Sở Như Mộng đi tới, đang muốn nói gì thì Lạc Cảnh Thiên ra dấu im lặng, Sở Như Mộng hiểu ý gật đầu, chỉ chỉ về phía bên trong. Lạc Cảnh Thiên liền bế lấy Lạc Hi Nghiên đi vào trong, một lát sau hắn liền đi ra.
Lúc này, Sở Như Mộng mới nhẹ gật đầu, sau đó nhìn đám người nói.
“Các ngươi hẳn cũng đoán được hắn là ai. Hắn chính là Lạc Cảnh Thiên”.
“Bái kiến Lạc đại nhân”. Đám người đồng loạt quỳ một gối kêu lên, ngoại trừ Sở Như Mộng, tất cả những người khác, bao quát Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đều quỳ gối xuống.
Hắn xứng đáng nhận đại lễ này.
Lạc Cảnh Thiên chỉ nở nụ cười nhạt, sau đó phất phất tay ra hiệu cho đám người đứng dậy.
Sở Như Mộng để cho đám người giải tán, dù sao lúc cũng không thích hợp ngoại nhân ở đây. Hơn nữa những người này tâm tư thế nào hắn còn không biết? Cho nên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Nhưng mà khi mấy người Lạc Vũ muốn rời khỏi, Lạc Cảnh Thiên liền lên tiếng ngăn lại.
“Chờ đã”.
“Thiên... Thiên thúc”. Mấy đứa bé đi tới cúi đầu kêu lên.
“Vẫn biết gọi ta một tiếng thúc? Vậy làm sao muốn đi nhanh như vậy? Không muốn gặp ta?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
“Không phải, tuyệt đối không phải”. Lạc Vũ cùng Lạc Thi Thi vội vã nói.
“Hai người các ngươi một hồi rồi nói”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền nhìn Sở Hiên cùng Sở Du Du mỉm cười gật đầu, hai đứa bé này không tệ. Nhưng mà khi nhìn tới Tôn Quân Tứ, hắn liền không có thái độ tốt như vậy.
“Sao thế? Muốn chạy?”.
“Lạc... Lạc đại nhân”. Tôn Quân Tứ cúi thấp đầu nói.
“Mưu kế không tệ, nhưng đáng tiếc không có đầu óc gì, nếu như ta không có thân phận này, chỉ là một võ giả bình thường, ngươi nghĩ nếu như chọ giận ta sẽ được kết quả tốt?”.
“Mang theo hai tên Tử Linh cảnh liền cho rằng có thể bảo vệ được ngươi? Không nhìn một chút những người đi vào nơi này đều là thực lúc gì. Yếu nhất cũng là bán thánh, các ngươi đi vào chẳnng qua do thân phận đặc thù”.
“Nếu ta tức giận, hai tên kia có thể bảo vệ được ngươi? Lần sau tốt nhất nhớ kỹ một chút, muốn gây người nào phải biết đối phương là ai. Hiểu không?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Hiểu rõ”. Tôn Quân Tứ thấp giọng đáp.
“Tốt, đúng, hôm nay coi như xong, ta sẽ không cùng một đứa bé chấp nhặt. Ngươi cùng tiểu Vũ có mâu thuẫn gì ta không quan tâm, đó là chuyện của các ngươi, nhưng nếu để ta điều tra ra được ngươi dám gây khó dễ cho Hi Nghiên, ngươi nên biết hậu quả là gì”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ta biết, đại nhân”. Tôn Quân Tứ cười khổ nói.
Đại ca, đó là Lạc Hi Nghiên, ai không biết đó là con gái ngươi? Ta thật dám chọc thì bây giờ không phải đứng ở đây, mà là trong bãi tha ma. Ngươi không biết Lạc gia bảo vệ nàng ghê gớm thế nào a.
“Được rồi, ngươi đi đi”. Lạc Cảnh Thiên phất tay nói.
Sau khi Tôn Quân Tứ rời đi, Lạc Cảnh Thiên liền nhìn Liễu Thi Thi, bất quá hắn không có giáo huấn gì, chỉ nhàn nhạt nói.
“Trở về, dựa theo gia quy xử phạt”.
“Thiên thúc...”. Lạc Vũ giật mình, chẳng lẽ Thiên thúc muốn xử phạt Thi tỷ? Cái này...
Lạc Thi Thi cúi đầu không nói, đang muốn quay người rời đi liền nghe được Lạc Cảnh Thiên nói lời kế tiếp.
