Tam nữ nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên, hốc mắt đỏ lên, sau đó lặng lẽ rơi xuống nước mắt.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra, tam nữ vội chạy tới ôm lấy hắn. Cảm nhận trong lồng ngực ấm áp, Lạc Cảnh Thiên nói không thành lời, cánh tay tăng thêm lực đạo ôm chặt lấy họ.
“Ngươi làm sao bây giờ mới về? Ngươi biết những năm này chúng ta trải qua thế nào không?”. Tiêu Nhược Thủy khóc nức nở, cánh tay đánh lên lưng Lạc CảnhThiên.
“Ngươi tên khốn kiếp, 12 năm, ròng rã 12 năm. Người làm sao giờ mới chịu trở về”. Tố Băng Băng cũng khóc đỏ cả mắt.
Cũng chỉ có Lạc Thiên Y là yên TPw8S lặng ôm lấy hắn, chỉ có điều trên mặt hai hàng lệ kia đã nói lên trong lòng nàng cảm xúc lúc này là gì. Nàng là người như vậy, rất kiệm lời, nhưng cũng rất chân thực, yêu ghét rõ ràng.
“Thật xin lỗi”. Lạc Cảnh Thiên không nói được gì nhiều, bởi vì nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là ngụy biện.
Tam nữ ôm Lạc Cảnh Thiên khóc rất lâu, cho đến khi Lạc Hi Nghiên đi tới lên tiếng.
“Ba ba, ta cũng muốn ôm”.
Lạc Cảnh Thiên hơi buồn cười, nha đầu này là đang ghen tị đi? Thế là hắn đưa tay ra ôm lấy Tiêu Nhược Thủy nhìn nha đầu kia cười nói.
“Ta thích ôm ma ma ngươi hơn”.
Lạc Hi Nghiên hai tay để trên không trung cứng ngắc không động đậy chút nào, nàng ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên, sau đó mới bỏ tay xuống khoanh tay lại, dậm chân một cái tức giận nói.
“Ta liền biết”.
“Ngươi biết cái gì?”.
“Ta liền đã nghĩ tới, trước đó ma ma nói với ta, ta là ba ba cùng ma ma là tình yêu kết tinh, nhưng hiện tại ta biết không phải cái gì tình yêu kết tinh, mà là tình yêu ngoài ý muốn. Ta liền là ngoài ý muốn có đúng hay không”. Lạc Hi Nghiên ủy khuất nói.
Ha ha ha.
Mấy người cười lớn.
Sau đó, đám người ngồi xuống trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Lạc Cảnh Thiên mới nhìn quanh hỏi.
“Điềm Điềm đâu?”.
Không phải hắn quên đi, chẳng qua là vì vừa trở về, nếu như bỏ mặc ba người mà đi tìm Lạc Cảnh Điềm, chẳng phải đang hạ thấp tam nữ sao? Hắn cũng không muốn ai sẽ cảm thấy mình địa vị trong lòng hắn không bằng người khác.
“Điềm Điềm nàng lúc này hẳn là ở Mai Cốt Chi Địa”. Lạc Thiên Y nói.
“Vì cái gì nàng ở nơi đó?”.
“12 năm qua, nàng ngày nào cũng ra đó ngồi cho tới tối, ban đầu chúng ta có ngăn lại, nhưng mà lâu dần liền không ngăn cản. Nàng quá cố chấp”. Tố Băng Băng nói.
Vừa rồi trò chuyện, hắn cũng biết được khi hắn rời đi, Lạc Cảnh Điềm cùng tam nữ phản ứng rất gay gắt, nhưng mà theo thời gian, nàng cũng từ từ tiếp nhận họ. Chủ yếu là ở đây không phải ai là người sai, bởi vì sai tất cả đều là do Lạc Cảnh Thiên hoa tâm.
Cho nên sau vài năm, Lạc Cảnh Điềm liền tiếp nhận họ, chỉ là mỗi ngày đều ở Mai Cốt Chi Địa. Nếu không phải nơi đó không thích hợp ở lại, sợ rằng Lạc Cảnh Điềm đều sẽ ở lại đó không đi.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, cùng đám người nói vài câu hắn liền lao về phía Mai Cốt Chi Địa.
