cổ Chi Linh mới dùng cách này éo buộc hắn.
Sau đó, một vòng sáng cực lớn bắn ra, không gian bị xé toái, Lạc Cảnh Thiên mang theo Thượng Cổ Chi Linh bước vào trong vòng xoáy không gian. Mặc dù hắn rời đi gần 80 năm, nhưng mà tại thế giới này mới chỉ trôi qua 8 năm.
Nhìn trước mắt thế giới rộng lớn, Lạc Cảnh Thiên khẽ nhếch miệng.
“Ta trở về”.
(Ps: cuối cùng xem như end map, mặc dù chương này viết thật sự... không phải rất hài lòng, nhưng cũng xem như đóng lại map này. Còn một vấn đề là sau này main sẽ bước vào vũ trụ, tuổi tác cũng không còn trọng yếu như trước, m.n nhìn thoáng chút. Với lại m.n muốn sau khi main vào vũ trụ thì đi nơi nào? Ta ban đầu là muốn cho main đi vào thế giới marvel, dù sao sư phụ main cũng là thượng cổ tôn giả, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy k phù hợp lắm. Nếu như có ý kiến gì về hướng đi của main khi vào vũ trụ có thể để lại cmt trong phần bình luận a)