“Ngươi quan tâm cái gì? Ta nói là ngươi. Trở về tiếp nhận gia quy trừng phạt, Thi Thi nàng cũng không phải như ngươi. Nàng hôm nay lựa chọn lac đúng, thật làm như ngươi sớm muộn cũng đem Lạc gia hố chết”.
Lạc Thi Thi kinh ngạc quay lại, ánh mắt tràn ngập không hiểu.
“Rất kinh ngạc? Thật cho rằng ta sẽ xử phạt ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.
“Ta...”.
“Trở về hỏi ngũ thúc, cũng chính là ông nội ngươi liền biết rõ tại sao. Nhớ kỹ nhất định phải để tiểu tử này chịu giáo huấn, người nào bênh vực liền nói là ta ra lệnh”.
Lạc Thi Thi không hiểu cái gì, đến lúc đi cũng không biết tại sao Lạc Cảnh Thiên lại không xử phạt nàng.
Một lát sau...
“Ha ha, tới, cạn ly”. Hạ Thần cười lớn nói.
Trên bàn có vài người, ngoài mấy người Sở Như Mộng còn thêm cả Đinh Tiểu Vân cùng Mạc Uyển.
Theo lời của Sở Như Mộng hắn biết tại Sở quốc, Lạc gia cũng rất ít người lưu lại. Tất cả đều quay về Tây Mạc Ma Tộc, sở dĩ Lạc Vũ cùng Lạc Thi Thi ở đây chỉ là do đi lịch luyện tăng thêm kiến thức.
Về phần Lạc Hi Nghiên, nàng sở dĩ ở đây là vì 12 năm qua, Tiêu Nhược Thủy, Lạc Cảnh Điềm, Lạc Thiên Y cùng Tố Băng Băng chưa từng rời đi Thất Thải Sơn.
Cả bốn người các nàng đều ở trên đỉnh Thất Thải Sơn chờ hắn từ dưới Mai Cốt Chi Địa trở về.
Lạc Cảnh Thiên cũng không có gấp gáp đi tìm họ, ngày mai hắn mới có thể đi. Dù sao Hi Nghiên nha đầu kia đang ngủ say, chờ ngày mai nàng tỉnh hắn liền mang theo tiểu nha đầu này đi tìm các nàng.
“Thiên ca, ngươi những năm này đi nơi nào?”. Mạc Uyển tò mò hỏi.
“Còn có thể đi đâu. Bên dưới Mai Cốt Chi địa là...”.
Lạc Cảnh Thiên kể sơ lược qua Phong Linh Đại Lục, hắn cũng không có nói những thứ hắn từng trải qua, chỉ kể lại một chút tình hình mà thôi. Dù sao nếu họ biết hắn ở nơi đó chờ đợi 80 năm, sợ rằng đều muốn gọi hắn một câu “cha”.
Nghe thật sự doạ người.
“Thật là một thế giới kỳ lạ. Trên người ngươi trải qua những thứ kia thật quá thần kỳ đó a”. Đinh Tiểu Vân cười nói.
“Ha ha, ta nhưng là không có nhiều ý nghĩa, chẳng qua ta không ngờ tới, Sở Như Mộng con hàng này lại có con. Hơn nữa còn là tận hai đứa. Nhưng mà làm cha rồi vẫn không bỏ được yêu thích nữ trang. Thế nào? Nữ trang nghiền rồi?”. Lạc Cảnh Thiên cười đểu nói
“Không có cách, dù sao làm một việc sẽ yêu một nhóm”.
“... Xem như ngươi trâu”. Lạc Cảnh Thiên xem như phục, con hàng này vẫn như trước mặt dày.
...
Cùng đám người Sở Như Mộng tâm sự tới tận đêm khuya, Lạc Cảnh Thiên lúc zV7cH này mới trở lại phòng. Nhìn Lạc Hi Nghiên đang nằm trên giường, không biết đã tỉnh từ lúc nào, hắn kinh ngạc đi tới ngồi xuống bên giường nói.
“Hi Nghiên, làm sao không ngủ một chút?”.
“Ta... ta sợ ba ba sẽ rời đi ta”. Lạc Hi Nghiên mím môi nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy trái tim đau nhói một cái, hắn đưa tay ôm tiểu nha đầu này vào ngực nói.
“Là ba ba có lỗi với ngươi. Nhiều năm như vậy không có trở lại, thật xin lỗi”.