Chúng nữ cũng không nói lời nào, bởi vì họ biết Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm đã rất lâu, rất lâu chưa có từng gặp lại. Tính từ ngày Lạc Cảnh Điềm tới Băng Cung, cho đến trận chiến kia, lại thêm thời gian Lạc Cảnh Thiên nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa, tính ra cũng đã 20 năm.
Ròng rã 20 năm, Lạc Cảnh Điềm chờ đợi không oán không hối quả thật khiến họ không nổi lên nổi một điểm ghen ghét nào. Có chỉ là khâm phục cùng cảm thông, cho nên nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Lạc Cảnh Thiên họ đều hiểu.
Dù sao Lạc Cảnh Điềm vì Lạc Cảnh Thiên trả giá nhiều lắm.
Cũng không phải cái giá nào cũng cần giúp đỡ đối phương làm cái gì hay phải vì đối phương đánh đổi tính mạng. Lạc Cảnh Điềm trả giá chính là tự do, là đối mặt với vô số cám dỗ của Thánh Địa cùng thủ đoạn của Trần Tuệ Dung. Thủ vững nội tâm cùng điên cuồng tu luyện chỉ vì ngày cùng hắn gặp lại.
Thậm chí bộ dáng khi Lạc Cảnh Điềm biết được Lạc Cảnh Thiên nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa, lúc đó nếu không phải Long chủ cùng cha mẹ liều mạng ngăn cản, sợ rằng Lạc Cảnh Điềm lúc này cũng không biết sống hay chết.
Họ còn nhớ rõ năm đó Lạc Cảnh Điềm điên cuồng tới mức ra tay với hết thảy người ngăn cả, gần như là phát điên. Mặc dù những người khác không dám đả thương nàng, chỉ có thể liều mạng ngăn cản, nhưng mà cho đến khi Lạc Cảnh Điềm linh lực tiêu hao sạch sẽ, lại tới thể lực mất hết. Cho đến khi mệt mỏi tới bất tỉnh, lúc đó họ mới đem Lạc Cảnh Điềm trở lại Lạc gia được.
Ròng rã ba ngày ba đêm, cảnh tượng đó họ khó có thể quên.
Thậm chí sau hôn mê gần bảy ngày, khi tỉnh lại Lạc Cảnh Điềm cũng cực kỳ điên rồ, 17 lần tự sát không thành, 8 lần muốn trốn đi. Cuối cùng không có cách nào, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt mới đáp ứng để nàng đi tới Mai Cốt Chi Địa. Nếu không phải sau cả tháng trời chấn an cùng làm dịu tâm lý bi thương của nàng cùng với việc cha mẹ nàng nói sẽ nhảy theo, sợ rằng Lạc Cảnh Điềm cũng không từ bỏ việc nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa.
Đổi lại bất kỳ ai, gặp phải cảnh đó cũng sẽ choáng váng.
Nói Lạc Cảnh Điềm ngu ngốc sao? Cũng không có, nàng không ngốc, ngược lại rất tỉnh táo. Vẻn vẹn chỉ là một dòng chữ liền đại biểu cho việc Lạc Cảnh Thiên có thể sống sót? Đó chỉ là lừa gạt trẻ lên ba.
Trong quá khứ cũng không phải chỉ có một tình huống tương tự như vậy.
Nói nàng bất hiếu, không biết lo nghĩ cho cha mẹ? Cũng không phải. Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt mới chỉ có hơn 40 tuổi mà thôi, hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa, lại thêm Lạc gia cực kỳ hưng thịnh cùng với không có kẻ địch nào. Cho nên nàng mới dám như thế điên cuồng.
Nói nàng ích kỷ? chỉ quan tâm tới tình cảm không lo nghĩ cho cha mẹ mình?!
Đúng thế, nàng ích kỷ!
Nhưng ai lại không ích kỷ? Nhưng cũng không có bất kỳ ai có tư cách nói như thế, bởi vì nàng vì Lạc gia đã làm quá nhiều. Chính vì nàng, Lạc Vũ Quân, Phùng Nguyệt cùng toàn bộ Lạc gia Tâm Nguyệt Thành mới có thể sống sót. Nàng không thiếu ai cái gì.
