Nhìn Hạ Thần đứng sững ra đó, Lạc Cảnh Thiên buồn cười, đưa tay ra vỗ vỗ mặt hắn cười nói.
“Thế nào? Không phải rất ngông sao? Làm sao không nói tiếng nào?”.
Trong đám người, có hai người đi ra, từ phía sau muốn nắm lấy Lạc Cảnh Thiên, họ là một trong những thủ hạ của Hạ Thần, đều là cấp bậc tướng quân. Ban đầu thấy Hạ Thần không có động thủ, còn cho rằng hắn thấy Lạc Cảnh Thiên trẻ tuổi không muốn ra tay. Cho nên khi thấy hành động khiêu khích của Lạc Cảnh Thiên, họ liền muốn động thủ.
“Cút!”. Hạ Thần thấy hai người kia tới gần, chuẩn bị động thủ với Lạc Cảnh Thiên, hắn liền lấy lại tinh thần tức giận nhìn hai người quát lên.
“Ta xxx, lão đại, thật là ngươi?”. Hạ Thần kinh ngạc tới há hốc mồm, nhìn Lạc Cảnh Thiên khó tin hỏi.
Toàn bộ người khác đều ngẩn ra.
Lão... lão đại? Người này rốt cuộc là ai?!
“Ha ha, không phải ta thì còn ai? Thế nào? Nhiều năm không gặp liền quên ta sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Oa, lão đại, thật là ngươi a”. Hạ Thần nhảy dựng lên, sau đó kích động ôm lấy Lạc Cảnh Thiên.
Nhìn hai người Hạ Thần cùng Lạc Cảnh Thiên, đám người cũng hiểu đây không phải là người họ có thể chọc, chỉ yên lặng quan sát tình hình phát triển.
Lạc Thi Thi đầu óc trống rỗng, ánh mắt khó tin nhìn Lạc Cảnh Thiên, nàng nghĩ mãi không rõ, người này rốt cuộc là ai? Có thể để Hạ tướng quân xưng lão đại, toàn thế giới cũng không tìm ra được một người. Đây rốt cuộc là người nào?!
Nàng cũng không có lo lắng cái gì, bởi vì Tây Mạc Ma Tộc cùng Sở quốc quan hệ có thể nói cực kỳ thân thiết, Hạ Thần cũng không ít lần tới Lạc gia làm khách. Cho nên nàng tin dù Lạc Cảnh Thiên muốn đối phó nàng, Hạ Thần cũng sẽ ngăn cản.
Nàng hiếu kỳ là rốt cuộc Lạc Cảnh Thiên thân phận là cái gì lại để Hạ tướng quân xưng lão đại.
Tôn Quân Tứ ánh mắt hơi co rút lại, bất quá chỉ là một chút lo lắng, hắn tin mình sẽ không bị làm sao, dù sao hắn chỉ là một đứa bé, lại không làm chuyện gì tội lỗi, nhiều nhất chỉ xem như kiêu ngạo một chút. Hắn là đang lo lắng cha mình khi biết chuyện này sẽ làm sao giáo huấn hắn.
“Lão đại, ngươi cuối cùng trở về, ngươi không biết nhiều năm qua chúng ta chờ đợi ngươi đau khổ cỡ nào. Bỏ lại một dòng chữ liền đi, ngươi thật sự là...”. Hạ Thần cảm thán nói.
“Ngươi a, lâu ngày tính cách vẫn không thay đổi, bất quá... xem ra hôm nay naow nhiệt nhiều, có bằng hữu tới đây”. Lạc Cảnh Thiên cảm nhận được mấy đạo khí tức lao tới, hắn liền nhếch miệng nói.
Hạ Thần ngẩn ra, sau đó liền hiểu.
Vừa rồi Lạc Cảnh Thiên bộc phát ra khí thế hẳn là kinh động không ít người, dẫn tới một chút cao tầng tới xem xét cũng là bình thường.
“Bệ hạ giá lâm”.
Ngay lúc này, một âm thanh vang vọng khắp nơi vang lên.
Từ bên ngoài, một ‘nữ tử’ toàn thân mặc một bộ hoàng bào đi vào. Nhìn thấy người này, Lạc Cảnh Thiên liền cười. Đây không phải Sở Như Mộng thì là ai?!
“Bái kiến bệ hạ”.
Đám người toàn bọi đều quỳ xuống một chân kêu lên, chỉ có Lạc Cảnh Thiên cùng Hạ Thần vẫn đứng đó.
Sở Như Mộng đi vào, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên liền sững sờ, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, không nói hai lời trực tiếp đi tới một quyền đánh tới.