“Không có, ba ba là đại anh hùng, ta không có trách ngươi. Ta chỉ làm... thấy người khác đều có ba ba bên cạnh nhưng ta không có, cho nên có buồn một chút”. Lạc Hi Nghiên bàn tay ôm chặt lấy hắn nói.
Nếu không phải trước đó nhận Lạc Tuyết Giai làm con nuôi, hắn hiện tại cũng không biết nên cùng Hi Nghiên nói cái gì.
Nhìn Lạc Hi Nghiên đã rơi vào ngủ say, Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy.
Một đêm trôi qua, gần như chỉ trong một đêm, tin tức Lạc Cảnh Thiên trở về bao phủ toàn bộ Thiên Linh Đại Lục, toàn bộ các đại thế lực đều oanh động. Chẳng qua ngoài cha mẹ Lạc Cảnh Thiên cùng đám yêu tộc Dạ Vũ ra thì không có ai đi tìm hắn, bởi vì họ biết thời gian này hắn sẽ ở đâu, sẽ không có ai vào lúc này sẽ đi làm phiền hắn.
Nhìn Thất Thải Sơn ở trước mắt, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được có chút chùn bước. Đối mặt với chân thần hắn chưa có e sợ, bị Ám Thần tính toán hắn còn dám buông lời cuồng ngôn. Nhưng hiện tại, khi biết mình sắp gặp lại chúng nữ, hắn lại chùn bước.
Không sai, chính là sợ hãi.
Hắn sợ các nàng sẽ hận hắn, sợ các nàng sẽ không chấp nhận hắn, cũng sợ các nàng... đã quên hắn.
Lạc Hi Nghiên như cảm nhận được nỗi lo âu của Lạc Cảnh Thiên, nàng bàn tay đang nắm tay Lạc Cảnh Thiên hơi dùng lực như muốn cổ vũ cho hắn. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, nội tâm khẽ cười khổ, sống mấy chục năm còn không bằng một cái tiểu nha đầu.
Hít sâu một hơi, Lạc Cảnh Thiên manh theo Lạc Hi Nghiên biến mất tại chỗ.
Thất Thải Sơn chi đỉnh.
Một ngôi nhà không biết được xây lên từ lúc nào, bên ngoài có ba nữ nhân đang ngồi đó nói chuyện, không có ai chú ý tới Lạc Cảnh Thiên đã đến từ lúc nào không hay.
Ba người kia là Lạc Thiên Y, Tố Băng Băng cùng Tiêu Nhược Thủy. Chẳng qua không biết Lạc Cảnh Điềm ở nơi nào, trong nhà hắn dùng ý thức nhìn qua, không có người nào. Bất quá hắn cũng không có quá nhiều lo nghĩ, bởi vì hắn tin tưởng họ không có đem Lạc Cảnh Điềm thế nào.
“Ma ma”. Lạc Hi Nghiên kêu lên sau đó chạy tới.
Nghe được âm thanh của Hi Nghiên, chúng nữ nhìn qua, chỉ là do tầm mắt ảnh hưởng nên họ không có nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên.
“Hi Nghiên, ngươi làm sao trở về? Không phải nói đi hai tháng sao?”. Tiêu Nhược Thủy cười nói đem nàng ôm lấy.
“Ma ma, ta tìm ba ba về cho ngươi”.
Nghe vậy chúng nữ ngẩn ra, Tiêu Nhược Thủy bất đắc dĩ nói.
“Hi Nghiên, ba ba vốn dĩ không có ở đây, ngươi làm sao đi tìm được. Có phải hay không tiểu Vũ lại bắt nạt ngươi?”.
“Ma ma, không phải, ta thật tìm được ba ba nha. Không tìn ngươi nhìn”. Lạc Hi Nghiên chỉ về phía Lạc Cảnh Thiên.
Chúng nữ nữ hiếu kỳ nhìn qua, sau đó toàn bộ đều ngẩn người. Ngươi kia... không phải là Lạc Cảnh Thiên sao?!
Xoát.
Tam nữ dùng tốc độ cực kỳ khủng bố chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên như muốn xác định hắn có phải là thật hay không.
Lạc Cảnh Thiên lúc này nở ra nụ cười, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào vang lên.
“Thật xin lỗi, để các ngươi đợi lâu”.
(Ps: ta k hợp viết tình cảm, cho nên chương này có chút... dở dở ương ương, lại thêm đêm qua thức khuya cùng với sáng ra đi tái khám nên đầu óc k quá tỉnh táo, nếu có điểm nào khó chịu thì bỏ qua cho)
Đọc Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.