Lạc Cảnh Thiên không có vội vàng đi tìm đám người Lạc Cảnh Điềm, hắn trước tiên muốn tìm hiểu xem 8 năm qua có cái gì thay đổi hay không. Dù sao năm đó khi hắn rời đi, Thần địa nhưng là vẫn tồn tại, hắn không dám khẳng định mấy năm qua đám người Thần địa có giở trò gì hay không, cho nên trước tiên mới đi tìm hiểu một chút.
Thời gian tám năm, Xích Hồ Thành thay đổi thật sự rất nhiều, so với trước kia phồn hoa gấp trăm lần.
Hắn tìm một cái quán rượu rồi đi vào, sau khi tìm một chỗ ngồi liền bắt đầu lặng lẽ quan sát. Những người này đa phần chỉ là người bình thường… đa phần đều là Luyện Linh cảnh trở lên, cao nhất cũng chỉ là Ngự Linh cảnh. Trong mắt hắn cùng người bình thường không có khác biệt gì nhiều.
“Đồ uống của ngài”. Phục vụ đi tới để xuống chai rượu rồi đi.
“Soái ca, chỉ có một mình sao?”.
Ngay lúc này, một âm thanh vang lên, Lạc Cảnh Thiên nhìn qua liền thấy được vài tên thanh niên thiếu nữ đi tới, tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ. Nhan trị mỗi người đều khá tốt, nhưng mà nhìn ra được cũng chưa tới 15 tuổi, còn chưa thể tu luyện võ giả, xem ra là phú nhị đại.
“Đúng thế”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
“Lão ca, ngươi rất lạ mặt a. Lần đầu tới? Nếu không chúng ta góp chung một chỗ tăng mạnh bầu không khí một chút? Thế nào?”. Một tên thanh niên hỏi dò.
“Có thể, ta ngồi một mình cũng rất nhàm chán”.
“Soái ca, ngươi tên gì nha? Trước đây làm sao không có thấy ngươi đây? Sẽ không phải là tu luyện không ra khỏi cửa chứ?”. Một vị tiểu cô nương hỏi.
“Ngươi làm sao biết?”.
“Đoán a, ngươi nhan trị này là thật sự hiếm có. Nếu như từng xuất hiện ở đây làm sao ta chưa từng nghe tới đâu. Cho nên nghĩ một chút liền biết, đúng, soái ca, ngươi là học chỗ nào? Thánh địa vẫn là hoàng thất?”.
“Không phải chứ? Lão ca, ngươi sẽ không phải không biết hai chỗ này? Đỉnh cấp học phủ chưa nghe nói qua sao?”.
“Cái đó thật không có, ta rời đi cũng có 8 năm, cho nên cũng không rõ ràng lắm. Có thể nói cho ta nghe một chút không?”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
Nếu như ở Phong Linh Đại Lục, ngoài Lạc Tuyết Giai cùng Long Nhã ra còn không có ái cùng hắn nói chuyện như vậy. Mở miệng liền một câu đại nhân, hắn nghe mấy chục năm đều thấy phiền, không như hiện tại, thoải mái, buông lỏng không thiếu.
“Ra là khổ tu nha. Tới, Lạc Vũ, ngươi tới nói”. Một tiểu cô nương nhìn tên thanh niên bên cạnh nói.
Họ Lạc?!
Lạc Cảnh Thiên hơi chút kinh ngạc nhìn tên kia một cái, họ Lạc tại Phong Linh Đại Lục thật sự rất hiếm, hơn nữa tên tiểu tử này lại cùng hắn cùng họ, sẽ không phải là người Lạc gia chứ?!
“Tốt, lão ca, ta nói ngươi nghe…”.
Tiểu tử Lạc Vũ kia nói rất hăng say, giống như rất cảm thấy tự hào.
Qua lời kể của hắn, Lạc Cảnh Thiên cũng hiểu được phần nào về tình hình đại lục lúc này. Tám năm trước sau trận chiến kia, Thần địa cũng kéo người tới gây chuyện, nhưng mà cùng Tây Mạc Ma Tộc và Thánh địa đánh ngang tay, sau đó Thần địa lại lần nữa tiếp tục ẩn thân.
Mà thời gian tám năm, có thể nói toàn bộ Thiên Linh Đại Lục đều biết tới cuộc chiến đó, Thánh địa sau đó cũng sát nhập vào Tây Mạc Ma Tộc, bố cục đại lục so với trước kia cũng không có thay đổi nhiều, điều thay đổi duy nhất chính là Tây Mạc Ma Tộc cùng Thánh địa sát nhập, trở thành một thế lực hùng mạnh.
Hơn nữa tứ đại quốc cũng sát nhập lại, hiện tại toàn bộ đại lục đều thuộc về Sở quốc, chẳng qua quản lý mỗi nơi đều không có gì thay đổi. Nếu như đặt tại thế giới hiện đại, đó chính là khu tự trị, nếu như quản lý không tốt, Sở quốc sẽ thay người quản lý.
Yêu tộc cùng nhân loại cũng không còn thù hằn như trước, nhưng cạnh tranh vẫn như trước khốc liệt. Có điều toàn bộ đại dương đều đã luân hãm, trở thành Thần địa thuộc địa riêng. Có thể nói đại dương hiện tại là cấm địa tồn tại, ai vào người đó chết.
Có thể thấy được Thần địa cũng không phải đối thủ dễ đối phó.
Không đúng!
Lạc Cảnh Thiên âm thầm nhíu mày, bởi vì từ miệng bọn họ, hắn nghe được cuộc chiến năm đó là xảy ra từ 12 năm trước. Không phải 8 năm sao? Làm sao lại là 12 năm?!