Lạc Cảnh Thiên cười cười, cũng dùng nắm đấm đối đầu, hai nắm đấm chạm nhau, sau đó là cả cánh tay chạm vào. Đương nhiên cả hai không có dùng chút lực nào, nếu không toàn bộ nơi này đều muốn nát.
Trước sự kinh ngạc của đám người, Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên ôm cùng một chỗ.
“Ngươi cuối cùng cũng trở về”. Sở Như Mộng ánh mắt tức giận nói.
“Ha ha, xem ra ngươi những năm này làm hoàng đế rất tốt a. Sở quốc đều bị ngươi làm thành đế quốc đỉnh cấp”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
“Hảo huynh đệ, đi, đi uống rượu”. Sở Như Mộng cười lớn nói.
Những năm này, thân phận nam tử của Sở Như Mộng cũng không còn là bí mật gì cả. Nhưng con hàng này chính là vẫn ưa thích nữ trang, hơn nữa ljOmn vẫn còn giữ lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Thật đúng là không uổng cho mị thể huyết mạch phượng hoàng.
“Có thể, nhưng mà ta còn chưa có xử lý xong chuyện ở đây đâu”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi gặp phiền phức?”. Sở Như Mộng ngẩn ra, ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó rơi vào một chỗ, hắn ánh mắt nhất thời híp lại, âm thanh uy nghiêm vang lên.
“Qua đây cho ta”.
Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn thấy, vừa rồi ngồi chung bàn với hắn, Sở Hiên cùng Sở Du Du đi tới, sau đó cúi đầu thốt lên.
“Phụ hoàng”.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên trực tiếp tại chỗ phun ra, ánh mắt trừng lớn, giọng nói khó tin vang lên.
“Con của ngươi?”.
“Đúng thế, đây là Sở Hiên, con trai ta cùng Đinh Tiểu Vân, đây là Sở Du Du, con gái ta cùng Mạc Uyển. Hai người các ngươi, không biết chào hỏi phải không? Gọi Thiên thúc”. Sở Như Mộng nói xong liền nhìn hai người trầm giọng nói.
“Thiên thúc hảo”.
“Sẽ không phải là hai đứa nhỏ này gây phiền phức cho ngươi chứ?”. Sở Như Mộng dò hỏi.
“Không phải”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói, sau đó nhìn về phía Lạc Thi Thi.
Sở Như Mộng nhìn theo, sau đó nhất thời sững sờ, ánh mắt quái dị nhìn Lạc Cảnh Thiên. Âm thanh kỳ quái vang lên.
“Ngươi... không biết họ?”.
“Không phải, Lạc Vũ tiểu tử kia ta nghe nói qua, Lạc Thi Thi cũng từng gặp. Chỉ có tiểu nha đầu kia là không biết. Hơn nữa cùng chuyện của ta có liên quan gì?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“... Đó là Lạc Hi Nghiên, con gái của Tiêu Nhược Thủy”. Sở Như Mộng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên kinh hô.
Cái quỷ gì? Chẳng lẽ Nhược Thủy nàng có người mới?!
“... Ngươi nghĩ gì đây? Năm đó ngươi rời đi, Nhược Thủy liền mang thai, nàng năm nay 12 tuổi, ngươi chẳng lẽ không nghĩ ra cái gì?”. Sở Như Mộng nhỏ giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn người, chẳng lẽ... đó là con gái ta?!
Không thể nào...
Hạ Thần cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn đi tới vỗ vai Lạc Cảnh Thiên nói.
“Còn do dự cái gì? Tiểu nha đầu này nhiều năm qua rất nhiều lần đều tới chỗ ta hỏi chuyện của ngươi đây. Nàng nhưng rất muốn gặp cha mình”.
Ngay lúc này, ở bên ngoài cũng đi tới một người, người này Lạc Cảnh Thiên cũng biết. Chính là Lăng Thiên Sở.
“Ngươi... Lạc Cảnh Thiên! Thật... thật là ngươi?”. Lăng Thiên Sở kinh ngạc kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên?
Cái tên này hiện lên trong đầu đám người.
“Lạc Cảnh Thiên... giống như nghe qua ở đâu”.
“Cùng Sở đế thân thiết, cùng Hạ tướng quân xưng huynh gọi đệ, sẽ không phải...”.
“Ông trời a. Là Lạc đại nhân, chính là người năm đó dùng thân nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa cứu vớt thế giới!”.
Đám người kinh hãi kêu lên.
