Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 376: Gặp lại Hạ Thần



“Ai u, ta tưởng là ai, đây không phải Lạc thiếu gia sao? Đây là dẫn mấy đứa bé ra ngoài tăng kiến thức sao?”.

Ngay lúc này, một âm thanh âm dương quái khí vang lên.

Liền thấy một tên thanh niên, độ tuổi cùng Lạc Vũ không sai biệt lắm. Bên người mang theo hai tên hộ vệ, đều là Tử Linh cảnh.

“Cùng ngươi có liên quan? Đi tìm ‘tiểu thư’ của ngươi đi. Nơi này không hoan nghênh ngươi”. Lạc Vũ lạnh lùng đáp.

“Đó là Tôn Quân Tứ, người Tôn gia, một trong tứ đại gia tộc Thánh địa, tính cách rất kiêu căng, hơn nữa rất hẹp hòi cùng thù dai, đại thúc ngươi giữ yên lặng là được”. Sở Hiên thấp giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc nhìn Sở Hiên, không nghĩ tới tiểu tử này còn nhỏ như vậy nhưng tâm tư lại rất kín đáo. Đây là không muốn hắn đắc tội tên họ Quân kia tránh bị thiệt thòi sao?!

“Làm sao nói đâu? Đều cùng một vòng tròn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Làm sao lại tuyệt tình như vậy? Nghiên Nghiên ngươi nói đúng không?”. Tôn Quân Tứ đưa tay khoác lên vai Lạc Vũ nhìn Lạc Hi Nghiên cười nói.

Lạc Hi Nghiên lạnh nhạt nâng ly rượu uống, ngay cả đáp lời cũng không đáp.

Tôn Quân Tứ giống như đã quen thuộc chuyện này, cho nên liền kéo một cái ghế ngồi xuống, khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên liền kinh ngạc hỏi.

“A… xem ra là có bằng hữu mới. Không biết ngươi là…”. Tôn Quân Tứ nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi. Bất quá ánh mắt hiện rõ vẻ coi thường, bởi vì những đệ tử gia tộc lớn hắn không ai không biết, nếu như Lạc Cảnh Thiên thật là người trong vòng, hắn đã sớm nhận ra.

“Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn uống rượu mà thôi. Các ngươi tùy tiện”. Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười, người trẻ tuổi thật đúng là nóng tính. Đã ngươi thích thể hiện ta liền phối hợp ngươi một chút.

Nhìn thấy thế, Tôn Quân Tứ âm thầm gật đầu, xem như ngươi biết điều.

Bất quá mấy người khác chỉ nhìn hắn một cái, không có chán ghét gì, chỉ là cảm thấy… bất đắc dĩ. Đổi lại là ai cũng sẽ như vậy, dù sao Tôn gia cũng là một trong những gia tộc đỉnh cấp, người như Lạc Cảnh Thiên thật đúng là không đắc tội nổi. Bo bo giữ mình cũng không có gì là lạ.

“Lạc Vũ, ngươi làm sao lại ở đây?”.

Náo nhiệt càng lúc càng lớn, một nữ tử đi tới, ánh mắt nhìn Lạc Vũ mang theo vẻ tức giận.

Chữ ‘lại’ này thật đúng là tinh túy, xem ra tiểu tử này không ít lần trốn ra chơi.

Nữ tử này hắn biết, là Lạc Thi Thi, hắn từng gặp qua một lần, là cháu gái của đệ ngũ trưởng lão Lạc Vũ Hầu, hiện tại đều đã thành mỹ nữ xinh đẹp. Thực lực còn rất không tệ, đã bước vào Thông Linh cảnh.

“Thi tỷ, ta…”. Lạc Vũ đang muốn giải thích, nhưng mà nhìn ánh mắt tức giận của Lạc Thi Thi liền vội ngậm miệng.

Lạc Thi Thi đang muốn nói gì, nhưng chú ý tới Tôn Quân Tứ, nàng liền không nói, dù sao đều là người Lạc gia, trước mặt người ngoài nên giữ cho Lạc Vũ một chút tôn nghiêm. Bất quá khi nàng ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên cũng không có hòa hoãn như vậy.

“Ngươi lại là người nào?”.

“Thi tỷ, đây là…”.