“Chuyện gì xảy ra?”. Lạc Cảnh Thiên âm thầm cùng Thượng Cổ Chi Linh câu thông.
“Nhớ ngày đó ngươi giải phong ấn Bạch Cốt Tiêu sao? Nó đem lực áp chế của ta triệt tiêu một chút, cho nên mới kéo dài thêm thời gian”. Thượng Cổ Chi Linh đáp.
“Ra là thế”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói.
“Đúng, lão ca, ngươi tên gì a? Cũng không thể suốt ngày gọi ngươi lão ca lão ca, thật có chút quái quái”. Lạc Vũ nói.
“Ta tên Cảnh Thiên”. Lạc Cảnh Thiên nói, hắn cũng không muốn nói ra họ của mình, nếu như tên tiểu tử này thật đúng là người Lạc gia, hắn còn muốn quan sát một chút, tiểu tử này khá hợp mắt hắn, nói ra thân phận liền chơi không vui.
“Vậy ta liền gọi ngươi Thiên ca, Thiên ca, giới thiệu cho ngươi, đây là Lạc Hi Nghiên, em họ ta. Đây là Sở Hiên cùng Sở Du Du”. Lạc Vũ cười nói.
“Các ngươi đều chưa tới tuổi tu luyện đúng không? Hơn nữa nhìn các ngươi giống như đều không phải người bình thường, hẳn là không phú thì quý. Làm sao lại… trong ký ức của ta, những người như các ngươi tính cách cũng không phải dễ hòa đồng như vậy”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Ha ha, Thiên ca, ngươi đừng đùa. Chẳng qua từ lúc ngươi đi vào chúng ta liền đã chú ý tới ngươi, cảm thấy ngươi hợp nhãn nên mới như vậy. Đổi lại là lúc bình thường, chúng ta cũng rất kiêu ngạo được chứ?”. Sở Du Du cười nói.
“Hơn nữa, chúng ta hiện tại chỉ là người bình thường, cũng không phải võ giả. Cũng không có nhiều đặc quyền như vậy, Lạc gia cùng Sở gia quy tắc rất nghiêm. Trừ khi chúng ta thiên phú xuất chúng, nếu không dù là dòng chính cũng chỉ được đối xử như những người khác mà thôi, có gì đáng kiêu ngạo chứ, nói không chừng chúng ta gây chuyện còn bị đánh đây”. Sở Hiên cười nói.
Lạc Cảnh Thiên cười cười lắc đầu, chung quy cũng chỉ là những đứa bé, gia tộc nhưng rất xem trọng mặt mũi, nếu thật sự các ngươi gây chuyện, ở ngoài họ là sẽ duy trì ngươi, bất kể sai hai đúng. Trở về mới tìm ngươi tính sổ.
“Thiên ca, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi nha? Nhìn ngươi thật sự quá mức chững chạc, không giống như vẻ ngoài lắm”. Lạc Vũ hỏi.
“Ta? Nếu tính thêm một tháng nữa, hẳn là tròn 40 tuổi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Phốc!
Đám người nhất thời phun ra.
“Khụ khụ, không phải, Thiên ca, ngươi thật 40 tuổi?”. Lạc Vũ ho khan một cái, sau đó kinh ngạc hỏi.
“Cái này có đáng phải lừa các ngươi sao?”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“...Đại thúc, thật nhìn không ra, ngươi nếu nói mình 20 ta cũng tin. Ông trời a, ngươi là thế nào giữ được dáng vẻ này? Chẳng lẽ trở thành võ giả liền có thể dung nhan bất lão?”. Sở Du Du kinh ngạc hỏi.
“Trở thành võ giả có thể làm chậm quá trình lão hóa, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Đúng, các ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”. Lạc Cảnh Thiên tò mò hỏi. Hắn dùng Chân Giải Chi Nhãn có thể thấy đoán được độ tuổi của đám người này, nhưng mà vẫn nhịn không được hỏi lại cho chắc chắn.
“Ta là 14 tuổi, ba người họ đều 12 tuổi”. Lạc Vũ đáp.
Phốc!
Lần này tới lượt Lạc Cảnh oJSZ9 Thiên.
Mẹ nó.
Lạc Vũ 14 tuổi hắn tin, nhưng mà ba người kia… 12 tuổi? Giả chứ? Lạc Hi Nghiên cùng Sở Du Du đều hơn 1m5, Sở Hiên càng là hơn 1m6, cao nhất chính là Lạc Vũ, ít nhất cũng 1m7 trở lên.
Thế hệ bây giờ đều lớn nhanh như vậy?!
“Hắc hắc, rất kinh ngạc đi? Đại thúc ta nói cho ngươi biết, chúng ta nhưng là con cháu đại gia tộc, từ nhỏ liền bắt đầu tắm thuốc, đương nhiên so với người bình thường phải lớn hơn. Nếu không đi vào nơi này cũng sẽ bị cản lại”. Lạc Vũ cười nói.
“Thật nhìn không ra, đúng, tiểu cô nương, ngươi gọi Lạc Hi Nghiên đúng không? Làm sao nãy giờ đều không nói tiếng nào?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Hi Nghiên hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha, nàng tính cách chính là như vậy, đại thúc ngươi đừng để ý”. Lạc Vũ nói.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, bất quá hắn cảm giác Lạc Hi Nghiên nhìn hắn ánh mắt rất kỳ quái. Hơn nữa hắn cảm thấy Lạc Hi Nghiên có chút quen thuộc, nhưng lại không biết tại sao lại có cảm giác này.
Trong khi Lạc Cảnh Thiên đánh giá nàng, Lạc Hi Nghiên cũng âm thầm đánh giá hắn.
Đại thúc này… làm sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Hơn nữa cảm giác rất thân thiết? Đây là có chuyện gì?!