Âm thanh của họ cũng bị Lạc Thi Thi cùng Lạc Hi Nghiên nghe thấy. Lạc Thi Thi giật mình không thôi, nếu người này là Lạc Cảnh Thiên, đây không phải là trưởng bối của nàng sao, nàng vừa mới vậy mà...
Nhất thời, Lạc Thi Thi gương mặt có chút tái đi. Lạc Cảnh Thiên địa vị trong Lạc gia thế nào ai cũng biết, có thể nói chỉ cần hắn muốn, chức vị tộc trưởng hắn lúc nào cũng có thể ngồi. Hơn nữa địa vị của hắn tại Tây Mạc Ma Tộc cao doạ người, thập tông người thừa kế đều là tiểu đệ của hắn.
Lạc Thi Thi sợ hãi cúi thấp đầu giống như muốn làm thấp đi tồn tại của mình.
Nhưng nàng nghĩ nhiều, Lạc Cảnh Thiên lúc này trong đầu chỉ có Lạc Hi Nghiên, đó là con gái hắn, là con hái của hắn cùng Tiêu Nhược Thủy. Suốt 12 năm nàng không hề gặp được người cha này, nàng có hay không thừa nhận hắn? Có hận hắn sao?!
Lạc Cảnh Thiên chưa từng có thấp thỏm như hiện tại. Thảo nào vừa rồi nhìn Lạc Hi Nghiên cảm thấy rất thân thiết, hoá đó đó là con gái của hắn.
Mà Lạc Hi Nghiên lúc này cũng vô cùng sững sờ, trong lòng nàng, cha nàng chính là đại anh hùng, nàng không chỉ một lần tưởng niệm có thể gặp lại hắn. Nhưng suốt 12 năm, ngoài dòng chữ lưu lại tại Mai Cốt Chi Địa ra, nàng cái gì cũng không biết về người cha này.
Hiện tại gặp lại, nàng không biết làm sao, chỉ có thể đứng ngây ra đó nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.
Lăng Thiên Sở cũng phát hiện tình huống này, sau đó rất nhanh liền hiểu. Hắn đi tới thấp giọng nói.
“Đừng để nàng chờ lâu”.
Lạc Cảnh Thiên lấy lại tinh thần, hắn đi tới trước mặt Lạc Hi Nghiên, bàn tay đưa ra muốn xoa đầu nàng nhưng lại không làm được, chỉ có thể giơ trên không trung run rẩy.
Ngươi do dự cái gì?!
Ngươi đối mặt với Thánh địa chưa từng sợ hãi, đối mặt với ma thú chưa từng chùn bước, đối mặt với chân thần cũng dám ngẩng cao đầu.
Đó là con gái ngươi, ngươi lại sợ cái gì!!!
Nội tâm Lạc Cảnh Thiên điên cuồng gào thét. Mà Lạc Hi Nghiên thấy Lạc Cảnh Thiên đứng đó đư tay không nói lời nào, bàn tay có chút run rẩy, nàng không hiểu tại sao, chẳng lẽ hắn không muốn đứa con như mình?!
Nghĩ tới đây, Lạc Hi Nghiên ủy khuất rơi xuống nước mắt.
Lạc Cảnh Thiên thấy vậy bối rối không thôi, hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể ngồi xổm xuống, giống như từng dỗ dành Lạc Tuyết Giai đi dỗ dành Lạc Hi Nghiên.
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta, Hi Nghiên người đừng khóc, là ba ba sai”. Vừa nói hắn vừa đưa tay lau nước mắt cho nàng, chẳng qua bàn tay hắn vụng về vô cùng.
Lạc Hi Nghiên lúc này cũng minh bạch, Lạc Cảnh Thiên không phải không cần nàng. Nhiều năm qua, nàng nghe sự tích của Lạc Cảnh Thiên lớn lên, nghe mẹ nàng mỗi lần nói tới hắn đều sẽ vô cùng kiêu ngạo. Cho nên hình tượng Lạc Cảnh Thiên trong lòng nàng cực kỳ to lớn.
Lúc này, nàng cũng rút lại sự rụt rè của mình, hai tay ôm chầm lấy Lạc Cảnh Thiên khóc lớn.
“Người đã già, thấy cái gì cũng muốn khóc”. Hạ Thần hai mắt cũng rưng rưng, nhưng miệng cố tình nói như thế để che giấu sự lúng túng. Bất quá cũng không có ai đi quan tâm hắn.
Sau một lúc, Lạc Hi Nghiên khóc mệt mỏi liền trực tiếp nằm trong lòng Lạc Cảnh Thiên ngủ mất.
Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.
Đọc Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.