“Ngậm miệng, ta không có hỏi ngươi, một lát nữa ta nói với tiểu cô để xem xử ngươi thế nào”. Sở Hiên còn chưa nói xong liền bị nàng cắt ngang.

“Thi tỷ, ngươi bình tĩnh chút, Lạc Vũ hắn cũng không phải người ngang bướng, hẳn là không dám vi phạm lời ngươi nói”. Tôn Quân Tứ lúc này đột nhiên lên tiếng.

Đám người nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Tôn Quân Tứ cùng Lạc Vũ có thể nói là đối địch nhau, mặc dù chưa tới mức là kẻ thù, nhưng cả hai đều không có chút hảo cảm nào với đối phương. Nhưng lần này Tôn Quân Tứ lại vì Lạc Vũ lên tiếng, làm sao họ không kinh ngạc cho được.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, tên tiểu tử này tuyệt đối là đang kiếm chuyện. Hắn nhìn người rất ít khi sai, càng đừng nói tên nhóc này, hắn liếc mắt cũng nhìn ra tên tiểu tử này đang giở trò gì đó.

“Ngươi cũng đừng vì hắn lên tiếng, tính cách hắn thế nào ta còn không biết”. Lạc Thi Thi mặc dù kinh ngạc, nhưng đã Tôn Quân Tứ nói vậy, nàng liền thuận thế đi xuống.

“Thi tỷ, nhiều lần phạm lỗi hắn hẳn là biết sai, lần này trốn đi ra hẳn là có người lôi kéo”. Tôn Quân Tứ không biết vỗ tình hay cố ý liếc nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, đây là muốn đem hắn ra tế lễ sao?!

Tôn Quân Tứ ý nghĩ rất đơn giản, Lạc Cảnh Thiên không phải cùng mấy người này nhận biết sao? Như vậy hắn liền muốn để Lạc Thi Thi gây khó dễ với Lạc Cảnh Thiên, như vậy Lạc Vũ chắc chắn tức giận, chỉ cần Lạc Vũ tức giận, hắn liền vui vẻ.

“Chính ngươi dụ dỗ đám đệ đệ muội muội ta trốn ra ngoài?”. Lạc Thi Thi ánh mắt lạnh xuống nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Lạc Cảnh Thiên: …

Loại IQ này… bị người bán cũng không biết? Bất quá, khi nhìn vào ánh mắt của Lạc Thi Thi hắn liền hiểu, không phải nha đầu này không biết, mà chính là giả vờ như không biết.

Đơn giản chính là nhìn hắn dễ bắt nạt chứ sao. Lạc Thi Thi nhiều nhất chính là mở miệng giáo huấn Tôn Quân Tứ vài câu, nhưng mà đối với Lạc Cảnh Thiên nàng lại hoàn toàn có thể không phải kiêng nể gì. Hơn nữa đích thật là Lạc Cảnh Thiên cùng đám người Lạc Vũ uống rượu, xem như hắn xui xẻo.

“Tỷ, đừng tin lời hắn. Là chính ta chạy ra, cũng không liên quan tới vị… lão ca này”. Lạc Vũ đứng lên nói.

“Ngậm miệng! Ta không hỏi ngươi”. Lạc Thi Thi trừng mắt nói, sau đó ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đều là người trưởng thành, núp sau một đứa bé, không mất mặt?”.

Lạc Cảnh Thiên thở dài lắc đầu. Xem ra không cho nha đầu này một chút giáo huấn, thật đúng là cho rằng hắn dễ bắt nạt đâu.

Thế là hắn đem ly rượu để xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Thi Thi, trên thân khí thế phát ra. Khóe miệng lạnh nhạt nở ra nụ cười, sau đó dùng âm thanh vô cùng bình thản lên tiếng.

“Muốn đối phó ai nên tìm hiểu thực lực của người đó ra sao. Bởi vì nói không chừng sẽ đá phải tấm sát, không chỉ đau chân, còn có thể mất mạng”.

Khí thế Thánh cảnh phát ra không phải người như Lạc Thi Thi có thể chống cự, ngay sau đó, Lạc Thi Thi gương mặt biến sắc, những người khác gương mặt cũng lộ vẻ sợ hãi.