Áp lực nhiều năm qua nàng phải nhận không có ai biết nặng bao nhiêu, cho nên khi biết Lạc Cảnh Thiên nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa, tâm lý áp lực nhiều năm hoàn toàn sụp đổ mới dẫn tới việc nàng điên cuồng như vậy.
Lạc Cảnh Thiên một đường chạy như bay, ngay khi vừa tới Mai Cốt Chi Địa, Lạc Cảnh Thiên liền dùng ý thức quét hình toàn bộ nơi này, nhưng mà lại không cảm nhận bất kỳ được dấu hiệu sinh mạng nào. Điều này làm hắn cực kỳ lo lắng.
“Điềm Điềm!”.
Không gặp được ai, Lạc Cảnh Thiên bắt đầu gấp gáp hét lớn.
“Điềm Điềm!”.
“Lạc Cảnh Điềm!”.
Lạc Cảnh Thiên lao đi như điên, hắn càng lúc càng hoang mang. Hắn sợ, hắn sợ Lạc Cảnh Điềm sẽ làm điều gì đó điên rồ.
Chẳng qua hắn nghĩ nhiều, Lạc Cảnh Điềm có thể kiên trì nhiều năm như vậy, lại thêm chúng nữ mỗi ngày đều tới cùng nàng, nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ cuộc sống như vậy.
“Điềm...”.
Khi chạy tới một gần miệng hố, hắn đang muốn hô lên, nhưng mà lúc này liền thấy được Lạc Cảnh Điềm đang ngồi dưới một gốc cây, không biết nàng đã ngồi đó từ khi nào.
Chỉ có điều, tình trạng của nàng rất không ổn, cực kỳ không ổn. Từ trên thân nàng, hắn không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào, nàng phẳng phất như hòa mình vào gốc cây kia, từ nhịp thở đến khí tức, thậm chí là thân hình đều muốn dúng nhập vào.
Đương nhiên đây chỉ là hình dung, nhưng nàng lúc này thật sự rất không ổn, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nàng liền biết, ánh mắt hoàn toàn là vô thần, chỉ còn sót lại có một tia ánh mắt hi vọng, có điều cực kỳ yếu ớt.
Lạc Cảnh Thiên nhịn không được khóc không thành tiếng, đều nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, nhưng chỉ khi gặp phải chuyện cực độ thương tâm mới không nhịn được rơi xuống nước mắt.
Bởi vì có Chân Giải Chi Nhãn nên Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được quá nhiều.
Nhiều tới mức làm hắn tuyệt vọng.
Hắn phẳng phất từ trên người Lạc Cảnh Điềm sự kiên trì cùng chờ đợi, nhưng sau nhiều năm, mỗi ngày một kiên trì, nhưng mỗi ngày lại nhiều thêm một tia tuyệt vọng.
Cho đến hiện tại, hắn dám khẳng định, nếu như hắn đến trễ hơn vài ngày, Lạc Cảnh Điềm chắc chắn sẽ chết. Ai cũng cứu không được, dù là sáng thế thần tới cũng không được.
Bởi vì lúc đó Lạc Cảnh Điềm dù có bổ sung thêm sinh mệnh lực, còn dấu hiệu sống, nhưng linh hồn nàng đã chết. Linh hồn một khi chết đi, ai cũng cứu không được, đến lúc đó nàng chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Khó trách hắn gọi nhiều như thế nàng đều không đáp lại, bởi vì lúc này trong mắt nàng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là kiên trì.
Hắn nói đúng, lúc này trong đầu Lạc Cảnh Điềm không có bất kỳ ý niệm nào, chỉ còn lại một loại ép buộc vô thức cùng một tia hi vọng. Trong đầu không ngừng lập đi lập lại.
Kiên trì.
Kiên trì thêm một chút nữa.
Một chút nữa.
Chỉ cần... một chút nữa.
(ps: có chút phiến tình, ta viết đều nhịn không được muốn khóc, k biết m.n thế nào, bởi vì ta từng nghe kể về 1 người tương tự như này ngoài đời, mặc dù k đến nỗi như miêu tả... đương nhiên miêu tả là giả, là ta tự nghĩ ra, người kia suốt mấy chục năm ngồi ở cửa chờ đợi chồng nàng về, cho đến lúc chết già vẫn còn chờ đợi, cho nên viết ra đoạn này rất dễ xúc động)
Đọc Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.