Lúc này, những người trong quán rượu cũng bị khí thế kia chấn nhiếp, hấp dẫn tới không ít ánh mắt đổ dồn về phía này. Bất quá tất cả đều là đang xem kịch, dù sao nơi này là Sở quốc, nữ tử kia là người Lạc gia, không ai dám động nàng. Họ muốn xem xem Lạc Cảnh Thiên rốt cuộc dám ra tay hay không.

“Ngươi…”.

Lạc Thi Thi đang muốn nói gì, nhưng Lạc Cảnh Thiên chỉ lạnh nhạt đưa ngón tay đặt lên miệng ra hiệu im lặng, ánh mắt quét qua Tôn Quân Tứ đang sợ hãi nhìn hắn, hắn chỉ cười nhạt, sau đó nhìn Lạc Thi Thi nói.

“Nếu như là ta dụ dỗ hắn, ngươi lại có thể làm gì đây?”.

Lạc Thi Thi hít sâu một hơi, bất quá ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Là ta thất lễ, ta biết không phải ngươi, cho nên cũng không cần thiết khiêu khích ta. Bởi vì nếu ngươi cương quyết thừa nhận, như vậy ngươi không phải đối mặt với ta, mà là toàn bộ Lạc gia”.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy hơi chút kinh ngạc, xem ra nha đầu này cũng biết nói lý lẽ, hơn nữa tính cách cũng không đến nỗi tệ. Đây là muốn cho hắn một bậc thang đi xuống.

Nhưng mà chưa chờ hắn lên tiếng, một âm thanh khác đã vang lên.

“Không tệ, xem ra Lạc gia bồi dưỡng ra nhiều nhân tài cũng không OxfJ0 phải là không có lý do”.

Từ trên tầng hai một tên nam tử đi xuống, thân hình rất cao lớn, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ. Lạc Cảnh Thiên không cần quay người cũng biết đó là ai, nội tâm nở ra nụ cười vui vẻ, không biết tên tiểu tử này có nhận ra hắn hay không.

“Hạ thúc”. Lạc Thi Thi nhìn thấy nam tử kia liền cúi người chào hỏi.

“Hạ tướng quân”.

Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng.

Người này không ai khác chính là Hạ Thần, cái giọng điệu này hắn làm sao có thể quên.

“Ha ha ha, đã ngươi gọi ta một tiếng thúc, chuyện này ta liền quản”. Hạ Thần cười lớn nói, sau đó đi tới phía sau Lạc Cảnh Thiên, tay khoác lên vai hắn, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Tiểu tử, không biết người Lạc gia tại Sở quốc là ta bảo kê sao? Cho ta thu lại khí thế, không biết nơi này là nơi nào sao?”.

Dứt lời, Hạ Thần còn vỗ vào lưng Lạc Cảnh Thiên vài cái, lực đạo cũng không nhẹ.

“Hạ thúc…”. Mấy người Lạc Vũ muốn ngăn cản, nhưng mà nhìn thấy Hạ Thần trừng mắt nhìn liền vội ngậm miệng.

Lạc Cảnh Thiên cười cười, tiểu tử này thực lực tăng lên còn rất nhanh. Đã bước vào Thánh cảnh trung kỳ rồi, bất quá… muốn để hắn bị đau vẫn còn kém một chút. Hắn tay hất tay Hạ Thần ra, sau đó đứng dậy quay người lại, bàn tay đưa ra chỉnh chỉnh cổ áo cho Hạ Thần, sau đó cười nói.

“Thực lực không tệ, bất quá vẫn còn quá yếu. Cần ta dạy ngươi vài chiêu sao?”. Vừa nói Lạc Cảnh Thiên vừa vỗ vỗ ngực Hạ Thần.

Tê!

Đám người khác nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Hạ Thần là ai? Sở quốc đại tướng quân, dưới một người trên vạn người. Thực lực càng là thuộc về top năm người mạnh nhất Sở quốc. Hơn nữa tính cách của hắn luôn luôn dễ tức giận, Lạc Cảnh Thiên làm như vậy không phải là chán sống sao?!

Hạ Thần lửa giận dâng lên, nhưng mà khi nhìn về thấy Lạc Cảnh Thiên, hắn nhất thời ngẩn ra, con mắt nhất thời trợn lớn, miệng hơi há ra nói không ra lời.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.